Truyện được dịch và cập nhật chính thức tại: ln.hako.re
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những quả pháo hoa nhảy múa phía trên bầu trời với hàng loạt tiếng nổ, để lại các vết tích nhỏ nhoi của ánh sáng ở phía sau. Lúc này, bầu trời khá là đỏ, trông nó như vừa nắm phải đuôi của một salamender.[note36869]
Chỉ không lâu sau khi họ đánh đuổi lũ goblin và rời khỏi thung lũng.
Mặt trời đã đi qua thiên đỉnh và dần dần lặn phía tây, khuất sau những tán lá.
Những mạo hiểm giả tiến vào khu rừng rộng lớn sau khi đậu chiếc bè tại ven sông theo lời High Elf Archer chỉ điểm. Nữ cung thủ nói rằng ngôi làng vẫn còn tương đối xa. Vì vậy, họ quyết định rằng một đêm nghỉ ngơi đầy đủ sẽ tốt hơn một chuyến đi bộ gượng ép.
“Tôi thực sự không ngờ rằng chúng ta sẽ sớm mặc những món đồ này như vậy…”
“Nếu mà biết sẽ bị ướt đến thế thì đáng nhẽ ra chúng ta nên mặc chúng ngay từ đầu!”
“Heh-heh. Ngược lại thì chúng ta cũng đâu có cơ hội mặc chúng nữa. Oh, cô có biết làm thế nào để mặc không?”
“À ừ, tôi ổn. Điều duy nhất mà tôi không hiểu là tại sao mấy người lại chú tâm đến việc mặc chúng đến như vậy. Mặc thế này phải không?”
Một sợi dây dài được mắc nối tiếp giữa những cái cây, và mấy tấm khăn được phủ lên trên đó. Ở phía bên kia, có thể nghe thấy tiếng các cô gái đang chuyện trò sôi nổi. Rốt cuộc, họ có tới bốn người, ồn ào một chút là điều khó tránh khỏi.
Sau một vài phút, mấy tấm khăn được kéo xuống từ bên trong. Bốn người phụ nữ trong bốn bộ đồ bơi xuất hiện như một ảo cảnh.
“Tôi không hiểu tại sao mấy người lại có một loại quần áo riêng biệt mà mặc chỉ để bị ướt. Mấy người không thể bỏ nó đi được à?” High Elf Archer trông có vẻ khó chịu, lấy tay nghịch tóc với một cử chỉ ngại ngùng khác với thường ngày.
“Sao lại phải lo lắng?” Lizard Priest nhanh chóng đáp lại. Ông dừng công việc của mình rồi đảo mắt. Vị tu sĩ của nhóm mở miệng nói với giọng quan trọng. “Tại hạ thừa nhận rằng bản thân không đánh giá cao lắm một làn da mà không có vảy, nhưng theo tại hạ thấy thì bộ trang phục này khá hợp với các quý cô.”
“Ông nghĩ vậy à?” Vậy thì được. High Elf Archer khẽ gật đầu như thể cô đã chấp nhận chuyện này.
Dwarf Shaman trông có vẻ định đưa ra một lời nhận xét thông minh nào đó thường thấy của ông, nhưng nó bất ngờ chuyển thành một cú hắt xì, và rồi ông ngậm miệng mình lại.
Chắc hẳn ông nghĩ rằng không nhất thiết phải cố tình an ủi con elf kia khi mà họ đang trên đường trở về quê nhà của cô ấy.
“… Ta tin rằng quan điểm của chúng ta về vẻ bề ngoài của Tai Dài và những người bạn của nó[note36872] cho đến bây giờ đều đã được xác lập rõ ràng.”
“Đúng vậy. Thành thật mà nói, tôi có chút ghen tị…” Guild Girl đặt tay lên má, mặc dù cô không có lí do gì để xấu hổ.
