Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 32: tình yêu của kim dokja (5).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Komo - Biên tập: Mer, Bút Lông

Han Sooyoung đứng bên cạnh tôi, mím chặt môi.

“Anh thân thiết với hắn từ khi nào thế? Anh với cái tên thái nhân cách đấy...”

“Thân hồi nào mà thân.”

“Mồm thì nói vậy, chứ nhìn mặt anh là biết anh rất tin vào hắn rồi.”

“Cô bị ảo à. Tôi thà tin đám dokkaebi còn hơn là tin hắn.”

Nếu có điều gì ở Yoo Junghyuk khiến tôi tin thì đó là kinh nghiệm chứ không phải là nhân phẩm của hắn. Tên đó có kinh nghiệm nhiều gấp ba lần người thường và hắn đã thu thập được rất nhiều thông tin từ Shin Yoosung của vòng hồi quy thứ 41.

Huống hồ, “Chốn cực lạc” vốn là trách nhiệm của chính thằng chả. Hắn đã xử lý rất tốt ở lần hồi quy thứ hai, nên khéo có khi lần này còn làm tốt hơn cơ. Chỉ là...

“...Tôi hơi lo một chút.”

Chính vì không tin được nhân phẩm của hắn nên tôi mới không thể hoàn toàn yên tâm. Dù đã thực hiện công tác chuẩn bị cho các thành viên để tấn công vào Chốn cực lạc, nhưng kế hoạch đó không thể hoàn hảo 100% được.

Tôi là độc giả chứ không phải tác giả, còn Yoo Junghyuk là một con cá mola mola chết tiệt không biết khi nào sẽ lên cơn hồi quy. Đợt trước tôi đã giúp hắn ổn định tinh thần rồi nên chắc sẽ không sao, nhưng mà...

Han Sooyoung nói với vẻ thừa hiểu.

“Được rồi... nếu lo lắng thì anh đi xem xem thế nào đi. Anh có kỹ năng quan sát trực tiếp cơ mà.”

“...Cô biết à?”

“Ngu hay sao mà giờ này còn không biết.”

À thì Han Sooyoung đã chứng kiến cảnh tôi nhập vào Yoo Junghyuk lần trước rồi. Tôi đắn đo một lúc, đoạn nói với cô ấy. “Vậy tôi đi đây. Đợi ở đây nhé.”

“Anh định trả tôi bao nhiêu?”

“Sao lần nào cô cũng đòi xu vậy? Phải miễn phí cho người ta một lần đi chứ.”

“...Thế thì nhanh nhanh lên. Tôi không xử bọn quái một mình được đâu.”

“Có chuyện gì thì cứ đánh thức tôi dậy nhé.”

Tôi nhắm mắt rồi thiếp đi.

[Kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” Bậc 3 đã được kích hoạt!]

Ngay khi góc nhìn thứ ba kích hoạt, tôi nghe thấy giọng nói của những người đang nghĩ về tôi.

Bỏ ngoài tai tiếng của những người khác, tôi bấm chọn vào chiếc màn hình có tầm nhìn rộng lớn nhất.

***

Rung chấn bắt đầu từ trung tâm Chốn cực lạc. Từng đợt sóng xung kích dữ dội khiến cả mặt đất lay chuyển, lật đổ cả mấy sạp hàng ven đường; những người đi bộ trên phố cũng bất ngờ té ngã.

“Ặc, cái gì thế?”

“Quái thú tấn công à?”

Mọi người nháo nhác lên hỏi nhau, nhưng dường như chẳng có ai biết rõ chuyện gì đang xảy ra cả. Có lẽ là vì họ đã tận hưởng yên bình quá lâu rồi. Phần vỏ não vốn lúc nào cũng giả định tình huống tồi tệ nhất, nay đã bị tẩy não để chỉ có thể tưởng tượng ra một tương lai an toàn.

“Vệ binh sẽ giải quyết. Mọi người đừng lo.”

“Xin cố chờ một chút!”

