Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 24: những điều có thể thay đổi (2).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Blink - Biên tập: Bút Lông

Nói cách khác, mặc dù những người tí hon của Vùng Đất Hòa Bình này cũng được coi là con người, nhưng suy cho cùng họ vẫn không phải người Trái Đất. Dù có muốn thể hiện lòng bác ái của mình đến thế nào đi chăng nữa, thì việc quay lưng chống lại đồng loại của mình để giúp đỡ một giống loài khác vẫn vô cùng mâu thuẫn. Do vậy, những hành động tôi đang làm không hề xuất phát từ thứ đạo đức to lớn của "nhân loại" hay là "công lý". Nếu thản nhiên chém giết "người tí hon" ở đây thì tôi sẽ vụt mất thành tựu mà tôi cần cho kết cục.

Chỉ cần vậy thôi là đủ để tôi cắm thẳng “Kiếm Tín Niệm” xuống mặt đất.

Rầm!!

[Tinh Hà đã phát hiện hành vi bất thường của bạn.]

[Cảnh báo. Vui lòng cẩn trọng tránh gây thù địch với các tai ương khác.]

[Nếu các hành vi thù địch lặp lại nhiều lần...]

Bụi bay tứ tung che khuất tầm nhìn của đám người Nhật, làm chúng hét toáng lên.

"Á! Chuyện quái gì vậy?"

"Khụ khụ!"

Chiêu vừa rồi của tôi đã ngốn kha khá ma lực nên nên tầng bụi không dễ gì biến mất ngay được.

[Tinh tọa của một hành tinh tí hon đang áp tay lên lồng ngực mình.]

Tôi chợt cảm thấy có chút lo lắng. Giờ tôi mà tự tay kết liễu họ, thì ngay lập tức tôi sẽ nhận được một kịch bản mới. Tuy nhiên hình phạt nó mang lại sẽ khủng khiếp không tả nổi. Nếu trì hoãn được thì vẫn nên trì hoãn càng lâu càng tốt. Vậy tối thiểu thì…

"Chú ơi, lần này để con." Shin Yoosung rút ra con dao găm mà con bé đã nhận được từ Yoo Sangah và tiến về trước.

"Con sẽ xử đẹp cả hai tên đó luôn."

"Con làm được không?"

"Không sao đâu ạ."

Cô bé y đúc Lee Gilyoung. Tôi không hiểu sao mấy đứa nít bây giờ lại bạo dạn đến vậy. Nếu là Yoo Sangah thì có lẽ cô ấy đã ngăn con bé lại, nhưng tôi thì không phải Yoo Sang-ah.

Tôi tới động viên Shin Yoosung, "Cố gắng đừng để cuộc chiến kéo dài quá lâu. Con đã nghe thấy thông báo hình phạt lúc nãy rồi đúng không? Nhớ xử mấy người đó nhanh gọn lẹ nha."

Nếu Shin Yoosung có thể đối phó được với cả hai người này thì tôi sẽ dễ bề ra chiến thuật đối phó cho kịch bản này hơn. Tôi còn rất nhiều việc phải làm ở Vùng Đất Hòa Bình. Và một trong những mục tiêu quan trọng nhất ấy chính là bắt được "con rắn" mà Persephone đã nhắc đến. Nếu không phải nhận bất kỳ hình phạt nào thì tôi có thể bắt được nó sớm hơn dự kiến.

"Đứa đéo nào làm đấy?"

Shin Yoosung băng xuyên qua lớp bụi và tiến về hướng phát ra giọng nói. Cùng lúc đó, tôi cũng giấu mình bằng [Áo choàng ẩn sĩ]. Vật phẩm này coi như vô tích sự nếu đối phương có kỹ năng do thám cấp độ cao, nhưng có vẻ như bọn chúng thì không.

Xoẹt!

Con dao găm bọc trong ma lực sắc bén của Shin Yoosung vẽ lên một đường cong hình bán nguyệt.

"Áaa!"

Đám người Nhật bật lùi ra khỏi màn bụi để né đòn tấn công bất ngờ. Con bé đã cố tình đánh trượt. Mặc dù đã bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng nhưng vẫn còn có một cách để đánh bại chúng mà không cần chiến đấu.