Đương nhiên, cô xuất thân từ một phần của xã hội, nơi mà mọi người được dạy không nên để lộ da thịt của bản thân quá nhiều. Vì thế, sẽ không đúng nếu nói rằng cô không cảm thấy ngượng ngùng – nhưng nó đơn thuần là vậy. Công việc mà cô đang làm thường ngày không phải là điều có thể bị đánh giá thấp. Cô không đặc biệt sợ bản thân bị nhìn theo ‘hướng như này’ – hoàn toàn trái ngược so với Priestess, người đang trốn phía sau lưng cô.
“Oh… Ohhh…”
Khuôn mặt của nữ tư tế đỏ bừng, cô đang cố gắng làm cho bản thân trở nên càng bé càng tốt. Cô quá xấu hổ với thân hình nhỏ nhắn và trẻ trung của mình.
Những gì mà cô gái trẻ đang mang bây giờ không khác quá nhiều so với bộ lễ phục mà cô đã mặc khi thực hiện vũ điệu cầu khấn cho lễ hội thu hoạch năm ngoái. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh có những người khác bên cạnh để so sánh thì đó lại không phải chuyện dễ dàng. Ít nhất thì Witch – người mà cô bí mật ngưỡng mộ, và là người mà cô không thể nào cạnh tranh nổi – không có mặt ở đây. Priestess ước rằng mình có thể
được như cô ấy vào một ngày nào đó,. Nhưng đấy chỉ là dấu hiệu cho thấy chặng đường mà cô phải đi còn dài thế nào.
“Oh em sẽ ổn thôi.” Cow Girl mỉm cười, vỗ vai Priestess. Cô coi Priestess như em gái và cảm hấy thân hình yểu điệu của nữ tư tế vô cùng đáng yêu. Cô cũng cảm giác rằng bản thân đã có thêm một chút cơ bắp từ công việc của mình. Cow Girl xoay hông lại một vòng quan sát, một biểu cảm mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt cô. “Đủ xinh… chứ?”
“Đấy không phải câu hỏi mà tôi có thể trả lời.” Goblin Slayer đáp lại. Anh lấy ra bốn trong số những chiếc que được mài nhọn từ trước và đặt chúng xuống đất, tạo thành một hình chữ nhật. Chiếc mũ trụ của anh quay về hướng nhóm của các cô gái. Mặc dù anh không thô lỗ đến mức không dành nổi cho họ chỉ một cái liếc nhìn, nhưng, lời đánh giá của anh có lẽ có hoặc có lẽ không khiến họ cảm thấy
hài lòng… “Tuy nhiên, cá nhân tôi cho rằng chúng hợp với mọi người.”
Xì. Cow Girl thở dài. Bằng cách nào đó thì cô biết thừa là anh chỉ nhìn thoáng qua có một cái rồi ngay lập tức quay đi. Đôi má cô khẽ nở một nụ cười. Nó đơn thuần chỉ là con người anh.
“Tớ nghĩ cậu cần phải học thêm về cảm nhận của con gái đấy.’
“Vậy à?”
Guild Girl khúc khích bên cạnh Cow Girl. “Tôi nghĩ là Goblin Slayer thân mến của chúng ta vẫn ổn theo cách của anh ấy.”[note36867] Đúng vậy, cô có thể ước rằng anh sẽ để ý hơn một chút, nhưng có điều gì đó ở người chiến bình đã làm trái tim cô đập loạn nhịp.
Anh ấy nghĩ rằng chúng hợp với bọn mình. Theo ý kiến cá nhân!
Câu nói ngắn gọn nhưng đẹp đẽ tựa một lời thơ sonnet[note36868] phát ra từ anh.
“Em sẽ rất… xấu hổ nếu có ai đó nhìn em quá lâu…”
Vậy nên thế này là ổn với mình. Priestess đang cố gắng khiến bản thân trở nên nhỏ bé hơn nữa.
Đôi má cô ửng hồng, và nó không chỉ bởi mỗi ánh chiều tà.
High Elf Archer dướn người lên phía trước như thể mong rằng Priestess sẽ thả lỏng một chút. “Vậy là tôi chỉ phải lặn xuống sông và lùa mấy con cá thôi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Mặc dù tôi sẽ không ăn chúng.” Cô nói với liếc xung quanh. “Nhưng không còn lựa chọn nào khác.” Nữ cung thủ mặc dù trông gần như buồn bã, nhưng đôi tai cô lại phấp phới lên xuống một cách vui vẻ. Cô chạy ùm xuống nước, đạp lên những tia nước nhỏ bắn tung tóe.
