“…Gì cơ?”
Dwarf Shaman, lúc này đang ở trong quán rượu của Guild, tay đút chỗ khoai tây nóng nghiền vào miệng. Vẫn hơi sớm để dùng bữa trưa – có thể coi như đây là một bữa ăn sáng muộn. “Cậu muốn nhờ ta?”
“Đúng vậy.”
Đối diện với vị thuật sĩ là một người đàn ông trong bộ áo giáp da đầy bụi bẩn và chiếc mũ trụ rẻ tiền - Goblin Slayer. Không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh đã hay đang ăn gì.
Goblin Slayer đặt tay lên chiếc mũ thép của mình như thể phải chịu một cơn đầu, sau đó anh uống một vài ngụm nước qua những kẽ hở của tấm bảo vệ mặt.
“Liệu ông sẽ làm chứ?”
“Chắc chắn rồi, ta không phiền đâu, nhưng…”
Dwarf Shaman đút thêm môt thìa khoai tây nữa vào miệng. Tộc Dwarf vốn được biết đến là những người rất sành ăn, những người sẽ luôn thử bất kỳ món ăn nào mà mình biết, và vì vậy họ rất được chào đón ở tất cả các cơ sở ăn uống.
Thức ăn cần phải được nêm nếm vừa phải và có nguồn cung dồi dào.Nếu hương vị của nó đặc biệt tinh tế, đó sẽ là một điểm cộng.
Nếu hỏi ý kiến của High Elf Archer, cô có thể mô tả điều này là một sự thiếu kiềm chế. Nhưng nếu hỏi Dwarf Shaman, ông có lẽ sẽ trả lời rằng lũ elf chỉ đơn giản là không có trí tưởng tượng.
Bất chấp điều đó, vị ma thuật sĩ của nhóm cảm thấy khá là vui khi ăn một núi khoai tây nghiền với một ít muối (để tạo hương vị) này.
“Khoai tây?”
“Mmf, mmf… Ừ! Hôm nay ta đang có hứng thú với khoai tây.” Ông đáp lại, rồi ho một cách khó hiểu sau khi làm thêm một thìa nữa. “Cậu không định ăn gì à?”
“Tôi còn phải đi tiêu diệt goblin.”
“Vậy sao?” Dwarf Shaman chộp lấy chiếc cốc của Goblin Slayer, rót đầy rượu vào nó, rồi đẩy lại về phía người mạo hiểm giả. “Thôi, uống đi. Cậu có thể dành với ta vài phút mà, phải không?”
“Mm.” Goblin Slayer uống một ngụm hết sạch mọi thứ trong cốc. Dwarf Shaman nhìn anh với một nụ cười.
“Ta có ấn tượng rằng ta và cậu bạn ‘ngứa đòn’ của chúng ta có kiểu ma thuật sử dụng khá là khác nhau.” Dwarf Shaman nói.
“Tôi không biết rõ chi tiết cụ thể nhưng tôi có nghi ngờ khả năng này có thể xảy ra.” Goblin Slayer trả lời.
“Và ta nghĩ là cậu nên hỏi ai đó khác hơn là hỏi ta về vụ này.”
“Không thể nào.” Goblin Slayer lắc đầu một cách chậm chạp. “Ông là spell slinger giỏi nhất mà tôi biết.”
“…”
Cánh tay của Dwarf Shaman khựng lại khi ông đang xúc một thìa khoai tây khác. Ông khéo léo đặt lại cái thìa của mình vào đĩa thức ăn. (Thứ mà trước đó được ông đưa vào miệng không ngừng)
Sau một khắc, ông thở dài.
“Chà, không nói vậy là không được à?” Vị thuật sĩ cất lời. Ông bắn cho Goblin Slayer một cái nhìn bực bội. “Ta cá là cậu cũng có thể nói điều tương tự như vậy với cái cô phù thủy đó.”
“Tôi không thể.” Goblin Slayer nói với giọng mềm mỏng. Ngay cả Dwarf Shaman cũng có thể hiểu được ý của anh.
“Ta xin lỗi. Đó là một điều tồi tệ để nói, kể cả khi là một trò đùa.”
“Nếu nó quá phiền, đừng ngại từ chối.”
“Suy nghĩ ngu ngốc. Ta chỉ có từ chối yêu cầu của những kẻ không thích dwarf thôi.”
Sau đó, Dwarf Shaman tiếp tục ngấu nghiến bữa ăn của mình. Ông thậm chí còn không ngại bộ râu của mình bị bẩn mà đổ thẳng chỗ khoai tây nghiền vào miệng, như kiểu đổ rượu vào thùng vậy.
Khi đã xử lí được phần lớn lượng thức ăn của mình, ông quăng chiếc thìa của mình sang một bên.
“Nhưng Beard-cutter này, ta muốn cậu kể cho ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sao tự dưng cậu lại nảy ra ý tưởng này?”
Goblin Slayer chìm vào im lặng.
Nó không phải là chuyện gì lạ. Anh là một chiến binh, anh có chút ít năng khiếu về ma thuật. Vì vậy anh cần một người tài giỏi trong lĩnh vực này, tại sao anh không nhờ đến sự giúp đỡ của một thuật sĩ nhĩ?
Nhưng đó không phải là điều ông lão dwarf hỏi. Goblin Slayer cũng hiểu điều đó khi bộ râu của Dwarf Shaman bắt gặp ánh mắt của anh.
“Tôi là Goblin Slayer.” Anh uống một ngụm rượu như thể làm ẩm đôi môi của mình. “Còn cậu ta là mạo hiểm giả.”
“Được rồi.” Dwarf Shaman khịt khịt mũi rồi dựa tấm lưng nhỏ mình vào ghế. Chiếc ghế kêu cót kẹt dưới sức nặng của cơ thể ông. “Khi người bạn tai dài của chúng ta biết được điều này, ta không nghĩ là cậu sẽ chỉ bị lải nhải trong một khoảng thời gian.”
“Vậy sao?”
“Hẳn là vậy.”
“Tôi hiểu rồi.”
Dwarf Shaman đẩy chiếc đĩa trống trơn của mình về phía Goblin Slayer và vẫy tay.
Trên bàn hiện giờ đang có tầm khoảng năm, sáu chiếc đĩa bẩn và nữ phục vụ - là một padfoot – xuất hiện và mang chúng đi.
“Dù sao thì ta chấp nhận. Nhưng ta có thể… cần cậu đợi ta một chút.”
“Tôi không phiền đâu. Tôi đã bảo cậu ta đến vào buổi chiều hôm nay.”
Goblin Slayer rót nước trong khi nói, tạo thành một vòng xoáy nhỏ trong cốc, những con sóng nhỏ li ti chạy dọc theo mép thành.
“…Ông có nghĩ là cậu ta sẽ tới không?”
“Heh! Ta có thể cược nếu cậu muốn.” Dwarf Shaman nhếch mép cười và chà xát hai tay vào nhau. Đó là một cử chỉ đầy kịch tính, như thể một ảo thuật gia đang chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo của mình vậy. “Giờ thì, ta nghĩ ta cần làm thêm vài ly trước khi rời đi, và sau đó là một chuyến tản bộ nhẹ nhàng.” Ông đập vào bụng mình đầy hạnh phúc. “Rốt cuộc thì ta đã ăn đủ rồi. Không quá đói cũng không quá no!’
Goblin Slayer không nói gì ngoài trừ đặt chiếc cốc rỗng của mình lên bàn.
---------------------------------------------------------------------------------------
“……”
Hiện giờ thì Wizard Boy đang đứng tại sân tập. Dù vậy, nó vẫn đang trong quá trình xây dựng nên một phần khu vực của nó trông không hơn gì một khu đất mọc đầy cỏ dại là bao.
Nhìn vào vẻ mặt thì có thể thấy cậu giống như đang bị bắt phải làm một điều gì đó trái ý mình. Hai má cậu phồng lên một cách phụng phịu, đôi tay cậu chống lên cằm trong khi cậu ngước lên nhìn người đàn ông đã gọi mình tới đây.
“…Cái gì? Không giết goblin à?”
“Không.” Người mạo hiểm giả trong bộ áo giáp da cáu bẩn và chiếc mũ thép bảo vệ lắc đầu. “Tôi dự định đi một khi đã kiềm chế được cậu.”
“Tôi không nhớ là có ai nhờ anh trông coi tôi cả.”
“Vậy à?”
“Đúng vậy!”
“Xin lỗi.”
Thái độ thờ ơ của anh khiến cậu nhóc cảm thấy cực kỳ bực mình và tức giận.
Đúng là một người ‘lí tưởng’ để ở cùng một tổ đội!
Nếu là cậu, người gây kích động trong nhóm – chà, cậu không thể từ chối một cách thẳng thừng được, nhưng nó sẽ khó chịu một cách kinh khủng. Làm thế nào mà cô tư tế đó có thể làm được? Rồi còn cái cô người elf? Vị tu sĩ người lizardman? Và –
“Ah, tất cả ở đây hết rồi. Tốt lắm, đó là dấu hiệu của việc giữ lời.”
Và cả ông lão người dwarf, người đang lê lết bước chân nặng nề của mình trên bãi cỏ.
Vị ma thuật sĩ nở một nụ cười toe toét – mặc dù cậu nhóc pháp sư không thể tưởng tượng nổi có gì đáng cười – và uống lấy một ngụm rượu từ chiếc bình ông mang ở bên thắt lưng.
Đúng vậy, ông ấy là một rank Bạc. Không nghi ngờ gì việc ông ấy là một người sử dụng ma thuật xuất sắc.
