Dịch: Khoai | Biên tập: Lily, Bút Lông
—
Nghe Yoo Junghyuk nói thế, tôi hỏi hắn theo phản xạ.
“Anh biết mấy tên này à?”
“Một tên thôi.”
Yoo Junghyuk biết Cứu Thế Giáo cơ à? Hẳn là hắn đã gặp họ trong vòng hồi quy thứ hai. Nếu đây đúng là Cứu Thế Giáo thì tôi cũng biết khá rõ. Trong nguyên tác, bọn chúng chính là tổ chức đã hoàn toàn trút bỏ ý nghĩa tôn giáo thường dùng của từ “cứu rỗi”.
「 “Chẳng có sự cứu rỗi nào tồn tại ở kiếp sau.” 」
Bài thuyết giảng đầu tiên của Cứu Thế Giáo mở đầu như thế này.
「“Điều quan trọng nhất là câu chuyện của hiện tại, và thứ chúng ta cần giải phóng ngay lập tức lúc này chính là “ngày hôm nay.”」
Nhìn qua thì giáo lý của họ không có vấn đề gì. Chẳng màng tới quá khứ hay tương lai, hiện tại mới là thứ quan trọng. Đó là câu chuyện mà tôi đã từng nghe qua rất nhiều lần, kể cả trước khi diệt vong ập đến.
Đám người Cứu Thế Giáo vừa lầm bầm mấy câu khó hiểu vừa dẫn theo lực lượng khổng lồ tiến lại đây. Những con voi khổng lồ đang gầm rú mà họ cưỡi kia đều là quái thú cấp 7, [Voi gai sa mạc]. Có vài con trong số chúng có thể bị “thuần hoá”.
“Ồ, ô ô…”
“Cứu Thế Giáo kìa!”
Các hóa thân hoan hô chào đón trước sự xuất hiện hoa lệ ấy.
Tôi hơi thấp thỏm. Đáng lẽ phải rất lâu sau này Cứu Thế Giáo mới lộ diện, vậy mà giờ bọn chúng đã xuất hiện rồi. Điều này cũng nghĩa là có ai đó đang can thiệp vào tương lai mà tôi biết. Hơn nữa, đó còn là một sự tồn tại hết sức mạnh mẽ.
Một giọng nói phát ra từ trong kiệu trên lưng con voi dẫn đầu.
“Hỡi các hóa thân non trẻ kia! Hãy gia nhập Cứu Thế Giáo, chúng ta sẽ giúp giải phóng các ngươi khỏi kịch bản.”
Ngay khi những lời đó được cất lên, các tín đồ Cứu Thế ở hàng đầu lập tức dang rộng cánh tay với phía các hóa thân. Một vài hoá thân rụt rè bước về phía trước.
“...Giải phóng khỏi kịch bản nghĩa là sao?”
“Như ta đã nói. Ta sẽ ban cho các ngươi tự do để không bị kịch bản khinh thường.”
Ý trong câu chữ vẫn chẳng rõ ràng hơn tí nào, nhưng chúng lại mang theo từ khóa có thể dụ dỗ các hóa thân. Chẳng hạn như "giải phóng", hay như "tự do". Đúng là có một số hoá thân sớm đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, nhưng với đại đa số những người bị cưỡng bức triệu hồi tới đây, những lời ấy mới ngọt ngào làm sao.
“G-Gia nhập Cứu Thế Giáo có thể làm tôi trở nên mạnh hơn không?”
Một vài hoá thân đã bị thuyết phục, nhưng cũng có những kẻ khác hãy còn thận trọng. So với mấy lời mơ hồ như “cứu rỗi”, họ thà tin vào thứ vũ lực tức thời.
“Trở nên mạnh hơn à…”
Bóng người trong kiệu trên lưng voi chợt động đậy. Giọng nói của kẻ kia quá mức huyền ảo biến trá, nên tôi không tài nào phân định được giới tính của người nói.
“Ngươi nghĩ “mạnh” là gì?”
Ánh mắt đám đông đổ dồn về phía người đàn ông, khiến anh ta đỏ bừng mặt, lắp bắp trả lời.