Lizard Priest quan sát những cô gái trò chuyện và chơi đùa bên bờ sông qua khóe mắt của mình. Ông nghiêm nghị gật đầu. “Có lẽ những chiếc lá này sẽ giúp ích cho ngài.” Một vòng tay ôm đầy lá cây phát ra những tiếng xào xạc khi ông lắc nhẹ chúng. Chiếc lưỡi dài của vị chiến binh thằn lằn trượt ra ngoài và chạm lên mũi. “Tại hạ vô cùng xin lỗi vì không thể kiếm thêm được nhiều hơn. Trời sẽ sớm chuyển tối.”
“Tôi biết.” Goblin Slayer đứng dậy, nói. “Hãy đặt những đặt mấy thanh xà ngang lên đây.”
Đó là một công việc đơn giản. Họ chỉ cần gắn mấy thanh xà ngang trên và dưới, tổng cộng là tám cái, lên chỗ cọc gỗ mà Goblin Slayer vừa cắm xuống đất. Như vậy, những thanh gỗ ở phía dưới sẽ làm một cái sàn nhà thô, trong khi chỗ lá được phủ ở phía trên sẽ tạo thành một cái mái nhà. Một căn lều trú ẩn đơn giản, xinh đẹp.
Xét đến dự hiện diện của lũ rắn độc và côn trừng trong rừng thì thật là ngu ngốc khi dựng lên một cái mái nhà nhưng sau đó lai ngủ ở dưới đất.
Họ đã xây dựng hẳn hai cái lều: một cho nam và một cho nữ. Bình thường, họ chỉ có năm người, tuy nhiên, hôm nay là ba người đàn ông và bốn người phụ nữ.
“Thánh thần ơi.” Dwarf Shaman cất tiếng, dừng mắt khỏi công việc của mình và quay ra kiểm tra những cô gái. Ông đang thực hiện công việc đánh lửa, một phần là vì vị thuật sĩ không đủ cao để làm bất cứ việc gì khác. Mặc dù tộc dwarf là bậc thầy trong khả năng xử lí lửa, nhưng là một người nắm giữ các tinh linh, đó lại không phải là thế mạnh của ông. Dwarf Shaman nhanh chóng từ bỏ việc cố gắng đánh lửa và lấy ra một viên đá dẹt từ trong túi của mình.
“Hỏa vũ, uy danh của salamender. Ban cho ta cùng một sự sẻ chia.”
Ông dúi viên đá vào giữa hai lòng bàn tay và thi triển phép Kindle, tạo ra một viên hỏa thạch. Lập tức, Dwarf Shaman tung hứng viên đá đang phát sáng này bằng cả hai tay (“Nóng! Nóng! Nóng”) rồi bọc lấy nó lại bằng các viên đá khác. Như vậy, nó sẽ có tác dụng thay thế cho ngọn lửa trại.
Ánh sáng phát ra từ ‘ngọn lửa trại’ tam bợ này chiếu rọi lên cả nhóm. Bây giờ, nó đang được sử dụng để hong khô quần áo ướt, nhưng không nghi ngờ gì chúng sẽ sớm được thay thế bằng những con cá sông.
“Ngài không nghĩ nó có chút… thiếu cảnh giác khi để những quý cô vui chơi như thế sao?”
“Tôi sẽ giữ cảnh giác cho tất cả chúng ta.” Cuối cùng, Goblin Slayer đã hoàn thành xong phần sàn nhà và đang chuẩn bị sang bước kế tiếp. “Hơn nữa tôi cũng muốn cho họ cơ hội để thư giãn.” Khi anh đứng dậy khỏi mặt đất, chiếc mũ trụ của anh cũng khẽ nghiêng về phía Cow Girl và Guild Girl.