Nhưng thế không có nghĩa là Wizard Boy muốn học hỏi điều gì từ ông ấy.
Nó vẫn chưa, và vẫn chưa…
“…”
Cậu định thần lại sau tiếng nghiến răng của chính mình.
“Tốt. Vậy tôi có thể tin tưởng giao việc này cho ông được không?” Goblin Slayer hỏi Dwarf Shaman.
“Ta chắc chắn cậu có thể. Và
đừng có bắt cơ thể phải gắng sức chỉ vì cậu không có ma thuật sư đi cùng.”
“Đương nhiên rồi.”
“Và nhớ đãi ta chầu rượu vào lúc nào đó.”
“Được.”
Cậu nhóc dõi theo, quan sát hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau bằng những câu từ ngắn gọn, như thể họ có khả năng đọc được suy nghĩ của nhau vậy. Cậu đứng yên một chỗ trừng mắt nhìn họ, căm phẫn vì không thể tham gia cuộc hội thoại.
Goblin Slayer quay về phía cậu. “Lắng nghe những điều cậu được bảo, đừng gây rắc rồi và hãy nghiêm túc.”
Thực tế, anh giống như một người anh trai đang hướng dẫn cho đứa em trai của mình. Cậu nhóc chỉ đơn giản là khịt mũi. Goblin Slayer quay người, dường như anh cho rằng việc này là chấp nhận được. Sau đó, anh rời đi với những bước chân mạnh bạo, lãnh đạm như thường lệ của mình.
“Này, đợi đã-!”
“Chú ý vào ta đi cậu nhóc. Ta mới là người cậu nên lo lắng.”
Wizard Boy không thể lay chuyển được cảm giác rằng mình bị bỏ lại ở đây, nhưng Dwarf Shaman đã nắm lấy vai cậu. Bàn tay nhỏ bé nhưng thô ráp của ông đủ mạnh để khiến người pháp sư trẻ gần như bị thương.
“Ngồi đi nào. Việc đứng hay ngồi cũng tạo ra sự khác biệt trong việc học hỏi đấy. Không phải lúc nào đầu cậu cũng được sử dụng theo cùng một cách đâu.”
“…Được thôi.” Wizard Boy đáp lại, tự nói với bản thân mình chỉ việc thôi mà? và đặt mình xuống bãi cỏ.
Từ phía xa, những giọng nói nhiệt tình và tiếng vũ khí lanh lảnh vọng lại. Thêm vào đó là những người công nhân đang mang vật liệu và dụng cụ làm việc của họ.
Dưới bầu trời trong xanh, những ánh nắng trở nên nóng nực một cách khó chịu, đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải đổ mồ hôi trên người. Cậu nhóc thở ra một hơi dài.
Dwarf Shaman đã chú ý đến nó, ông chầm chậm ngồi khoanh chân lại và cười toe toét.
“Được rồi. Ta không phải là chuyên gia, nhưng… Cậu có thể sử dụng được bao nhiêu phép và được bao nhiêu lần?”
Đó là câu hỏi mà cậu nhóc ít muốn trả lời nhất.
“Hỏa Cầu. Và…. Một lần.” Cậu khe khẽ nói, hơi chu môi mình ra. “…Nhưng ông biết điều đó từ trước rồi còn gì?”
“Đồ ngốc.” Một nắm đấm bay thẳng về phía cậu nhóc.
“Gah?!”
“Ta đang nói cậu đấy, cậu hoàn toàn nhầm rồi.”
Cậu nhóc rên rỉ, ôm chặt chỗ cậu vừa nhận được cú đánh. Không phải ma thuật sư được cho là yếu về thể chất à?
Không đúng, khoan đã, đây là một dwarf! Chết tiết. Người mạo hiểm giả trẻ càu nhàu. Không thể xem nhẹ sự khác biệt về chủng tộc được.
“Er… Ergggh. Cái đấy đau thực sự… Ông đã có thể làm vỡ đầu tôi rồi đấy!”
“Một pháp sư thì không nên quá ‘cứng đầu’! Nếu nó mà vỡ thì có khi lại tốt cho cậu đấy.”
“…Sao tôi tưởng người dwarf thường thì chỉ là chiến binh thôi?”
“Bọn ta cũng có thể là tăng sư nữa nếu cậu không biết. Và sao lại không? Bọn ta có đủ cả sự sáng suất lẫn lòng nhiệt huyết.”
“Tôi – tôi đoán là tôi đã từng nghe những câu chuyện về các Dwarven Sage…”
“Đó chỉ là những câu chuyện thôi.” Dwarf Shaman thở dài rồi nói. “Nghe này.” Ông thì thầm như thể đang nói chuyện gì đó bí mật. “Hỏa Cầu không phải là phép duy nhất mà cậu có.”
“Huh?”
Wizard Boy tự dưng quên đi cơn đau trên đầu của mình, khuôn mặt cậu mang một sự ngạc nhiên. Ba ngón tay xòe ra trước mặt cậu.
“Carbunculus – tạo hỏa thạch. Crescunt – nổi lên hoặc biến thành. Iacta – bắn hoặc giải phóng. Là như vậy, đúng không?”
“Ừm.”
“Cậu kết hợp ba từ ngữ chứa đầy sức mạnh này lại với nhau và chúng tạo thành Hỏa Cầu. Hiểu những gì ta đang nói không?”
“Yeah, cái đó tôi biết, nhưng…”
Cậu nuốt lại những gì mình định nói.
Nó quá hiển nhiên.
Ba từ ngữ mang đầy sức mạnh kết hợp lại với nhau tạo thành một phép thuật duy nhất – phép thuật mà cậu được dạy.
Thế có nghĩa là sức mạnh vốn ẩn chứa trong từng từ ngữ riêng lẻ. Nó có thể đơn giản đến mức nào nữa?”
Đương nhiên là mỗi từ ngữ đơn lẻ như vậy thì chứa ít sức mạnh hơn nhiều so với một câu thần chú hoàn chỉnh. Nhưng tuy vậy, bất cứ ai khi phản ứng tới bài học dù mới nhưng hiển nhiên này mà nói. “Yeah, sao chả được…”
… thì chỉ là một kẻ ngu.
Dwarf Shaman quan sát khuôn mặt của cậu nhóc đang đông cứng lại. Sau đó, ông bật cười. “Xuất sắc! Có vẻ như những vết nứt đầu tiên đã xuất hiện trong sọ cậu rồi đấy. Vậy bây giờ, tác động mà chúng đem lại cho cậu là gì? Kể ta nghe những gì cậu nghĩ xem nào.”
“…Tạo lửa. Phóng to. Phi.”
“Nhìn xem! Giờ cậu có hẳn bốn lựa chọn rồi đấy.”
“Bốn?”
“Cậu có thể niệm phép Hỏa Cầu của mình, hoặc đốt cháy một thứ gì đó, hoặc làm thứ gì đó phình to ra, hoặc bắn một thứ gì đó.”
Dù vậy ta vẫn cho rằng bắn một quả cầu lửa được phóng to ra là chính.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của mình, co ngón tay lại rồi đếm.
Bốn…
Cậu đã từng tưởng rằng Hỏa Cầu là tất cả những gì cậu có thể làm – nhưng hoá ra từ trước đến nay cậu có tận bốn phép?
“Này…”
“Hrm?”
“Nó thực sự là đơn giản như này à?”
“Thay đổi cách cậu nhìn thế giới không – Chà, ta cho rằng đó không hoàn toàn là những gì chúng ta đang làm. Chúng ta chỉ đang đảm bảo lại số lượng quân bài mà cậu có trong tay.”
Chỉ với đó, Dwarf Shaman đột ngột lấy ra một bộ bài.
Đây là gì – một trò thủ thuật? Những ngón tay to dày của ông di chuyển nhanh tới mức chúng gần như không thể bị nhìn thấy khi vị thuật sĩ xáo cỗ bài và lật từng lá lên.
“Những quân bài yếu thì vẫn là những quân bài, đúng không?”
“Tôi đoán thế…”
“Không cần phải đoán! Cái đấy đương nhiên là thế.”
Dwarf Shaman thu lại bộ bài và sau đó, như là ma thuật, bộ bài biến mất.
Ông không dừng lại một khắc nào để thu hút sự chú ý vào trò ảo thuật này, thay vào đó, ông thì thầm với cậu nhóc một cách bí ẩn. “Nói đi, chàng trai, cậu có nhớ cái cô xinh đẹp sử dụng ma thuật đấy không? Cái cô phù thủy ấy?”
“…Yeah.” Wizard Boy nói, đỏ mặt khi hình dung lại cô nàng pháp sư nẩy nở. “Tôi biết.”
“Cô ấy sử dụng inflammarae để châm tẩu thuốc của mình.”
“…Khoan, thật à?”
Đây là phản ứng hoàn toàn thành thật đầu tiên mà cậu nhóc thể hiện trong ngày, và nó cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc. Nếu có ai làm mấy thứ như thế trong Học Viện, các giáo sư sẽ “gặt” đầu họ.
Phép thuật được tạo bởi những từ ngữ chứa đựng sức mạnh – những thứ có thể thay đổi logic của thế giới và thao túng cách mọi thứ vận hành. Chúng không phải là thứ để sử dụng một cách hời hợt – không phải các mạo hiểm giả đầy kinh nghiệm luôn nói thế hay sao?
