Dịch: Lily - Biên tập: Bút Lông
Tôi thoáng nghe thấy tiếng sấm rền, và rồi trời bắt đầu đổ mưa. Luồng sáng tỏa ra từ Ngai vàng Tối thượng vọt lên tận trên trời. Mây mù dày đặc tụ lại quanh cột sáng ấy. Đây là dấu hiệu cho kịch bản thứ năm, Lỗ Sâu Dị Giới.
Giữa làn mưa xối xả, con dokkaebi trung cấp mở miệng.
[...Ngươi vừa nói gì đấy?]
"Ta sẽ không đăng cơ."
[Ta chả hiểu sao ngươi lại cứ phải khăng khăng như vậy nữa. Ngươi không nghĩ mình sẽ có lợi thế hơn nếu tranh thủ vơ vét thêm xu vào lúc này à? Hẳn là ngươi đã đốt không ít xu đâu nhỉ? Thôi thì ngoan ngoãn nhận thưởng đi. Không có sức mạnh của "Ngai vàng Tối thượng" thì Vòm Seoul sẽ không sống sót nổi trong kịch bản thứ năm đâu.]
Như thể bị con dokkaebi dọa sợ, đám đông tụ tập ở Gwanghwamun thi nhau la hét vào mặt tôi.
"Này? Mày đang nghĩ cái đéo gì thế?"
"Đừng có vớ vẩn nữa, mau ngồi xuống đi!"
"Mẹ, là tao thì tao đặt đít xuống tám đời rồi..!"
Con dokkaebi tiếp tục, cho rằng mọi chuyện đang đi theo hướng mà nó muốn.
[Cái ngai vàng đó có khả năng đem đến nhiều thứ hơn ngươi muốn nhiều. Chỉ cần ngồi lên nó thôi, "giai thoại" về ngươi sẽ được viết lên, và mọi khế ước ngươi ký kết đều sẽ được nâng cấp. Ngươi không hiểu điều này có nghĩa là gì à?]
Thực chất, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét nhốn nháo của các tinh tọa trong tai.
[Tinh tọa "Nhà thám hiểm dựng đứng quả trứng” muốn trở thành nhà bảo trợ của bạn.]
[Tinh tọa “Tây Nhai Nhất Bút” muốn trở thành nhà bảo trợ của bạn.]
...
[Đã nhận được 500 xu tài trợ.]
Con dokkaebi trung cấp nói tiếp bằng giọng lạnh tanh.
[Ta nói cho ngươi biết, ta không giống như lũ dokkaebi tập sự thấp kém kia đâu. Đừng có nghĩ rằng ngươi có thể qua mặt ta bằng mấy trò vặt vãnh.]
Tôi nhìn xuống "Ngai vàng Tối thượng". Như con dokkaebi đã nói, không nhận lấy "Ngai vàng Tối thượng" vào lúc này thì sẽ khó mà vượt qua được kịch bản thứ năm. Song, tôi cũng biết cái mà con dokkaebi không dám nhắc tới. Nếu như tôi sử dụng "Ngai vàng Tối thượng" dù chỉ một lần thôi, tôi sẽ không bao giờ có thể đi đến cuối kịch bản. Yoo Junghyuk trong nguyên tác cũng chỉ nhận ra điều này một chút xíu xiu vào lần hồi quy thứ 14. Bởi vì "Ngai vàng Tối thượng" vốn dĩ chính là một vật phẩm như thế đấy.
"Vì cái đéo gì mà mày không làm vua chứ!"
Một gã đàn ông chen ra giữa đám đông. Gã thở hồng hộc, chỉ tay thẳng vào mặt tôi như thể tôi đã xúc phạm gã dữ lắm. Tôi hỏi ngược lại gã ta.
"Tôi cũng muốn hỏi thế đấy. Vì sao anh lại tin tưởng tôi và muốn tôi làm “vua”?"
"Hả?"