Đám người Nhật vô cùng ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ bước ra từ trong màn bụi.

"Cái gì, là một con nhóc?"

Các hóa thân người Nhật quay sang bắt chuyện với Shin Yoosung.

"Nhóc, tại sao lại đi ngăn bọn chú vậy?"

"Cháu không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu làm điều này sao?"

Đáng tiếc là, Shin Yoosung không giống tôi, con bé không có kỹ năng [Phiên dịch], nên thứ ngôn ngữ này hoàn toàn xa lạ đối với con bé.

"... Mấy người đang nói gì vậy?"

Bây giờ những người Nhật mới vỡ lẽ

"Không lẽ nhỏ này đến từ Hàn Quốc?"

"À, phải rồi! Lần này, nhóm người Hàn Quốc đợt đầu đã vào..."

"Chết tiệt, đợt đầu tiên chẳng phải sẽ rất mạnh sao...?"

Mặt chúng đột nhiên tối sầm lại.

"Nhóc con, mau tránh ra. Không việc gì phải đánh nhau chí chóe đâu."

"Đôn phai tô! Đôn phai tô! Ô kê?”

"Chúng ta chỉ cần giết bọn nó thôi. Người, tí hon. Giết! Ô kê?"

Đám người Nhật dùng thứ tiếng Anh bập bẹ để bày tỏ rằng mình không có ý định chiến đấu, nhưng Shin Yoosung chỉ lắc đầu. Con dao găm sắc nhọn của con bé chĩa thẳng vào họ làm những người Nhật đó rùng mình.

"Cút hoặc chết. Chọn đi."

Những người Nhật bắt đầu từ từ lùi ra xa Shin Yoosung.

"Đậu má... Không được. Tao đang trong kịch bản thưởng nữa mà."

"... Nhà bảo trợ của tao bảo là giết con nhỏ này luôn đi?"

"Có mỗi hai đứa mình thôi thì có nên thử không?"

"Mày quên bọn đợt một mạnh thế nào à?"

"Ừ..."

Chúng thông minh đấy chứ nhỉ.

Bất kể ở đâu trên thế giới, những người được chọn đầu tiên cho kịch bản thứ sáu là đều là tinh anh của đất nước họ. Ở Nhật Bản, giữa nhóm đầu tiên và những người đến sau đó có lẽ là một khoảng cách đáng kể. Hai tên người Nhật mang theo cùng một biểu cảm.

「...Chắc chạy thôi ha?」

Mặt khác, những người tí hon đang cảm nhận được một niềm vui kì lạ khi họ chứng kiến cuộc đối đầu giữa Shin Yoosung và hai người Nhật kia.

"A, a..."

"Tại sao chứ...?"

Thật đáng kinh ngạc làm sao. Một tai ương nhỏ bé đã xuất hiện và chống lại một tai ương lớn hơn.

"Phải chăng là đấng cứu thế tí hon?"

"Đúng rồi, lời tiên tri đã đúng!"

[Tinh tọa của một hành tinh tí hon đang hỗ trợ hóa thân "Shin Yoosung."]

[Tinh tọa của một hành tinh tí hon đã tài trợ 10 xu cho hóa thân "Shin Yoosung."]

[Hóa thân "Shin Yoosung" đã nhận được độ hợp lý cho một kịch bản mới.]

Tôi vừa quan sát cảnh tượng ấy vừa nắm lấy chuôi kiếm của mình. Tuy có hơi bất chính, nhưng đây là cách duy nhất để lần theo và tìm được hang ổ của chúng. Nhưng theo như tôi nghĩ mọi thứ sẽ không suôn sẻ như vậy đâu.

Con dokkaebi trung cấp Ganul lởn vởn trên không trung quan sát tình huống một lúc, rồi khúc khích cười.

[Hỡi những hóa thân từ Nhật Bản, hai người có thể nghĩ mình đang gặp bất lợi nhưng có thật vậy không?]

Luôn là cái bọn dokkaebi chó chết.

Một trong hai tên người Nhật nhận ra điều gì đó và lẩm bẩm, “À, đúng vậy! Nhắc mới nhớ, bọn đợt đầu...”

