“Hrkpf…?”
Một vệt nước lớn bắn lên và nhuộm ướt Priestess tại vị trí mà cô đang đứng trên thuyền. Có tia nước bắn vào mắt cô, và tất cả những gì nữ tư tế có thể làm là bám chặt vào một bên mạn thuyền, cố gắng để không bị cuốn trôi. Tuy nhiên, nước khiến thành thuyền trở nên trơn tuột, và khi cô nhận ra, bàn tay cô đã trượt khỏi đó từ lâu.
Đôi chân phía dưới cô gái trẻ mất đà, và cô lơ lửng giữa không trung trong một khắc. Giây lát sau, cô ngã.
“Ổn chứ?”
“Vâng ổn ạ…!”
Chiếc găng tay da điềm nhiên vươn tới và bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Priestess với lực vừa đủ để cô không bị đau.
“Anh thực sự mang giáp đấy à?!”
Chủ nhân của chiếc găng tay đó đội trên đầu một chiếc mũ kim loại rẻ tiền, khoác trên người một chiếc áo giáp da bẩn thỉu, đeo trên tay một chiếc khiên tròn nhỏ, và giắt ở hông một thanh kiếm có độ dài kì lạ. Người mạo hiểm giả đứng vững trên boong thuyền với đôi ủng mà anh đã chọn từ trước cho nhiệm vụ này, kéo cô lên một cách chắc chắn.
“Ngã ra ngoài là chết đấy. Cẩn thận.”
“…Vâng.” Priestess gật đầu vài lần xác nhận lời dặn dò của Goblin Slayer. Cô để anh kéo mình đứng dậy, rồi một lần nữa, cô gái trẻ bám chặt vào sợi dây thừng buộc ở phía cạnh thuyền.
Họ lúc này đang ở giữa một cơn bão.
Các đám mây vũ tích xếp chồng lên nhau, mưa vập vào mặt cô như những viên đá, gió giật mạnh, biển động dữ dội, còn những cơn sóng trở nên nguy hiểm chết người.
Ở giữa cơn bão cuồng nộ, có một bóng đen lớn quằn quại đang giương ánh nhìn chằm chằm về phía Priestess.
“MMUUUUUANNDDDAAAAA!!”
Một sinh vật với cơ thể ngoằn ngoèo cùng lớp vảy vàng sẫm của đáy biển đang nhe nanh – là một con mãng xà biển. Một tín đồ của Hỗn Mang với khao khát làm đảo lộn trật tự của đại dương. Một sinh vật Non-Prayer!
“Chờ đã, Orcbolg! Cậu nghĩ bản thân đang làm cái quái gì đấy?!”
Với một high elf, boong tàu đang nghiêng ngả điên cuồng lúc này chỉ tựa một cái cây đung đưa trước gió. Bằng sự linh hoạt và nhẹ nhàng vượt trội so với con người, High Elf Archer nhảy vọt từ nơi này sang nơi khác, tung ra các mũi tên. Những đầu đạn phóng đi lao về phía con mãng xà biển nhanh tựa ma thuật.
Tuy nhiên, từng cái trong số chúng trượt qua lớp slime bao phủ trên lớp vảy của con quái vật, lệch ra hướng khác. Nữ cung thủ nghiến răng khi nhận ra bản thân không gây được chút sát thương nào.
“Pha gieo xúc xắc này hỏng rồi…! Nhẽ ra tôi nên trữ sẵn một vài mũi tên bọc sắt mới phải.”
“Thế cái lòng tự tôn elf tộc của ngươi thì sao?! Tập trung bắn tên mà làm nó phân tâm đi chứ!:
“Ngươi không cần phải nhắc! Làm gì đó hỗ trợ một tay đi!”
“Trật tự! Ta đang cố tìm cách đây!”
Cách xa nữ cung thủ elf (đang gào thét và co giật đôi tai của mình) một khoảng ngắn, Dwarf Shaman cũng nhanh chóng bám vào một bên mạn tàu. Là một pháp sư và cũng là dwarf, ngoan cố là bản chất của ông, kể cả khi bản thân đang thua thiệt trong tình huống này. Vị pháp sư không chắc liệu phép Hoảng Sợ hoặc Đạn Đá sẽ có tác dụng lên con rắn khổng lồ to bự kia không…
Không, điều đó không đáng bận tâm, sau cùng đó là tất cả những gì ông có thể làm để cầm chân với túi ma cụ của mình
“Hừm.” Goblin Slayer dùng chân đá cây lao móc về phía Lizard Priest rồi cầm lên một cây khác cho mình. Món vũ khí bay xuyên qua không trung với một cú ném dũng mãnh, ghim chặt vào trong lớp da của con mãng xà biển. Lớp chất nhầy bao phủ con quái vật tuy đủ để làm chệch hướng các mũi tên nhưng không phải quá xuất sắc về khả năng phòng thủ.
Một dòng chất lỏng màu vàng bốc mùi hôi thối chảy ra, rơi xuống mặt biển. Goblin Slayer đưa mắt quan sát từ bên trong chiếc mũ trụ của mình.
Một con mãng xà biển, dù sao, vẫn là một con mãng xà biển. Vết thương không tới mức chí tử.
“MUUUUUNNND!!”
Sinh vật này gầm lên một tiếng kêu lớn và cắm phập hàm răng của nó vào thẳng mũi thuyền của tổ đội. Các thanh gỗ vỡ vụn ra cùng những tiếng nứt lớn trong khi con tàu bị kéo xuống biển ngay trước mắt họ.
Nếu cả nhóm bị kéo vào vùng nước biển cuồng nộ, họ chắc chắn sẽ không thể đặt chân lên đất liền lần nào nữa. Nói đơn giản là sẽ có thêm vài con số trong danh sách thương vong.
“Ơ, ê-êêế…!” Priestess mất thăng bằng bởi va chạm với một cơn sóng trong khi cố gắng nghĩ về những gì mình có thể làm một cách tuyệt vọng.
Chắc chắn sẽ luôn có điều gì đó mà cô có thể làm. Cô có thể cầu nguyện.
Do đó, Priestess mím môi, cố gắng đứng vững hết mức có thể trên boong tàu, dù thực tế nó không hề vững vàng cho lắm. Xoa dịu trái tim của bản thân, cô nắm chặt lấy cây thiền trượng đầy khẩn cầu.
“Hỡi Đất Mẹ giàu lòng nhân từ, bằng quyền năng của thổ nhưỡng, xin hãy che chở cho những người yếu đuối chúng con!”
Phép màu xuất hiện.
Một lớp trường lực tạo từ thánh năng xuất hiện không một tiếng động, đánh bật con mãng xà biển ra khỏi chiếc thuyền. Bàn tay phước lành của Đất Mẹ nhân ái thậm chí có thể vươn xa tới tận biển cả.
“L-lúc này!”