"Lỡ như tôi giết anh sau khi trở thành vua thì sao?"
Cái mồm đang há ra của gã đàn ông sượng cứng lại. Tôi nhìn sang tất cả mọi người xung quanh và nói tiếp.
"Cả mấy người cũng thế nữa. Mọi người đã quên rồi à? Chúng ta không sống trong một quốc gia quân chủ. Nhưng sao ai ai cũng đang hành xử như những kẻ bị trị vậy?"
Vì sao tôi ghét làm vua ư?
Đơn giản thôi.
"Tôi không muốn trở thành vua của những con người xấu xí như các người." Tôi nói, rồi hướng lên bầu trời. "Và tôi cũng không muốn những tinh tọa dơ bẩn như các người làm nhà bảo trợ của tôi."
Sau đó, tôi nhìn đến cái ngai vàng.
"Vậy nên tôi sẽ không ngồi lên “Ngai vàng Tối thượng”. Nhưng," Gần như cùng lúc đó, tôi rút kiếm ra, "Tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khác ngồi lên nó."
Một khi đã có kẻ lên ngôi, thì không ai khác có thể nữa. Một ngọn lửa lạnh buốt dâng lên trong mắt con dokkaebi trung cấp.
[Dừng ở đây được rồi đấy. Ta không được kiên nhẫn lắm đâu...]
Tôi nhìn thẳng vào con dokkaebi và tiếp tục nói.
"Mọi người còn muốn bị quăng tới quăng lui vào những “kịch bản” đặt ra bởi lũ dokkaebi đến bao giờ nữa? Không ai hiểu việc “Ngai vàng Tối thượng” có chủ có nghĩa gì ư?"
Tôi biết cái giá những kẻ đã quen vâng dạ phải trả để thoát ra khỏi "sự phục tùng" lớn đến nhường nào.
"Hỡi các tinh tọa của Bán đảo Triều Tiên, cả các người nữa. Tôi biết rằng không phải mọi tinh tọa đều bình đẳng như nhau. Có tinh tọa cấp thấp, cũng có tinh tọa cấp cao."
Ngay cả giữa các tinh tọa cũng có sự phân chia cấp bậc vô hình. Trong khi các tinh tọa quan sát hóa thân, có những tinh tọa lại quan sát tinh tọa khác. Nói chính xác hơn, là quan sát những tinh tọa cấp bậc thấp.
"Nhưng đã quá đủ rồi, đúng không? Các người còn muốn biến mảnh đất này thành bãi chiến trường của các vĩ nhân bất hạnh đến bao giờ nữa?"
[Tinh tọa “Độc nhãn Di Lặc” đã chú ý.]
"Vất vả gây dựng lịch sử để trở thành một tinh tọa bậc vĩ nhân, vất vả xây dựng “câu chuyện” để trở thành một tinh tọa bậc giai thoại... Rồi sau đó nữa các người định làm gì? Tầng trời càng cao, ánh sao càng sáng à? Các người còn muốn lợi dụng con cháu của mảnh đất này vì lợi ích riêng của mình đến khi nào mới đủ?"
[Tinh tọa “Mị Cẩm chi Tôn” lặng thinh.]
Chính vào lúc này, con dokkaebi trung cấp vẫn luôn giữ im lặng hành động.
[Ta không thể ngồi xem thêm nữa.]
Cùng lúc đó, thông báo hệ thống xuất hiện.
[Một kịch bản phụ đã được mở ra.]
+
[Kịch bản phụ - Lễ đăng quang cưỡng chế]
Phân loại: Phụ
Độ khó: B
Điều kiện thông qua: Áp chế hóa thân “Kim Dokja”, kẻ không muốn đăng quang, và buộc y ngồi lên ngai vàng.
