Dịch: Blink - Biên tập: Luna
Không cần phải tiếp tục các kịch bản nữa.
Lời này khiến tất cả những người đang tập trung trước pháo đài trở nên cảnh giác hơn.
"Lại xàm cái gì nữa vậy?"
Một vài người vẫn chịu nghe lời hắn, nhưng đa số thì bỏ ngoài tai.
「Chắc là chiêu trò gì rồi.」
「…Ít ra thì cũng nói cái gì hợp lý chút đi chứ. Làm quái gì có chuyện không cần hoàn thành kịch bản nữa hả?」
「Tên này chắc đang tính độc chiếm hết phần thưởng cho riêng mình đây mà.」
Dù nói thế nào đi nữa thì các hóa thân có mặt ở đây cũng toàn là những kẻ đã sống sót được tới tận kịch bản thứ chín. Chẳng cần tính Cheon Inho ở ga Geumho hay Gong Pildu ở Chungmuro, thì Seoul cũng đầy rẫy quân lừa đảo. Những hóa thân đang hiện diện ở nơi này, hoặc chính là một kẻ lừa đảo như vậy, hoặc là người đã đánh bại những tên bịp bợm ấy để đến được đây.
Chính vì vậy, chỉ dùng lời ngon tiếng ngọt thì đừng hòng dắt mũi bọn họ.
Như thể đọc được suy nghĩ của các hóa thân nọ, gã đàn ông trên lan can cất lời.
[Các vị hẳn đang cảm thấy ngờ vực lắm nhỉ, ta hiểu mà. Quãng thời gian để vượt qua chín kịch bản tuy không dài, nhưng cũng không phải là một khoảng thời gian ngắn. Các vị đã trải qua những gì để sống sót đến ngày hôm nay, ta đều có thể đoán được.]
Yêu cầu cơ bản của một kẻ lừa đảo: Tỏ ra đồng cảm với con mồi.
Các hóa thân ai mà chẳng dùng chiêu này đến chán ngấy lên rồi.
"Tưởng lừa tao lần nữa mà dễ à?"
"Rốt cuộc là mày muốn gì? Nói thẳng ra mẹ đi."
Đám đông dần mất kiên nhẫn, lần lượt có người lên tiếng chất vấn.
Lúc này, gã đàn ông đó mỉm cười. Nụ cười của gã đẹp đến mức người ta không thể nào ngờ được rằng nó chỉ là sản phẩm của sự giả tạo.
[Ta đã nói rồi mà, mọi người không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa. Chắc hẳn các vị cũng đã nghe dokkaebi giải thích rồi, kịch bản Lâu đài Hắc ám không hề có giới hạn thời gian cũng như điều kiện thất bại. Chỉ cần là người có chút đầu óc thì đều sẽ hiểu điều này có ý nghĩa gì.]
Tôi nhìn sang bên và thấy đôi mắt của Pink Kids Kim Yongpal sáng lên long lanh
[Mọi người có thể định cư trong khu vực kịch bản này, tiếp tục sinh hoạt như trước khi “thế giới diệt vong”, ăn ngon, ngủ kĩ, làm những gì mình muốn, đến tận khi sinh mệnh kết thúc. Ở nơi này, quyền sống của các bạn được tôn trọng, không ai phải nơm nớp lo sợ không thể hoàn thành được các kịch bản nữa.]
"Quyền sống? Mày lại tầm xàm ba láp cái gì vậy!"
"Sống thế đéo nào được ở cái ổ quỷ này?"
“Bọn tao phải quay về!”
Đám đông thi nhau la ó.
Lúc này, người đàn ông hỏi lại, [Các vị phải trở về? Về đâu cơ chứ?]
"Tất nhiên là trở lại nơi bọn tao từng sinh sống..."
[Ý anh là hành tinh bị bị hủy diệt đó ư?]
"Hủy diệt lúc nào! Tầm bậy tầm bạ!"
[Các vị hẳn đều đã biết, ngay khoảnh khắc “kịch bản” đầu tiên xuất hiện, hành tinh của quý vị đã bắt đầu hướng dần về diệt vong. Dù mọi người có quay trở lại quê hương, thì thứ chờ đợi mọi người cũng chỉ là phế tích. Thành công vượt qua tất cả các kịch bản thì đã sao chứ, cuối cùng các vị cũng chỉ nghênh đón sự hủy diệt mà thôi.]
