“Giờ thì, ta yêu cầu hai con trao lời thề ước.” Một elf nghiêm nghị cúi đầu chậm rãi đọc lời cử hành hôn lễ phía trước bục đài. Ông là một bô lão elf nhiều tuổi nhưng trông vẫn còn rất trẻ.
Đom đóm và các loài côn trùng phát quang bay lượn khắp nơi xung quanh, cung cấp ánh sáng cho cả đại sảnh rộng lớn chứa đầy các elf và mạo hiểm giả. Họ ngồi khoanh chân dưới đất. Thức ăn và hoa quả được bày biện trên những chiếc lá rộng, rượu được rót trong các vỏ hạt lớn. Bục đài mà đám đông đang chú ý tới thực chất là một gốc cây đã được nâng lên.
Đứng trên đó là cặp cô dâu chú rể với bộ trang phục tuyệt đẹp làm từ lụa xuyên thấu và những bông hoa nở rộ, lung linh cùng những cánh bướm và cánh chuồn chuồn. Cả hai trao nhau những ánh nhìn ngượng ngùng rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay người còn lại.
“Usamiakitowotoku riinomochinneie inoyurunahowo chihionokahisatawa!” Nam elf với chiếc mũ trụ bóng loáng dõng dạc nói đầy tự hào.
Cô dâu của anh đáp lại, cúi gằm xuống đất và đỏ mặt. “Usamiakitowotoku oshiroyuinawoto isototowo chihonokahisatawa.”
Những từ ngữ của họ, gần như là nhạc âm, trôi lềnh bềnh đến phía trên cây đại thụ, khiến các cành cây của nó rung rinh phản ứng, những chiếc lá lơ lửng giữa màn đêm.
Fssh, fssh. Cả khu rừng rộn ràng. Cây cối đang hát. Chúc phúc cho cuộc sống của cả hai người. Cầu mong những tháng ngày của đôi vợ chồng trôi qua đầy hạnh phúc.
“Các con có thấy sự hân hoan của cả khu rừng hay không?” Vị linh mục hỏi, bước về phía trước đầy trang nhã. Nam nữ hai bên nhìn nhau hạnh phúc và gật đầu.
“Mm.”
“Vâng, bọn con có.”
“Vậy thì hãy thể hiện lời đáp lai.” Vị linh mục đưa cho họ một cây đại cung và một mũi tên. Cung được làm bằng gỗ cây thủy tùng[note44205] và tên có đầu được bịt nhọn - cả hai đều đặc biệt được làm ra cho sự kiện ngày hôm nay. Nam elf với chiếc mũ trũ sáng bóng cầm lấy cây cung, và nàng công chúa với chiếc vương miện hoa cầm lấy đầu mũi.
Vị linh mục cúi đầu thật sâu và lui xuống, để lại hai elf tộc tiến sát lại gần, tựa như là đang ôm lấy, và rồi cùng nhau, họ kéo căng dây cung.
Cặp đôi đồng thời nhắm lên trời cao, lên khoảng đêm chứa đựng các mặt trăng và vì sao lấp lánh.
Những tán lá cấu thành mái trần của đại sảnh, trước sự chứng kiến của mọi người, mở ra con đường tại một điểm, thành một hành lang nhỏ. Phía xa ngoài kia, trời đêm nhấp nháy và lộng lẫy như một chiếc rương chứa đựng châu báu. Nếu những vì sao quả thật chính là những con mắt của các vị thần, vậy thì không lời chúc phúc nào trên cả thế giới có thể tốt lành hơn điều này.
Mũi tên bắn ra khỏi dây cung với một tiếng twang đầy chất nhạc. Nó bay ngược lên trời cao như một vệt sao băng và không một ai thấy nó rơi trở lại.
Bất cứ nơi nào mũi tên này đáp xuống, một cây con mới sẽ mọc lên và phát triển, để rồi một ngày nào đó, nó sẽ trở thành thành viên của khu rừng.
“Giao ước đã được hoàn thành nhờ điều này!” Vị linh mục thông báo.
Khu rừng, những con người sống trong khu rừng, và cả các vị thần, đã cùng nhau làm chứng cho hôn lễ này và cầu phước tới nó.