Thời gian: 30 phút
Phần thưởng: 6,000 xu
Thất bại: ―
+
Phải, tôi đã nghĩ nó sẽ thành ra như thế này đây. Những con người vừa mới đây còn lắng nghe và rúng động trước lời tôi nói, giờ đang tiến về phía tôi. Đến cùng thì cũng hệt như con dokkaebi đã nói. Những người này, và cả tôi đều thế. Dẫu tôi có nói đến khô họng thì lương tâm hoạ hoằn lắm cũng chỉ đáng giá vài đồng còm cõi mà thôi.
Tất nhiên, không phải tất cả mọi người đều là hạng người như vậy.
"Có giỏi thì tiến lên đi."
Một cô gái đứng ra chắn trước mặt tôi. Những kẻ khác chững lại trước lời đe dọa của cô nàng. Đó là Jung Heewon.
"Cho dù thế giới có ra sao, có vài thứ chúng ta không thể quên được."
Yoo Sangah bỗng nhiên tiến lên. Lee Gilyoung đứng sau bọc hậu cho tôi với một cái búa trong tay, như thể thằng bé vẫn luôn chờ sẵn. Jung Minseob và Lee Sungkook đang đứng chờ cạnh đó cũng bước lên phía trước.
"... Thi thoảng tôi thấy ngài đại diện còn giống nhân vật chính hơn cả Yoo Junghyuk nữa."
"Yoo Junghuyk không làm mấy trò điên rồ thế này..."
Có cả những nhân vật không ngờ đến nữa.
"Ta chỉ giúp ngươi lần này thôi nhá."
"Xét theo Quán Tâm Pháp thì ngươi cũng có lý đấy."
Là Mỹ Hí Vương Min Jiwon và Di Lặc Vương Cha Sangkyung. Tôi không ngờ rằng lời mình nói lại lay chuyển được họ. Song, chắc chắn có điều gì đó đã thay đổi, dẫu rằng nó chỉ chiếm một xác suất rất nhỏ trong thế giới này.
[Lũ giun dế biết chơi thật đấy... Các ngươi đang làm gì thế hả? Lôi cổ nó ra ngay!]
Nhóm người bắt đầu chạy về phía ngai vàng.
Jung Heewon đẩy lui hàng người xung quanh ra, quay sang hỏi tôi.
"Anh Dokja, anh có sáng kiến nào không?"
"Có."
"Bọn tôi cần làm gì đây?"
"Câu giờ giùm tôi với, đến khi tôi phá hủy cái “ngai vàng” này."
Thời lượng của kịch bản mới nằm trong cái ngai này. Tôi rút kiếm ra và vung lên. Tiếng ai đó gào lên trong đám đông.
"Là thanh Tứ Dần Trảm Tà Kiếm!"
Tứ Dần Trảm Tà Kiếm là một vật phẩm cấp S+. Không chỉ thế, nó còn là một vật phẩm có thể nâng cấp lên thành "thánh tích" nếu thỏa mãn được một vài điều kiện nhất định, bởi thanh kiếm này được đúc nên bởi một nhóm tinh tọa bậc vĩ nhân bằng chính linh hồn của họ.
[Đã kích hoạt tùy chọn đặc biệt của Giản Bình Nghi:"Tiếng vọng tới các vì sao".]
[Thông qua "Tiếng vọng tới các vì sao", bạn có thể xin sự trợ giúp của một tinh tọa.]
"Tôi sẽ gọi một tinh tọa."
[Các tinh tọa vĩ đại đang nghe giọng nói của bạn vang vọng giữa các vì sao.]
Như đang niệm thuộc lòng một câu chú, tôi lần lượt xướng tên danh xưng của các tinh tọa.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ nhất của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Tham Lang tinh quân.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ hai của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Cự Môn tinh quân.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ ba của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Lộc Tồn tinh quân.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ tư của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Văn Khúc tinh quân.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ năm của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Liêm Trinh tinh quân.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ sáu của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Vũ Khúc tinh quân.
[Bắt đầu định vị tinh tọa.]
[Sáu tinh tọa đang nhìn bạn.]