“À, thì là một cơ thể cường tráng, và cả… sở hữu kĩ năng mạnh nữa! Ý ngươi nói là vậy phải không?”
“Cơ thể cường tráng và kĩ năng mạnh à… Ý ngươi là thế này?”
Ma lực chầm chậm vươn ra từ trong chiếc kiệu và tạo thành hình một lòng bàn tay khổng lồ. Ma lực thực thể hoá. Một kỹ năng mà các quy hoàn giả tu luyện đến một mức độ chín muồi có thể sử dụng, giờ lại được thực hiện chỉ bởi một hoá thân trong kịch bản.
[Tinh toạ “Tù nhân của Vòng Kim Cô” tỏ vẻ phản cảm với “lòng bàn tay”.]
Một lòng bàn tay khổng lồ tới mức che lấp cả bầu trời, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy choáng ngợp, rơi thẳng xuống chỗ người đàn ông nọ đứng.
“O-Oáiiiii!”
Mọi người gào thét thảm thiết trước thứ ma lực áp đảo khủng khiếp kia. Thế nhưng, ngay khi lòng bàn tay vừa tới sát các hóa thân, một cơn gió lốc cuồn cuộn liền thổi nó tan biến. Thay vào đó, chỉ còn một luồng khí ấm áp và dịu dàng bao bọc lấy mọi người.
“Ngươi đang theo đuổi một thứ phù phiếm. Mạnh và yếu chỉ là thứ ảo tưởng được dựng nên bởi các câu chuyện mà thôi.”
Tấm màn che kiệu được nâng lên, lộ ra một bóng hình lơ lửng trong không trung. Một tồn tại được bao bọc trong những tia sáng rực rỡ như ánh dương buổi bình minh. Quầng sáng nhàn nhạt phủ lấy mặt đất, như thể có một vị thần đang giáng thế. Phải đến tận lúc này, tôi mới nhận ra rằng. Dù đúng là rất khó tin, nhưng quả thật “Cứu Thế Giáo Chủ” mà tôi biết đã chào sân tại kịch bản này rồi.
Hoá thân kêu đòi sức mạnh hồi nãy chần chừ chốc lát rồi mở miệng.
“B-Ba hoa nhảm nhí gì đấy… Thế nghĩa là tôi có thể trở nên mạnh hơn nếu gia nhập dưới trướng giáo hội phải không?”
Nở một nụ cười nhân từ, Cứu Thế Giáo Chủ nói.
“Chẳng có ý nghĩa gì cả đâu.”
“K-Không có ý nghĩa?”
“Hỡi chúng sinh đáng thương bị giam cầm dưới chồng chất thời gian. Ngươi đang bị câu chuyện đánh lừa.”
Một cách thản nhiên, bàn tay của Cứu Thế Giáo Chủ chạm vào trán hoá thân nọ.
“Nói cho ta biết. Là ai đã kích động khiến ngươi muốn trở nên “mạnh” hơn? Tại sao ngươi lại muốn trở nên mạnh mẽ?”
Người đàn ông cứ như thể đã bị thôi miên, anh ta nói, “N-Nếu… nếu trở nên mạnh hơn… tôi sẽ có thể sống sót…”
“Sống sót có ý nghĩa gì?”
“Sống sót… nghĩa là sống sót! Để được trở nên mạnh hơn nữa và sống tiếp…”
Cuộc đối thoại này không khác gì một màn hát đuổi ngớ ngẩn, cứ như thể tư duy của người đàn ông nọ đã ngừng hoạt động vậy. Nhưng có lẽ đây là câu trả lời thành thật nhất.
“Đó là cuộc đời của ngươi sao?”
“G-Gì cơ…?”
“Nếu suốt ngày ngươi sống chỉ để trở nên mạnh hơn, vậy “cuộc đời” của ngươi đâu rồi?”
Như thể vừa ngộ ra một điều mà anh ta không nên biết, cơ thể của người đàn ông nọ run rẩy.
“Cuộc đời của tôi… hả?”