“Quả thực! Hỡi Mosasaurus rảo bước trên giang hà, xin hãy chứng giám hành động của con!” Lizard Priest nhanh chóng phô ra toàn bộ sức mạnh của mình. Hỗ trợ bản thân bằng chiếc đuôi dài, ông lao về phía trước với đôi bàn chân dang rộng, hai bờ vai gập mạnh, rồi phóng đi cây lao móc.
Kĩ thuật của vị tu sĩ có thể không được thiện nghệ như Goblin Slayer, nhưng ông đang tung nó với một sức mạnh phi phàm – bằng tất cả năng lực của một tộc nhân lizardman, hậu duệ của các naga đáng sợ.
Món vũ khí cộng hưởng, bay đi và cắm sâu vào trong, sâu hơn so với cái trước.
“MUANNDDAAADA?!?!” Con mãng xà biển gầm rú, đau đớn quằn quại. Cùng lúc với cơn sóng biển đang lặng xuống, con quái vật quẫy mạnh đuôi lặn xuống biển cả, bỏ lại một cơn sóng lớn khác ập ngược về phía tổ đội.
“Á!” High Elf Archer gào lên, lắc chiếc đầu ướt sũng của mình qua lại như một chú cún. Rồi, mặc dù không có hiệu lệnh nghỉ ngơi nào được đưa ra hay một khoảng trống để thư giãn nào xuất hiện, cả nhóm vẫn tranh thủ thả lỏng trong giây lát. Họ không thể để chút thời gian đó trôi đi một cách phí phạm.
Nước biển tàn nhẫn va đập vào phần mũi tàu rách nát của chiếc thuyền của họ. Con tàu do đó càng trở nên nghiêng ngả dữ dội, và nếu cả nhóm không sớm xử lý con rắn đấy thì tiếp đến sẽ là dấu chấm hết dành cho họ.
“Hai người ổn chứ?” Goblin Slayer cất tiếng hỏi Priestess và Dwarf Shaman, những người vẫn đang bám lấy một bên mạn thuyền.
“Vẫn ổn.. chắc thế ạ. Em đang cố gắng đây…!”
“Không có thời gian đâu. Chúng ta sắp chìm tới nơi rồi đấy!”
Goblin Slayer ậm ừ, lờ đi lời cằn nhằn “Thế còn tôi thì sao?!” từ High Elf Archer, người bị bỏ sót trong câu hỏi vừa rồi.
“Ông nghĩ thế nào?”
“Ha ha ha, quả thật chúng ta không có nhiều thì giờ.” Lizard Priest điềm tĩnh trả lời. Thực tế, ông còn đảo mắt như thể đang thích thú với tình huống lúc này. “Có câu một con kiến có thể trở nên chết người nếu nó cắn đủ nhiều. Tại hạ cho rằng đòn tấn công vừa rồi là chí mạng.”
“Cái thứ đó – gọi là gì nhỉ…?”
“Mãng xà biển, tại hạ cho rằng vậy.”
“Ừ.” Goblin Slayer gật đầu. “Nó là cá? Hay rắn?”
“Từ từ đã, tại hạ không thích việc mọi người nghĩ một nhánh họ hàng của tại hạ lại là thứ phá phách như vậy, nhưng…” Lizard Priest quấn chiếc đuôi của bản thân buộc quanh cột thuyền rồi rướn cổ lên phía trước để quan sát mũi tàu. Những chiếc răng nanh vừa rồi của con quái vật thật tàn nhẫn, còn nước thì đang ồn ã tràn vào.
“…Nhưng tại hạ không thấy vết cắn để lại chút dấu hiệu nào của độc. Tại hạ cho rằng cái sự giống nhau này hoàn toàn chỉ là trùng hợp. Nó hẳn phải là một con cá.”
“Nếu vũ khí không hiệu quả thì dùng phép.” Goblin Slayer nhanh chóng nhẩm tính một vài kế hoạch trong đầu rồi trượt dọc trên sàn tàu xiêu vẹo. Anh đặt một tay lên thành tàu để giữ cho bản thân khỏi trượt ngã, rồi lướt tới chỗ Priestess và Dwarf Shaman.
Người chiến binh nắm lấy sợi dây với sự giúp đỡ của vị pháp sư, còn Priestess thì vội vã giữ lấy gấu váy của cô để chắc chắn không có gì dưới đó hiện ra rõ ràng.
“Nói tôi hai người còn bao phép.”
“Ta đã thể hiện được chút gì đâu. Vẫn còn đầy.”
“Em… Chắc còn một, hai phép gì đó ạ.”
“Được rồi.” Goblin Slayer gật đầu nói. “Khi nào sinh vật đó xuất hiện lại, chúng ta sẽ đánh.”
Sau đó, anh ngay lập tức vạch ra chiến thuật, nữ tư tế không có chút nào phản đối. “Cứ giao cho em!”
Dwarf Shaman toe toét cười khi chứng kiến sự can đảm của cô mặc cho cả cơ thể đang bị ướt nhẹp.
“Nghe quý cô đây nói rồi đấy. Sợ rằng nếu mà không theo kịp thì ta sẽ chẳng ra gì mất.”
“Tất cả chúng ta đều trông cậy vào hai người.”
Cùng lúc đó, High Elf Archer thở ra một hơi dài, than vãn. “Thế cuối cùng còn tôi thì–?!”
“Bắn một vài mũi tên đi. Dụ nó ra.”
Trước lời chỉ đạo cộc cằn, nữ cung thủ khẽ làu bàu, “Gezz”, nhưng rồi cô vẫn thực hiện mệnh lệnh. Cô di chuyển lên trên cùng với Lizard Priest, trượt dọc trên cột buồm một cách dễ dàng rồi dùng một tay bám lấy sợi dây thừng để giữ thăng bằng. Rút một mũi tên ra khỏi ống, High Elf Archer đưa nó lên miệng, ngậm chặt lấy phần đuôi tên và gửi đi cây hỏa tiễn khỏi sợi dây cung của mình. Âm thanh rít gió có thể nghe được ngay cả giữa cơn bão biển.
“Sử dụng lao móc một khi nó xuất hiện.”
Lizard Priest, đang lắng nghe tiếng tên rít gió, vui vẻ đáp lại lời chỉ đạo của Goblin Slayer. “Xuất sắc, xuất sắc. Nhưng tại hạ vẫn không ngờ lại có người sử dụng phương pháp kiểu này trong chiến trận.”
Con mãng xà biển cắn câu. Bóng đen trỗi dậy trực tiếp từ dưới đáy thuyền, có lẽ hy vọng có thể phá vỡ phần đáy, tròi đầu lên khỏi những cơn sóng.
“Hơ, sao mà… ngươi…!” Priestess túm chặt lấy áo choàng, quờ quạng bám lấy boong tàu trong khi suýt chút nữa bị hất văng ra khỏi con thuyền. Dù vậy, vẫn một tay cô giữ chặt cây thiền
trượng. Nữ giáo sĩ giương mắt nhìn con mãng xà vàng và hét lớn. “Hỡi Đất Mẹ giàu lòng nhân từ, xin hãy ban cho những người đang chìm trong bóng tối chúng con ánh sáng thiêng liêng của Người!”