Đứng giữa trung tâm vụ nổ, Yoo Junghyuk nhìn về phía các hóa thân của Chốn cực lạc. Trong số họ, có cả những khuôn mặt quen thuộc, lẫn những khuôn mặt lạ lẫm.

Ở lần hồi quy đầu tiên, Yoo Junghyuk đã bị phản bội khi cố cứu bọn họ, và đến lần hồi quy thứ hai, chính Yoo Junghyuk đã tự tay hủy diệt nơi này.

Và cuối cùng, lần hồi quy thứ ba...

Thấy Yoo Junghyuk bước ra từ vụ nổ, có ai đó túm lấy hắn và hỏi.

“Có chuyện gì thế? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Những người mà mới nãy còn đang bán trái cây hay làm ruộng, giờ lại mang một vẻ mặt hết sức kinh hãi nhìn về phía hắn. Yoo Junghyuk cũng nhìn lại bọn họ.

Đây không còn là kịch bản, mà nó chính là một câu chuyện.

Yoo Junghyuk hiểu rất rõ nơi này. Và cũng vì sự thấu hiểu đó, nên lần đầu thấy Chốn cực lạc, hắn cũng đồng tình với ý định của Reinheit và quyết cùng gã bảo vệ nơi này.

“C-Cứu tôi với! Cầu xin anh!”

Dĩ nhiên, tất cả đều là phí công vô ích. Chốn cực lạc hay kịch bản cũng chẳng khác gì nhau. Nếu như kịch bản lợi dụng việc áp bức các hóa thân để duy trì người xem, thì Chốn cực lạc sử dụng chính máu thịt của các hóa thân để nuôi dưỡng chính nó.

Sau khi chứng kiến sự sụp đổ của nơi này hết lần này đến lần khác, Yoo Junghyuk đã nhận ra một điều rằng. Câu chuyện lớn sẽ luôn nuốt chửng câu chuyện bé. Đó là luật lệ duy nhất bao trùm lên các câu chuyện, và cũng là quy luật của cả Tinh Hà.

Yoo Junghyuk nói với họ, “Chốn cực lạc sẽ sớm diệt vong.”

“Sao?”

“Hãy tìm lấy thứ gì đó để tự bảo vệ bản thân, rồi cố cầm cự đi.”

Gràoooo!

Lũ quái vật ùa ra từ lối thoát mà Yoo Junghyuk và đồng đội vừa tạo.

Các hóa thân hét lên khi thấy những chiếc móng vuốt khổng lồ trồi lên từ dưới mặt đất. Mãi sau, đám vệ binh mới bắt đầu chạy đến bảo vệ họ, nhưng chừng đó vẫn không đủ để ngăn chặn cơn lũ quái vật đang ùa ra theo cấp số nhân.

“S-Sao chúng lại ở đây?”

“Thành chủ! Thành chủ đâu rồi?”

Chỉ một đòn của con quái vật khổng lồ đã khiến hàng đống vệ binh ngã gục. Tên vệ binh trưởng may mắn né được, thoát chết trong gang tấc.

Yoo Junghyuk chặt đứt chân tay của đám quái đang xông đến, rồi quan sát tình hình xung quanh. Khắp nơi đều hỗn loạn, nhưng Jung Heewon và Lee Hyunsung vẫn đang cố sơ tán dân chúng.

“...Bọn họ sống sót được tới giờ quả là kỳ tích.”

Có thể họ sẽ phải bỏ mạng vì một đám người dưng còn chẳng biết tên họ. Chắc hẳn đây là do sự ảnh hưởng của Kim Dokja. Bởi chỉ có phép màu mới khiến họ đến được tận đây với một trái tim như thế.

“Không, chính vì họ là những người như vậy, nên mới có thể đi được tới tận đây.”

Thấy Yoo Sangah tiến lại gần, Yoo Junghyuk cau mày.

“Cô đã khiến tôi lãng phí thời gian.”