“Đêm nay sẽ được ghi nhớ như là Đêm Của Cầu Vồng Ôm Trăng!”(Trans: Cầu vồng ôm trăng trông thế này đây)
Toàn thể elf tộc vỡ òa trong sự hoan hỉ và tiếng vỗ tay.
Tình yêu là định mệnh, định mệnh là cái chết.
Ngay cả một người hiệp sĩ, người mà phục vụ cho một thiếu nữ, một ngày nào đó cũng sẽ rơi vào nanh vuốt của Tử Thần.
Ngay cả một vị hoàng tử, người mà kết thân với một Sky Drake, cũng phải bỏ lại người mình yêu.
Ngay cả một người lính đánh thuê, người mà say đắm một giáo sĩ, cũng sẽ rơi vào chiến trận để theo đuổi ước mơ của mình
Và cả một vị vua, người mà phải lòng một thánh nữ, dù có trong tay tất cả, nhưng không thể nào có được người đó.
Kết thúc cuộc đời không phải là chương cuối của một sử thi anh hùng
Vì vậy, cuộc phiêu lưu mang tên cuộc sống sẽ tiếp tục đến hết
Tình bạn và tình yêu, cuộc sống và cái chết
Tất cả điều đó, ta chẳng thể nào thoát khỏi
Do vậy, ta chả phải sợ điều gì
Tình yêu là định mệnh, và định mệnh của ta là cái chết.
Thế rồi các elf lấy ra những chiếc đàn hạc và trống, sau đó, tất cả mọi người cùng cất lên một bài ca sống động.
Những cư dân của khu rừng luôn yêu thích âm nhạc và khiêu vũ. Cuộc sống của họ quá dài để giết thời gian đơn thuần. Họ có thể già cỗi về trái tim, có thể nhìn xa trông rộng, nhưng rất nhiều tháng ngày trong lịch của tộc elf là được sinh với mục đích để ăn mừng.
Lễ cưới này là một ví dụ hoàn hảo. Họ ăn mừng cho sự thành đôi của hai elf trẻ, và thực tế không có ngày nào là không có gì xảy ra cả.
Rốt cuộc trên thế giới có ngày nào là ngày không đặc biệt? Tất cả mọi người đều đặc biệt, đêm nay là một đêm đặc biệt. Một trăm năm sau kể từ bây giờ, nó vẫn sẽ vô cùng đặc biệt và sẽ luôn như vậy cho đến ngàn đời.
Thậm chí ngay cả Dwarf Shaman cũng đang được vây lấy bởi các elf trẻ tuổi. (Dù cho thực tế ai cũng sống lâu hơn ông cả nghìn năm)
“Vậy mọi người đã làm gì khi rơi vào cạm bẫy của đám goblin?”
“Ờ, e hèm, Chà, ta và Tai Dài – ý ta là, quý công chúa đây, bọn ta đã lấp lại các lỗ rò rỉ khí độc…”
“Con quái vật nhãn cầu không tưởng này nghe quả thực đáng sợ!”
“Có vẻ như công chúa của chúng tôi đã gây ra nhiều rắc rối cho mọi người. Tôi thực sự-“
“Oh – oh, đừng như thế. Xem này, cô ấy cũng có những khoảnh khắc của riêng mình…”
Những người trẻ tuổi này biết rõ mâu thuẫn truyền kiếp giữa chủng tộc của mình và tộc dwarf, nhưng dường như đây là lần đầu tiên mà bất kì ai trong số họ tận mắt nhìn thấy một dwarf gần tới thế. Cứ kệ cái xung đột đó đi vậy!
Được bao quanh từ mọi hướng bởi các elf, đầu của Dwarf Shaman xoay vòng như chong chóng khi các yêu cầu kể về các câu chuyện mạo hiểm và những chuyện bên lề ập lấy ông. Cộng thêm rượu của tộc elf quá yếu đối với vị thuật sĩ, ông thậm chí còn không thể say một chút nào khi uống. Cuối cùng, ông giơ cánh tay ngắn, mập mạp của mình lên rồi hét. “Này, Da Vảy! Giúp ta một tay ở đây với!”