Sau đó, nó chuyển sang hướng High Elf Archer, người vừa kéo Priestess vào để giúp bắt cá.
“Cũng có lẽ vì đây là quê hương cô ấy.” Anh khẽ lẩm bẩm.
“Hô hô! Lúc trước quý cô ấy cũng không có thời gian để thể hiện mặt này của mình. Ah, chờ đã! Kĩ năng của tại hạ đâu bằng được với ngài.” Lizard Priest bật cười, lộ ra những chiếc răng nanh của minh, phủ đám lá lên chỗ xà gỗ ngay khi chúng vừa được dựng xong. “Nhưng tại sao, Goblin Slayer-dono, ngài lại thể hiện lòng nhân từ của Maiasaurus?”[note37131]
“Ý ông là sao?”
“Rằng ngài là một người chu đáo hơn nhiều so với ấn tượng vẻ bề ngoài đem lại.”
“Nó ấn tượng đến vậy à?” Goblin Slayer thở dài một hơi. “Trông tôi dễ gây chú ý tới thế sao?”
“Ta sẽ nói cái phẩm chất đấy của cậu nó còn quý giá hơn cả mithril.” Dwarf Shaman cất lời, quăng một que gỗ nhỏ vào trong đám lửa. Ngọn lửa như một con salamender đang nhảy múa, mở rộng hàm của mình, đớp lấy nó với một tiếng rắc, và bùng lên lớn hơn.
“Cứ nhìn cái con Tai Dài đằng kia kìa.” Dwarf Shaman tiếp tục nói. Ông chỉ về hướng con sông bằng cành cây dùng để điều chỉnh lửa trại. High Elf Archer đang ở đó, vùi cả hai tay xuống dưới nước để bắt cá. Nhưng thay vì bắt được dù chỉ một con, cô vồ trượt và bắn tung tóe cả đống nước lên người Priestess.
Điều này khiến Cow Girl phá lên cười, trong khi Guild Girl thì nhân cơ hội hất nước lên người cô ấy.
Có lẽ High Elf Archer đã quá mệt mỏi với cuộc săn bắt vô vọng này, hoặc có lẽ cô vừa quyết định bỏ quên nó, nhưng dù là trường hợp nào, cô cũng đã lôi kéo Priestess tham gia vào vụ này…
“Ta không thể tin được rằng nó lại nghĩ bản thân là một high elf.” Dwarf Shaman cười thầm, nụ cười của ông gần như ẩn nấp phía sau bộ râu.
“Bất kể thế nào thì chúng ta cũng đã ở trong lãnh địa của tộc elf.” Lizard Priest lên tiếng, thả mình ngồi xuống bên cạnh đống lửa và xoa xoa hai bàn tay vào nhau.
Một khi họ đã có nơi để ngủ, tất cả những gì còn phải làm chỉ là chờ đợi bữa tối. Và với vị tu sĩ của nhóm thì cả thịt lẫn cá đều là những món ăn ngon.
“Tại hạ không tin, rằng lũ quỷ nhỏ đó sẽ dễ dàng bắt kịp chúng ta ở chỗ này.”
“Ông không?” Chịu ảnh hưởng bởi Lizard Priest, Goblin Slayer ngồi xuống, vỗ hai bàn tay vào nhau để phủi đi đống đất cát, rồi lẩm bẩm. “Tôi cũng cho là vậy.”
“…Đúng vậy nhỉ?” Dwarf Shaman nhún vai, nhắm hờ đôi mắt, rồi nắm lấy cái bình rượu giắt ở hông. Ông mở lắp ra và bắt đầu rót rượu vào chiếc cốc từ trong túi của mình. Sau đó, ông chìa cốc rượu cho những người xung quanh.
“Dù sao thì uống đi.” Người thuật sĩ tiếp lời. “Đương nhiên, chỗ này chưa tới mức để say.”
“…”
Goblin Slayer lặng lẽ nhìn từ chiếc cốc sang Dwarf Shaman, rồi chuyển sang nhìn những cô gái trẻ đang nô đùa dưới nước.