Phép màu thứ hai của cô.
Tại nơi Priestess giơ cao cây trượng, giữa bão tố xuất hiện một tia sáng chiếu rọi như mặt trời. Con mãng xà biển gầm rú trước nguồn sáng, thứ mà nó chưa bao giờ thấy dưới đáy biển.
“Ấy dà! Sau cùng cũng chỉ là họ hàng của lũ lươn…!” Lizard Priest cười thỏa mãn.
Một tiếng vút phóng đi, và máu tuôn ra từ một bên của con quái vật.
“Nhanh!”
“Đây!”
Giọng nói của Goblin Slayer cắt ngang xung quanh, đáp lại bởi Dwarf Shaman.
Vị pháp sư lấy ra một thứ bột màu trắng khỏi túi ma cụ và tung nó về phía con quái biển. Vừa chạm vào nước, nó bắt đầu chuyển hóa thành bọt xà phòng - thứ bột đó chính là xà phòng.
“Hỡi phong tinh linh và thủy tinh linh, quay cùng nhau, đất biển là họ hàng nhau, nên bay đi mau-chi đừng ngã đau.”
Lập tức, thay đổi xảy ra. Con mãng xà nhanh chóng lặn ngược xuống nước, thế nhưng đầu nó bật ngược trở lại như thể mặt biển là đất liền cứng rắn.
Cộng thêm, toàn bộ cơ thể dài dằng dặng bên dưới của nó, đang được nhấc lên và phô bày.
“MUAAANNAADA?!?!”. Con quái vật liên tục há hốc mồm đầy khó thở, trong khi không ngừng cố gắng lao mình về làn nước.
Khi mà phép Thủy Thượng Phiêu[note52606] được phù lên bộ mang của sinh vật này, nó chỉ còn biết chịu tắc thở đến chết.
“Thật khủng khiếp…” High Elf Archer ngước lên nhìn chằm chằm. Goblin Slayer tiếp tục ra lệnh.
“Nó sắp hết hơi rồi. Nếu nó có ý định lao vào đây thì bắn.Vào mắt.”
“Ừ, rõ rồi.” High Elf Archer thở dài trước con mãng xà đang vùng vẫy, và giương cung.
Cảm giác thật tàn ác nếu cứ tiếp tục để nó chịu đựng như vậy. Và elf không phải kiểu vui vẻ trước sự khốn cùng của một sinh vật sắp chết.
Cây cung rung lên, và mũi tên bay đi, xuyên qua chính xác con mắt và cắm thẳng vào não bộ.
Vậy là kết thúc. Con mãng xà biển ngã xuống biển, hiệu ứng của ma thuật cũng dần tan biến khi nó chìm dần vào làn hơi nước trắng xóa.
Không ai có ý định ngăn cản cái xác đang trôi xuống của con quái vật, và sớm thôi sóng sẽ cuốn đi những bọt bong bóng sót lại.
“Thế nào?” Goblin Slayer hỏi sau một khoảng lặng dài - hẳn là để chắc chắn rằng kẻ địch đã chết. “Không lửa, nước hay nổ.”
“À… Ừmm…” High Elf Archer khựng người lại với một cái cau mày và một tràng tiếng rên rỉ.
Cậu ta có phù hợp làm mạo hiểm giả không vậy? Ừ thì đúng là không cháy nổ, lũ lụt hay sụp hang gì cả. Đúng là như vậy. Nhưng…
Đôi tai High Elf Archer ngọ ngoạy trong lúc cô vắt mái tóc ướt sũng của mình.
“S-” cô nói đầy gượng gạo. “Sáu trên mười điểm.”
“Vậy à,” anh gật đầu đáp lại. “...Tôi hiểu rồi.”
“... Sao thế, cậu thất vọng à?”
“Không.” Goblin Slayer chậm rãi lắc đầu qua lại. “Tôi chỉ nghĩ thật tốt nếu giết goblin cũng đơn giản như vậy.”
Priestess khúc khích trước câu trả lời đậm chất tính cách của anh. Cô cứ lo lắng suốt nãy giờ, nhưng có vẻ mọi chuyện đã kết thúc. Nữ tư tế kéo mép váy bản thân, làm lộ ra đôi chân trần, rồi vắt kiệt.
Mình cũng nghĩ việc này dễ hơn so với lũ goblin.
Dù thế nào, việc chuyến mạo hiểm diễn ra thuận lợi luôn là điều tốt lành. Khi mà tất cả đều sống sót. Và còn tốt hơn nữa nếu họ cũng hoàn thành được nhiệm vụ.
Priestess gạt đi chút bối rối trong tâm trí, và đưa ra một cái gật đầu nhẹ tán thành.
“Dù sao chúng ta cũng cần nhanh lên và khẩn trương sửa chiếc thuyền này,” cô nói. “Tuy không xa đất liền cho lắm nhưng không ai trong chúng ta muốn phải bơi dưới nước suốt phần còn lại của quãng đường đâu phải không?”
“Thế nên chúng ta mới mang một tên dwarf đi cùng đây.”
“Ngươi có thể ở im một chỗ để giúp… bản thân đấy. Người hẳn cũng biết là đe thì đâu có nổi được…”
Đôi tai của High Elf Archer dựng đứng, và cô phát ra những câu từ tức giận mà Dwarf Shaman chả buồn bận tâm trong khi giương buồm. Ông liếm ngón tay để kiểm tra hướng gió rồi bám lấy một góc thuyền.
“Hỡi phong tinh linh, các thiếu nữ của gió, dành cho ta một nụ hôn trên đôi má phong trần. Và cả chiếc thuyền khiêm tốn của ta một ngọn gió thuận lợi hơn để dong khơi.”
Phép Thuận Buồm Xuôi Gió đẩy cánh buồm đi, và Priestess giữ lấy mái tóc trước hơi muối biển bốc lên.
Trước cả khi cô để ý, cơn bão đã tan, mặt biền đã lặng và bầu trời lại trong xanh.
Tiết trời bắt đầu chuyển thu.
Nữ tư tế cất tiếng thở thư giãn. Đúng vậy, vài tiếng trước, chính cô là người đã đề nghị họ thực hiện trận chiến này, nhưng trong tức khắc, nó dường như không khác gì một lời nghị chiến tệ hại…
----------------------------------------------------------------
“Goblin à?”
“Ta không phải! Thật phân biệt chủng tộc!” Người phụ nữ Innsmouth, với dáng vẻ giống cá đặc trưng của chủng tộc mình, vung vẩy hai vây trước một cách khó chịu. Từng lời nói của cô - phát ra lẫn lộn với hơi thở của bản thân, giống như một tràng bong bóng - vang vọng khắp các vách hang ẩm ướt. “Và ta cũng ghét cái cách nhân tộc các ngươi gọi bọn ta là ‘bán nhân ngư’! Như thế mấy người đang bối rối: họ là cá à, hay là người?”
“Bọn ta hoàn hảo khi là chính mình!” Một người trong nhóm phụ nữ lên tiếng, người đàn ông đối diện trước mặt cô đơn giản là gật đầu.