Và lúc đấy Lizard Priest đang ở đâu khi Dwarf Shaman cất tiếng gọi vị tư tế? Ông đang ở một góc sảnh tiệc, liếm môi đầy thích thú. Lizard Priest đang “diệt mồi” những con côn trùng hấp, tu rượu ừng ực từng cốc đầy, và ngay khi ông vừa cầm một quả cam trên tay, nó đã biệt vô tăm tích vào trong chiếc miệng của ông.
Một đám đông tộc elf đứng nhìn ông ăn với vẻ kinh ngạc.
“Thôi nào,” Lizard Priest nói. “Tại hạ không ăn chay, chỉ là tại hạ ăn gì cũng thấy hạnh phúc thôi – Ah, có vấn đề gì thế, pháp sư lão ông?”
“Một mình ta không thể xử lí được nhiều người như này đâu!”
“Chà, nếu vậy.” Lizard Priest nhấc người dậy và thoái lui khỏi các elf để tới hỗ trợ cho người đồng đội của mình. Ông ngồi phịch xuống vòng tròn được tạo bởi đám đông các elf và ông lão dwarf, rồi thông báo. “Nói đi, hỡi những người bạn rừng xanh. Liệu các bạn có muốn nghe câu chuyện kể về vị anh hùng thằn lằn, sinh vật với những lớp vảy đen vĩ đại có khả năng triệu hồi bão tố hay không?”
“Oh, đúng rồi. Ta biết ông ấy!” Một trong số các elf lớn tuổi giơ tay nói. “Ta từng gặp ông ấy rồi.”
Lizard Priest đảo mắt. “Ha-ha-ha-ha. Vậy thì ngài sẽ thích thú khi biết sự khác biệt giữa lịch sử một ngàn năm trước và một trăm năm trước, cũng như biết về huyền thoại đã được sinh ra trong khoảng thời gian đó.”
Ngay khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống chiếc lá đầu tiên, để báo hiệu cho sự xuất hiện của mùa mưa
Vua Jigagei Urogilv, Xích Vân Vương và Maaka Waata, Thanh Khí, đã gắn kết với nhau
Sau khi hạ sinh quả trứng của họ, người phụ nữ mắn đẻ Hehaka Saba, Hắc Lộc, đã có được một đứa con
Đứa trẻ của định mệnh, đứa trẻ sẽ bị bỏ rơi, đứa trẻ sẽ chui ra từ một quả trứng vỡ vụn
Với lớp vảy của bóng tối: một ngày tuổi đã thở ra ngọn lửa xanh; đứa trẻ của định mệnh, được tôn kính bởi ngay cả người anh trai naga của mình
Tên của hắn, kẻ mà một ngày nào đó sẽ cắm sâu hàm răng vào cổ họng của Chúa Quỷ, là Ehena Ulno, Kẻ Mang Giông Tố…
Các elf cất lên những tiếng ồ à trước cách hát khác lạ của tộc lizardman - bằng âm giọng ầm ầm vang lên từ sâu cổ họng. Ngay cả cặp vợ chồng trẻ đang đứng trên bục đài cũng bị ấn tượng, dù cho họ rất hạn chế trong việc đánh giá cao người khác. Người chú rể đang nắm lấy bàn tay cô dâu của anh, trong khi cô cúi ánh nhìn xuống đất, mặt đỏ đến tận mang tai.
“Thánh thần ơi, Chị Hai thực sự xấu hổ kìa!” High Elf Archer bật cười từ vị trí của mình bên cạnh một hốc cây chứa đầy gió đêm. Mảnh dẻ và nhợt nhạt, cô khoác trên mình chiếc váy lung linh bằng vải trắng xuyên thấu. Có lẽ là tơ lụa. Các elf quả thực là những chuyên gia trong việc xử lí côn trùng.
Nữ cung thủ mỉm cười, cốc rượu nho trong tay và làn gió đêm ve vuốt mái tóc khiến cô cảm thấy như đang bay bổng. Goblin Slayer đã từng nghe về một từ, gái ế[note44206], từ mà anh cho rằng phù hợp với cô lúc này theo một hướng nào đó.