Một giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt của người đàn ông. Không hiểu nổi ý nghĩa của giọt lệ ấy, anh ta vẫn cứ vừa khóc vừa lẩm bẩm. Khi con người phải đối mặt với những cảm xúc khó hiểu, họ cố gắng điều chỉnh câu trả lời để lấp đầy khe hở.
Tất cả những người nhìn thấy quang cảnh này đều cảm thấy vô cùng phấn khích. Cứ như thể họ đã luôn mong mỏi ai đó giải quyết tình cảnh này.
Cuối cùng, khi Cứu Thế Giáo Chủ lau đi nước mắt của người kia, vài người bật ra một tiếng thở dài.
“Đây đúng là cái bẫy của câu chuyện.”
Tôi ngước nhìn lên không trung, đám dokkaebi vẫn đang dưng dửng đứng hóng chuyện vui.
Cứu Thế Giáo Chủ nói, “Đừng để bản thân bị nuốt chửng bởi tương lai.”
Lời tuyên bố đó đã khắc sâu vào lòng tất cả hoá thân.
“Cũng đừng để bị lừa bởi sự cứu rỗi mà kiếp sau sẽ mang lại vào một ngày nào đó.”
Toàn thể nhóm người vừa tiến vào kịch bản đều dõi mắt nhìn y như bị mê hoặc. Dù không biết họ có hiểu hết hay không, nhưng những lời nói đó giờ đã trở thành một tiếng vang làm rúng động lòng họ.
Cứu Thế Giáo Chủ nói tiếp, “Sự cứu rỗi nằm ở ngay tại đây, và đây chính là nơi dành cho các bạn.”
Được sống trong hiện tại, và giữ gìn lấy nó. Được đấu tranh giành lại niềm kiêu hãnh của nhân loại khỏi bị tương lai nuốt chửng.
“Hãy vùng lên và đấu tranh ngay tại đây! Hãy viết cho mình một câu chuyện hoàn toàn mới! Đây là cách duy nhất để được giải phóng khỏi “kịch bản”!”
Nghe có vẻ là một tư tưởng cao đẹp đấy, nhưng đấy là trong trường hợp người thốt ra những lời đó không phải “Cứu Thế Giáo Chủ”. Tôi ngoảnh lại nhìn Yoo Junghyuk.
“Yoo Junghyuk.”
Ngay lúc đó, Yoo Junghyuk cũng đang rút kiếm ra. Sự thù địch hung tợn hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
“Lại cái trò đào tạo đoàn đặc công cảm tử với một đống ba hoa màu mè.”
Yoo Junghyuk vừa dứt lời, Cứu Thế Giáo Chủ liền quay đầu nhìn về phía này. Khoảnh khắc hai người họ chạm mắt, Yoo Junghyuk cất tiếng.
“Làm một vừa hai phải thôi rồi ngừng đi thì hơn đấy, Cứu Thế Giáo Chủ.”
“...Ngươi?”
Trong chớp mắt, một luồng sóng khí rộng lớn bùng nổ ra khắp khu vực, và trước khi tôi kịp nhận ra, Cứu Thế Giáo Chủ vốn đang trôi nổi trong không trung đã bắt đầu chậm rãi bay về phía này. Bộ ghagra[note49732] theo phong cách ngoại quốc, bay phất phơ như tà áo tiên nữ dập dờn.
Cứu Thế Giáo Chủ nói, “Yoo Junghyuk?”
Tại sao vậy? Một nụ cười trắng lóa nở rộ trên gương mặt đẹp đẽ của Cứu Thế Giáo Chủ.
“Yoo Junghyuk! Ngươi biết ta đã tìm ngươi mất bao lâu rồi không?”
Tiếng chuông cảnh giác vang lên trong đầu tôi, tình hình có vẻ đáng báo động hơn tất cả các hóa thân tôi đã từng đối mặt trong quá khứ. Theo như nguyên tác, việc nhân vật này lộ diện là chuyện của rất lâu sau này. Vậy nên tôi vẫn chưa kịp làm gì để đối phó với y.
Tôi lập tức kích hoạt “Danh sách Nhân vật”.
[Kỹ năng đặc biệt, “Danh sách Nhân vật” đã được kích hoạt.]