Người đàn ông đó bận một chiếc mũ thép rẻ tiền, một bộ áo giáp da nhem nhuốc, và một thanh kiếm có độ dài kì quặc, đi cùng một chiếc khiên tròn nhỏ gắn trên tay.
Goblin Slayer không rõ tại sao các gillman lại được gọi là Innsmouth. Một số người kể rằng nó có liên quan đến thuật ngữ Deep Ones[note52601], nhưng vẫn chưa có gì xác thực.
Tuy nhiên, anh không quan tâm tới chuyện đó. Những người này không phải là goblin, vậy là đủ.
“...Tôi tới vì nghe khu vực đánh cá bị tấn công bởi lũ goblin biển.”
“Đấy là phân biệt chủng tộc đấy!”
“Tôi hiểu rồi.”
Các Innsmouth, xung quanh vũng biển nằm sâu trong hang động này, hướng mắt về phía cuộc trò chuyện. Đôi mắt to lồi của họ hiện rõ sự vô cảm, bộ hàm họ khẽ cử động, một cảm giác ma quái xuất hiện. Anh không biết họ đang nghĩ những gì, nhưng những mũi đinh ba bắt đầu được lấy ra từ bên dưới mặt nước.
Chúng ta… đang gặp nguy hiểm ư…? Priestess, đang lắng nghe cuộc thảo luận, tự hỏi bản thân từ vị trí cách đó không xa. Cô nắm chặt cả hai tay lên cây trượng của mình.
Cũng dễ hiểu. Mới lúc đầu, cả nhóm còn đang chật vật tiến vào hang động này với tâm thế đây là một nhiệm vụ tiêu diệt goblin, ngay lúc sau họ nhận ra bản thân đã bị bao vây bởi một nhóm gillman đầy sát ý. Rồi chỉ mới bắt đầu trò chuyện, tổ đội của họ đã bị buộc tội phân biệt chủng tộc và tệ hơn - ngay cả Priestess cũng không thể hiểu kịp tất cả chuyện gì đang diễn ra.
Đúng là cô có từng nghe kể về một số kẻ cầm quyền nhân tộc khinh miệt tộc elf và tộc dwarf tới mức lập ra cả thuế “tai nhọn”. Nhưng dù là trường hợp nào, thì đây rõ ràng là việc nằm ngoài kinh nghiệm của một giáo sĩ thông thường.
Nghĩ lại, hẳn cũng chả có mấy giáo sĩ có kinh nghiệm tiêu diệt goblin…
Thế giờ cách tốt nhất để giải thích việc này là gì? Ba thành viên còn lại bao quanh Priestess với thế phòng ngự.
“C-chờ đã, Orcbolg. Cố gắng đừng kích động họ…!”
“Xem đứa nhát chết nào kìa. Ta thấy lũ elf hơi thiếu cái gọi là can đảm … như thiếu một bộ phận cụ thể nào đó thì phải.”
“...! ...!!”
High Elf Archer cau mày đầy kì cục khi Dwarf Shaman huých củi chỏ vào cô. Trông nữ cung thủ như muốn nói bật lại gì đó, nhưng giữa tình huống hiện tại, cô lựa chọn im lặng. Dù vậy, đôi tai co giật vẫn cho thấy rõ cảm xúc của cô.
Bất cứ sự bộc phát nào bây giờ cũng có thể dẫn tới dấu chấm hết cho họ. Lizard Priest cất một tiếng thở dài ủ rũ.
“Goblin biển? Thật thô lỗ! Ít nhất các ngươi phải gọi bọn ta là Homo piscine!
“À, tức là ‘bán nhân ngư’.” Lizard Priest làm cử chỉ hứng thú về phía các gillman với bộ hàm của ông. “Thế các ngài từng là cá, sau đó có được phổi và tứ chi để leo lên khỏi mặt nước?”
“Hừm, đúng là một kẻ mọi rợ!”
Cứ để đó cho cư dân dưới biển để đẩy đi vịnh biển nguy hiểm.
“Tổ tiên của bọn ta là Chúa Tể Bạch Tuộc vĩ đại giáng trần từ Biển Ngàn Sao!”
“Một con bạch tuộc à.”
“Cũng có thể là một con mực.”
“Có lẽ… Nhưng những người trước mắt chúng ta hẳn phải đủ thông minh để không nhầm lẫn cái xác khô của một con mực với tổ tiên của họ…” Sau một hồi lẩm bẩm với bản thân, Lizard Priest trình diện để đưa ra một số kết luận. “Xin thứ lỗi vì phải nói điều này, nhưng bọn hạ tới đây vì cho rằng nguyên nhân nguồn cung hải sản sụt giảm là bởi các ngài. Không biết các ngài có ý kiến thế nào về việc này?”
“Thánh thần ơi! Không phải lỗi của bọn ta mà cá ít hơn trước, arrr!”
Bọn ta hứng thú gì mấy cái ngư trường ngu ngốc của các ngươi cơ chứ? Chiếc vây đập bôm bốp nước về phía người ông.
Cau mày trước vũng nước văng lên, Priestess dù vậy vẫn nghiêng đầu thắc mắc. “Vậy mọi người có biết thứ gì gây ra việc này không ạ?”
“Có, có chứ. Chậc, thế mới nói ai cũng ghét cái đám ngư dân quê mùa.”
Hừm. Prietess đặt ngón tay mảnh dẻ lên môi rồi suy nghĩ.
Họ không thể làm ngơ chuyện này được. Nếu không làm gì đó, sau cùng nó sẽ dẫn tới một cuộc chiến toàn diện giữa dân làng và các gillman. Thực tế, tình hình vốn đã khá tồi tệ rồi. Tình cảnh của tổ đội lúc này chính là bằng chứng.
Dù thế nào thì…
“Miễn là trong khả năng, tôi nghĩ chúng tôi có thể thử giúp mọi người minh oan tiếng xấu của mình.”
“Hừm… Chà, thế này thì sao? Cái người tử tế kia.” Một trong số các nữ nhân gillman chớp mắt. “Tôi có thể nói cho mấy người biết: là do mãng xà biển.”
“Mãng xà biển?” Dwarf Shaman thốt lên. “Không ngờ ở quanh đây cũng có.”
“Không ngờ?” High Elf Archer kinh ngạc hỏi lại.
“Ừ ừ,” Dwarf Shaman đáp. “Thường thì chúng ở hơi xa ngoài khơi một chút. Thỉnh thoảng, tàu thuyền qua lại đại dương cũng bị chúng tấn công và nhấn chìm, trong khi thủy thủ đoàn thì bị ăn thịt.”
Và đó, theo như ông giải thích, là lí do tại sao có ít thông tin về lũ quái vật này đến vậy. Rõ ràng, chúng là những kẻ địch đáng gờm, và các gillman dựa vào vách hang đầy lo lắng. “Ừ, có vẻ như nó được gửi từ đâu đó đến đây. Chết tiệt, cái hành tinh này chả còn cái quái gì bình thường cả.”