“... Vào lần cuối liên lạc với Olympus, tôi nhận được tin rằng anh Dokja đang ở đây.”

“Có thể là thông tin sai, hoặc đây là âm mưu của kẻ nào đó.”

Hoặc là có khả năng bằng cách nào đó mà chính Kim Dokja đã thao túng thông tin. Dù là phương án nào đi chăng nữa thì Yoo Junghyuk đều không hài lòng với tình hình hiện tại.

Vốn dĩ chiến lược dẹp sạch Chốn cực lạc không phải như thế này. Nhưng với tình hình này thì bây giờ càng không phải lúc để tấn công Chốn cực lạc.

Crắc crắc crắc!

Các nhánh cây Động cơ vĩnh cửu xuyên qua mặt đất, phóng thẳng lên trời.

Đây là “giai thoại” của Hầu tước Ác quỷ Reinheit. Cũng chính là chân thể của thứ đã nuôi dưỡng Chốn cực lạc bằng cách nuốt chửng các linh hồn - “Động cơ vĩnh cửu”.

Đám quái vật mò theo những nhánh cây để trèo lên trên mặt đất. Những con quái vật ở dưới lòng đất vốn đã bị bỏ đói từ lâu, nay đã tìm thấy con mồi, chúng gầm lên rồi tản ra khắp nơi. Có cả “Kẻ rình rập Bóng đêm” hạng 5, “Hổ Rubel” hạng 4 và vài con hạng 3 không rõ danh tính.

“Áaaaaa!”

Giữa yến tiệc kinh hoàng ấy, các hóa thân bắt đầu tìm kiếm thành chủ. Họ tin rằng ông ta có thể cứu rỗi họ khỏi thảm cảnh lúc này.

“Ngài thành chủ!”

Đúng lúc đó, thân cây bỗng chuyển động. Đống dây leo vươn dài ra như xúc tu. Phần đầu nhọn sắc lẹm của chúng xé toạc lũ quái vật để bảo vệ cư dân Chốn cực lạc.

Xoẹt! Xoẹt!

Các hóa thân vui mừng hò reo. Trong Chốn cực lạc chỉ có một thực thể hùng mạnh đến vậy.

“Là thành chủ kìa!”

“Ôi ngài thành chủ!”

[Xin hãy an tâm.]

Nghe được giọng Reinheit, các hóa thân đã bình tĩnh lại.

Chốn cực lạc của chúng ta sẽ không dễ dàng sụp đổ!

Ai ai cũng tin như thế. Ít nhất là cho đến khi đội trưởng đội vệ binh nhận ra có thứ gì đó trong làn khói.

“Ngài thành chủ...?”

Một gương mặt quen thuộc trồi lên như một cái chồi non ở gần phía cuối thân cây.

“A, áaaaaa!”

Tên vệ binh trưởng hãi hùng ngã sụp xuống đất.

“Q-Quái vật! Có quái vật!”

Kẻ đã từng thề sẽ tận trung tới chết như đội trưởng đội vệ binh cũng không thể giữ nổi bình tĩnh khi thấy Reinheit hợp làm một với cái cây khổng lồ. Cảnh tượng khi lũ ác quỷ hiện nguyên hình quả đúng thật là rất khủng khiếp.

[À, Haidel đấy hả?]

Sau khi xác nhận diện mạo thật sự của thành chủ, tên vệ binh trưởng run lẩy bẩy trong cơn khiếp sợ.

Reinheit tỏa ra một thứ luồng năng lượng kinh người. Đó là nhờ vào giai thoại bậc truyền thuyết của hắn -

“Chốn cực lạc tuyệt vọng”.

[Vừa đúng lúc. Ta đang cần thức ăn để hồi phục.]

Xoẹt! Xoẹt!

Đống dây leo trên không trung bắt đầu lao vào xâu xé các cư dân Chốn cực lạc lẫn vệ binh. Chúng xé toạc

thân xác hóa thân, hút sạch các câu chuyện nhỏ của họ. Chẳng mấy chốc, dân chúng trong thành đã bị biến thành những cái xác khô quắt hoặc trở thành ác quỷ.