Không được mất cảnh giác. Không được do dự giết kẻ địch. Không được lãng phí phép thuật. Và tránh xa lũ rồng…
“Dù sao thì, ta nghĩ cậu đã hiểu rằng tung loạn xạ các phép thuật của mình như thế không phải là điều tốt nhất. Nhưng hãy nghĩ về nó.” Dwarf Shaman khoanh tay lại và trầm ngâm nói, Wizard Boy vẫn không hoàn toàn nghe theo lời ông. “Giả sử cậu đang ở ngoài trời mưa, cậu không có đá lửa và tất cả các nhiên liệu hay chất đốt của cậu đều bị ướt, nhưng cậu cần phải đốt lửa trại. Đó là lúc cậu sẽ sử dụng nó.”
“…Yeah, tôi đoán vậy.”
“Nhưng nếu cậu thực sự khôn ngoan, cậu có thể đốt lửa bằng cách khác và tiết kiệm được một phép.”
Nếu ta kết hợp cành cây và vỏ cây lại, đôi khi ta có thể tạo ra được lửa., vì thường thì những cành cây được đào lên khỏi mặt đất đều là những cành cây khô. Và tùy thuộc vào việc ta sắp xếp củi cẩn thận như thế nào, thỉnh thoảng một cành cây ướt sẽ dần trở nên mất ẩm khi tiếp xúc với lửa, và rồi nó trở thành trở thành một nguồn nhiên liệu bổ sung hữu ích.
Sử dụng bộ não của bản thân nhiều hơn là cách tốt nhất để tối ưu số lượng phép của mình. Bất kì kĩ năng nâng cao nào cũng giống như ma thuật vậy. “Điểm khác biệt duy nhất là cách thức,” Dwarf Shaman nói.
Mỗi cách thức lại là một lựa chọn, và nhiều lựa chọn có nghỉa là-
“Bộ bài của cậu sẽ có thêm nhiều quân bài.”
“…”
“Và một điều nữa…” Dwarf Shaman lờ đi Wizard Boy đang đứng khoanh tay và càu nhàu. Sau đó, ông rút chiếc nút chai từ cái bình ở bên hông. Một mùi rượu tỏa ra, hương thơm hỏa tửu độc nhất của người Dwarf lan rộng. “Công việc của một thuật sĩ không phải là niệm phép.”
Điều này khiến cậu nhóc chớp mắt trong bối rối.
“Mà là sử dụng chúng.”
“…? Như thế thì có gì khác biệt ?”
“Nếu cậu không thể đoán được điều đó, cậu sẽ chẳng tiếp nhận được gì.”
Những điều khó hiểu như thế này chính là ý nghĩa thật sự của việc trở thành một pháp sư.
Liệu có sức nặng trong lời nói của
người hay đi xung quanh rêu rao chân lí ?
Và liệu thực sự có giá trị gì trong chân lí mà người đó nói?
Vì lẽ đó, một pháp sư hẳn sẽ cười vào nó. Vừa cười vừa nói. Có thể có mà cũng có thể không.
“Chỉ có mấy kẻ nghiệp dư không biết gì mới nghĩ pháp sư chả làm gì hơn ngoài việc quăng mấy quả cầu lửa hay bắn mấy tia sét về phía kẻ địch.”
Nói xong, Dwarf Shaman há to mồm cười như một con cá mập.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Goblin Slayer đánh một viên đá lửa, châm ngọn đuốc của mình bằng những tia lửa tạo ra. Mùi nhựa thông cháy hòa quyện với mùi ẩm mốc, cùng với đó là ít hương thơm trong lành thoang thoảng quanh hang.
Có vẻ như đây sẽ là một dấu hiệu cảnh báo tới những con goblin, rằng lũ mạo hiểm giả đang đến, nhưng kì lạ thay, bọn goblin không phản ứng gì với chúng. Mùi của phụ nữ, trẻ em hoặc elf có khả năng thu hút sự chú ý và kích động lũ goblin tấn công hơn hẳn.
Giả thuyết mà Goblin Slayer đưa ra là, những con goblin không thể phân biệt được mùi từ ngọn đuốc với mùi hôi tanh trong nhà của chúng. Đồng thời, anh tin rằng không còn cách nào tốt hơn để giảm thiểu mùi kim loại từ áo giáp.
“Ugh… Thật là khôngggg công bằng…”
Và tuyệt đối không được quên xóa bỏ mùi hương của elf.
Khuôn mặt của High Elf Archer trét đầy những thứ chất thải rác rưởi, cô nở một nụ cười ngờ nghệch trong khi ứa lệ hai bên mắt. Trông cô cực kì không hài lòng khi phải trét những thứ phân bùn
lên khắp người cũng như bộ trang phục thợ săn của bản thân. Đôi tai cô run rẩy, rũ xuống một cách đầy tội nghiệp.
“Tại sao tôi lại là người duy nhất phải chịu đựng chuyện này?”
“Bởi vì cô sẽ kích động lũ goblin.”
Một câu trả lời cụt ngủn. High Elf Archer rùng mình và ôm lấy bản thân. Kể từ khi tham gia cùng với gã mạo hiểm giả kì quặc này, cô đã chứng kiến không ít nạn nhân của việc “lũ goblin bị kích động”. Cô thậm chí còn nhớ lại lần cô suýt chút nữa bị giết bởi chúng, một tình huống mà cô không bao giờ muốn tưởng tượng lại một lần nữa.
Nếu muốn tránh khỏi số phận đó, cô phải có những biện pháp phù hợp.
Và vì vậy, với dáng vẻ đầy thảm thương, cô bôi lên người bằng dòng chất thải ở phía lối vào cửa hang.
“Cái túi thảo dược lần trước cô dùng đâu rồi?”
“…Tôi.” Biểu cảm của High Elf Archer rất mơ hồ, cô lảng tránh nhìn sang chỗ khác. “…hết tiền rồi.”
Rõ ràng là kể cả có là High Elf, với dòng máu nguyên thủy từ Thời Đại của Các Vị Thần, cũng phải đối mặt trước những vấn đề bình thường như vậy. Có lẽ đó là một phần lí do cô gia nhập một tổ đội chả làm gì ngoài việc tiêu diệt goblin – công việc mà cô ghét cay ghét đắng.
Nữ cung thủ đặc biệt không nghĩ tới chuyện biết ơn Goblin Slayer.
“Giống như các mũi tên của cô.” Anh nói với âm giọng trầm. “Việc quản lí tiền bạc cũng rất quan trọng.”
“Tôi nói với cậu rồi, tôi ghét tiền!”
“Vậy sao?”
“Cậu sử dụng chúng và chúng đi mất!”
“Đúng là vậy.”
“Nhưng chúng sẽ không bao giờ mọc trở lại!”
“Không sai.”
“Tôi chỉ là không thể hiểu được…!”
“Tôi hiểu rồi.”
Đôi tai của High Elf Archer nhấp nhô lên xuống vì tức giận, Goblin Slayer vẫn thản nhiên lắng nghe.
Điều quan trọng đối với anh chính là những bức vẽ mà bọn goblin để lại trên vách tường của hang động. Các hình dáng hoạt họa, tạp nham của những con vật không thể xác định, được vẽ bằng một màu đỏ thẫm.
Anh nhìn vào chúng, xác nhận rằng không có mối liên hệ nào giữa những hình vẽ này với kí hiệu được sử dụng bởi Goblin Paladin.
“Mấy cột totem đơn giản.” Goblin Slayer chà vào một trong số các biểu tượng, thứ được vẽ bằng máu của một sinh vật sống. Phần máu khô tróc ra khỏi tường, để lại một vết bẩn hơi đỏ chỗ lòng bàn tay trên găng tay của anh. “Có shaman ở đây.”
“Hmm.” High Elf Archer không có vẻ đặc biệt hứng thú. Cô rút cung ra khỏi lưng mình và giương sẵn một mũi tên. “Có bao nhiêu con?”
“Ít hơn hai mươi,tôi nghi ngờ là thế.” Goblin Slayer nói, phỏng đoán số lượng của chúng dựa trên mức độ ô nhiễm phía ngoài hang động. “Sẵn sàng chưa?”
“Làm thôi.” High Elf Archer đáp lại, ưỡn bộ ngực phẳng phiu của bản thân. “Nếu chúng nghĩ rằng có thể xem nhẹ chúng ta vì chúng ta chỉ có hai người thì chúng chuẩn bị có suy nghĩ khác rồi đấy.”
Chỉ có hai.
Đúng vậy, lần này chỉ có một cặp mạo hiểm giả đối đầu với lũ goblin: Goblin Slayer và High Elf Archer.
Dwarf Shaman đang huấn luyện Wizard Boy, trong khi Lizard Priest và Priestess dường như đang phải cùng nhau tham gia một vài công việc.
Khi phải chiến đấu với hai mươi con goblin thì chiến binh và xạ thủ không phải là một cặp bài trùng, nhưng dù sao lũ goblin cũng đã xuất hiện, và anh ấy là Goblin Slayer.
Nhiệm vụ lần này không có gì phức tạp – thực tế thì nó vẫn theo khuôn mẫu. Một vài con goblin xuất hiện tại rìa ngôi làng. Dân làng chỉ đơn giản là để chúng yên, nhưng điều đó đã tạo cơ hội cho chúng sinh sôi nảy nở.
Nông sản bị đánh cắp. Gia súc bị đánh cắp. Một cô gái đi hái thảo dược cũng bị tấn công và bắt cóc.
Làm ơn, làm ơn hãy cứu giúp cô ấy. Phần thưởng là một túi tiền xu cáu bẩn, gỉ sét với tuổi thọ ít nhất là từ hai thế hệ trước.
Dù vậy, không có lí do gì để bỏ qua cho chúng cả.
Một trường hợp khuôn mẫu. Một phần thưởng không đáng kể. Nhưng vậy thì sao?