Khi mọi tinh tọa khác trên vòm trời biến mất, đầu tôi đã chật cứng như một chuyến tàu điện ngầm đông người. Tôi chóng mặt đến loạng choạng, máu chảy ra từ cả mũi lẫn hai tai. Nội nghĩ ngợi thôi cũng đã khó không tả. Tiếp xúc cùng một lúc với sáu tinh tọa đã làm não bộ tôi bị quá tải. Các tinh tọa thuộc nhóm Bắc Đẩu bắt đầu lên tiếng.
[Ngươi đang nghĩ cái gì thế?]
[Nếu như ngươi gọi tất cả bọn ta cùng lúc như thế này.]
[Thần trí ngươi sẽ bị nghiền nát bấy.]
[Hà cớ gì lại gọi bọn ta?]
[Sao ngươi không thử cách dễ dàng hơn...]
[Cứ thích chọn con đường chông gai làm gì?]
Thế nhưng tôi không dừng lại. Tôi còn phải gọi nốt một tinh tọa nữa để dùng Tứ Dần Trảm Tà Kiếm. Song, trên trời không còn lấy một vì sao nào.
[Số lần sử dụng Giản Bình Nghi đã hết.]
Tôi lấy “Vại rồng” vừa mót được từ chỗ Bạo Quân Vương ra - phần thưởng của bí cảnh 7 người, và bỏ hai vật phẩm vào trong đó.
"Hiến tế vật phẩm cấp S “Tam Luân Hoàn” để phục hồi số lần sử dụng vật phẩm cấp S “Giản Bình Nghi”."
[“Vại rồng” đã phát huy sức mạnh hồi phục thần kỳ.]
[Vật tế - vật phẩm cấp S “Tam Luân Hoàn” đã biến mất.]
[Số lần sử dụng vật phẩm loại S “Giản Bình Nghi” đã được phục hồi.]
Tôi sử dụng "Tiếng vọng tới các vì sao" thêm lần nữa, và xướng tên tinh tọa cuối cùng.
"Tôi muốn gọi “Ngôi sao thứ bảy của chòm Bắc Đẩu Thất Tinh”."
Phá Quân tinh quân.
Bảy vì tinh tú lấp lánh tô điểm trên vòm trời. Cuối cùng, bảy vì sao làm nên chòm sao Bắc Đẩu đã hội tụ đủ. Cả bảy tinh tọa đồng thời hỏi tôi.
[Nhà ngươi muốn gì ở bọn ta?]
"Hỡi các vị tinh quân của Bắc Đẩu, tôi muốn cắt mối quan hệ với các tinh tọa. Xin hãy cho tôi mượn lưỡi kiếm của các ngài."
[...Ngươi có biết thế nghĩa là gì không?]
"Tôi biết."
Chính vì tôi biết rất rõ nên mới đánh liều phen này.
'Ngai vàng Tối thượng' - phần thưởng cuối cùng của kịch bản thứ tư. Nó là một vật phẩm có khả năng mượn sức mạnh từ một trong những vị “Dị Giới Thần”.
Giả như tôi chiếm lấy ngai vàng thì sẽ thấy tiện ngay đấy. Tôi sẽ có thể áp đặt giới hạn lên Yoo Junghyuk, và những kẻ thù đang đe dọa tôi ở đây sẽ lập tức biến mất. Thế nhưng Seoul chắc chắn sẽ thành một đống đổ nát. Bị hủy diệt tuyệt đối, không có cách cứu vớt hay phép màu nào cả.
Đó là cái giá phải trả để mượn sức mạnh "tối thượng". Để đạt được cái kết mà tôi hướng đến, không ai được ngồi lên cái ngai này.
[Ngay cả những tinh tọa trên vòm trời này cũng khiếp sợ kẻ tạo nên ngai vàng kia.]
[Vậy mà một con người cỏn con như ngươi lại muốn thách thức chủ nhân của thứ này?]