Cow Girl đã để ý tới anh và vẫy tay thật lớn. Goblin Slayer gật đầu.
“Tốt lắm.”
Một lúc sau, có tiếng kêu vang lên. “Bọn tôi bắt được vài con rồi!” Và cả nhóm đã có thể tiến hành bữa tối. Có lẽ vì sợ bị bỏ rơi nên High Elf Archer đã bắt tới tận bảy con cá riêng biệt. Dù vậy, Dwarf Shaman chỉ khịt nhẹ mũi rồi xiên que và nướng hết cả mẻ chứ không than phiền điều gì.
Bảy người bọn họ ngồi quây quần bên nhau, tạo thành một vòng tròn và đợi món cá chín. Mặc dù trước đó các cô gái trẻ có phần xấu hổ, nhưng dường như việc chơi đùa đã giúp họ trở nên thư giãn, và giờ họ đang ngồi đây với từng cái chăn cuốn quanh người. Quần áo của họ, được hong phía trên viên đá lửa, vẫn chưa khô và họ không thể mặc bất kỳ bộ quần áo nào khác vì phải dành quần áo để mặc cho đến lúc tới thành phố.
Thay vào đó, họ làm khô người, lau chải mái tóc ướt sũng, và háo hức chờ đợi bữa tối.
“Chà, trông như mọi người đang có một quãng thời gian vui vẻ.” Dwarf Shaman nói, lấy ra một loạt các chai con từ túi ma cụ của mình. Ông mở từng cái một, hít nhẹ một lượt để kiểm tra mùi, rồi rải từng nhúm lên chỗ thức ăn.
Cuối cùng, khi tất cả đã có thể nghe thấy tiếng tí tách của chất béo đang tan chảy, ông đưa ra thông báo. “Ngon lành rồi đấy.” Và phân phát xiên que cho mỗi người.
Mặc cho sự đơn giản của bữa ăn, một mùi thơm hấp dẫn thoang thoảng tỏa ra từ nó, chắc chắn đó là nhờ chỗ hương liệu của ông lão dwarf.
High Elf Archer đưa phần thức ăn lên mũi ngửi thử, sau đó cô trừng mắt nhìn Dwarf Shaman. “… Ngươi biết ta không thể ăn được cái này.”
“Ta chỉ muốn ngươi không cảm thấy lạc lõng thôi. Bình tĩnh đi. Kể cả khi ngươi không cảm thấy thế thì ta khá chắc vẫn sẽ có người cảm thấy khó xử.”
“Hmph…” Đôi tai dài của High Elf Archer cụp xuống khi cô nhìn chằm chằm vào con cá đã chết với đôi mắt trắng dã, trước khi ném nó cho Priestess.
“O-oh! Em không ăn nổi hai con đâu…”
High Elf Archer nhếch mép cười. “Đâu có vấn đề gì? Đằng nào ngày mai cũng có một bữa tiệc nên em có thể tập ăn một chút. Chị sẽ lót dạ với một ít đậu khô.”
“…Vậy thì càng có nhiều lí do để em giữ cho dạ dày của mình trống rỗng chứ.” Cô nhăn mặt với High Elf Archer, nhưng nữ xạ thủ phớt lờ cô. Priestess thổi nhẹ lên xiên cá nướng của mình cho đỡ nóng, rồi bắt đầu với những miếng nhấm nháp nhỏ.
Vị béo ngậy tan chảy trong miệng kèm theo một chút dư vị đắng nhẹ, kế đó là vị mặn của muối lan tỏa ra khắp vòm họng. “Mm!” Cô thốt lên, đôi má dãn nở thành một nụ cười. “Chúng ta sắp tới chưa ạ?”
Uh-huh. High Elf Archer gật đầu, bóc vỏ những hạt đậu khô mà cô lấy ra từ túi. “Có lẽ chúng ta đang ngay biên giới giữa rừng và làng. Những người trong tộc thậm chí còn có thể tìm thấy chúng ta trước cả khi ta tìm thấy họ.”