Kẻ địch là goblin. Anh còn cần lí do nào nữa?
Goblin Slayer chắc chắn không thể trả lời câu hỏi này.
“Nếu không có gì thì cậu khá tận tâm đấy nhỉ, Orcbolg.” High Elf Archer nói, mỉm cười nhìn anh. “Tôi để ý rằng khi có cơ hội cứu những người bị bắt, cậu chẳng bao giờ dùng khí độc, nước hay lửa cả.”
Mặc dù trong trường hợp mọi chuyện đã quá trễ hoặc sau khi giải cứu tù nhân thì anh lại trở lên tàn nhẫn. High Elf Archer bật cười khúc khích.
“Đây, cầm lấy này. Một chút cho cái bụng của cậu.”
Nữ cung thủ quăng cho anh một thứ gì đó: một phần lương thực bí mật của tộc elf, một thức quà
nhỏ.
Bản thân cô cũng đã nhấm nháp được một chút, giống như một con sóc hay mấy con vật nhỏ khác vậy. Chiếc mũ thép của Goblin Slayer quay về phía cô.
“Có cô ở bên…”
“Gì cơ?’
“Có cô ở bên, mọi chuyện lúc nào cũng náo nhiệt.”
“…Đây là một lời phàn nàn à?” High Elf Archer nhìn chằm chằm vào Goblin Slayer đầy nghi ngờ, lao vụt tới cạnh anh như một chú chim nhỏ. Cô nhìn sâu qua tấm che mặt, đôi tai cùng cặp lông mày cô rũ xuống trong giây lát. “Đó không phải là cách cậu nói tôi cần ngậm mồm vào đấy chứ?”
“Ý tôi chỉ như những gì tôi nói thôi.”
“…Chà.” Cô quay gót, để lại những từ ngữ vu vơ lơ lửng trong không không khí. Mái tóc cô bồng bềnh về phía sau như một chiếc đuôi.
Cô lướt sâu hơn vào trong hang động, nhẹ tựa như một cơn gió, nhưng…
“Heh-heh!”
Đôi tai cô nhấp nhô lên xuống một cách hạnh phúc, đến mức có thể dễ dàng nhìn thấy từ phía sau.
Đương nhiên, cả hai thực sự không có tâm trạng thoải mái như những lời đùa cợt của mình.
Bất kỳ ai không phải là tân binh cũng đều biết, hiện giờ họ đang ở trên lãnh địa của kẻ địch.
Goblin Slayer đẩy món quà nhận được qua khe hở của tấm che mặt, vừa nhai vừa rút kiếm.
Các giác quan siêu việt của High Elf Archer cho phép đôi tai cô rung nhẹ mỗi khi nghe thấy tiếng động.
Cuộc trò chuyện vui vẻ lúc nãy – mặc dù High Elf Archer nói là chủ yếu – cũng là một cách để giữ lại sự tỉnh táo của họ.
Minh chứng cho điều đó, chỉ một lúc sau, High Elf Archer đột ngột dừng bước.
“Chúng đang di chuyển nhanh tới.”
“Ừ. Nhưng tôi không cảm thấy chúng đang theo dõi ta.”
Không cần phải nói lời nào, Goblin Slayer đã vào sẵn tư thế chuẩn bị, trong khi High Elf Archer đã giương sẵn cây cung của mình.
“Nếu bạn bắt cóc một cô gái trẻ, chỉ có thể mong đợi rằng các mạo hiểm giả sẽ đến.”
Trận chiến giữa những con goblin và các mạo hiểm đã diễn ra từ thời xa xưa, thượng cổ. Trải qua nhiều thời đại tích lũy kinh nghiệm, ngay cả những con goblin cũng có thể học được rằng: lũ mạo hiểm giả sẽ tới.
Chúng sẽ luôn tới. Chúng tới, giết và lấy đi tất cả mọi thứ của bọn goblin. Do đó, bọn goblin sẽ giết chúng trước.
Đây là một thất bại hoàn toàn do những hành động của chính các mạo hiểm giả, cũng như việc thiếu cẩn trọng trước độ nguy hiểm thực sự của lũ goblin.
“Hướng nào?”
“Bên phải.” High Elf Archer nhắm mắt mình lại, đôi tai cô dao động. “Năm hoặc sáu con, chắc thế. Tôi cũng nghe thấy tiếng vũ khí.”
“Phía trước thì sao?”
“Hiện giờ không có gì.”
Nói cách khác, không có dấu hiệu nào cho thấy họ đang bị rơi vào thế gọng kìm. Goblin Slayer khịt mũi rồi xoay ngược kiếm của bản thân, cầm lấy phần lưỡi kiếm và chuẩn bị tư thế.
“Chúng luôn luôn nghĩ chỉ có mình mới biết phục kích.”
Ngay giây kế tiếp, Goblin Slayer đập mạnh thanh kiếm của mình vào bức tường đất bên cạnh như thể đang bổ củi.
“GROOOORB?!”
Phần vách hang bằng đất, bây giờ đã trở nên mỏng hơn do đào bới, đổ sụp vào phía trong, lộ ra cả một
đường hầm phía bên cạnh. Con goblin đứng đầu nhóm đào bới mở to mắt đầy bối rối.
Chúng đang lên ý định bao vây lũ mạo hiểm giả ngu ngốc, đánh bại lũ đó, làm nhục đứa con gái, khiến nó phải chịu đựng-
Goblin Slayer giáng một đón đánh vào đầu sinh vật trước mặt, đặt dấu chấm hết cho kế hoạch của nó – và cả cuộc đời của nó.
“Một con. Chúng ta sẽ tấn công chúng từ hướng này. Làm thôi.”
“Nó hẹp quá đấy. Tôi khó bắn vào được.” Đương nhiên, ngay cả khi phàn nàn, High Elf Archer vẫn cùng một lúc bắn ba mũi tên bay qua vai Goblin Slayer, xuyên thủng ba con goblin.
“GROR?!”
“GOOBBR?!”
Một con bị tên đâm xuyên họng, hai con còn lại ở hai bên đều bị đâm vào mắt, một con mắt trái và một con mắt phải. Chúng đổ gục xuống, Goblin Slayer nhanh chóng đâm kiếm vào những cái xác.
“Bốn…”
Một thanh kiếm dính đầy não đến tận chuôi kiếm thì không còn nhiều hiệu quả. Anh đá xác con goblin với thanh gươm nằm trên trán qua một bên, rồi nhặt lấy cái thuổng mà nó đã sử dụng làm vũ khí.
“…Năm.”
Con goblin thứ năm lao vào tấn công anh. Anh chặn lấy đòn đánh của từ cây cuốc của con quái vật và trong cùng một chuyển động, anh dí cây đuốc trên cánh tay giữ khiên của mình vào thẳng mặt con goblin.
“GROORRORBRP?!”
Âm thanh tanh tách vang lên, và một mùi hôi thối ghê tởm của thịt cháy xuất hiện. Goblin Slayer quan sát con quái vật đau đớn với khuôn mặt khổ sở. Đúng như anh dự đoán, sự thất bại của cuộc phản công sẽ sớm được truyền đi. Một tiếng kêu hét lúc này là chưa đủ để tạo ra sự khác biệt.
Không khoan nhượng, Goblin Slayer đâm cây thuổng vào cổ con goblin.
“GROORB!!”
Con goblin cuối cùng trong đám hú lên, mặc dù chưa có gì xảy ra với nó. Ngay lập tức, nó vứt cây rìu bổ đang cầm sang một bên, rồi vòng cả hai tay ôm đầu. Giàn giụa nước mắt nước mũi, sinh vật này đã hoàn toàn nằm phục xuống trước các mạo hiểm giả.
Đây là con chạy thoát khỏi lăng tẩm lần trước à?
Goblin Slayer quẳng cây đuốc bị gẫy sang một bên, rồi nhặt lấy chiếc rìu dính đầy vết bẩn màu đỏ thẫm. Anh giắt nó bên cạnh thắt lưng, sau đó rút ra một ngọn đuốc mới và thắp sáng.
“Giờ thì…”
“GOR?!”
Goblin Slayer cho con quái vật này một cú đá, nó rít lên một tiếng, ngã nhào về phía sau. Nhưng nó nhanh chóng tiếp tục cái dáng vẻ quỳ lạy đầy thảm hại của mình, liên tục dập đầu
xuống đất.
Nó đang cầu xin cho mạng sống của mình. Liệu nó có chút thông minh nào không? Có phải nó đang tinh toán những gì lợi nhất cho mình?
Hẳn là nó có khái niệm về việc đầu hàng?
Vì nó đứng ở sau cùng trong nhóm nên có thể nó có một địa vị nhất định với những con goblin.
Nhìn một khía cạnh khác, nó là con sở hữu thể trạng nhỏ nhất. Có thể là một đứa nhóc…?
“Orcbolg…”
“Ừ.”
Giọng nói của High Elf Archer run rẩy. Goblin Slayer im lặng gật đầu.
Con goblin trẻ đó đang cố rút con dao găm tẩm độc khỏi thắt lưng của mình.
Quanh cổ nó là một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền mà nó có được nhờ ăn trộm.
Những thứ xỏ trên sợi dây chuyền đó có thể thấy đã bị xuyên thủng bằng một cái dùi, rồi được khâu lại với nhau. Chúng đã bị chặt bởi một cây rìu. Mười ngón tay mới đứt của một người phụ nữ trẻ.
Với con goblin đang co rúm người lại và nở một nụ cười ngờ nghệch, trong khi giấu diếm con dao găm phía sau lưng mình, Goblin Slayer đơn giản có một điều muốn nói.