"Mày có tư cách gì mà nói vậy? Mày thì biết―"
[Ta biết chứ. Hành tinh nơi ta từng sinh sống cũng đã bị các kịch bản hủy diệt từ rất lâu rồi.]
Đám đông đang kích động bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Gã đàn ông đang nói chuyện với bọn họ là người đã bị các “kịch bản” hủy diệt quê hương từ lâu, là người đã dừng chân ở Lâu đài Hắc ám trong khoảng thời gian dài hơn bất cứ ai.
[Vậy nên, ta có thể tự tin khẳng định không nơi nào khác trên Tinh Hà an toàn hơn nơi đây cả.]
Lần đầu tiên, khí thế của đám đông đang kích động yếu bớt. Tuy đa số các hóa thân vẫn tiếp tục nhìn gã bằng ánh mắt bất thiện, nhưng ít nhất hiện giờ bọn họ đã chịu lắng nghe những gì gã nói.
Có người lớn tiếng hỏi, “Rốt cuộc thì mày là ai?”
[Ta là Reinheit von Djerba, ta đã dừng chân ở vùng đất này được 800 năm rồi. Ta cũng là chủ nhân của tòa pháo đài này - “Chốn cực lạc[note50878].’’]
Ngay khi gã dứt lời, cửa pháo đài mở ra.
Vừa thấy được cảnh tượng bên trong pháo đài, biểu cảm trên mặt những hóa thân nọ lập tức thay đổi. Reinheit nhận ra điều đó và lẳng lặng mỉm cười.
[Một lần nữa, hoan nghênh quý vị đến với Chốn cực lạc.]
***
Trong “Bí kíp sinh tồn”, nơi này được nhắc đến bằng vô vàn những cái tên khác nhau như: Nấm mồ của kịch bản, Tổ ấm của các hóa thân, Đóa hoa nở giữa bình nguyên tuyệt vọng... Mỗi một người lại có một cách ví von riêng khác nhau.
Và thực ra thì những cách ví von ấy đều mô tả nơi này rất chính xác.
“Không thể tin được là lại có một nơi như này…"
Ngoại trừ tôi, mọi thành viên khác trong đội đều bị mê hoặc bởi cảnh tượng trước mắt. Lee Jihye, Lee Gilyoung, Shin Yoosung và cả Lee Hyunsung nữa. Đặc biệt, Lee Hyunsung còn dụi mắt nhiều lần, như thể anh ấy không dám tin những gì đang diễn ra là sự thật.
Trước mắt họ là một đại lộ thông thoáng rộng rãi, nằm tách biệt ở hai bên đại lộ là khu dân cư và khu phố chợ nhộn nhịp rộn rã tiếng cười nói, tràn ngập sức sống.
"Ai mua chân bọ quỷ không! Lại đây thử một miếng này! Đảm bảo hồi phục sức lực!"
"Ở đây bán hạt Xuyên tiêu[note50879]! Hồi phục thể lực siêu tốt!"
Các tiểu thương trong chợ chào mời hết sức nhiệt tình, người mua thì cực kì hài lòng với hàng hóa. Dân cư ở nơi này tuy thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, đến từ những quốc gia khác nhau, nhưng giữa họ tuyệt nhiên không có một biểu hiện kỳ thị hay thù ghét nào.
Những hóa thân bước chân vào pháo đài đều choáng ngợp trước bầu không khí rộn ràng ở nơi này.
"Cái gì thế này..."
Chỉ mới một phút trước thôi, đối với những người này thì “Chốn cực lạc” hay hai chữ “hòa bình” đều chỉ là những thứ tào lao vớ vẩn. Thế mà giờ đây họ lại được tận mắt chiêm ngưỡng minh chứng cho điều mà họ coi là tào lao vớ vẩn ấy.
"…Đây là Chốn cực lạc?"
Vài người bàng hoàng đến độ ngã phịch xuống đất.
Vài người khác thì há hốc miệng thở gấp đến mức buông rơi cả vũ khí.
Dân cư của pháo đài lập tức vươn tay trợ giúp bọn họ.
“Anh có sao không? Những người bị thương vui lòng qua bên đây! Phòng khám Chốn cực lạc cam kết chữa bệnh miễn phí cho tất cả mọi người!”