"Tôi sẽ làm được nếu có các ngài giúp đỡ. Và tôi không muốn đánh nhau với chủ nhân của ngai vàng. Tôi chỉ muốn cắt đứt mối quan hệ giữa nó và kẻ đó thôi."
[Ngươi không thể gánh nổi độ bất hợp lý được sinh ra.]
[Chắc chắn ngươi sẽ chết.]
"Đây là quyết định của tôi. Cứ bắt đầu đi."
Bảy tinh tọa im lặng. Không rõ bao lâu đã trôi qua, chòm sao Bắc Đầu bắt đầu sáng bừng lên trên vòm trời, và những vì tinh tú chạm khắc trên lưỡi kiếm rực cháy.
[Ta sẽ tôn trọng mong muốn của ngươi.]
[Dẫu ngươi có bỏ mình tại đây.]
[Bọn ta sẽ nhớ kỹ ngươi.]
Một vầng sáng lóa mắt bọc lấy Tứ Dần Trảm Tà Kiếm, lưỡi kiếm bắt đầu bừng cháy trong ngọn lửa chói lòa.
[Vật phẩm cấp S+ “Tứ Dần Trảm Tà Kiếm” đã nâng cấp thành thánh tích “Tứ Dần Trảm Tà Kiếm”.]
Thánh tích Tứ Dần Trảm Tà Kiếm vốn là được đúc để dùng trong các nghi thức tế tự - một thanh kiếm có khả năng chém lìa tà ma và ngăn chặn tai ương.
Tôi vung thanh kiếm, chém xuống “Ngai vàng Tối thượng”.
Lưỡi kiếm tóe lửa kèm theo tiếng răng rắc. Tứ Dần Trảm Tà Kiếm là một trong những vật phẩm hiếm hoi có thể cắt đứt mối quan hệ giữa một tinh tọa và thánh tích.
Roẹt!
Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó bị xé toạc trong không khí. Ngay khi tôi bắt đầu nhận thấy dị động, một quầng sáng đen xúi quẩy tỏa ra từ “Ngai vàng Tối thượng”. Tôi chém cái ngai thêm mấy phát nữa, lưỡi kiếm thanh Tứ Dần Trảm Tà bắt đầu mẻ gãy. Giờ thì tôi chỉ còn có thể tin tưởng vào các tinh quân của Bắc Đẩu nữa thôi.
Yoo Sangah thốt lên. "Anh Dokja! Mau lên!"
Tôi vung kiếm chém như một kẻ điên, lờ đi chuyện thanh kiếm đang vỡ dần và tiếp tục tấn công ngai vàng. Lửa tóe lên, lưỡi kiếm gãy vụn. Và cuối cùng...
[Mối liên kết ràng buộc thánh tích “Ngai vàng Tối thượng” đã biến mất.]
[“Vị thần Vô danh” đã để ý đến sự biến đổi trong thế giới này.]
"Ngai vàng Tối thượng" biến thành một cái ghế bình thường và mất đi hào quang vốn có của nó. Giọng con dokkaebi trung cấp nghe có vẻ tuyệt vọng.
[Lũ sâu bọ như ngươi không hiểu được tình cảnh hiện tại của mình đâu...!]
[Kịch bản phụ buộc phải kết thúc.]
Tất cả mọi người xung quanh đứng im phăng phắc. Hếtkịch bản rồi thì họ chẳng cần phải ra tay nữa.
Các tinh quân Bắc Đẩu nói với tôi.
[Hóa thân, chuẩn bị chịu cơn bão hợp lý hóa đi.]
Ngay khi tôi nghe thấy tiếng họ, bụng tôi quặn thắt lại, máu trào ra từ cổ họng. Nó như thể có kẻ đang vần vò kéo giãn sự tồn tại của tôi vậy. Thứ sức mạnh khổng lồ dường như muốn xé nát cơ thể tôi ấy vờn quanh tôi ra vẻ ngây thơ vô hại. Tôi vật vã sắp xếp lại đầu óc mình. Sẽ ổn thôi.