“Cô không muốn tham gia cùng họ à?” Anh hỏi, tiến tới chỗ cô từ phía bữa tiệc.
“Hmm?”
Đây chính là cùng một elf đã to tiếng với các bô lão ngay khi vừa trở về trong khi đòi biết lí do tại sao họ không hề nói gì với cô[note44210]. Giờ đây, với chút hây hây đỏ của cồn trên má và ánh nhìn châm chọc trên mặt, cô dường như trở thành một con người khác hoàn toàn.
Tâm trí Goblin Slayer thoáng xuất hiện những câu chuyện cổ tích mà anh đã từng được nghe khi còn là một đứa trẻ. “…Đây là quê nhà cô.”
High Elf Archer có vẻ hiểu được ý anh. “Aww, không sao cả, thật đấy.” Cô đáp trong khi xua tay, thanh nhã nhấp một ngụm rượu. “Đối với bọn tôi… Đặt dưới góc nhìn của con người thì nó chỉ như tôi mới đi vắng có vài ngày thôi.”
“Vậy à?”
“Hơn nữa, Chị Hai đã hứa sẽ viết thư cho tôi ngay khi mọi chuyện xong xuôi.” Ai lại đi phá đám hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ, đúng chứ? High Elf Archer ưỡn bộ ngực khiêm tốn của mình lên một cách gần như là khoe khoang.
Nghĩ về nó thì.
Khung cảnh tức thì ở thị trấn nước thoáng lướt qua trong đầu cô. Cô nhớ rõ anh có viết một lá thư.
“Thế còn chuyện cậu viết thư thì sao?” Nữ cung thủ hỏi đầy thận trọng. Người đàn ông này chả bao giờ đi đâu khác ngoài nông trại, trụ sở Guild và mấy cái hang động ngoài kia, trong khi lúc nào cũng lẩm bẩm về goblin. “Cậu đâu có về nhà đâu, đúng chứ?”
“Tôi không thể tưởng tượng nổi sẽ có ai đọc nó.” Âm giọng anh nghe gần như là anh đang cười. Chiếc mũ thép nhẹ nhàng quay trái quay phải. “… Tôi không phải một đứa em trai tốt. Không hề.”
“Cậu thật sự nghĩ vậy à?” High Elf Archer nhướng mày rồi vẽ một vòng tròn trên không trung với ngón tay trắng trẻo của mình. “Tôi nghĩ cậu không hề tệ chút nào, cậu biết không? Ý tôi là, cậu đã đạt tới rank Bạc đấy, đúng chứ?”
“Vậy sao?” Goblin Slayer lặp lại thêm lần nữa rồi gật đầu. “Thật sự là vậy…?”
“Cậu thật sự cần phải mở rộng thêm vốn từ của mình đấy, Orcbolg.” High Elf Archer khúc khích. Rồi cô bước ra khỏi ô cửa sổ với một chuyển động tựa như khiêu vũ.
“Cô đi à?”
“Con gái cũng có thú vui của riêng mình.”
“Tôi…” Goblin Slayer thì thầm.
High Elf Archer dừng bước khi nghe tiếng anh. Cô quay đầu lại đầy thắc mắc, nhưng Goblin Slayer vẫn đứng đó một cách im lặng.
Cô quyết định chờ. Elf thì chả có ngoài thời gian cả.
Sau một lúc, dường như anh cuối cùng cũng tìm thấy được những từ ngữ mà mình cần. “Tôi rất vui khi nghe tin chị gái cô kết hôn.”
Chúng là những từ ngữ buồn tẻ nhất, tầm thường nhất, thờ ơ nhất mà cô từng nghe. Dẫu vậy, đôi mắt của nữ cung thủ mở to và đôi tai cô ve vẩy.
“…Cảm ơn.”Cô nhận thấy bản thân đang xấu hổ một cách kì lạ, cùng lúc lao nhanh về phía sự náo nhiệt của buổi tiệc. Cô chưa bao giờ ngờ Orcbolg sẽ nói ra điều như vậy. Cô thậm chí còn không hề nghĩ anh có khả năng để làm việc đó.