“Chẳng phải có Asuka bị ảnh hưởng bởi đột biến sao? Bọn Hàn cũng có khi bị y chang. Ý tao là… ”

“Mày khỏi cần nhiều lời. Dù gì nó cũng chỉ là một con nhãi người Hàn thôi.”

Ánh mắt của họ đã thay đổi sau khi đưa ra quyết định. Cả hai nhìn chằm chằm vào Shin Yoosung với ánh mắt đằng đằng sát khí.

"Ờ, chiến thì chiến."

"Tao vốn không có khoái trẻ con lắm… ."

Chúng phát ra những điệu cười khó ưa. Shin Yoosung tuy nghe không hiểu gì nhưng con bé vẫn ngay lập tức nắm bắt được tình hình. Chúng vung vẩy lưỡi kiếm, và chia làm hai đầu bao vây lấy trước và sau Shin Yoosung.

Sát khí hừng hực bừng lên quanh cả ba người. Bất chợt, hai gã đàn ông đồng thời di chuyển.

Xoẹt!

Shin Yoosung đã nâng chỉ số Nhanh nhẹn của mình lên mức tối đa và dễ dàng né được những lưỡi kiếm của chúng. Tuy nhiên, sự chênh lệch về sức mạnh có vẻ thấp hơn tôi tưởng.

Những người này có thể không phải là hàng ngũ tinh nhuệ nhất của Nhật Bản, nhưng họ vẫn nằm trong đội ngũ của những hóa thân hàng đầu. Tôi quan sát kiếm thuật của họ và nhớ về một đoạn mô tả trong “Bí kíp sinh tồn”.

Họ chỉ dùng có mỗi một thanh kiếm nên chắc chắn đây không phải Nhị Thiên Nhất Lưu[note41319] phái, và nếu coi qua chiều dài của kiếm thì cũng không phải Nham Lưu[note41320] phái. Điều này có nghĩa là tôi không cần phải lo lắng việc nhà bảo trợ của họ là Miyamoto Musashi hay Sasaki Kojiro - hai vị kiếm sĩ hàng đầu của Nhật Bản.

Màn ra mắt của Shin Yoosung như vậy cũng không tệ.

"Nhãi ranh mày đừng hòng mà chạy!"

Nhờ có sự hỗ trợ từ phía nhà bảo trợ, mà quỷ khí xung quanh kiếm của chúng càng thêm nhạy bén. Lưỡi kiếm muốn chém lìa chân sẽ nhắm vào thắt lưng, muốn chém đứt tay thì sẽ nhắm vào cổ. Bản chất của hư chiêu là các đòn tấn công trực diện liên tiếp.

Chẳng mấy chốc mà nhất cử nhất động của Shin Yoosung đã bị đám samurai đó nắm thóp. Dù chỉ số tổng thể của con bé có cao đến đâu thì kỹ năng chiến đấu của chúng vẫn vượt trội hơn hẳn.

Xoẹt!

Cổ áo của Shin Yoosung bị cắt trúng và một vệt đỏ nhỏ xuất hiện trên cánh tay của con bé.

Tôi cầm chắc chuôi kiếm và vào sẵn thế để ra tay nếu cần. Thật đáng xấu hổ làm sao khi làm nhà bảo trợ mà tôi không thể trao được cho con bé được nổi một tinh ấn tử tế.

"Chết đi!"

Tên người Nhật hét lên với một tông giọng hết sức cường điệu, hai thanh kiếm đan chéo vào với nhau và nhắm vào bộ phận khác trên cơ thể con bé. Nhưng lần này Shin Yoosung không còn cố chạy trốn nữa.

Keng!

Shin Yoosung đã sức cùng lực kiệt nên làm rớt con dao găm xuống đất. Nắm lấy cơ hội đó, tên người Nhật lập tức thừa cơ tấn công.

Tuy nhiên Shin Yoosung không hề hoảng sợ.

[Nhân vật "Shin Yoosung" đã sử dụng "Giao cảm Đa dạng Nâng cao” (Cấp 3).]

Thay vào đó, con bé lùi lại, nhảy nhào lên không trung như một chú chim én và yên vị trên lưng một con quái thú đang án binh bất động chờ mệnh lệnh. Đó là một con thiết lang mà con bé đã thuần hóa lúc trước.