“Vậy à.” Goblin Slayer gật đầu. “Vậy trọng tâm là nó không phải goblin.”
Với anh, thế chỉ có duy nhất một nghĩa.
“...Đây không phải nhiệm vụ goblin… Ta về chứ?”
Phần còn lại của tổ đội đồng tâm thở dài. Priestess và High Elf Archer cau mày nhìn nhau.
Argh, thật là. Cái người này.
“Chúng ra không thể cứ thế bỏ mặc khi họ đang gặp rắc rối được.” Priestess nói. “Nghe này, bọn em sẽ ở lại xử lí chuyện này, nhé?”
“Ừ.” High Elf Archer bất chợt chen vào. “Ý tôi là, ngay cả khi như thế sẽ rất nguy hiểm nếu thiếu mất ai đó ở tuyến trước.”
“Hừ…” Goblin Slayer bắt chéo hai tay lại và làu nhàu.
Hai cô gái nhìn nhau và đồng thanh, “Phải không?” đầy thích thú.
“Kệ đi, Không Râu. Tai con elf đó có thể to, nhưng nó không chịu lắng nghe cậu đâu.”
“Ha ha, họ quả thực thuộc lòng tính cách của ngài Goblin Slayer rồi nhỉ.”
Hai người đàn ông còn lại của tổ đội lên tiếng theo, trông không kém hài lòng.
Về phần kết quả - chà, khỏi phải nói cũng biết.
—----------------------------
“E hèm, nhiệm vụ goblin biển thế nào-?”
“Họ không phải goblin.”
“Em cho rằng gọi như thế sẽ dễ dàng hơn…”
“Họ không phải goblin.”
“Vậy nhiệm vụ…”
“Họ không phải goblin.”
“...đã bị hủy, Em hiểu rồi.”
“Vì họ không phải goblin.”Guild Mạo Hiểm vẫn rộn ràng và náo nhiệt như thường.
Guild Girl căng thẳng nở nụ cười trước chiếc mũ thép cáu bẩn của Goblin Slayer. Cô rõ ràng không có ý định đánh lừa hay gây hiểu lầm gì cho anh, nhưng đôi lúc mấy chuyện như này vẫn hay xảy ra. Các lãnh thổ và chủng tộc khác nhau hay có những cái tên không chính thống cho cùng một thứ nên rất khó để có thể phân biệt. Khó mà trách là lỗi của ai được.
Cô quay sang người đồng nghiệp cạnh bên để tìm kiếm hỗ trợ, nhưng bất thành. Một mình và không ai giúp đỡ, Guild Girl chỉ còn bước dựa vào việc vấn đáp như thường ngày.
“Vậy vấn đề với goblin biển - xin lỗi, ý em là tộc gillman - đã được giải quyết rồi ạ?”
Hơn là cứ ngồi đó và biện minh, cô thà ưu tiên làm công việc của mình. Cô sẽ cố hết sức để cứu lấy danh tiếng và chuộc lại danh dự của bản thân, như thể tư cách làm cô dâu của cô đã bị đẩy tới bước đường cùng.
“Ừ.” Goblin Slayer gật đầu, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu. “...Không, cuối cùng bọn tôi lại đi săn một con quái vật gì đó. “
“Vậy anh có thể mô tả chi tiết nó không?”
“Nó dài,” anh nói. Sau một khắc suy nghĩ, anh bổ sung. “Nó là cá.”
Guild Girl mở một bản sao cũ nát của cuốn Từ Điển Quái Vật và dùng ngón tay lướt qua từng trang giấy. Lần nào cũng vậy, diễn giải mô tả của anh về con quái vật vừa có phần bất khả thi vừa có phần thú vị.
Hình như chị ấy từng kể chuyện này một lần trước đây, Priestess thầm nghĩ trong khi ngồi quan sát từ phía tửu quán. Cô giơ tay áo lên mũi rồi ngửi một lần. “Em nghĩ vẫn còn mùi thì phải…”
“Không phải là nghĩ đâu - mà đúng là vậy đấy.” High Elf Archer than thở, đôi tai cô rũ xuống chán nản. Mấy thứ mùi kiểu này còn nồng nặc hơn với elf, nhờ vào thứ giác quan nhạy bén của họ.
“Chị ổn chứ?” Priestess hỏi, đồng thời ngửi một hơi ở tóc. “Em thì đã tắm và thay quần áo rồi…”
“Cái mùi này còn lâu nó mới hết,” High Elf Archer nói. “Còn cái này chả giúp ích được gì cả.”
Cô nhìn về chiếc túi lớn đặt ở giữa bàn. Mùi biển phát ra từ nó nồng nặc đến mức rõ ràng. Dwarf Shaman, ngồi phía trước chiếc túi, nở nụ cười lớn. “Tộc gillman hào phóng ra phết đấy nhờ, phải không!”
Bên trong chiếc túi là những viên ngọc trai cả đen lẫn trắng, những nhánh san hô đỏ lửa, những chiếc mai rùa trong suốt, những chiếc vỏ xoắn ốc bảy màu, và cả một chiếc vỏ ốc tù trắng lấp lánh.
Đúng, nó không phải tiền, nhưng là phần thường cảm tạ chân thành của các bán nhân ngư. Hao trừ đi chi phí bồi thường chiếc thuyền bị phá hủy mà họ mượn từ ngôi làng chài, tổ đội còn lại chừng này. Nó không tới mức là một gia sản, nhưng vẫn khá nhiều nếu họ muốn tự thưởng cho bản thân một thời gian.
“Èo, còn ngươi thì vẫn không hiểu tại sao ai cũng bảo bọn dwarf tham lam…”
“Thôi, nói đủ rồi đấy. Ngươi không hiểu được vẻ đẹp của thứ này đâu Tai Dài! Phải không, Da Vảy?”
“Ha ha ha ha ha ha. Chà chà, nếu giả dụ một món tiền đủ hời với naga thì tại hạ khó mà chối từ được.” Lizard Priest vẫy đuôi gọi bồi bàn, rồi đặt phô mai cùng rượu vang. Ông rõ ràng đang rất cao hứng, đôi mắt ông đảo vòng, trong khi đang lôi một thứ gì đó khá lớn ra khỏi túi. “Tại hạ công nhận đây là phần thưởng lớn nhất chúng ta từng nhận.”
“Wow…” Đôi mắt Priestess lấp lánh sự kinh ngạc, và ai có thể trách cô được? Một viên bảo thạch viền sọc tuyệt đẹp được chạm khắc theo hình xương sọ của một con vật thu hút sự chú ý của cô. Cô chạm vào nó với ngón tay run rẩy, nhưng nó quả nhiên là đá chứ không phải xương...
“Đây là đá quý… ấy ạ?”
“Đúng là vậy. Đây là bộ hàm của một naga kinh hoàng, được chuyển hóa thành đá mã não[note52605] dưới dòng chảy của thời gian.” Lizard Priest giơ chiếc hộp sọ lên với lòng tự hào của một đứa trẻ khoe khoang báu vật của mình, một mặt hiếm thấy của ông.