Từng bước chân của cô cảm tưởng như nhẹ hơn cả không khí, nhưng đôi mắt sắc bén của High Elf Archer không bao giờ bỏ lỡ “con mồi” của mình.
Cô vươn tay ra với sự nhanh lẹ mà chỉ elf mới có và quấn lấy một cánh tay mảnh khảnh khác.
“Oh…”
Đó là cánh tay của Priestess - đang lơ đãng hướng ánh mắt về phía đám đông. Các elf đã đề nghị khoác cho cô một bộ váy áo và trang phục mới, nhưng nữ tư tế đã từ chối, nói rằng bộ lễ phục này là trang phục phù hợp với cô hơn cả. “Thôi nào, có vấn đề gì sao? Trông em chả vui chút nào.”
“Không…” Priestess đáp lại, ngước lên nhìn, khuôn mặt cô u sầu. “Không… Không hẳn ạ.”
“Em nói dối tệ kinh khủng đấy.”
“Aww…”
Rất nhanh chóng sau, ngón tay của High Elf Archer chỉ còn cách một inch ngay trước mũi Priestess. “Nghe này, đừng có ôm khư khư mọi chuyện trong lòng như thế, tốt hơn hết cứ nói toạc ra đi. Bây giờ đang là lúc ăn mừng cơ mà.”
“Um…” Priestess cảm thấy có giọt lệ đọng lại trên khóe mắt mình khi cô chú ý tới ngón tay trước mũi. “Được rồi ạ… Nhưng lời thề ước lúc nãy… Nó có ý nghĩa gì thế ạ?”
“Oh, cái đó á?” High Elf Archer bật cười. “Chả có gì quan trọng đâu. Chỉ là một lời hứa sẽ ở bên nhau đến trọn đời thôi.”
Con lấy người này làm vợ và nguyện ở bên cô ấy đến vĩnh hằng.
Con lấy người này làm chồng và nguyện gắn bó với anh ấy đến trọn kiếp.
“Đương nhiên, với elf thì tức là ‘luôn luôn’.” High Elf Archer nháy mắt, rồi kéo tay áo Priestess. “Này, cầu nguyện gì đi.”
“Cầu nguyện? Em ạ?”
“Ừ. Tới Đất Mẹ của em. Tộc elf bọn chị cũng mang ơn bà ấy vài thứ, em biết đấy.”
Một yêu cầu gây ra rất nhiều tổn thương cho Priestess.
Em…
Thậm chí liệu cô có còn đủ tư cách để mà cầu nguyện tới thổ mẫu hay không? Cô đã thỉnh nguyện mọi lúc mọi nơi ngay từ khi còn rất trẻ, và ngay cả trong những trận chiến với lũ goblin, cô vẫn chưa lần nào bước qua làn ranh cuối cùng đấy.
Thế nhưng tại pháo đài vừa qua, cô cuối cùng đã làm nó: sử dụng phép màu của Đất Mẹ để trực tiếp làm hại một sinh vật khác.
Đương nhiên, nó chỉ là môt con goblin. Một trong số đám quỷ nhỏ. Cô biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra với bản thân cô nếu sinh vât đó không bi đánh bại.
Nữ tư tế thậm chí đã từng gián tiếp cướp đi nhiều sinh mạng trước đây. Tại sao giờ cô lại phải hối hận vì nó?
Nhưng điều đó… nó không hề đúng đắn…
Cũng vì vậy, đó là lí do tại sao Đất Mẹ lại tức giận và quở trách Priestess.
“… Được rồi ạ.” Priestess cắn môi mạnh tới mức bật máu, nhưng cô không bận tâm mà nắm chặt cây thiền trượng và quỳ gối.
Kể cả khi mình không còn xứng đáng được yêu thương đi chăng nữa...