“Chúng tôi có thể dạy võ thuật và tâm lý học cho các bạn! Muốn tìm hiểu về sự khác biệt giữa aether và ma lực, hoặc muốn học kiếm pháp phổ thông, xin mời đến đây! Mọi người đều được chào đón!”
Cư dân sống ở Chốn cực lạc chẳng nề hà gì việc sẻ chia. Họ sẵn sàng phổ biến rộng rãi kiến thức của mình và coi việc giúp đỡ người khác là điều đáng quý. Thậm chí các chủng tộc khác nhau cũng giao lưu hết sức cởi mở.
Một con quỷ với cặp sừng trên đầu mỉm cười vẫy tay về phía chúng tôi.
"Á, chủng ác quỷ!"
Các hóa thân vội vàng rút vũ khí ra, nhưng cảnh vệ trong pháo đài đã nhanh chóng can ngăn, "Mọi người vui lòng thu lại vũ khí của mình."
"Mày nói cái gì đấy? Nó là chủng ác quỷ đó...!"
"Ở đây nghiêm cấm ẩu đả. Anh ấy cũng là một cư dân của Chốn cực lạc."
"C-Cư dân?"
Trong khi các hóa thân vẫn còn đang ngơ ngẩn, con quỷ từng vẫy tay về phía họ đã bước tới.
"Tuy tôi là ác quỷ thật, nhưng tôi sẽ không hại các bạn đâu ạ. Việc các bạn định kiến rằng cứ là ác quỷ thì sẽ ăn thịt người làm tôi buồn lắm đó. .’’
Giọng điệu ai oán của nó khiến các hóa thân càng hoang mang hơn. Họ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Những cảnh tương tự vẫn tiếp tục diễn ra khắp nơi.
Ác quỷ, loài người và những chủng tộc khác hợp tác xây dựng phòng ốc công trình, khoác vai bá cổ lên bar ăn nhậu chè chén, hoặc ngồi cạnh nhau ăn cơm trên sân thượng… Có những người còn vẫy vẫy tay thân mật về phía này.
Trước quang cảnh y như trong một tờ quảng cáo du lịch, mọi người trong nhóm tôi không khỏi bàng hoàng.
[Nhân vật "Lee Hyunsung" bị xúc động bởi cảnh tượng trước mắt.]
[Nhân vật "Lee Jihye" sửng sốt trước bầu không khí xung quanh.]
Tâm trạng của đồng đội tôi được tường thuật trực tiếp lại cho tôi nghe. Đây chính là khoảnh khắc bình yên đầu tiên họ cảm nhận được kể từ khi các kịch bản giáng xuống, cho nên nội tâm họ dao động cũng không có gì lạ.
Những người sinh ra và lớn lên trong một thế giới hòa bình sẽ không bởi vì nắm vũ khí trên tay mà thay đổi bản chất của mình.
Tất cả chỉ là kết quả của sự bất khả kháng mà thôi.
Đây là lần đầu tiên họ bị cám dỗ bởi cơ hội thoát khỏi sự "bất khả kháng" đó.
Thấy dáng dấp Jung Heewon ở đằng xa, chúng tôi tiến lại gần. Jung Heewon đang trò chuyện với một người phụ nữ, hình như tôi đã từng nhìn thấy cô ta ở đâu đó trước đây rồi.
"Thật sự cảm ơn cô rất nhiều vì lần đó. Tôi không biết phải đền đáp cô bằng cách nào nữa…”
"Không sao đâu! Cô sống tốt là tôi vui rồi."
Đang nói chuyện với Jung Heewon, người phụ nữ trẻ đó liếc thấy tôi rồi bỗng chợt trợn tròn mắt. Cảm xúc của cô ta dao động dữ dội, có bất ngờ, có sợ hãi, và… có cả sự biết ơn.
"Không lẽ người này là..."
"À, anh Dokja..."
Người phụ nữ thốt lên, "Quả thực là anh! Tôi vẫn chưa quên ơn cứu mạng của anh.”
Mới đầu tôi còn có chút bối rối, nhưng khi trông thấy đứa trẻ đang dắt tay người phụ nữ kia thì tôi đã nhớ ra.
"Tôi gặp cô ở ga Geumho nhỉ...?"
"Anh vẫn nhớ sao? Dayoung này, con chào chú đi."
"Cháu chào chú ạ..."