“Hmph, trông ông như trẻ con vậy…” High Elf Archer phồng má và xì một hơi dài khó chịu. Rõ ràng, nó không ảnh hưởng gì tới bầu không khí vui vẻ lúc này.
“Heh, heh heh… Các chàng trai, đều thích, mấy thứ kiểu vậy, nhỉ?”
“Ờ, vận may của họ cũng đủ lớn để kiếm được khoản. Tôi không có ý kiến gì.”
Phía bên bàn xuất hiện Witch và Spearman - hay đúng hơn, là Heavy Warrior.
“Chà, thật bất thường.” High Elf Archer bình luận.
“Hai người mới lập nhóm tạm thời với nhau ạ?” Priestess thắc mắc.
Heavy Warrior khẽ nhún vai “Không. Bọn tôi đang đợi thôi.”
Nghe anh nói, Priestess mới để ý Female Knight phía bên chỗ bảng tin, đang lẩm bẩm một mình trong lúc lựa chọn suy xét nhiệm vụ. “Chúng ra có thể xử vụ minotaur, nhưng vụ hydra cũng hời…
Khoan, đây có con manticore này…”
Scout Boy và các thành viên còn lại cũng ở chỗ cô, Priestess có thể nghe thấy tiếng cậu cằn nhằn. “Chọn nhanh lên đi chứ.”
“Còn cậu ta, ở kia,” Witch nói, chỉ về hướng quầy tiếp tân với tẩu thuốc của cô.
Spearman, bỏ qua hoàn toàn tất cả các quầy trống không có hiểm giả nào xếp hàng, đứng chờ đợi ở quầy của Guild Girl. Sự khó chịu xuất hiện mặt anh, có lẽ, đến từ cuộc hội thoại của Goblin Slayer mà anh đang nghe. Dù vậy, bất cứ khi nào có nữ nhân viên hay mạo hiểm giả nào chào gọi anh, như những gì họ vẫn thường làm, anh đều đáp lại họ với một nụ cười…
“Anh ấy trông có vẻ đào hoa.” Priestess nhận xét.
“Về, chuyện đó…” Witch, vừa lấy ra tẩu thuốc từ hư không, bắn cho nữ tư tế một ánh nhìn nặng nề.
Ể…
Priestess cảm thấy tim mình như nhỡ một nhịp, cô đặt tay lên lồng ngực.
Liệu ngày nào đó cô có thể có mị lực như vậy hay không? Hẳn sẽ là một khoảng thời gian dài cho đến lúc đấy.
“Beard-cutter có thể học hỏi cậu ta. Khiến bản thân dễ mến hơn chút.”
“Cái gì cơ? Không đời nào. Tôi không thể nào hình dung nổi một Orcbolg vui vẻ tươi cười cả.” High Elf Archer chê bai. Dwarf Shaman, hài lòng với việc đo đếm chiến lợi phẩm, đang cất chúng trở lại túi.
Priestess cố tưởng tượng Goblin Slayer với một nụ cười rạng rỡ nhưng rồi phải bật cười khúc khích. “Việc đó có chút khó khăn để hình dung.”
“Ừ. Orcbolg chính ra-”
“Tôi làm sao?”
“-giống y hệt cậu.” High Elf Archer xua tay ra dấu Đừng bận tâm về hướng Goblin Slayer vừa mới đột nhiên xuất hiện. Dường như anh và Guild Girl mới nói chuyện xong.
“Vậy à,” anh đáp mà không một chút nghi ngờ. Rồi, chiếc mũ thép quay ra xem xét Heavy Warrior và Witch. Vẫn là bất khả thi để quan sát biểu cảm phía sau tấm giáp che mặt của anh. “Mấy người có việc gì?”
Và đó là Goblin Slayer.
Heavy Warrior nở một nụ cười gượng gạo, trong khi Witch, thổi ra một làn khói ngào ngạt từ đôi môi, không chút bối rối trước cuộc trò chuyện. Cần tránh để tâm bất cứ điều gì mà giọng nói trầm lặng, gần như là máy móc này phát ra. Không kĩ năng nào có thể giúp được việc này, duy chỉ có một kinh nghiệm lãnh đạm, cứng rắn.
“Chỉ chào hỏi giết thời gian thôi,” Heavy Warrior nói.
“Tôi có một… cuộc hẹn, chốc nữa.”
“Vậy à,” Goblin Slayer gật đầu rồi nhẹ nhàng nói thêm. “Bảo trọng.”
Heavy Warrior khẽ cười rồi vỗ vai Goblin Slayer với bàn tay to rộng của anh trước khi rời đi. “Nếu đấy là những gì tốt nhất cậu có thể nói, tôi sẽ nhận vậy.”
“Gặp lại, sau…” Witch nhấc cơ thể khêu gợi của mình dậy khỏi ghế. Làn khói hương ngọt ngào trải dài theo sau, thu hút ánh mắt chú ý của Priestess. Cô gái trẻ ấp ủ trong mình hoài bão sẽ được như Witch một ngày nào đó - như cả một mạo hiểm giả lẫn một người phụ nữ.
Goblin Slayer khẽ nghiêng đầu, cân nhắc ý nghĩa chính xác của những lời nói mà anh vừa nhận. Dù vậy, người chiến binh vẫn không thể hiểu cụ thể nó là gì, và ngắt quãng vấn đề với suy nghĩ “Sao cũng được”. Anh vẫn còn nhiều việc phải làm.
“Giờ chúng ta sẽ chia phần thưởng,” anh nói, gần như ném mình xuống ghế trong khi quan sát tổ đội. “Chúng ta sẽ lấy những gì mình muốn, rồi chia nhau tiền bán chỗ còn lại. Được chứ?”
“Tại hạ thấy hoàn toàn hài lòng,” Lizard Priest nói, gật đầu nghiêm nghị và làm một cử chỉ đặc biệt với hai bàn tay chắp vào nhau. “Người ta kể rằng ngay cả cướp biển cũng không cãi nhau về chuyện chia chác. Thế mạo hiểm giả chúng ta việc gì phải làm vậy?”
“Tôi cá là ông muốn cái món xương xương kia, đúng không?” High Elf Archer cất tiếng. “Còn tôi, tôi sẽ lấy món này.” Cô rướn lên phía trước với những ngón tay mảnh dẻ, trắng trẻo của mình và tóm lấy một viên pha lê vàng trong suốt - là chiếc mai rùa.
“Cẩn thận tí đi, elf - tay ngươi cũng nhanh giống đôi tai dài của ngươi vậy.” Dwarf Shaman nhận thấy những ngón tay mập dày của mình quá chậm chạp để ngăn cản High Elf Archer, đang khúc khích và ưỡn bộ ngực bé nhỏ của bản thân đầy đắc thắng.
“Kêu ca gì thì kêu. Ta không nói nên nhường ai hay ai trước, nhưng liệu có ai đi muốn cái món này không?”