“Dừng lại!”

Phừng phừng!

“Địa ngục viêm hỏa” thiêu rụi các nhánh cây, nhưng số lượng còn lại vẫn còn nhiều vô số kể.

Jung Heewon la lớn. “Đây là nơi ông phải bảo vệ cơ mà! Ông đang làm gì vậy?”

[Chuyện đó là cho đến khi các người xuất hiện.]

Reinheit cười mỉa mai.

Nửa thân trên của ông trồi ra từ nhánh cây cao nhất, đoạn ông ta nhìn xuống toàn cảnh Chốn cực lạc.

[Chốn cực lạc đã kết thúc rồi.]

Đứng trước Động cơ vĩnh cửu khổng lồ, các hóa thân chỉ có thể run rẩy trong sợ hãi. Chẳng còn thấy bóng dáng của những cư dân luôn kính trọng thành chủ ở đâu nữa.

[Chính vì thế nên ta mới cho rằng, những kẻ chỉ biết phụ thuộc vào một câu chuyện nhỏ đúng là hết thuốc chữa. Chúng sống cả một đời trên cái cây nhỏ mà không biết thật ra đó là cả một khu rừng.]

Từng người một, các hóa thân dần nhận ra bản chất thật của thế giới nơi mình sinh sống. Không, có lẽ họ đã biết từ rất lâu về trước rồi, chỉ là họ vẫn luôn cố lờ đi sự thật ấy.

[Vậy nên không còn cách nào khác nữa, ta sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.]

Các nhánh cây phóng lên tạo thành một tán ô che phủ toàn bộ Chốn cực lạc. Cứ như thể nó muốn nuốt trọn cả Chốn cực lạc vậy.

Jung Heewon thực sự choáng ngợp trước kích thước của nó.

Bọn cô có thể hạ được thứ đó không? Liệu con người sẽ có cửa thắng?

Bỗng, ở đầu bên kia của nhánh cây xuất hiện một vụ nổ kinh hồn. Các nhánh cây che lấp bầu trời bắt đầu gãy nát cùng tiếng nổ rền vang. Tựa hồ phần mái của Chốn cực lạc đã bị đâm thủng một lỗ hổng khổng lồ vậy.

[Thật tuyệt vời. Ngươi...]

Giọng Reinheit chứa đựng sự ngưỡng mộ thật tâm. Dưới vòm mái đã bị phá hủy là một người đàn ông toát ra sự tồn tại bức người. Chẳng cần nói cũng biết, đó chính là Yoo Junghyuk.

[...Ngươi đã vượt qua cảnh giới của con người rồi.]

Vượt qua cảnh giới của con người. Câu từ khoa trương phát ra từ một thực thể như Reinheit lại mang một lớp nghĩa khác hẳn.

[Đạt được cấp độ này khi mới chỉ tới kịch bản thứ chín? Kim Dokja cũng giỏi đấy, nhưng... ngươi mới là con quái vật thực sự.]

Luồng năng lượng khủng khiếp bao phủ khắp cơ thể Yoo Junghyuk. Yoo Junghyuk nhắm mắt, huy động toàn bộ khả năng để phá vỡ giới hạn của bản thân.

‘[Găng tay của Hỏa Vương] đã tăng sức mạnh lên hai cấp.’

‘[Nội bì cực linh] đã tăng sức mạnh lên một cấp.’

‘[Thiên Tùng Vân Kiếm] đã tăng sức mạnh lên bốn cấp.’

‘Kỹ năng tăng cường đã tăng tất cả sức mạnh lên ba cấp.’

Vào khoảnh khắc chỉ số sức mạnh vượt qua mốc 100, cơ thể Yoo Junghyuk như được tắm trong một nguồn sức mạnh kinh khủng khiếp. Hắn nhớ lại lời của sư phụ Phá Thiên Kiếm Sư.