[Có quá nhiều thông tin về nhân vật này. “Danh sách nhân vật” sẽ được chuyển thành “Khái quát nhân vật”.]
Và một tin báo lần đầu tiên tôi được thấy trong đời hiện ra.
[Vẫn còn quá nhiều thông tin liên quan đến nhân vật này. “Danh sách nhân vật khái quát” sẽ thử khái quát một lần nữa.]
[Khái quát thông tin thất bại.]
[Không thể khái quát thông tin liên quan đến nhân vật này.]
Tôi nghe mà chết lặng. Không thể khái quát thông tin? Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi thay đổi cài đặt để danh sách chỉ hiện “thuộc tính đầu tiên” của nhân vật được áp dụng.
+
[Khái quát nhân vật]
Tên: Nirvana Moebius.
Thuộc tính: Hoàn sinh giả (Truyền thuyết)
+
…Nhìn đám thông tin vừa hiện ra làm tôi nổi hết cả da gà da vịt. Khỉ thật, đúng là tên này rồi.
Có ba cách để sinh tồn trong thế giới bị huỷ diệt[note49733]. Nhân vật trước mặt tôi đây chính là sự tồn tại của cách thứ ba, bằng cách là “bản thân”.
Hoàn sinh giả, Nirvana. Một con người không phải người.
“Yoo Junghyuk!” Giọng nói tràn ngập hân hoan ấy lại vang lên.
Nhìn thấy y tiến lại gần đây, lòng bàn tay tôi mướt mồ hôi vì căng thẳng. Lối tư duy của tên này khác với người thường. Dù tôi có đọc “Bí kíp sinh tồn” bao nhiêu lần đi chăng nữa, vẫn có giới hạn trong những phạm trù mà tôi có thể dùng để lợi dụng y được. Vậy thì, tôi nên làm gì đây…
Nirvana dang rộng cánh tay, mỉm cười rạng rỡ và thốt lên, “Yoo Junghyuk! Hoà làm một với ta đi!”
Ngay lập tức, tôi có linh cảm về việc phải lợi dụng y như thế nào.
***
Nirvana vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc đầu tiên y mở mắt ngắm nhìn “thế giới này”. Nực cười thay, lúc ấy Nirvana chỉ là một con bọ nước.
‘...’
Vậy nên ngay khi vừa mở mắt, Nirvana đã bị một con ếch ăn thịt. Kiếp sau, Nirvana sinh ra làm một con ếch.
‘Cuộc sống chẳng dễ dàng chút nào.’
Trong kiếp sống đó, Nirvana bị một con rắn chuông ăn thịt. Kiếp sau, Nirvana trở thành một con rắn chuông.
‘Ít ra giờ ta có thể ăn ếch được rồi.’
Trong kiếp sống đó, Nirvana bị một con trăn Anaconda ăn thịt. Kiếp sau, Nirvana sinh ra làm một con trăn Anaconda.
“Ta sẽ ăn hết tất cả các loài rắn.”
Trong kiếp sống đó, Nirvana tiến hoá thành một chủng quái thú mạnh mẽ. Nhưng chẳng lâu sau, y rơi vào nguy cơ bị con người săn bắt. Những con người bị phần tiền thưởng làm mờ mắt nghe lệnh đi tiêu diệt hắn, và làm cho Nirvana bị thương nặng. Trước lúc chết, y trốn vào rừng để tránh đám thợ săn.
Tuy nhiên, Nirvana vẫn bị một con người phát hiện.
“...Hình như ngươi bị thương rồi.”
Tại sao vậy? Người đàn ông này không xuống tay tiêu diệt Nirvana khi nhìn thấy y. Người ấy chăm sóc cho vết thương của y rồi thả y đi. Nirvana không thể hiểu được lòng tốt, nhưng rất lâu về sau, y vẫn nhớ đôi bàn tay của người đàn ông nọ.
Và kiếp sau, Nirvana sinh ra làm một con người.
[Tinh toạ “Người thủ hộ Mạn đà la[note49734]” đang quan sát kiếp sống của bạn.]