"... Cái gì kia?"

Một quyết định sáng suốt. Nguyên tắc vàng trong chiến đấu là giảm thiểu lợi thế của đối thủ và tối đa lợi thế của bản thân.

Ahuuuuuuuuu!

Tiếng hú đồng thanh của đàn sói vang lên từ đằng xa, hàng tá thiết lang cùng lúc nhào ra từ phía bìa rừng. Con bé đã thuần hóa ngần này sói chỉ trong một thời gian ngắn. Quả không hổ là "Chúa tể Quái thú" trong tương lai.

"Khỉ thật!"

Hai tên samurai hoảng hốt vung kiếm chém túi bụi vào đàn thiết lang, nhưng chúng đã kịp cắn lấy tứ chi của hai gã và giằng ra.

“Mẹ kiếp! Bọn chó này!”

Dù quái thú hạng 7 có yếu đến thế nào đi nữa, thì chắc chắn mấy gã vẫn phải tiêu tốn rất nhiều pháp lực để đối phó chúng. Quả thực là một cảnh tượng đầy khai sáng và bổ ích.

Nhưng hình như Shin Yoosung vẫn chưa nhận ra tại sao tôi lại nhắc con bé là “đừng có lãng phí thời gian” rồi.

[Tinh Hà đã phát hiện ra hành vi bất thường của hóa thân “Shin Yoosung”.]

[Những hành vi thù địch với các tai ương khác đã được phát hiện.]

[Hóa thân "Shin Yoosung" đã lãnh hình phạt đầu tiên của kịch bản.]

Hình phạt cuối cùng đã bắt đầu.

"Ớ...?" Nhận thấy lượng ma lực giảm đột ngột, Shin Yoosung thốt lên.

Một vài con thiết lang chợt thoát khỏi sự kiểm soát của con bé và quay trở lại khu rừng.

[Kích thước cơ thể của nhân vật Shin Yoosung đã giảm xuống.]

[Tổng chỉ số của nhân vật Shin Yoosung đã giảm xuống.]

Đám người Nhật cũng đã nhận thấy điều đó.

“C-Chính nó! Tao biết ngay mà!"

"Còn xíu nữa thôi!"

… Cuối cùng lại ra nông nỗi này.

Shin Yoosung ráo riết đưa mắt tìm tôi trong sự lo lắng. Tôi tiến lại phía sau Shin Yoosung trong lớp [Áo choàng ẩn sĩ] và đặt tay lên vai con bé.

Shin Yoosung cuối cùng cũng bớt run rẩy, “… Cảm ơn chú.”

Con bé cắn môi như đã nhận ra được điều gì đó.

[Hóa thân "Shin Yoosung" đã lãnh hình phạt thứ hai của kịch bản.]

Kích thước cơ thể của Shin Yoosung càng lúc càng thu nhỏ lại. Đúng vậy, đây chính là hậu quả của việc tự ý từ bỏ quyền của một “tai ương”. Song, con bé vẫn còn đủ sức để tước đi mạng sống của đám người Nhật Bản kia.

Shin Yoosung tận dụng tối đa chỉ số Nhanh nhẹn của mình, chỉ thoắt cái con bé đã tiếp cận tới sau lưng hai gã samurai.

"A-Aaaa!"

Con bé học được chiêu này từ Yoo Sangah sao? Kỹ năng dùng dao một cách tàn nhẫn này của Shin Yoosung quả thực hết sức xuất sắc. Lưỡi dao cứa thẳng vào động mạch cảnh của tên người Nhật làm máu phọt ra tung tóe.

Phụt.

"K-Khục, v-vô lý..."

Sắc mặt gã càng lúc càng tái nhợt vì thiếu máu, và cuối cùng, gã đàn ông ngã khuỵu xuống đất.

[Nhân vật "Shin Yoosung" đã đánh bại "tai ương vô danh".]

[Đóng góp chính: Shin Yoosung]

Shin Yoosung lau phần máu bị bắn lên gò má rồi chuyển hướng sang mục tiêu tiếp theo. Gã đàn ông sợ hãi và lùi lại. Những con thiết lang lao tới, ngấu nghiến tay chân tên đó.

"Aaaarg!”