Họ là cặp mẹ con đã chiến đấu chống lại nhóm Cheoldoo ở ga Geumho.
Họ không gia nhập nhóm chúng tôi nhưng vẫn xoay sở sống sót đến tận bây giờ. Hai mẹ con tặng cho chúng tôi một giỏ đầy trái cây, nói là vừa thu hoạch từ trang trại nơi họ làm việc. Tôi từ chối mãi mà không được.
"Nếu không có anh giúp đỡ thì chúng tôi sẽ chẳng đời nào đến được đây. Nhờ anh mà tôi có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới. Tôi thật sự biết ơn anh."
Giờ hai mẹ con đã có một tổ ấm mới, và có lẽ là cả một cuộc đời mới.
Tôi nhìn bóng hai mẹ con họ khuất dần, những ký ức ở ga Geumho như đang ùa về. Cùng theo đó là cái cảm giác hối hận vì không thể cứu thêm nhiều người hơn, và cả cảm giác đớn hèn khi tôi tự an ủi bản thân rằng mình đã làm hết sức rồi.
Đứa bé ở đằng xa đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi. Trên gương mặt bé là một nụ cười hết sức rạng rỡ.
Cảm giác day dứt tội lỗi chợt dâng trào. Một kẻ giả nhân giả nghĩa như tôi đâu hề xứng đáng để họ mang ơn đội nghĩa như thế.
Có lẽ Jung Heewon cũng cảm nhận được tâm tình của tôi lúc này, cô nhìn về phía hai mẹ con họ ở đằng xa rồi nói, "Chúc mừng anh đã sống lại. Lần này có vẻ tốn thời gian quá nhỉ?"
"Sao cô phản ứng bình tĩnh quá vậy? Hai đứa Jihye và Gilyoung khóc bù lu bù loa lận kìa."
"Thế tôi cũng làm vậy nhé?"
"Dạ thôi ạ."
Tôi mỉm cười quan sát cảnh vật xung quanh, trong khi Jung Heewon lại cau mày.
Cô ấy ngập ngừng một chút rồi mở miệng nói. "...Anh Dokja, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"
***
Jung Heewon đã đến đây từ 4 ngày trước. Cô ấy đã vận dụng tối đa uy lực của “Địa ngục viêm hỏa” để vượt qua tầng thứ nhất trong thời gian ngắn nhất và nhanh chóng leo lên tầng thứ hai.
Sau đó, cô tìm đến Chốn cực lạc này, nơi hóa thân có thể thoát khỏi gông xiềng của các kịch bản. Nhưng hiển nhiên, Jung Heewon chẳng tin cái lời tuyên bố ba xạo đó. Ngày đầu tiên đến đây, cô không tin bất luận một thứ gì. Ngày thứ hai, cô lại hoài nghi tất cả mọi thứ. Niềm tin của Jung Heewon bắt đầu dao động vào ngày thứ ba, mà điều đáng tiếc là khi tôi đến được đây, thì đã sang ngày thứ tư.
Jung Heewon nói, “Đột nhiên tôi lại nghĩ, việc chúng ta tiếp tục tham gia vào các kịch bản có nghĩa lý gì đâu?”
Jung Heewon không hề bị tẩy não, nhưng sự tồn tại của “Chốn cực lạc” lại chính là một loại ma túy ngọt ngào.
Tôi chỉ đành cười khổ, “Cô không cảm thấy mình chùn bước quá nhanh à?”
“... Có lẽ thế.”
Jung Heewon cũng nhìn tôi cười khổ.
"Thả tôi ra! Tôi sẽ trả xu! Tôi sẽ trả tiền cho thứ tôi vừa ăn cắp mà! Làm ơn thả tôi ra đi!"
Vừa đi bộ xuống phố, chúng tôi đã được mục sở thị cảnh nghi phạm bị lính gác bắt đi. Một vài người trong số họ thuộc nhóm người đã vào pháo đài cùng tôi.
Có lẽ họ vẫn chưa bỏ được thói tắt mắt. Jung Heewon nhìn người đàn ông đang bị kéo lê đi và nói, "Nơi này tốt hơn Seoul nhiều."
"Đúng vậy."
“Các chủng tộc ở nơi này thay vì kì thị chém giết lẫn nhau, lại hợp sức cùng lao động. Tất cả mọi người đều được phân phối chỗ ở và công việc ổn định.”