“Thì…” Ánh mắt của Dwarf Shaman quét qua cả nhóm. “...Thôi đủ rồi. Thế ngươi định làm gì với nó?”
“Ừmm? Chắc là gửi tặng cho chị tôi. Mấy thứ từ biển khó kiếm ở chỗ tôi lắm.”
“Em chắc chắn chị ấy sẽ rất thích.” Priestess nói, nhận lấy một lời cảm ơn và đôi tai phấp phới hạnh phúc từ High Elf Archer.
Lễ cuối được tổ chức cầu kì, tỉ mỉ sâu bên trong khu rừng mưa vẫn còn đó trong tâm trí Priestess. Đồng thời, một cảm giác hối hận cũng trào dâng. Nữ tư tế cúi mặt xuống trong giây lát rồi giương tay lên phía trước.
“...Vậy, em sẽ lấy viên ngọc trai này. Em muốn cung hiến nó cho Đất Mẹ.”
Cô không chắc phải nên tạ lỗi thế nào - và ngay cả khi đã nhận được lời tha thứ, cô vẫn muốn phải làm gì đó.
Dwarf Shaman, để ý thấy vẻ mặt của Priestess, khịt khịt mũi để thể hiện sự thiếu thoải mái của mình. “Ta nghĩ cô bé có thể ích kỷ hơn một chút… Dù gì vẫn chưa là gì so với ra.” Nói đoạn, ông nhặt lên chiếc vỏ ốc tù với bàn tay thô ráp của mình, rồi nâng niu nó nhẹ nhàng. “Đây sẽ là một món ma cụ tốt. Thế cậu thì sao, Beard-cutter?”
“...Tôi?”
Trông anh cực kì bất ngờ. Chiếc mũ trụ không chút di chuyển mà dán chặt vào túi báu vật. Priestess theo dõi anh với một nụ cười.
Thực hiện một chuyến mạo hiểm, đánh bại một con quái vật, nhận lấy một món phần thưởng, rồi chia chác với nhau. Mỗi nhóm có một cách riêng biệt để xử lí việc này, và cô từng nghe kể một số đơn giản là chuyển hết tất cả sang tiền bạc rồi chia đều cho nhau, nhưng…
Chỉ có một lí do khiến tim cô loạn nhịp từ nãy tới giờ.
Đây hẳn là kiểu mạo hiểm thông thường mà anh ấy hằng mong đợi.
------------------------------------------------------
Giờ đã là buổi tối. Tại trang trại, lũ lợn kêu la inh ỏi trong khi ngấu nghiến đống quả sồi .Có lẽ, chúng đau buồn vì biết bản thân sẽ bị làm thịt một khi đủ lớn - hoặc chỉ đơn giản là chúng muốn ăn thêm.
"Đây, đây, ăn đi."
Người chủ trang trại hiển nhiên kết luận là vế sau, bởi ông đang cho chúng ăn nhiều thêm chút nữa. Sau cùng, lễ hội thu hoạch đang ngày càng đến gần, còn mùa đông sẽ sớm ập tới. May mắn thay, họ có đủ cả gà và lợn, sữa bò cũng có, và không có vấn đề gì với mùa vụ. Có vẻ như họ sẽ lại an toàn sống sót qua một năm nữa.
“...Thánh thần.” Ông quệt mồ hôi trên mặt với chiếc khăn vắt ngang cổ và thở một hơi dài. Khắp cơ thể ông đầy đau nhức.
Bằng cách nào đó, ông và cô cháu gái của mình đã cùng nhau quản lí nông trại này được hơn mười năm, nhưng ông bắt đầu cảm nhận được tuổi tác của mình. Nếu có chuyện gì xấu xảy ra với ông, thì cô cháu gái biết phải làm sao?
Có lẽ giờ là lúc nên thuê người làm…
“Ah, lại nữa…”
Nhưng những kẻ muốn làm việc này ở vùng biên giới này thì chỉ toàn là đám đầu đường xó chợ vô công rồi nghề, không đời nào ông để cho chúng loanh quanh ở gần cháu gái của mình. Có lẽ, ông sẽ thuê một mạo hiểm giả rank cao ở Guild, ít nhất thì mạo hiểm giả đó cũng chứng minh được rằng có người tin tưởng họ…
“Haiz…” Người chủ trang trại lại thở dài thêm lần nữa. Cơn đau đầu lớn nhất của ông đang vừa bước tới. “...Cậu về rồi à.”
“Vâng, chú. Cháu mới về.”
Người đàn ông này, với chiếc mũ thép rẻ tiền và bộ giáp da nhem nhuốc, dừng chân lại giữa đường và cúi đầu gửi cho ông lời chào.
Goblin Slayer. Đó là biệt danh mà mọi người gọi cậu ta - nhưng người chủ trang trại vẫn không thực sự biết khuôn mặt cậu ta thế nào.
“Lại goblin à?”
“Vâng, thưa chú… À, không hẳn ạ. Mặc dù dự định ban đầu là vậy.”
Nó là một loại quái khác.
Người chủ nhanh chóng từ bỏ việc tìm hiểu thêm thông tin từ chàng trai trẻ kiệm lời này.
Cháu gái ông có lẽ là người duy nhất biết được khuôn mặt phía sau tấm che mặt kia.
“Ừm, cô ấy-?”
“Ở trong nhà, chắc thế.” Ông kìm nén dòng cảm xúc bên trong trái tim mình. “...Đừng làm con bé đợi lâu.”
“Vâng, thưa chú…Cháu nghĩ mình có thể giúp chú vào ngày mai.”
“...Vậy à?” Người chủ trang trại nhìn lại lũ lợn và gật đầu.
Chỉ khi nghe tiếng bước chân đã rời đi phía sau, ông mới thở dài thêm lần thứ ba.
Chả có vấn đề gì nếu mình không thấy mặt cậu ta cả. Cậu ta còn chẳng tí nghĩa lý gì với mình.
----------------------------------------------
“Ôi, mừng cậu đã về!”
Một giọng nói vui cười, rạng rỡ chào đón Goblin Slayer khi anh vừa mở cánh cửa căn nhà,. Sau đó, tiến vào mũi là một mùi hương thơm lừng, ngọt ngào của sữa.
Người mạo hiểm giả tiến vào căn bếp với những bước chân dồn dập. Ở đó, ghế bàn đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ thức ăn mang lên. Trong khi, cô bạn thời thơ ấu của anh, đứng kia với chiếc tạp dề, chào mừng anh trở lại.
“Tớ nghe lần này cậu đi về phía nam, nhưng lại về khá nhanh đấy nhỉ. Cậu ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa.” Goblin Slayer lắc đầu để đáp lại câu hỏi của Cow Girl. Anh kéo chiếc ghế ra rồi ngồi xuống một cách nặng nề, chiếc ghế kẽo cọt theo anh - có lẽ là vì trọng lượng của bộ giáp.
“Được rồi. Tớ sắp xong ngay đây. Giờ chỉ cần bánh mì và… phô mai nữa nhỉ?”