"Độ hợp lý" nói cho cùng chính là "khả năng một chuyện có thể xảy ra". Tôi đã cố gắng hết sức để làm cho mọi chuyện xảy ra từ đầu đến giờ có vẻ hợp lý. Và như thế, tôi sẽ vượt qua được ải này. Tôi bấu víu vào ý thức mờ nhòa của mình bằng cách lặp đi lặp lại điều này trong đầu.
Vào lúc đó, một tinh tọa trên bầu trời xa thẳm lặng lẽ bừng sáng.
[Tinh tọa 'Hải quân Chiến thần' đang nhìn bạn.]
Đó là một ánh nhìn bình lặng và cô độc, nhưng cũng thật dịu dàng.
[Tinh tọa 'Thủ lĩnh của nghĩa quân trọc đầu' đang nhìn bạn.]
Và ánh mắt thứ hai.
[Tinh tọa 'Người hùng cuối cùng của Hwangsanbeol' đang nhìn bạn.]
Ba.
[Tinh tọa 'Mị Cẩm chi Tôn' đang nhìn bạn.]
...
Con dokkaebi trung cấp gào lên trước những tin nhắn ùa đến từ các tinh tọa.
[Sao lại thế...?]
Mỗi lần có thêm một tinh tọa tham gia vào, cơn đau trong tôi lại giảm bớt chút ít. Tôi nhận ra rằng các tinh tọa đang chia sẻ cơn bão"hợp lý hóa" mà tôi phải gánh từng chút một. "Một câu chuyện vốn bất hợp lý" đang dần biến thành "một câu chuyện hợp lý" trước sự đồng thuận của vô số tinh tọa. Vô vàn tinh tọa bao bọc tôi trong ánh sáng của họ. Trong số đó có cả các tinh quân Bắc Đẩu đã cho tôi mượn sức.
[Đây chính là câu chuyện mà ngươi muốn kể ư?]
Tôi muốn trả lời, nhưng không còn chút sức lực nào để nói nữa.
[Bọn ta sẽ dõi theo ngươi, “Vua của thế giới không vua”.]
Bầu trời đêm Seoul hỗn loạn. Tôi nhìn những tinh tọa đã trao ánh sáng cho tôi.
[Tinh tọa “Đại vương Heungmu” đang nhìn bạn.]
[Tinh tọa “Độc nhãn Di Lặc” đang nhìn bạn.]
...
Toàn bộ các tinh tọa bậc vĩ nhân ở Seoul đều đang rọi sáng tôi. Mặc dù có rất nhiều tinh toạ, song vẫn chẳng đủ để soi sáng bầu trời đêm thăm thẳm. Tôi ngẩng đầu nhìn Lỗ Sâu Dị Giới mây đen mịt mù.
[Kịch bản thứ tư đã bị cưỡng chế kết thúc.]
[Một sự kiện không được sắp xếp trước đã diễn ra nên cần nhiều thời gian hơn để bố trí kịch bản.]
Tôi đang lấy tay quệt máu mũi thì con dokkaebi trung cấp tiến lại gần.
[Ngươi đã chọn lựa chọn tồi tệ nhất. Ngươi sẽ hối hận về hành động của mình trong ngày hôm nay cho đến cuối đời. Ta sẽ đảm bảo điều đó bằng danh dự mình.]
Mặc dù tầm nhìn nhòe nhoẹt, nhưng tôi vẫn không thể nào không bật cười. Nếu con dokkaebi đã nói thế, tức là tôi đã thắng ván này rồi.
[Bạn đã hoàn thành một thành tựu vốn không tồn tại.]
[Một giai thoại mới về bạn đã được dệt nên.]
[Giai thoại “Vua của thế giới không vua” đã ra đời.]
[Bạn đã nhận được độ hợp lý của một tinh ấn.]
Tôi không có lần "hồi quy" tiếp theo.
Tôi sẽ đi đến phần kết của thế giới này.