“Chúng ta sẽ giết hết lũ goblin.”
---------------------------------------------------------------------------------------
“Nghĩ về nó thì…”
“Hmm?”
“Đây là lần đầu tiên chỉ có hai người chúng ta.’
“Ah, quả thực, tại hạ nghĩ rằng quý cô nói đúng.” Lizard Priest nói, đuôi khẽ đưng đưa. Hiện tại đã là buổi chiều ở sân huấn luyện. Mặc dù cơ sở vật chất đã hoàn thiện được một nửa nhưng nơi này vẫn còn mở vì nhiều nguyên do.
Những mạo hiểm giả mới vào nghề cũng như những người công nhân xây dựng đang nằm dài trên bãi cỏ và thưởng thức bữa trưa của họ.
Không có gì đảm bảo rằng chỗ thức ăn đó là được chu cấp, nhưng kể cả vậy thì việc hoạt động cũng đã khiến cơ thể mọi người trở nên đói rã rời.
“Kể cả các vị thần và các linh hồn cũng không thể chữa được một cái bụng đói.” Lizard Priest trầm ngâm.
“Ông quên mất hai lời cầu nguyện Creat Water và Creat Food rồi.” Priestess nói.
Dù thế không có nghĩa là mình có chúng.
“Hô hô.” Lizard Priest bật cười tán thưởng. “Nếu tại hạ thay đổi tôn giáo của mình, những phước lành được ban trước đó cũng sẽ thay đổi theo, tại hạ hiểu rồi.”
“Đúng là vậy. Măc dù em không nghĩ rằng mình có thể thực hiện thêm bất kì lời cầu nguyện nào nữa trong ngày hôm nay...”
Tại sao hai người họ lại tới khu huấn luyện? Câu trả lời là luyện tập, cùng với việc trị thương.
Không chỉ có những mạo hiểm giả tay mơ mới gặp rủi ro trong lúc rèn luyện. Nếu có gì xấu xảy ra, những người làm việc trong quá trình xây dựng cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tất nhiên là bị sưng tấy hay bị xước thì chỉ cần sơ cứu đơn giản, nhưng nếu bị gẫy xương thì ảnh hưởng sẽ lớn hơn nhiều chứ không chỉ dừng ở việc xây dựng. Bởi vậy, việc cầu khấn các vị thần cho lời cầu nguyện Minor Heal có thể tạo ra tất cả
những điều khác biệt.
Cuối cùng, hai người giáo sĩ nghỉ chân tại một nơi bên ngoài khu đất để dùng bữa.
Priestess ngồi chụm hai đầu gối lại với nhau và mở chiếc túi đựng bữa trưa của cô. Đó là bánh mì, pho mát, rượu pha loãng và vài miếng trái cây khô.
“Chao ôi!” Lizard Priest nói, liếc nhìn túi đồ của nữ tư tế từ chỗ của mình. “Liệu như thế có đủ không?”
“Vâng.” Priestess trả lời. Nó không phải là kiểu chế độ dinh dưỡng cân bằng, mà là do cô ấy thường không ăn nhiều như vậy. “Em đã, ahem-“ Cô quay mặt ra hương khác, đôi má có chút ửng đỏ. “Có vẻ em đã tăng một vài cân kể từ khi trở thành mạo hiểm giả.”
Lizard Priest há bộ hàm của mình và cười khúc khích. “Ha-ha-ha-ha-ha! Đừng bao giờ sợ hãi! Chắc chắn là nó dành hết vào việc xây dựng cơ bắp.”
“Có thể là vì thị trấn này có rất nhiều món ngon để ăn.”
“Tại hạ cho rằng, quý cô nên có thêm một chút thịt nữa.Trông quý cô khá là gầy.”
“The Chief Priestess cũng nói với em như vậy…”
Đến một độ tuổi nhất định, ngay cả những nữ tư tế cũng lo lắng về vần đề này. Nhưng nó chắc hẳn cũng chả có ích gì khi mà xung quanh Priestess có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp như Cow Girl, Guild Girl và Witch.
Priestess thở phào một hơi rồi nhanh chóng gửi lời tạ ơn đến Đất Mẹ vì bữa ăn. Về phần mình, Lizard Priest thực hiện cử chỉ úp hai lòng bàn tay vào nhau rồi mở một cái túi làm từ da động vật.
“Oh.” Priestess cất lời. Đôi mắt cô mở to một chút, sau đó cô mỉm cười nhẹ nhàng. “Một cái bánh sandwich ạ?”
“Heh-heh-heh-heh-heh.”
Lizard Priest làm một biểu cảm mà có lẽ là một nụ cười rộng ngoác mồm, đôi mắt ông đảo một lượt trong khi tay ông giơ chiếc bánh sandwich một cách tự đắc. Nó là bánh sandwwich phết bơ kẹp với những miếng thịt bò khô.
Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý chính là phô mai, nhiều đến mức tràn ra cả ngoài bánh. Thực tế là nó đã chôn vùi phần thịt bò, phô mai rõ ràng là ngôi sao ở đây. Chiếc bánh sandwich này hoàn toàn trái ngược với một chiếc bánh sandwich bình thường mà trong đó thịt bò sẽ là phần chính và phô mai chỉ là phần phụ.
“Thích ăn món gì thì cứ làm theo ý thích của mình. Đây đúng là tự do đích thực.” Ông nói với giọng đầy vui sướng, và Priestess không thể không nở một nụ cười.
“Em không thể nói là mình không hiểu được…”
“Ừm. Nếu thức ăn quả thực là một kiểu văn hóa thì người ta sẽ cần một nền văn minh khai sáng để tạo ra thứ này.” Vừa nói, Lizard Priesest vừa ngấu nghiến miếng bánh. Một nửa miếng bánh biến mất chỉ sau một phát cắn. Thêm hai phát nữa, miếng bánh đã biến mất hoàn toàn.
“Ahh, mật ngọt! Tuyệt hảo!”
“Heh- heh. Ông thực sự thích phô mai nhỉ?”
“Thật. Nó làm tại hạ cảm thấy biết ơn vì đã mạo hiểm tiến vào thế giới của con người.”
Smack, smack. Đuôi ông vỗ xuống đất với một nhiệt huyết cao độ.
Priestess dõi theo chuyển động của nó.
Cô mở miệng của mình, nhỏ hơn Lizard Priest nhiều, và bắt đầu đặt mẩu bánh mì vừa xé vào trong. Khi cô nhai, hương vị hấp dẫn của bánh lan tỏa trong khắp khoang miệng. Bản thân nữ tư tế cũng không quên kết hợp với nó bằng một ngụm rượu nho.
“Vậy ở quê nhà ông thì ăn uống thế nào ạ?” Priestess hỏi.
“Tộc của tại hạ toàn chiến binh với thợ săn, quý cô thấy đấy. Vậy nên mọi người thường ăn thịt chim hoặc bất kỳ con vật nào bắt được.” Ăn xong chiếc bánh sandwich thứ nhất, Lizard Priest cầm lấy chiếc hai. “Chiến binh trẻ thì ăn với chiến binh trẻ, nhưng người dày dặn hơn thì ăn với đồng đội của họ. Còn những người chỉ huy thì ăn với nhau.” Một tay cầm bánh sandwich, một tay còn lại ông đập xuống bãi cỏ. “Bọn hạ thường ăn dưới đất hoặc trên sàn nhà như thế này.”
“Mọi người không ăn cùng nhau ạ?”
“Nếu một vị vua hoặc tướng quân ở cùng với những người lính thông thường thì sao họ có thể xả hơi được?”
“Em hiểu rồi.”
“Ôi, những bữa tiệc, mọi thứ giờ đã khác rồi. Khi bọn hạ giành được chiến thắng một trận chiến nào đó, những ngọn lửa sẽ được thắp lên ở quảng trường công cộng, và tất cả sẽ ngồi xuống cùng nhau.”
Từ trong tâm trí của mình, Priestess có thể hình dung ra một khung cảnh từ một vùng đất mà cô chưa từng đặt chân tới. Và ở đó, có một đám đông lizardman đang tụ tập dưới chân của một cái cây to dưới rừng mưa, cùng nhau nâng chén, cùng nhau ăn mừng.
Giữa đám đông là một con quái thú to lớn được quay chín trên một cái que khổng lồ, trong khi những chiến binh dũng cảm đang cắt thịt và cất lên tiếng nói của họ. Vì một vài lí do nào đó, một trong số họ đang vui vẻ thưởng thức những miếng phô mai… Nhưng đó có lẽ chỉ là một chi tiết tưởng tượng của cô ấy.
Nếu không còn chuyện gì, vậy…
“Nó có vẻ rất giống lễ hội.”
“Tại hạ cũng nghĩ vậy.” Lizard Priest nói một cách chắc chắn. “Đôi khi, bọn hạ cũng kiếm ngô hoặc khoai tây…”
“Ooh. Ông biết đấy, khoai tây cũng rất hợp khi ăn kèm với phô mai.
“Oh-ho!” Lizard Priest đột ngột dướn người về phía trước với đôi mắt sáng lấp lánh và bộ hàm mở to. Không có gì lạ khi Priestess lùi lại một chút với tiếng kêu sợ hãi.
“Tại hạ rất muốn nghe thêm về chủ đề đó!”
“Er, ừm, em – lúc ở Đền Thờ, em từng nấu chúng lại với nhau…”
Cắt khoai tây, trộn với lại với nước sốt từ sữa, cùng bột và bơ, sau đó rắc phô mai lên trên và nướng chúng trong lò. Thành quả là một bữa ăn ngon lành cho những ngày lễ hôi mùa đông hoặc bất kì ngày lễ kỷ niệm nào.