Shin Yoosung tiến lại gần định cắt đứt mạch thở của gã. Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt.

[Hóa thân "Shin Yoosung" đã hoàn toàn bị tước quyền của một tai ương.]

[Các dokkaebi của Tinh Hà coi hành động của Shin Yoosung là sự chống lại kịch bản.]

[Hóa thân "Shin Yoosung" đã lãnh hình phạt thứ ba của kịch bản.]

[Quá trình Tí hon hóa đã bắt đầu.]

Trong kịch bản này, từ bỏ lựa chọn con đường của kẻ săn mồi cũng đồng nghĩa với việc bước lên con đường của con mồi.

Crắc rắc rắc.

Cơ thể của Shin Yoosung bắt đầu teo nhỏ với một tốc độ đáng kinh ngạc.

"A...?" Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên khi bộ đồ Shin Yoosung đang mặc trở nên quá lớn so với con bé và con dao găm trên tay cũng rơi bịch xuống đất.

Chiều cao của Shin Yoosung tụt dần từ mức chỉ ngang thắt lưng tôi, đầu gối và cuối cùng là cẳng chân. Chẳng mấy chốc khi mà Shin Yoosung đã bị chôn vùi trong lớp quần áo của chính mình.

Chỉ số của con bé sụt giảm nên khả năng kiểm soát cũng trở nên yếu hơn, đám thiết lang đồng loạt quay lại rừng. Một Shin Yoosung tí hon xuất hiện từ bên trong đống quần áo và lết về về phía người đàn ông.

"Yoosung à, dừng lại thôi.”

Shin Yoosung thở hổn hển. Trong đôi mắt đỏ hoe là sự trộn lẫn giữa hận thù và sầu bi. Shin Yoosung đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với vô vàn quái thú, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên con bé tận tay giết người.

"Hắn ta ngất rồi."

Theo lời tôi nói, Shin Yoosung hướng về phía người đàn ông Nhật Bản đã ngã xuống. Gã sùi bọt mép, nằm sõng soài trên mặt đất.

Tôi xé một phần quần áo của mình để che chắn cơ thể Shin Yoosung.

Con bé quan sát cơ thể cơ thể của bản thân một lúc. Shin Yoosung chỉ còn nhỏ bằng một cái nắm tay của tôi. Có lẽ con bé đã nhận ra những gì xảy ra với mình.

"Chúng ta phải chiến đấu với họ trong tình trạng này sao ạ?"

“Đúng vậy.”

"... Họ còn bao nhiêu người nữa?"

"Rất nhiều."

Shin Yoosung nhìn tôi với ánh mắt phức tạp. "Chú ơi, chú đã biết trước rồi ư? Chuyện mình sẽ hóa tí hon nếu đối đầu với các tai ương khác ấy?”

Tôi gật đầu rồi tiến lại gần gã người Nhật Bản đang nằm kia. Sau khi kiểm tra thì gã ta cùng lắm cũng chỉ khoảng mới 20 tuổi, và vẫn còn sống.

"Chú định lợi dụng người này sao ạ?" Shin Yoosung hỏi tôi.

"Có một người mà chú cần phải giết trước khi bị biến nhỏ."

Những thông báo mới hiện lên ngay khi tôi vừa dứt lời.

[Vui lòng cẩn trọng tránh gây thù địch với các tai ương khác.]

[Những người thù địch với các tai ương khác sẽ mất quyền trở thành tai ương.]

Vẫn còn đó một tên dokkaebi đang thưởng thức mọi chuyện trên không trung. Phải rồi... Cứ tha hồ cười đi, khi ngươi còn có thể.

[Tinh Hà cho rằng các “hoạt động tai ương" của bạn là chưa đủ.]

[Trong vòng một giờ tới, nếu không tiêu diệt chủng loài ưu thế đang sống trên Vùng Đất Hòa Bình, bạn sẽ bị coi như không có ý định thực hiện hành vi của tai ương, và do đó, bị tước đi danh hiệu của một "tai ương".]

Tôi nhìn xuống gã đàn ông Nhật Bản và từ từ cởi áo choàng xuống. Chỉ còn một giờ nữa.

Trong một giờ này, tôi phải bắt được "vua" của họ.

Truyện Chữ Hay