“Vậy là chị gái của cô sẽ trở thành cô dâu.” Cow Girl cất lời, cắn một miếng cá lớn và thì thầm. “Mm, ngon quá!” Sau đó, cô nói lớn hơn. “Tôi cho rằng các cô dâu người elf hẳn là phải rất lộng lẫy…”
“Rõ ràng!” High Elf Archer khúc khích cười và ưỡn bộ ngực của mình lên như thể Cow Girl đang nói về cô. Nữ cung thủ dang rộng tay ra và tuyên bố: “Chị của tôi cực kỳ xinh đẹp! Sau cùng thì chị ấy cũng là một high elf!”
Dwarf Shaman đã chuyển sự chú ý của mình từ bữa ăn sang cô đủ lâu để chen ngang vào. “Ngươi đang vẽ lên cái luận điểm chả chứng minh được điều gì.” Nhưng với tâm trạng hiện tại của mình, High Elf Archer đơn thuần là lờ đi sự coi thường đang nhắm vào cô.
“Hô hô hô. Tại hạ hi vọng rằng họ sẽ chào đón một lizardman.” Lizard Priest mở lời. Ông lấy một bánh pho mát ra khỏi túi và dùng móng vuốt để cắt nó. Sau cùng, vị tu sĩ xiên từng miếng vào que của mình rồi nướng trên lửa. Đôi bàn tay phủ đầy vảy của ông cọ vào nhau, rít lên thành tiếng trong lúc chờ đợi món pho mát nóng chảy.
“Ngài thật sự rất thích phô mai nhỉ?” Guild Girl cất tiếng trong khi quan sát ông. Cô đang thưởng thức từng miếng cá ngon lành của mình. “Có vẻ như ngài giữ vai trò giống một điều phối viên trong trận chiến lúc trước. Ít nhất đó là những gì tôi nghe thấy được…?”
“Việc quản lý cũng có những khó khăn riêng.”
“Hãy cho tôi biết chi tiết mọi chuyện. Tất cả chúng là một mớ phức tạp.”
Có quá nhiều thứ để suy nghĩ. Guild Girl mỉm cười mơ hồ. Rõ ràng là cô đã có quá đủ với những mối lo ngại của riêng mình.
Trên thực tế, cả mạo hiểm giả lẫn nhân viên Guild đều không biết nhiều về công việc hàng ngày của bên còn lai. Có rất ít cơ hội để trải nghiệm sự nguy hiểm của những chuyến mạo hiểm cũng như sự ‘tàn bạo’ của công việc giấy bàn.
“Tôi đã có những trải nghiệm rất hữu ích trong chuyến đi này. Kể cả khi nó có hơi đáng sợ một chút.”
Xin lỗi mà. High Elf Archer dường như định nói gì đó, đôi tai của cô cụp xuống thêm một lần nữa. “Khi chúng ta về đến làng, tôi đảm bảo sẽ có người phải chịu trận. ‘Các người canh phòng cái kiểu quái gì vậy?!’ Mấy thứ đại loại thế.”
“Dù vậy, tôi chắc chắn sẽ phải chào hỏi chị gái cô một cách đàng hoàng.” Guild Girl cất lời. “Tôi cần phải cho cô ấy biết rằng sự cảm kích của tôi trước tất cả những đóng góp của cô dành cho Guild lớn như thế nào.”
High Elf Archer gãi má như thể cảm thấy xấu hổ. “Làm quen với chị hai bằng mấy thứ chuyện kiểu thế thì cũng khá ổn. Nhưng với anh của tôi thì…”
“Cô có anh trai à?” Goblin Slayer lặng lẽ hỏi, giữa lúc đang nhét từng miếng cá nướng qua tấm che mặt của mình.
À, ý tôi là anh họ. High Elf Archer lập tức trả lời, ngón trỏ của cô vẽ một vòng tròn lên không khí. “Tôi không nhớ rõ nhân tộc các cậu gọi nó là gì… Anh rể?”
“Ý cô là chú rể?”