Dẫu vậy, cô vẫn hy vọng lời cầu nguyện của cô - cầu mong cho hạnh phúc của những người đồng đội cô đang ở đây, của người chị gái của đồng đội cô, và cả người chồng của chị ấy, sẽ được lắng nghe. Một ước muốn ích kỷ, cô biết. Nhưng dù vậy…
Nữ tư tế nhắm mắt và bắt đầu cầu nguyện. “Hỡi Đất Mẹ giàu lòng nhân từ, nhờ bàn tay tôn kính của người mà mọi con đường đều đâm hoa kết trái…”
Rồi cô phát ra một tiếng Oh mềm mỏng đầy bất ngờ. Linh hồn cô, được kết nối tới các vị thần phía trên thiên đàng, cảm nhận một bàn tay to lớn, ấm áp đạt lên nó, làm dịu nó.
Cảm giác đấy chỉ kéo dài trong tích tắc, thậm chí không kéo dài bằng thời gian mà cô cầu nguyện cho một phép màu, nhưng nó vẫn là điều nằm ngoài tưởng tượng của cô. Trong một giây, Priestess có chút giật mình và bối rối, nhưng rồi khuôn mặt cô sớm nở một nụ cười.
“Lời cầu nguyện của em đã đến được với thổ mẫu rồi ạ…”
“Tuyệt vời! Giờ thì Chị Hai đã được chúc phúc hoàn toàn.”
“Chắc chắn là vậy.” Priestess đáp, sau đó dụi mắt với ống tay áo của cô,
“Được rồi, vậy thì đi thôi!”
“Huh? Ah – Sa…?!” Priestess nhận thấy High Elf Archer đã nắm lấy tay áo cô một lần nữa, nhưng lần này cô ấy đang kéo cô đi đâu đó. “Sa- sao thế ạ?”
“Em cứ đi rồi sẽ biết… Oh, họ đây rồi. Này, hai người, lại đây!”
Priestess vừa đi theo sau High Elf Archer, vừa cúi đầu và nhanh chóng chóng xin lỗi khi bước qua và đi qua khu vực ăn uống.
Cô không biết nữ cung thủ đã làm thế nào giữa một rừng đám đông và sự huyên náo của bữa tiệc, nhưng cô ấy đã tìm được Guild Girl và Cow Girl, cả hai đều ăn mặc vô cùng thời trang và đep đẽ. Mỗi người trong số họ khoác trên mình những chiếc đầm dự tiệc được các elf chuẩn bị, và (có lẽ là vì rượu) cả hai trông vô cùng phấn chấn.
Họ mặc gần như cùng một kiểu đầm với High Elf Archer, nhưng nó chỉ có tác dụng cho thấy họ nẩy nở hơn cô thế nào. Điều đó khiến khuôn mặt của nữ cung thủ có chút khó chịu, nhưng cô nhanh chóng mỉm cười lại lần nữa. Cứ thư thái thêm tầm một thế kỉ nữa, cô chắn chắn được như chị gái của mình – có lẽ vậy. Cô hi vọng điều đó.
“Thánh thần ạ, tất cả mọi thứ khiến tôi lo lắng quá. Tôi chưa bao giờ tham dự một buổi tiệc như này trước đây…” Cow Girl gãi má, ngại ngùng.
“Cứ giả vờ như bản thân làm được rồi dần cô sẽ quen.” Guild Girl điềm tĩnh khuyên nhủ. Nữ tiếp tân nghiêng chiếc ly của mình về phía cô gái kia như thể muốn nói không có gì phải xấu hổ với mấy tiêu chuẩn đó cả.
“Chà, xem ai là bươm bướm xã hội này[note44275].” High Elf Archer cất tiếng ấn tượng và nhận lại nụ cười đắc ý đến từ Guild Girl.
“Tôi đã học các phép tắc khi ở nhà.” Cô nói. “Và công chức đôi khi cũng có những buổi găp mặt như này.”
“Huh,” High Elf Archer ậm ừ, trước khi đồng loạt kéo tay Cow Girl và Guild Girl. “Sao cũng được. Tiến lên hàng trước nào, các chị em!”
Rồi cô gần như lôi cả ba người họ đi lên phía trước, hướng về phía lễ đài. Ba cô gái trẻ theo sau nữ xạ thủ vật lộn để đuổi kịp cô trong khi giữ cho dáng vẻ của mình được chỉnh tề.
“Này, có chuyện gì vậy?” Cow Girl thắc mắc.
