“Huff… Puf… Pant… Ahh!”
Vừa chạy vừa thở hổn hển, cô ngã nhào xuống dưới khi vấp phải một cái cây kì dị.
Đôi chân trần của cô bị xé rách ra bởi đá và bị trầy xước bởi những cành cây rừng. Không có vết thương nào là cô không nhận ra, cả tay và chân cô – đang lộ ra dưới bộ quần áo ngắn ngủn – đều loang lổ những vệt máu.
Cây cối trong rừng đã che khuất ánh sáng mặt trời, không gian âm u dưới những tán lá ẩm ướt đến kinh khủng, mồ hôi của cô vã ra như tắm. Chạy khiến cổ họng cô bỏng rát, tuy nhiên, cô lại không biết nước ở đâu có thể uống được.
Tương tự với thức ăn. Mặc dù cô thấy quả mọng, bọ và cỏ dại, nhưng cô cũng không biết liệu chúng có an toàn để ăn hay không.
Thực tế, ở thời điểm hiện tại, cô không hề có cảm giác gì về hướng mà mình đang di chuyển. Với việc không thể nhìn thấy mặt trời, cô không có cách nào để xác định vị trí của bản thân. Con đường mà cô đang chạy dường như không chỉ về phía Bắc, nhưng cô cũng không chắc chắn lắm.
Trong khu rừng mưa nhiệt đới này, âm thanh của muông thú, của chim chóc, tiếng xào xạc của lá cây, tất cả cùng hòa quyện vào nhau để tạo thành một cái kén ồn ào bao bọc lấy cô gái trẻ. Cô chưa bao giờ thực sự nhận thấy một cái gì đó mơ hồ như ‘sự hiện diện’ nhưng…
Nếu mà biết mọi chuyện sẽ như thế này thì mình đã học thêm về kĩ năng trinh sát rồi.
“Oww, ow…”
Cô ghét cái cách mà tóc và da của cô dính bết vào nhau như bây giờ, cô cố gắng gạt chỗ mồ hôi đang chảy trên trán nhưng ngay lập tức hối hận. Cô chỉ làm cho vết thương ở đó trở nên đau buốt hơn.
Sao chuyện này lại xảy ra được?
Không có câu trả lời. Không có ai còn ở đây để trả lời. Cô đã mất toàn bộ đồng đội của mình.
Quá đơn giản để cười nhạo cho sự non nớt và thiếu kinh nghiệm của họ.
Mặc dù có khả năng là do họ kém may mắn nhưng đấy đơn giản chỉ là những lời an ủi lạnh lùng.
Đây là thực tại: cô và tổ đội của mình đang cố gắng thực hiện một nhiệm vụ mạo hiểm, họ đã thất bại, và cả nhóm bị tan đàn xẻ nghé. Đó là tất cả mọi chuyện.
“Giá như… ít nhất mình có… một món vũ khí…!”
Chiếc bè của họ đã bị lật. Và khi cô ấy đến được bờ sông thì đã quá muộn. Trang bị của cô đã biến mất, cùng với những người đồng đội của cô.
Tại sao cô không từ bỏ đi mà lại tiếp tục chạy?
Bởi vì cô là một mạo hiểm giả.
Và mạo hiểm giả thì không bao giờ bỏ cuộc.
Cho dù họ có quyền phàn nàn về những gì đang diễn ra nhưng họ không bao giờ quay lưng lại với nó.
Sau cùng, ngay cả khi tình hình trông có vẻ vô vọng thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.[note43795]
Hiện tại, cô không biết tổ đội của mình đang ở đâu hay như thế nào. Thế có nghĩa là cô vẫn có khả năng tìm thấy họ thêm một lần nữa.
Chị gái mình… Mình chắc chắn là chị ấy vẫn ổn… Chị ấy phải như vậy.
Những ý nghĩ về chị gái, người đã luôn đồng hành với cô, làm khuôn mặt cô nở một nụ cười.
Lần cuối cô còn thấy cổ là khi một bàn tay vươn ra từ phía chiếc bè đang nghiêng ngả để kéo cô lên khỏi dòng sông mà cô đã ngã xuống.
