Goblin Slayer Side Story II: Dai Katana

chương 01: lưỡi kiếm đỏ của sự diệt vong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh sáng thì nhanh hơn âm thanh: Một lưỡi kiếm màu đỏ cắt xuyên qua nhãn cầu của bạn, theo sau nó là một tiếng vút muộn màng. Viên gạch trong ngục tối chỉ còn một nửa. Đó là cách bạn thoát khỏi cái chết trong gang tấc, chỉ bằng một cú trượt chân.

Bạn phản ứng ngay lập tức, tiến tới và chém thanh katana của mình trong một đòn tấn công theo đường chéo. Có tiếng vang lên của kim loại, và bạn cảm thấy đôi tay mình tê cứng. Thanh kiếm của bạn bật ngược lại. Bạn quá chậm, chậm một cách khó chịu.

Nắm chặt lấy chuôi kiếm, bạn giơ món vũ khí yêu quý của mình lên quá vai, không có cuộc tấn công nào tiếp tục xảy ra cả.

Bạn thấy một bóng ma với một nụ cười trong ánh sáng mờ ảo. Nó đang cười nhạo bạn. Được thôi, cứ để nó cười.

“Này, ngươi, ở hướng này…!”

Một ngọn giáo đâm tới từ bên hông. Giọng nói có phần dịu dàng với một người cầm trên tay món vũ khí sắc nhọn như vậy. Đó là một nữ chiến binh. Mặc dù hai người các bạn không cần phải nói với nhau một lời để phối hợp hành động, nhưng điều đó không khiến cả hai mắc sai lầm.

“Hrrr-agh?!”

Một tia chớp đỏ cắt xẹt qua bóng tối, và một lần nữa, âm thanh lại đến muộn, một tiếng thép va chạm vang lên. Các tia lửa bay lên, và ngọn giáo bị chệch hướng. Lưỡi kiếm đỏ giờ đây đang tạo một hình vòng cung tuyệt đẹp hướng từ dưới lên trên. Một đòn công kích từ phía trên. Khuôn mặt cô ấy trở nên căng thẳng, dường như thấy trước được phát đánh đó. Nhưng sau đó –

“Whoa-!”

Parried [Phản đòn].

Một trinh sát bán elf, với con dao găm hình bướm cầm ngược trên tay, cố gắng làm lệch đường đi của lưỡi kiếm. Female Warrior nở một nụ cười tốt nhất có thể với anh ấy, thể hiện lòng biết ơn với sự xuất hiện kịp thời, nhanh lẹ của người trinh sát. Nắm chặt cây giáo trên tay, cô ấy cố gắng đứng dậy. “Xin lỗi, đó là lỗi của tôi.”

“Ổn thôi, nhưng… Tôi không xử lí cái này một mình được đâu.!”

Với mỗi lần thứ ánh sáng đỏ lóe lên, cơ thể của Half-Elf Scout lại xuất hiện thêm những vết thương mới. Dù sao thì anh ấy cũng là một trinh sát, những trận đấu tay đôi không phải là thế mạnh của anh. Tôi có thể cần một chút trợ giúp ở đây , có vẻ như anh ấy đang nói vậy.

Khi bạn hỏi liệu Female Warrior có thể đứng lên được không, cô ấy nói, “Tôi sẽ thử.” Tốt.

Bạn lao tới một lần nữa, thanh kiếm, vẫn ở vị trí ngang vai của bạn, đâm thẳng về phía trước và vung chém ba lần. Nhưng lưỡi kiếm màu đỏ kia đã chặn hết tất cả những nhát chém, gạt toàn bộ những đòn tấn công của bạn sang một bên và luôn lùi về sau một cách mượt mà như thể đang tan biến. Sau đó, đột nhiên, bạn cảm thấy ớn lạnh sống lưng, bạn liền giật lùi lại. Một lưỡi gươm xẹt qua cái khoảng không từng là vị trí cổ bạn chỉ vừa lúc trước.

Nó đã có thể là một đòn đánh chí mạng!

“Điều này tệ thật – đây là một trận chiến sáu đánh một, và chúng ta gần như chỉ có thể cầm cự! Nó chả hợp lí gì cả!”

Bạn đồng ý với Half-Elf Scout. Bạn chắc chắn muốn giải quyết chuyện này nếu mình có thể.

Có một tiếng hét lên phía sau bạn: “Còn tệ hơn nữa cơ – nhìn kìa!”