“Ừ, làm ơn.”
Phô mai gần đây bán được khá tốt, Cow Girl vui vẻ thông báo cho anh rồi quay lại nồi thịt hầm.
Anh quay đầu nhìn cô, đang quay lưng về phía anh. Sản lượng bán hàng lớn ổn định được như vậy cũng nhờ người đồng đội lizardman của anh đã chỉ trả rất nhiều cho sản phẩm của họ.
Nồi thịt hầm nổi bọt sôi sùng sục. Anh quan sát cô khuấy đều nó. Bất giác, cô liếc qua sau lưng nhìn anh.
“Cậu… biết đấy, tớ không phiền nếu cậu thỉnh thoảng đi ăn cùng bạn bè đâu.”
“...” Goblin Slayer im lặng trong một khắc rồi khẽ càu nhàu.
“Rắc rối quá hả?”
“Hmm…”
Cô quay đầu lại tiếp tục nấu ăn, khiến anh không còn nhìn thấy mặt cô nữa.
Cow Girl bắt đầu cần mẫn với nồi thịt hầm, như thể để tránh phân tâm tới điều gì đó.
Sau một khoảng thời gian, cô thầm thì. “...Tớ thực sự… không phiền đâu, nhé?”
“...Tôi hiểu rồi.” Goblin Slayer khẽ thở một hơi.
Phút chốc sau, Cow Girl thông báo. “Xong rồi,” và bày ra cho anh một đĩa thịt hầm.
“Để tôi giúp,” anh cất lời, bắt đầu đứng dậy, nhưng cô kéo anh lại với câu nói “Ấy, đừng bận tâm.” Không biết tại sao, cô có vẻ rất cao hứng.
Người mạo hiểm giả và cô gái ngồi trước anh cùng nhau gửi lời cầu nguyện tới các vị thần rồi đồng thanh, “Chúc ngon miệng.”
Cow Girl mỉm cười nhìn anh xúc miếng thịt hầm lên với chiếc thìa của mình rồi thưởng thức. Đây là những gì diễn ra mỗi khi anh trở về. Một khung cảnh thân thuộc khiến nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cô, đôi lúc cô nấu bữa ăn cũng chỉ để đợi khoảnh khắc này.
“Tôi có mang cho cậu một món quà.”
Nhưng cái đó…
…cái đó không có quen thuộc, và Cow Girl nhận ra bản thân đang không ngừng chớp mắt.
“Một món quà? Gì cơ, nghiêm túc chứ? Không đời nào!”
“Tôi đang nghiêm túc,” Goblin Slayer nói rồi thò tay vào trong túi trang bị. Cái cách mà anh lục lọi tìm kiếm có phần thô bạo, không giống như người bình thường tìm đồ tặng quà ai đó. Thực tế, chỉ riêng chuyện cất quà trong túi đầy trang bị lộn xộn cũng đủ đáng ngờ với cô.
Nhưng hoàn toàn giống với tính cách cậu ấy.
Cô khúc khích với bản thân, cẩn thận để anh không chú ý.
“Nó đây.”
Giọng anh nghe có vẻ bực bội khiến cho cô càng khó nén cười.
“Nó là gì thế?”
“Một chiếc vỏ ốc.”
Anh rút tay ra khỏi túi, và giữa lòng bàn tay là một chiếc vỏ ốc xoắn màu cầu vồng. Dưới đường đi của những tia nắng vàng, nó rực lên, lung linh như một viên đá quý.
“Ồ…!” Cow Girl thốt lên. “Khoan đã, thực sự tớ nhận thứ này cũng được sao? Cậu đi ra tận biển là vì việc này à?”
“Ừ.” Câu trả lời cụt ngủn của anh lại dấy lên một câu hỏi mới: câu nào của cô mới là câu anh đang trả lời?
Cow Girl nhận lấy món quà từ anh một cách cẩn thận, như thể với một thứ gì đó vô cùng quý giá, rồi đặt nó vào lòng bàn tay. Cô nheo mắt quan sát ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc vỏ ốc, và chỉ với nửa mắt nhắm hờ, cô vần có thể thấy anh đang ngồi đó đầy im lặng.
“Ở đó có một con cá,” cuối cùng anh cũng lên tiếng, và thêm một giây suy nghĩ, anh nói tiếp. “Một con rất dài.”
Cô có nên hỏi sâu chi tiết hay không? À, không - cô muốn hỏi, nhưng có điều cô muốn làm trước.
“Cảm ơn cậu rất nhiều! Tớ sẽ trân trọng nó!” Cow Girl nói, ôm chặt chiếc vỏ vào trong bộ ngực đầy đặn của mình rồi nhoẻn miệng cười. Anh khẽ gật đầu, và cô đứng dậy, tiến thẳng vào trong bếp.
Cô lấy xuống một chiếc hộp cũ kĩ ở phía trên kệ cao nhất, mở nó ra, để lộ một bộ sưu tập những thứ tưởng chừng rác rưởi. Nhưng cô đặt món quà vào bên trong như thể một món báu vật trân quý và đóng chiếc hộp trở lại.
“Đó, an toàn rồi… Như thế sẽ không sợ mất nữa.”
“Tôi hiểu rồi.”
Cow Girl kiễng chân, đặt chiếc hộp trở lại, rồi quệt mồ hôi trên trán giống như hoàn thành một việc gì đó nặng nhọc. Vội vã quay lại phòng ăn, cô cầm theo một ly rượu nho dành cho anh. Bình thường, cô không đồng ý với việc uống rượu vào ban ngày, nhưng hôm nay cô đoán nó ổn. Chắc chắn là vậy.
“Còn ngày mai thì sao?”
“Ngày mai tôi rảnh”
Cô đặt chiếc cốc lên bàn, anh cầm lên một cách bất ngờ và uống hết trong một ngụm.
Chốc sau, đĩa thịt hầm cũng vậy, trống trơn, và khi cô hỏi, “Đĩa nữa chứ?” anh chỉ trả lời, “Ừ, làm ơn.”
Người mạo hiểm giả đưa mắt dõi theo cô gái trẻ khi cô vội vàng chạy đi lấy thêm thức ăn, rồi anh khẽ nói. “Tôi sẽ giúp đỡ việc trang trại.”
Đó là ý định của Goblin Slayer. Có vẻ như, Cow Girl đã đoán từ trước. Anh sẽ làm gì? Có gì cần làm? Anh nhớ tất cả những điều chú cô dặn. Đó là câu trả lời của anh.
Cuộc trò chuyện diễn ra đầy vui vẻ, và rồi khi mặt trời lặn xuống, chú cô trở về nhà, họ cùng nhau dùng bữa tối, dành khoảng thời gian thoải mái khác thường này cho nhau, rồi sau đó là về giường.
Một buổi đêm hoàn hảo. Như cái cách nó vẫn luôn như vậy mỗi khi anh ở nhà. Và họ lại tiếp tục mong chờ một ngày như vậy vào ngày mai.
Nhưng, không có vẻ gì là như vậy.