“Mọi người sẽ tụ tập lại tại Đại Sảnh, cùng nhau cầu nguyện và dùng bữa.”
“Điều đó là điều tuyệt vời nhất…!”
Ý ông là cả công thức và bữa ăn.
“Chia sẻ bữa ăn với một ai đó,” Lizard Priest tuyên bố, “chính là để khăng khít thêm mối quan hệ với họ.”
“Vâng.” Priestess gật đầu mỉm cười. Sau đó, cô nghĩ về một điều gì đó rồi nghiêng đầu về phia người mạo hiểm giả rank Bạc. “Oh, nếu ông muốn thì chúng ta có thể cùng nhau nấu vào lần tới.”
“Tại hạ kịch liệt tán thành.” Lizard Priest đáp lại. Có một giọng nói rạng ngời, vui vẻ vang bên tai họ. “Này, hai người đang ăn món gì đằng đấy mà trông ngon thế?”
Priestess quay về hướng phát ra giọng nói. Thứ đầu tiên cô thấy là một đôi chân trần. Nhỏ nhưng rắn chắc, phía trên nó là một cặp đùi với chiếc quần ngắn, sau đó là chiếc áo sơ mi màu nhạt. Một cô gái nóng đến chảy mồ hôi đang phe phẩy quạt vào cổ áo của mình. Đó là Rhea Fighter.
“Bánh sandwich? Hai người thật may mắn! Cho tớ cắn một miếng được không?”
Với một tiếng càu nhàu, Lizard Priest ném chỗ thức ăn còn lại vào miệng, quẫy đuôi một cách đáng sợ trong khi nhai.
“Trong số những điều tại hạ được dạy thì không có điều nào là chia sẻ thức ăn.”
“Aww…”
Dù vậy, trông cô ấy không hoàn toàn thất vọng. Ngay sau đó, Lizard Priest đảo mắt của mình.
“Chà, không phải là tớ không mang bữa trưa của mình!” Cô nói. “Tớ tham gia cùng nhé?” Nữ mạo hiểm giả bật cười, giơ gói đồ trên tay. Nó được bọc lại bằng một chiếc khăn vuông màu đỏ và lớn đến ngạc nhiên.
Priestess, người đang nhai một ít đậu ngọt khô, nuốt lấy cái miệng đầy của mình và gật đầu, phát ra một âm thanh khẳng định. “Oh, vâng. Tớ không phiền đâu.”
“Tại hạ cũng vậy.”
“Vậy đừng để ý đến mình nhé!” Cô gái người rhea thả mình xuống bãi cỏ cạnh họ, bận rộn mở gói bữa trưa. Đó là một chồng bánh kếp mềm mịn, được rán màu vàng nâu không khác gì da cáo. Mỗi cái lớn bằng cả khuôn mặt của một người, và có một, hai, ba, bốn – năm cái! – tất cả.
Xét theo kích thước của một người rhea thì chỗ này tương đương với lượng thức ăn đủ cho cả một dwarf.
Cô lấy ra một cái chai và khui nút, rưới phần mật ong đậm đặc lên mấy miếng bánh kếp, sau đó cô đóng nút chai lại.
Priestess chớp mắt. “Cậu có khẩu phần khá là nhiều nhỉ?”
“Tộc bọn tớ thường ăn năm đến sáu bữa một ngày!” Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thể ăn giữa lúc mạo hiểm được… Nữ mạo hiểm giả liếm ngón tay dính mật. “Vậy nên tớ phải đảm bảo ăn đủ ngay lập tức để không bị đói giữa chừng!”
“Ha-ha-ha…” Priestess cười liên tục. Cô có cảm giác chắc nịch rằng mạo hiểm giả rhea này có thể ăn hết kể cả có tính thêm phần của cô.
“Nhân tiện.” Priestess cất lời. “Hiện giờ cậu đang solo phải không?”
“Chắc chắn rồi. Vậy nên tớ đang nghĩ có lẽ mình sẽ săn vài con chuột vào lần tới hoặc một cái gì đó.”
Dọn dẹp những con chuột khổng lồ ra khỏi hệ thống cống rãnh là một nhiệm vụ cơ bản với những tân binh. Nhưng không có nghĩa nó là một công việc được yêu thích – mọi người cảm thấy nó không đủ cảm giác phiêu lưu. Không ai trở thành mạo hiểm giả chỉ để chiến đấu với mấy con động vật gặm nhấm phát triển quá mức cả. Họ muốn chiến đấu với những con quái vật đáng sợ, khám phá ngục tối và chiếm lấy chiến lợi phẩm từ rương báu. Đó mới là mạo hiểm.
Nhưng nó không hề dễ dàng để có thể solo bất cứ nhiệm vụ nào.
“Hơn nữa, nơi này toàn những người mới.” Không có tổ đội nào cho tớ cả. Cô cười.
Gia nhập nhóm với những người mình có quan hệ tốt cũng thật tuyệt, dù vậy nó cũng đồng nghĩa với việc, điều đó có thể gây đau đớn nếu bạn bị bỏ lại một mình.
Nếu không nhớ Goblin Slayer-san…
Chuyện gì sẽ xảy ra với cô?
Đó là những gì trong tâm trí Priestess.
Đó là một điều kì lạ. Nếu ba người đó không rủ cô vào ngày hôm đấy, cô sẽ ở đâu vào lúc này?
Nếu cô không tham gia chuyến mạo hiểm đấy với họ, cô sẽ không ở đây vào lúc này.
Tất cả là nhờ chuyến mạo hiểm đó, và những cuộc chiến diễn ra về sau. Những quyết định nhỏ bé mà cô đã đưa ra, từng giây từng phút, đã tạo nên chính xác khoảnh khắc này.
“Um…” Một suy nghĩ thoát ra khỏi miệng cô, gần như là tự ý. “Nếu cậu thích, sao cậu không… thử đi mạo hiểm với bọn tớ?”
“Mạo hiểm?”
Rhea Fighter nhìn họ với chút bối rối. “Thế còn anh bạn thân mặc giáp của cậu, Goblin Slayer hay gì đấy thì sao? Đừng nghĩ tớ đã thấy anh ta trong ngày hôm nay…”
“Oh, umm…”
“Trùng hợp thay.” Lizard Priest nói, nghiêng người về phía trước và nhặt nhạnh lại khâu mạch lạc trong câu nói không rõ ràng của Priestess ngay lập tức. “Để có thể thăng bậc rank của mình, quý cô đây cần phải chứng tỏ được năng lực của mình, và, vì vậy, đang tìm kiếm những người bạn mạo hiểm tạm thời khác.” Vừa nói, ông vừa nhai và nuốt một chiếc bánh sandwich khác.
“Nhiều khả năng chúng ta sẽ chỉ đồng hành với nhau trong một nhiệm vụ…” Priestess nói với giọng xin lỗi.
“Hmm.” Rhea Fighter khoanh tay mình lại và nhìn vào khoảng không.
Những mạo hiểm giả tân binh đôi khi được gọi là “mob”, và trong số đó thì chiến binh con người và chiến binh dwarf có rất nhiều. Phần lớn bọn họ đều cứng cỏi và mạnh mẽ, đó là vì họ đã luyện tập chăm chỉ hoặc vì họ bẩm sinh đã thế.
“Tớ chỉ nói trước với cậu, tớ chả có gì đặc biệt cả.” Rhea Fighter nói với một nụ cười yếu ớt. Đúng vậy, cô đã luyện tập, nhưng cô nhấc cánh tay mình lên để cho thấy nó vẫn nhỏ hơn nhiều so với con người hoặc dwaf. “Ý tớ là, tớ là một rhea. Tớ cũng không có trang bị tốt. Và tớ chỉ là một chiến binh.”
Áo giáp da. Một kiếm và khiên. Phần trang bị khá ổn, dù vậy nó chắc chắn chỉ là một phần nhỏ.
Cân nhắc về kĩ năng và sức mạnh với dụng cụ của cô thì có lẽ còn nhiều chiến binh tốt hơn cô.
“Hai người có chắc là ổn với tớ không đấy?”
“Ah, nhưng.” Lizard Priest nói, gật đầu ảm đạm. “Cô bé may mắn đấy.”
“May mắn…?”
“Nên gọi nó là mối quan hệ gắn liền với định mệnh không nhỉ?”
“Chắc chắn rồi!” Priestess
ngay lập tức đồng ý với Lizard Priest. Cô ưỡn bộ ngực nhỏ bé của mình lên hết mức có thể. “Giống như cách mà cậu hỏi bọn tớ về mấy lọ dược vậy! Đó là lí do tại sao…”
Đó là lí do tại sao tớ hỏi cậu.
“Huh, cậu vẫn còn nhớ chuyện đó à?” Rhea Fighter gật đầu nói. “…Chà, tốt rồi, được thôi. Nhưng tớ phải nói là, tớ nghĩ nó sẽ có một chúttttt khó khăn với chỉ hai đứa mình.” Và vì vậy – cô siết chặt cả hai nắm đấmcủa mình và giơ cao lên trời. “Hãy mời thêm những người khác! Cứ để đó cho tớ - tớ
có một vài ý tưởng cực kì tuyệt vời!”
“Oh, tớ cũng sẽ tham gia!”
Một khi ý tưởng đã xuất hiện trong đầu, Rhea Fighter nhanh chóng di chuyển tốc độ đến bất ngờ. Cô phóng nhanh như một con thỏ, trong khi Priestess chậm chạp đuổi theo.