Nirvana biết rằng có ai đó đang dõi theo những kiếp sống của y. Về sau, y hiểu ra rằng sự tồn tại to lớn đó được gọi là “nhà bảo trợ”. Từ ấy, Nirvana vẫn luôn hoàn sinh thành con người.
Y trở thành một nông dân xuất sắc, rồi thành một chủ nông trại dẫn dắt các nông dân khác. Y trở thành một người lính, rồi thành một bậc thầy kiếm thuật được các binh lính kính trọng. Y trở thành một nô lệ, rồi thành một quý tộc sai khiến các nô lệ khác.
Y đi qua cái chết nhiều vô số lần, rồi lại sống qua vô số kiếp. Y trải qua vô số kịch bản. Rồi y nhận ra một sự thật, rằng mình là một tồn tại đặc biệt duy nhất trong vũ trụ này.
“Chỉ riêng mình ta, hoàn sinh cùng với tất cả những kí ức của mình.”
Sự thật này khiến y cô đơn khủng khiếp. Vì cô đơn, y lại càng bỏ ra nhiều tâm sức để tận hưởng cuộc sống. Tựa như y sẽ chẳng bao giờ được sống lại nữa vậy. Y sống như thể “một lần” duy nhất này là tất cả những gì mình có. Y dạy những người khác cách sống của bản thân. Và rồi y vẫn tiếp tục hoàn sinh trong cô độc.
Rồi một ngày nọ, y nhận được một thông báo.
[Bạn đã sa vào vòng quay khổng lồ của thời gian.]
[Con đường luân hồi của bạn đã bị phụ thuộc bởi vòng quay của thời gian.]
[“Người bảo vệ Mạn-đà-la” nghĩ vận mệnh của bạn thật đáng thương.]
[Bạn đã tham gia vào kịch bản của “Hệ Hành tinh 8612”.]
Nirvana mặt đối mặt với người đàn ông kia.
“Yoo Junghyuk.”
Lần đầu tiên, y biết đến một tồn tại cũng sống lặp đi lặp lại như mình. Dù hình thức có hơi khác nhau, nhưng cả hai đều bị trói buộc trong chiếc vòng quay vĩnh cửu kia.
“Ngươi giống ta.”
Chỉ với riêng chuyện này thôi, Nirvana đã nhận được sự cứu rỗi khiến y rùng mình cảm kích. Trong vũ trụ bao la này, có một sự tồn tại duy nhất thấu hiểu được mình.
“Ta đã thất bại trong kiếp trước. Nhưng lần này sẽ khác.”
Cứu Thế Giáo Chủ lại gần Yoo Junghyuk và kêu, “Yoo Junghyuk!”
Thấy Yoo Junghyuk lùi ra sau với vẻ khó chịu, Nirvana càng cười to hơn. Từ ngày bị sa vào bánh răng khổng lồ này và bước vào “thời gian” của Yoo Junghyuk, Nirvana đã luôn chờ đợi ngày hôm nay.
“Yoo Junghyuk! Hoà làm một với ta đi!”
“Ngưng nói nhảm đi, trước khi ta giết ngươi.”
Trước thái độ cục cằn của Yoo Junghyuk, Nirvana chỉ cười. Giờ đến mấy câu dọa dẫm đó y cũng thấy đáng yêu.
‘Ngươi giả vờ ghét ta, nhưng ta biết thực ra ngươi thèm muốn ta hơn ai hết. Ngươi cần sức mạnh của ta!’
Lần trước y quan tâm giúp đỡ hắn song lại lỡ làm hỏng việc, nhưng lần này y sẽ không làm vậy nữa. Nirvana tiếp tục nói.
“Ta sẽ giúp ngươi! Ngươi đã quên thất bại lần trước rồi sao? Chỉ có ta mới có thể cứu ngươi! Ta sẽ giải phóng ngươi khỏi bánh răng của hàng trăm triệu kiếp…”
“Ta không cần một kẻ như ngươi.”
“Gì cơ?”
Nghe giọng Nirvana hỏi thẫn thờ, Yoo Junghyuk liếc sang bên rồi nói tiếp.
“Ta đã có bạn đồng hành rồi.”