“Nó là thứ mà đàn ông chả liên quan chút nào đâ… Chà, có lẽ có một chút. Dù sao thì, cứ chờ mà xem.”
Cow Girl đưa mắt nhìn quanh và thấy tất cả các cô gái elf khác cũng đang tiến đến phía trước căn phòng. Tất nhiên, cô không thể nào biết được họ bao nhiêu tuổi, nhưng trông tất cả có vẻ xêm xêm tuổi với High Elf Archer.
“A.” Guild Girl thốt lên, các mảnh ghép rơi vào đúng vị trí. “Một món quà chia tay từ cô dâu phải không?”
“Ồ, em biết truyền thống đó.” Prietsess nói với khi cô đang cố gắng làm phẳng lễ phục của mình, ngay cả khi đang bị lôi kéo. “Người ta nói rằng ai mà bắt được nó sẽ là người tiếp theo kết hôn… Em nghĩ thế. Trước đây em cũng có đôi lần giúp đỡ các buổi lễ sự kiện.”
“Có một số phong tục được chúng ta chia sẻ với nhau.” High Elf Archer nói với vẻ hiểu biệt và co giật tai. “Nếu chúng ta có cơ hội lấy nó thì tội gì mà không bắt lấy nhỉ?”
“Wow…” Cow Girl hít thở.
Lễ cưới…
Suy nghĩ này dường như quá xa vời với cô, nhưng nó thực sự cũng không xa vời tới vậy.
Cow Girl ngước lên nhìn cô dâu đang vui vẻ trên lễ đài, nheo mắt như thể người phụ nữ ấy phát ra một thứ ánh sáng chói loá.
Xung quanh Cow Girl, các cô gái trẻ người elf háo hức chờ đợi.
Rồi, cuối cùng, cô nhìn sang bức tường phía xa, nơi có một người đàn ông với bộ giáp kì quặc đang tựa lưng đứng.
Có tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ thoát ra khỏi cô, và cô nhận thấy tim mình đang đập loạn nhịp vì một vài lí do gì đó. Ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Guild Girl, và người phụ nữ kia cũng đang mang một biểu cảm tương tự.
Cow Girl nhún vai. Tốt hơn hết là nên cạnh tranh công bằng.
Ở đó, phía trước nữ nông dân, cô có thể thấy Priestess, người cũng đang hào hứng nhưng không thể nào chen chân vào. Cow Girl đưa tay ra và chạm vào lưng nữ tư tế. Và khi cô gái trẻ ngạc nhiên nhìn lại cô, Cow Girl vẫy tay đầy thân thiện.
“Những lúc như này, em chỉ cần cố gắng thôi.” Cô nói.
“Oh, uh, đ-đúng vậy ạ!”
Nàng công chúa rừng xanh với chiếc vương miện hoa – không, giờ đây cô đã là nữ hoàng, một người phụ nữ có chồng – đứng thẳng dậy.
“Tình yêu là định mệnh, và định mệnh của chúng ta là cái chết.” Cô nói bằng giai điệu du dương, và sau đó, nắm lấy tay phu quân của mình, cô nhấc chiếc vương miệng hoa ra khỏi đầu, ôm lấy nó trong lòng và chắp niệm. “Vì vậy, hãy để tình yêu và sự lãng mạn tiếp theo cho những thiếu nữ này, những người sau rồi sẽ chết!”
Kết thúc lời cầu niệm, cô quăng chiếc vương miện hoa lên giữa không trung, và làn gió đêm đỡ lấy nó.
Chiếc vương miện chính là sợi dây gắn kết giữa tình yêu và sự lãng mạn. Là vật để lại của quý cô dâu đang tràn đầy hạnh phúc.
Nó bay đi thành một hình vòng cung hoàn hảo giữa các cô gái trẻ…
Một tiếng hò reo lớn vang lên.
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ba ngày ba đêm sau lễ cưới, các mạo hiểm giả đã quay trở lại thị trấn phía biên giới.
Mặc dù đã một khoảng thời gian dài trôi qua, nhưng High Elf Archer vẫn chưa nhận lại thư hồi đáp.
Điều đó có nghĩa là các elf vẫn còn đang ăn mừng cho đến tận ngày nay…