“Đúng rồi.” Cô gật đầu nói. Nữ cung thủ đưa thêm thức ăn vào miệng trong khi ngước lên bầu trời – lúc này sắp thành một màu đen thẳm với một chùm các ngôi sao có thể nhìn thấy qua những tán lá. Bằng một giai điệu như ca đàn, High Elf Archer giải thích rằng tộc elf gọi thứ này là ‘cổng mưa’.
“Anh họ tôi.” Cô nói. “Anh ấy đã phát cuồng vì chị gái tôi trong suốt nhiều thế kỉ, lúc nào cũng làm lớn chuyện về nó!”
“Chà, lòng kiêu hãnh chắc chắn là thứ mà mọi người đều liên tưởng khi nhắc tới lũ elf!” Dwarf Shaman châm chọc.
“Chính xác!” High Elf Archer đáp lại. “Anh ấy là một elf đích thực trong các elf.”
“Nhưng nếu họ sắp làm đám cưới…” Priesess cất tiếng, đặt một ngón tay lên cằm đầy nghĩ ngợi, rồi mỉm cười khi câu trả lời đến với cô. “Chị gái của chị hẳn là phải đoán được tình ý của anh ấy!”
“Thực ra chị ấy không tinh tế lắm với điều này. Không phải là chị biết chị ấy nghĩ gì về anh ý. Chỉ là nó có vẻ giống một mớ rắc rối đối với chị.” Sau đó, với một tiếng cười lớn, High Elf Archer ôm lấy đầu gối của mình. “Mọi người có biết elf sẽ làm gì khi muốn thu hút sự chú ý của ai đó không? Họ sẽ hát cho người đó nghe!” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ, kèm một chút tinh quái, như thể đang chuẩn bị tiết lộ một bí mật động trời. “Suốt một thời gian dài, anh họ tôi cứ liên tục hát cái bản ballad hoành tráng về các chiến tích võ nghệ đỉnh cao của bản thân, để rồi cho đến khi chính anh ấy bị đánh đến nhừ từ.”
“Ah. Một vài gã côn đồ đã tẩn ngài ấy?” Lizard Priest hỏi với vẻ thích thú.
“Không – chị tôi làm đấy!”
Cả tổ đội bật cười.
High Elf Archer tiếp tục chia sẻ thêm những câu chuyện khác – những câu chuyện mà cô sẽ không bao giờ có thể kể ở lễ cưới. Như cái lần mà anh họ cô muốn bắt một con nai về làm quà nhưng không thành. Hay lần mà anh bị ốm và chị gái của cô đã lo lắng đến mức không thể ngủ được, và cuối cùng cũng bị cảm theo. Hay cũng có lần mà mặc dù chị cô nhỡ tay nấu quá chín một vài món bỏ lò, nhưng anh họ cô vẫn ăn hết sạch với vẻ mặt trầm lặng không cảm xúc.
Có một thực tế là High Elf Archer đã học hỏi tất cả các kiến thức về trái cây và thảo mộc từ chị gái của mình, trong khi chính anh họ cô là người đã dạy cho cô mọi thứ về cung thuật, cũng như cách di chuyển nhanh lẹ trên đồng bằng.
Và khi nữ mạo hiểm giả rank Bạc nói rằng cô sẽ rời khỏi làng của họ, chị gái cô đã vô cùng phản đối, còn người anh rể thì lại ủng hộ…
Cô đã sống ở khu rừng này trong suốt hai nghìn năm. Có rất nhiều kí ức cùng kỉ niệm nằm rải rác trong những tháng ngày không đổi đó.
Giữa hàng đống các câu chuyện được kể, Goblin Slayer khẽ nói. “Vậy ra đây là quê nhà của cô.”
“Đúng vậy đấy.”
“Nó thật tuyệt.”
“Chà-” Đôi mắt của High Elf Archer nheo lại như một con mèo đang cười. “Đó nơi trái tim tôi thuộc về.”
Goblin Slayer gật đầu. Cow Girl chớp mắt nhìn anh trong giây lát.
Sau đó, anh tiếp tục. “Và ở đó có goblin.”[note36870]
Một âm giọng giận dữ không lẫn vào được xuất hiện trong câu nói của người mạo hiểm giả.