Trong lúc chạy đi, nữ tư tế không quên quay người lại và cúi đầu thật sâu với Lizard Priest.
Cô hoàn toàn hiểu rằng vị tu sĩ người naga đã sắp xếp việc này cho cô.
Đã là một năm kể từ khi bốn người họ trở thành một tổ đội.
Lizard Priest nhắn tới cô một cú xua tay đầy khích lệ, như muốn nói, Không cần phải lo về nó. Priestess gật đầu thêm một lần nữa.
“Nàyyyy, nhanh nào! Mọi người sẽ bắt đầu luyện tập tiếp sau khi họ ăn xong đấy!”
“Đúng! Chắc chắn là thế! Xin lỗi, và cảm ơn cậu…!”
“Yaaah!” Phía trước Priestess , Dwarf Shaman đang cho cậu nhóc tóc đỏ một cú đá.
Khi nữ mạo hiểm rank Hắc Thạch bắt kịp, cô liên tục cúi đầu và giải thích mọi chuyện đang xảy ra. Dwarf Shaman bật cười om sòm. Trong khoảng thời gian đó, Rhea Fighter phát hiện các mục tiêu tiếp theo của mình và xen vào giữa Rookie Warrior với Apprentice Cleric.
Những người còn lại cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền ngay giữa bữa trưa khi Priestess đề xuất ý tưởng với Wizard Boy bên cạnh, và một lần nữa, cô lại cúi đầu xin lỗi.
“Ahh, may mắn là phẩm hạnh, và phẩm hạnh cũng là may mắn.” Lizard Priest nói một cách hạnh phúc trong khi ăn và quan sát mọi việc.
Rốt cuộc, họ đã sát cánh cùng nhau cả một năm. Ông đã quá quen với tính cách của cô, sự tốt đẹp trong trái tim cô.
Chà, sau đó.
Tâm trí ông hoạt động tronng khi ông hoàn thành nột miếng sandwich cuối cùng.
Vậy còn phẩm hạnh của Goblin Slayer-dono, trung tâm của tổ đội chúng ta?
---------------------------------------------------------------------------------------
Chíp, chíp. Chíp, chíp, chíp, chíp.
Cow Girl bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu bởi tiếng hót của con chim hoàng yến.
“Hrn… Hmm? Hmm?”
Cô dụi mắt và chớp mắt nhiều lần. Cô gái trẻ vươn người và nhận ra mình đang ngồi trên ghế trong phòng ăn.
Mặt trời đã lặn từ lâu, để lại một màu đen mờ nhạt ở trong căn phòng, nguồn sáng duy nhất còn lại chính là ánh sáng phảng phất từ hai mặt trăng.
Trên mặt bàn là một tách trà đen đã hoàn toàn nguội ngắt. Hẳn là cô đã ngủ thiếp đi khi đang chờ anh.
“Hmm… Ít nhất mình không có vệt gối.” Cô nói, xoa bóp đôi má căng cứng của mình. Khi Cow Girl làm vây, một tấm chăn rơi ra khỏi vai của cô.
Chắc là chú của cô đã đặt nó ở đó. Dù giờ đang là đầu xuân nhưng vào đêm, trời vẫn se se lạnh. Cow Girl nhặt nó lên và gập lại.
“Mình sẽ phải cảm ơn chú ấy…”
Khi cô làm vậy, con chim hoàng yến tiếp tục kêu chiêm chiếp đầy ồn ào, vỗ cánh xung quanh lồng. Cow Girl nhanh chóng đốt một ngọn nến, đặt nó vào giá đỡ và tiến lại gần cái lồng.
“Có chuyện gì vậy? Em đang lạnh à? Hay đói?”
Giọng điệu mà cô vừa nói, như thể là với một đứa trẻ nhỏ, thoát ra một cách tự nhiên. Cô dướn người về phía trước, nhìn vào trong lồng, con chim hoàng yến ngẩng đầu và nhìn lại.
Cô có thể nhận thấy hình bóng của bản thân trong bộ quần áo ngủ, đang dao động phản chiếu trên lớp kính cửa sổ.
Có lẽ mình nên lên giường đi ngủ.
Suy nghĩ này rất hợp lí, nhưng cô không cảm thấy thích nó
Có lẽ mình nên bắt đầu đồng hành cùng cậu ấy…
Cow Girl bước đến bên cửa sổ, chống cằm thở dài.
Không, không thể nào. Một tưởng tượng chỉ nghe đã thấy chùn bước ở mọi điểm,
Đúng là cô khá cơ bắp – cô ghét phải thừa nhận điều đó, cơ thể của cô khỏe mạnh hơn nhiều so với những cô gái trong cùng độ tuổi. Nhưng kể cả vậy, nó không có nghĩa là cô có thể sử dụng vũ khí hay đối mặt với quái vật.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là, nếu cô cũng bắt đầu đi nhiều nơi, thì có lẽ anh cũng sẽ không về nhà nữa…
“… Chà, đừng có mà tự phụ bây giờ chứ.” Cow Girl không thể ngăn mình bật cười khúc khích.
Và đó là lúc nó diễn biến: với một tiếng lạch cạch, cánh cửa mở ra. Không khí buổi đêm tràn vào, cùng với một mùi lạ. Mùi hương của sắt, cùng bùn đất, mồ hôi, và cả máu.
Không cần nhìn, Cow Girl cũng biết ngay lập tức: đó là mùi của anh.
“Mừng cậu về nhà!”
“…Tôi về rồi.”
Đáp lại giọng nói dịu dàng của cô là một giọng nói trầm lặng, cụt ngủn , nhưng quen thuộc.
Goblin Slayer đóng cửa lại khi bước vào, cố gắng hết sức để không gây ồn, dù vậy tiếng động gây ra vẫn hơi lớn. Cow Girl quay lại, mỉm cười nhẹ nhàng, và chiếc mũ của người mạo hiểm giả rung lên nghi ngờ.
“Cậu đã thức suốt à?”
“Hông. Mình vừa mới dậy thôi.”
“Tôi đã đánh thức cậu?”
“Không, không. Đừng lo lắng về điều đó. Có người đã gọi mình dậy vào đúng thời điểm.” Cô chỉ vào lồng chim và nói thêm. “Nhỉ, anh bạn nhỏ?” tới con chim hoàng yến đang đáp lại Chiếp!
“Chú chim này thực sự kinh ngạc. Em ấy đã biết cậu sẽ về nhà kể từ trước khi cậu bước vào.”
“Hmm.” Anh khẽ lẩm bẩm, kéo chiếc ghế ra và ngồi xuống một cách nặng nề.
Cow Girl nghĩ ít nhất anh cũng nên cởi bỏ vũ khí và áo giáp của bản thân, nhưng cô không nói bất cứ điều gì. Cô lùi khỏi cửa sổ, lấy chiếc tạp dề treo trong bếp, và mặc nó lên trên bộ đồ ngủ của mình.
“Bữa tối nhé?” Cô hỏi, liếc nhìn anh qua vai khi cô buộc dây tạp dề sau lưng.
“Để tôi xem.”
Anh đáp lại, sau đó. “Ừ, làm ơn.” Cuối cùng, anh lặng lẽ nói thêm. “Món gì cũng được.”
“Mình đã chuẩn bị xong món hầm.”
Sau một khoảng thời gian im lặng… “Vậy à?” anh đáp lại với một cái gật đầu dễ đoán.
“Oh, có lẽ cậu sẽ muốn lau sạch bộ giáp của bản thân một chút.”
“Vậy sao?”
“Yeah. Ở kia có cái khăn tay kìa, cậu lấy mà dùng.”
“Ah.”
Anh bắt đầu lau sạch bụi bẩn trên mũ trụ và áo giáp của mình một cách ngoan ngoãn, dù vậy động tác của anh khá là thô bạo. Đương nhiên là mấy vết bẩn sẽ không bong ra chỉ vì một chút chà xát, nhưng nó cũng đủ để làm Cow Girl hài lòng.
Khi cô đặt món hầm xuống trước mặt anh, anh bắt đầu xúc nó qua tấm che mặt của mình như một người chết đói.
Bây giờ đã là mùa xuân nên không nhất thiết phải làm mấy món ấm nóng như này, tuy thế cô vẫn làm.
“Suốt mấy ngày hôm nay nhỉ?”
Cô ngồi đối diện với anh, đỡ lấy đầu mình bằng cách chống hai tay lên má.
“Chuyện gì?”
“Thì cậu đi ra ngoài.” Cow Girl chộp lấy chiếc khăn lau miệng, dướn lên bàn và lau một chút nước hầm dính trên mũ bảo hiểm của anh. “Toàn là về lũ goblin – hoặc, chà, tớ đoán là cậu cũng có đến khu huấn luyện nữa.”
“Đúng vậy.”
“Cậu bận rộn nhỉ?”
“…Không.” Goblin Slayer đáp lại sau một thoáng suy nghĩ. Chiếc mũ bảo vệ nghiêng đi như thể anh không chắc lắm. “…Tôi tự hỏi.”
Hmmm. Cow Girl ngồi lại chỗ của mình, tay chống cằm và quan sát anh. Rõ ràng, cô không thể nhìn thấy màu mắt của anh, thứ bị che khuất phía sau tấm che mặt.
“Tớ biết chứ.” Cow Girl nói, khúc khích một chút trong cổ họng. “Cậu không muốn họ xây dựng một cái gì đó ở đấy phải không?”
Bị nói trúng tim đen. Chiếc thìa của anh dừng lại ở nửa miệng. “Nó không… chính xác là vậy.”