―Bước đầu tiên để trở thành siêu việt giả là vượt qua được giới hạn của cơ thể.

Đa phần các hóa thân đều nghĩ, nếu chỉ tự mình nỗ lực không thôi thì kiểu gì sức mạnh đạt được cũng sẽ có giới hạn. Đó là lý do tại sao họ cố gắng thể hiện bản thân nhằm kiếm được nhà bảo trợ càng mạnh càng tốt.

Nhưng vũ trụ bao la, không phải ai cũng đồng tình với sự hèn nhát đó.

Kể cả khi không nhận được nhà bảo trợ tốt, thậm chí còn chẳng có nhà bảo trợ, vẫn có người nuôi mộng trở thành “độc nhất” bằng chính nỗ lực của bản thân, nhất quyết từ chối sự hỗ trợ của thực thể hùng mạnh khác.

―Bước thứ hai là rèn luyện tất cả các kỹ năng đến cực hạn. Các kỹ năng tồn tại trên thế gian này đều chỉ là phiên bản phổ thông của “tinh ấn” mà ai đó đã để lại. Hãy trui rèn những kỹ năng đó đến mức tối đa, tưởng tượng như đang leo lên từng bậc thang vậy, hãy thử kiếm tìm và khám phá xem đâu là giới hạn của hệ thống.

Nếu như các tinh tọa dựa vào việc cắn nuốt những giai thoại để tăng cường sức mạnh, qua đó gia tăng sức ảnh hưởng của mình. Thì những người lựa chọn con đường tự lực này phải liên tục rèn luyện trau dồi chính mình, từ đó tạo nên “giai thoại” cho chính bản thân họ.

―Bước cuối cùng là hãy đạp bỏ cái thang đó. Cứ quên hết mọi thứ ngươi đã tích lũy được tới giờ đi. Quên cấp bậc, quên kỹ năng và quên đi cả câu chuyện. Sau cùng thì con đường hệ thống đưa ra chỉ là con đường “phổ thông” mà đa số đã chọn. Điều quan trọng là tìm ra “câu chuyện” của riêng bản thân ngươi.

Rèn luyện, rèn luyện và rèn luyện. Sau một thời gian dài khổ luyện, họ vượt qua giới hạn của kỹ năng và biến bản thân mình thành một câu chuyện. Trong suốt khuôn khổ của kịch bản, chỉ có họ là những phàm nhân duy nhất có thể vươn tới đỉnh cao sức mạnh của các tinh tọa.

Họ là những người vừa có thiên phú, vừa phải nỗ lực vượt xa tiềm năng của chủng loài bằng sự cố gắng dài bằng cả cuộc đời. Để vinh danh nỗ lực đó, Tinh Hà đã đặt cho họ một cái tên mang chữ "tọa[note51626]", mặc dù họ không phải là tinh tọa.

―Đó là những điều kiện tối thiểu để ngồi vào vị trí siêu việt tọa.

Yoo Junghyuk đã đạt được danh hiệu siêu việt tọa ở vòng hồi quy trước. Leo lên được một lần rồi thì leo lại lần nữa cũng không phải chuyện gì khó khăn. Chỉ cần đáp ứng điều kiện thể chất và thời gian là được.

Kiếm khí vàng kim dần thành hình quanh Thiên Tùng Vân Kiếm của Yoo Junghyuk. Dù rõ ràng là đang dùng kỹ năng, nhưng thông báo sử dụng kỹ năng không hề hiện lên trong đầu hắn.

Bởi lẽ kỹ sức mạnh này không dùng đến “hệ thống”. Đây là sức mạnh do một mình Yoo Junghyuk tạo ra.

“Reinheit, ta đã đánh bại ngươi ở lần trước.”

Tiến lại gần Động cơ vĩnh cửu giờ đã biến thành một khu rừng rộng lớn cùng lượng cây cối đồ sộ, Yoo Junghyuk rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Và lần này ta sẽ giết ngươi.”

Truyện Chữ Hay