Jung Heewon nói như thể đang tự thuyết phục chính mình.
"Không ai còn phải sống trong nỗi lo bị đồng đội phản bội, hay chết tức tưởi dưới tay những con quái vật sinh ra từ kịch bản nữa."
Tôi lặng lẽ nhìn Jung Heewon nói những lời này.
Cô ấy là Jung Heewon, Thẩm phán của sự hủy diệt, cũng là thanh kiếm do chính tay tôi rèn luyện.
Có lẽ, trong nhóm của tôi, cô ấy là người phải sát sinh nhiều nhất. Jung Heewon buộc phải trở thành một thứ vũ khí di động giết chóc không gớm tay chỉ để bảo vệ nguyên tắc “bất sát” của tôi.
“Ở nơi này, anh không cần phải sống trong kịch bản của kẻ khác, không cần gặp ác mộng vì giết chóc. Hơn nữa, anh cũng sẽ chẳng bao giờ mất đi bất kỳ một ai.”
Cứng quá thì dễ gãy.
Thanh kiếm cứng rắn nhất sẽ là thanh kiếm được sử dụng nhiều nhất, rồi bị sứt mẻ và hư hại nhanh nhất. Cuối cùng, nó sẽ là thanh kiếm gãy trước nhất.
“Cô có thể ở lại đây nếu cô muốn.’’
Tôi có thể thấy ánh mắt Jung Heewon khẽ dao động khi nghe câu đó của tôi. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô và tiếp tục, "Tôi cũng nghĩ đây là một nơi an toàn."
Đây cũng không phải một lời nói dối.
"Chẳng còn nơi nào khác trong Lâu đài hắc ám an toàn hơn nơi này nữa đâu. Mà không, dù tính trong phạm vi toàn bộ các kịch bản thì… có lẽ cũng chẳng có nơi nào an toàn hơn nơi này.”
Dù tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nó là sự thật. Chốn cực lạc thực sự là một nơi như vậy.
"Anh Dokja, không lẽ..."
Vì biết cô ấy định nói gì, tôi vội vã cắt ngang. "Đúng vậy, tôi sẽ không ở lại đây."
"Tại sao chứ?"
"Nơi này không phải là ‘kết cục’."
"...Anh Dokja biết trước tương lai mà."
Trước đây, tôi và Jung Heewon đã từng tâm sự với nhau trong Bí cảnh Rạp chiếu phim. Jung Heewon đã hỏi tôi tương lai sẽ ra sao, và tôi đã trả lời rằng cô không hề tồn tại trong tương lai ấy. Bởi vì cô ấy không phải là một nhân vật trong nguyên tác, mà là một “nhân vật mới xuất hiện’’ mà tôi không thể đoán được tương lai sẽ ra sao.
Tôi nói với cô ấy, "Tôi cần phải tiếp tục tiến hành các kịch bản."
Jung Heewon suy nghĩ một hồi lâu về những gì tôi đã nói. Cô nhìn những cư dân của Chốn cực lạc, họ là những người đang vô tư cười nói, vui đùa, và khát vọng bắt đầu một cuộc sống mới.
"Anh Dokja, ‘kết cục’ mà anh hướng tới là gì vậy?"
"Tôi không thể cho cô biết được."
"Vậy ‘kết cục’ đó... có tốt đẹp hơn nơi này không?"
Bởi vì người hỏi câu này chính là Jung Heewon mà không phải ai khác, nên tôi càng không thể đáp lại một cách dễ dàng.
"Nếu anh không tiếp tục kịch bản, mọi người đều sẽ trở nên bất hạnh sao?"
Liệu tôi có thể nói với mọi người rằng, kết cục mà tôi hằng mong đợi thực sự là một nơi tốt đẹp hơn cả Chốn cực lạc không?
Khi chúng tôi đều đạt được “kết cục” ấy, liệu tất cả các nhân vật có thể thực sự được hạnh phúc hay không?
Chúng tôi chỉ lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời. Ở nơi đó rõ ràng là có một điều gì đó rất quan trọng, nhưng tôi có cảm giác mình đã quên mất điều đó là gì rồi.
Như thể vừa bừng tỉnh sau một giấc mơ ngắn ngủi, Jung Heewon mở lời, "Chủ nhân của nơi này đang tìm anh đó, anh Dokja."
Tôi gật đầu.