Hrrrm. Anh cố làm như thể mình đang suy nghĩ.
Ngôn ngữ cơ thể của anh không hề thay đổi chút nào so với trước. Anh luôn cố gắng che giấu khi cảm thấy bối rối.
“Đó là một cảm giác cô đơn phải không?”
“…”
“Và cậu cũng lo cho cô bé đó nữa, đúng chứ?”
“……”
“Cậu đang lo lắng, nhưng cậu không thể nghĩ được cách nào tốt để giúp em ấy cả.”
“………”
“Và trong khoảng thời gian đó, lũ goblin sẽ đi quấy phá với những âm mưu của chúng…”
“…………”
“Cậu cảm thấy lo lắng khi mình không làm gì cả.”
Anh im lặng quẳng chiếc thìa trên tay xuống. Sau đó, anh thở dài một hơi rồi lên tiếng. “… Cậu biết rất rõ tôi.”
“Mình là phải vậy rồi. Chúng ta đã ở bên nhau suốt nhiều năm mà.” Cuối cùng, cô không thể kiềm chế được nụ cười của mình, cô nháy mắt với anh.
Từ bên trong chiếc mũ bảo vệ, ánh mắt của anh dán chặt vào cô. Điều này khiến Cow Girl ngồi thẳng lên ghế.
“Cậu không nghĩ gì về nó à?”
Tuy câu hỏi có phần ngắn gọn, nhưng có lẽ chỉ có cô là người duy nhất hiểu được những gì anh nghĩ. Thực tế thì cô cũng không hoàn toàn chắc là kể cả mình cũng có thể hiểu.
Tuy nhiên, chú của cô không phải cư dân ở ngôi làng nhỏ đó. Hai người duy nhất còn sót lại là cô và anh.
“Mình không… nói là nó không có chút ảnh hưởng gì tới mình.”
“…”
“Mình nhớ… tiếng nước bắn tung tóe trên mặt hồ và nhiều thứ nữa.”
Cô nhớ lại.
Giọng nói của cha mẹ cô trong căn nhà nhỏ bằng gạch của họ.
Sự ấm áp thân thiện của bức tường đá khi nó nằm cả ngày dưới ánh nắng mặt trời.
Những cơn gió phả vào mặt cô khi cô chạy dọc trên con đường nhỏ qua làng.
Tiếng cày, cuốc của người lớn khi họ làm việc ngoài đồng.
Tiếng kêu cót két của chiếc xô sắt tồi tàn khi nó được kéo lên từ giếng nước lạnh.
Cái cây nhỏ bẻ sừng sững phía trên đỉnh đồi, và cách mà trái tim cô đập thình thịch như thế nào khi cô giấu kho báu của mình dưới đó.
Những cảm xúc mà cô có được khi cả hai cũng nhau ngắm nhìn ánh sáng hoàng hôn đỏ rực, trải dài từ khắp phía chân trời xa xăm của toàn thế giới.
Cái cảm giác bị cỏ chọc vào lưng khi cô nằm dài trên thảo nguyên, ngước nhìn lên hai mặt trăng cho đến tận khuya.
Cơn đau từ cái tát và sự giận dữ của bố cô dành cho cô vì về nhà muộn. Sự cô đơn trên căn gác xép mà cô đã tự nhốt mình lại vì giận dỗi.
Mùi hương của bữa sáng tại nhà mà mẹ cô nấu, hương thơm phảng phất quanh mũi cô khi cô vẫn còn ngủ nướng trên tầng.
Nhưng, đó chỉ còn là một thế giới không còn tồn tại ở bất cứ nơi nào, ngoại trừ trong trái tim cô, và anh.
“Nhưng tớ đã bắt đầu nghĩ, có lẽ nó chỉ là những gì nó là.” Cow Girl nở một nụ cười yếu ớt. “Đó là cách mà mọi thứ diễn ra, phải không? Thế giới cứ vận hành và chúng ta vẫn cứ sống. Gió cứ thổi còn mặt trời cứ mọc rồi lặn.”
Fwip, fwip. Cô vẽ một vòng tròn trên không khí với ngón tay trỏ của mình.
Đã là một thời gian dài kể từ ngày đó, nhưng cũng không lâu chút nào.
Mười năm, mười một năm. Chừng đấy đủ thời gian để một đứa trẻ lớn lên. Đối với sự thay đổi vẻ ngoài của một nơi. Và cả thị trấn, và con người, và bất cứ thứ gì khác.
Mọi thứ trên thế giới vẫn tiếp tục, thay đổi, không bao giờ ngơi nghỉ. Kể cả những suy nghĩ và kỉ niệm.
Liệu có gì không thay đổi? Có lẽ bản thân sự thay đổi là điều duy nhất không thay đổi.
Mình thậm chí còn không chắc việc thay đổi là xấu hay tốt.
“Tất cả có nghĩa là chúng ta cần phải chấp nhận sự thay đổi.”
“…Vậy sao?”
“Vậy đấy.” Cow Girl gật đầu như để nhấn mạnh quan điểm của mình. “Mình chắc chắn về nó.”
“Tôi hiểu rồi.”
Đó là tất cả những gì anh nói, sau đó anh chìm vào im lặng.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, anh nghĩ.
Một năm – đã được một năm kể từ lần anh nhận nhiệm vụ đấy để cứu cô gái tư tế đó, hay chính xác hơn là để giết lũ goblin.
Anh đã gặp High Elf Archer, Dwarf Shaman và Lizard Priest . Anh đã chiến đấu với con quái vật mà anh không bao giờ có thể nhớ tên.
Anh đã kết thúc trận chiến với đội quân goblin tấn công vào trang trại. Spearman, Heavy Warrior, và cả những người khác đã giúp anh chiến thắng.
Sau đó là đến những con goblin xuất hiện dưới cống ngầm Thị Trấn Nước. Trận đánh với con Goblin Champion. Rồi cả Sword Maiden.
Lễ hội mùa thu cũng là một sự kiện cho thấy anh có bao nhiêu người bạn.
Và vào mùa đông, họ đã đi đến ngọn núi tuyết và đối đầu với con Goblin Paladin.
Có một sự khác biệt rõ ràng giữa con người anh trước đây và hiện giờ. Nếu không, liệu anh có cân nhắc việc để ý đến cậu nhóc đó?
Con đường của cuộc đời vốn đầy những ngã rẽ. Anh có thể chọn bất kỳ hướng nào mà mình muốn.
“…”
Vẫn.
Vẫn chưa…
Và lẽ ra tôi vẫn còn nếu chị ấy không chết vì bị một con goblin đâm bằng một con dao tẩm độc!!
“… Nó vẫn chưa khả thi.” Anh – Goblin Slayer – lẩm bẩm một cách lặng lẽ.
“…Mm.” Cow Girl cất lời và gật đầu, cảm thấy buồn vì một điều gì đó. “Mình… hiểu rồi.”
“Tôi không có bằng chứng, nhưng tôi nghĩ lũ goblin đang hoạt động mạnh mẽ thêm một lần nữa.”
Goblin Slayer cẩn thận lựa lời, suy nghĩ kĩ khi nói.
Goblin đã đánh cắp chỗ công cụ xây dựng. Chúng xuất hiện ngay cần sân huấn luyện mà không gặp vấn đề gì.
Liệu có phải chúng chỉ quan tâm đến quan cảnh khác thường của khu vực đào tạo đang thi công?
Không đời nào.
Đó là một sự cảnh cáo, một dấu hiệu.
Suy nghĩ này nghe có vẻ gây hoang mang, nhưng trong tâm trí anh, mọi chuyện đang được liên kết lại.
Không rõ đây là việc làm của số phận hay chỉ là ngẫu nhiên.
Nhưng có một điều anh chắc chắn phải làm – chiến đấu với lũ goblin.
“Đó là lí do tại sao tôi tin rằng tôi phải làm điều này.”
“Yeah. Yeah… mình biết.”
Mắt họ chạm nhau. Ánh mắt của Cow Girl phảng phất sự lo lắng. Còn ánh mắt của anh, sâu bên trong mũ bảo vệ, không một chút nao núng.
Cổ họng cô nghẹn lại. Cô nên nói gì và nói như thế nào? Vài lần, cô mở miệng, nhưng rồi lại đóng lại.
“Mình sẽ… chờ cậu, được chứ?”
“Ừ.”
Sau đó, Goblin Slayer đứng dậy khỏi ghế, để chiếc bát rỗng của mình lại trên bàn.
Tiếng đóng cửa vang lên, và một lần nữa, chỉ còn lại mình cô trong phòng bếp.
Cow Girl quay mặt khỏi ánh nến chập chờn, ôm đầu như thể muốn thu người lại, nhưng thay vào đó, cô nằm trườn lên bàn một lần nữa.
Tiếng hót êm ái của con chim hoàng yến không còn dễ chịu với cô.
---------------------------------------------------------------------------------------
Trong ba ngày tiếp theo, không có gì xảy ra cả.
Các mạo hiểm giả đã dành thời gian của mình vào những chuyến mạo hiểm, hoặc việc luyện tập, hoặc gắn kết tình bạn.
Đó chắc chắn là một khoảng thời gian đáng quý, điều này không cần bàn cãi.
Dòng chảy thời gian không hơn gì một dòng sông, không thể đảo ngược. Kể cả bản thân các vị thần cũng không thể rút lại kết quả con súc sắc đã tung.
Đó là lí do tại sao chắc chắn rằng bọn goblin sẽ xuất hiện. Định mệnh? Cơ hội? Mọi chuyện sẽ diễn ra vào ba ngày sau – lúc hoàng hôn.