Chị gái cô, người nhóm trưởng đầy đáng kính của tổ đội, là một druid.[note35765]
Một con người hoà hợp với thiên nhiên – chắc chắn là cô ấy vẫn bình an vô sự.[note35766]
Hoặc đó chỉ là lời nói tự nhủ của cô gái trẻ trong khi tuyệt vọng di chuyển qua những cánh rừng.
Chính là nó! Mình có thể xuôi theo dòng chảy của con sông.
Nó có thể là một nước cờ mạo hiểm khi cân nhắc tới những kẻ đang đuổi theo cô, nhưng nó vẫn tốt hơn là nỗ lực băng qua khu rừng này một cách vô ích.
Đúng. Cô đang chạy trốn. Đắm chìm trong tuyệt vọng. Cố gắng để sống sót. Và chúng hoàn toàn hiểu rõ điều đó.
“Eeek?!”
Lần theo tiếng nước chảy, cô đâm xuyên qua những hàng cây và đi về hướng bờ sông. Nhưng khi tới nơi, cô ngay lập tức phải kìm lại tiếng hét của mình.
Ngay trước mắt cô lúc này là một vật thể với hình thù kì dị. Nó trông như một sinh vật bị chim đồ tể xám bắt làm con mồi[note35764], như một con cóc bị bọn trẻ con tra tấn cho vui, hay như một con rối tự mắc vào dây của chính mình.
Chính xác thì đó là một người.
Một cái xác. Chủ nhân của cái xác này đã nhận một cái chết kinh khủng. Cả cơ thể người đó bị một cây cọc đâm xuyên qua, ngược từ hậu môn lên đến miệng.
Cảnh tượng kinh hoàng này làm tâm trí cô liên tưởng đến một loạt những hình ảnh hài hước từ những vở kịch múa rối bóng mà cô từng xem.
“Cái- Urr… Ackk…”
Nó hầu như không thật chút nào. Nhưng cô cảm thấy người mình như co giật theo phản xạ, những thứ bên trong dạ dày trào ngược cả lên.
Cô thấy có vị cay đắng ở miệng. Một sự thật mộc mạc chợt lóe lên trong trí nhớ của cô: món cuối cùng mà cô đã ăn chính là cá nướng – được xiên que và hơ trên lửa.
“Oh… Ugh…”
Cô không thể ngăn bản thân khuỵu xuống, tuy nhiên, đó lại là một hành động sai lầm. Đã quá trễ để cô nhận ra.
Chúng đang ở gần đây. Không phải là chúng đang cố gắng che giấu sự hiện diện của mình hay gì. Chúng không thực sự có khả năng đó.
Chỉ đơn thuần là sự mất cảnh giác của cô.
“Ee… Không–ahh–ahhh!”
Trong cơn hoảng loạn, cô cố gắng phản ứng lại. Nhưng những bóng đen nhỏ đã ập đến.
Quá choáng ngợp, cô ngã vào đống bùn phía sau.
Mình sẽ chết đuối mất…!
Phản ứng của cô hoàn toàn là theo bản năng: cô bắt đầu khua chân múa tay, đấm đá loạn xạ. Dù vậy, trong tình huống có quá nhiều kẻ địch như này, đây chỉ là một sự phản kháng vô ích. Tất cả chúng ta đều biết mọi chuyện sẽ có kết cục như nào.
“Hrk?!”
Có một tiếng cười khúc khích và thứ gì đó chộp lấy chân cô. Nữ mạo hiểm giả hét lên một tiếng như bị bóp nghẹt khi cảm thấy hai chân mình bị buộc phải mở ra. Một cây cọc vuốt nhọn đầy nham nhở được đặt vào vị trí đó, và mặt cô trở nên tái đi.
“Không… K-không, không, không, không, khôngggg! Sao có thể-tôi không muốn-chết… như này…!!!”
Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Cô không biết.
Quá đơn giản để cười nhạo và nói cô quá ngu ngốc để có thể biết.
Mặc dù có khả năng là do cô kém may mắn nhưng đấy đơn giản chỉ là những lời an ủi lạnh lùng.
Bất kể có là gì, cô không hề nhận ra cái thứ ở trên cái cây cọc kia chính là chị của cô.
Cô thậm chí còn không nghĩ đó là một thành viên trong tổ đội của mình.
Tất cả những gì cô biết lúc này chỉ là bản thân sắp trở nên như vậy...