Myrmidon Monk nghe có vẻ kích động so với bình thường. Bạn không mất quá lâu để tìm ra nguyên do tại sao. Có thứ gì đó đang trồi lên từ bóng tối – hay đúng hơn là, NHIỀU thứ gì đó.

“GHOOOOOOOOOOOOULLLLLLL!!”

“GGGGGGGGGHOOOULL…!”

Đôi mắt màu đỏ, làn da tái nhợt của người chết phình ra một cách kỳ quái. Trang phục rách rưới và miệng có răng nanh, chúng hẳn là ma cà rồng. Nightwalker, nightwalker, nightwalker! Và chúng có rất nhiều, như thể mọi mạo hiểm giả từng chết ở nơi này đều được triệu hồi quay trở lại từ những nấm mồ. Bạn không biết có thể có bao nhiêu trong số chúng đang chờ đợi phía sau bóng tối đang trải dài.

“Quá nhiều với khái niệm sáu đấu một. Có vẻ số liệu của cậu có phần hơi sai.” Myrmidon Monk cất lời. Ông ấy gập bộ hàm của mình lại với nhau, tạo thành một âm thanh sắc bén.

“Mặc dù nó không làm thay đổi kế hoạch gốc của chúng ta – là giết hết tất cả bọn chúng.

Nhưng ít nhất thì chúng ta và chúng có kha khá điểm giống nhau.”

“Chà, có ai đó kêu ca là chúng ta không thể thắng dù cho chúng ta có lợi thế về số lượng,” Female Warrior nói. “Giờ thì chúng có lợi thế về số lượng rồi đấy, và chúng không phải những đối thủ dễ nhằn đâu.” Không công bằng tí nào.

Gương mặt bạn căng thẳng khi gật đầu với Female Warrior. Sau đó, bạn chuẩn bị thanh kiếm của mình trong thế tấn thấp. Bạn lướt về phía trước, cẩn thận để không nhấc chân khi tiến lại gần đối thủ của bạn, cố gắng tìm kiếm sự hiện diện của chúng. Lưỡi kiếm đó đâu rồi? Bạn không thể

nhận ra kể cả khi bóng hình của kẻ địch đang hiện hữu trong bóng tối. Dù sao thì cái suy nghĩ có thể cảm nhận được sự hiện diện của kẻ địch là một điều khá là viển vông. Thành thật mà nói, hầu như chắc chắn là không có điều đó. Chỉ có âm thanh, sự gấp gáp trong tiếng thở, dấu vết của hơi ấm cơ thể, sự dịch chuyển trong không khí. Năm giác quan cho biết tất cả thông tin.

Female Warrior nhìn bạn, và bạn có thể cảm thấy sự tin tưởng trong ánh mắt của cô ấy. Cô ấy dường như đã chú ý hơi thở của bạn điềm tĩnh thế nào.

“Vậy,” cô ấy nói, “kế hoạch là gì?”

Bờ môi của bạn cong lên khi nói với cô ấy rằng chỉ có một kế hoạch duy nhất. Đó là tiêu diệt từng tên và từng tên một trong số chúng.

Heh. Female Warrior nhún vai một cái, khuôn mặt nhợt nhạt nở một nụ cười. Có vẻ bạn đã thành công trong việc giải tỏa căng thẳng

“Mm.” Myrmidon Monk trầm ngâm.

“Cậu có muốn tôi đổi vị trí lên tuyến trước không? Tôi không phiền đâu.”

“Đừng có đùa!” Half-Elf Scout nói, mặc cho những giọt mồ hôi lạnh ướt đẫm người anh.

“Chỉ có một người trong chúng ta có thể chặt chặt phăng đầu tên khốn đó, và nó sẽ là tôi!”

“Tốt lắm!” Myrmidon Monk bật cười, gập hàm tán thưởng trước sự nhiệt huyết của người trinh sát. Cùng lúc, ông chuyển động những ngón tay của mình, làm một kết ấn phức tạp. The Seal of Return.

“Khả năng cao là những undead này yếu với phép Dispel [Xua Đuổi]…!”

Người vừa lên tiếng là nữ pháp sư của tổ đội, cũng là chị họ của bạn, người tình cờ được giao trách nhiệm tính toán phương sách đối phó. “Hãy làm một chiêu Dispel ba người ! Làm thôi! Phối hợp với tôi!”

“Được!” Giọng nói hăng hái của vị giám mục, người đang giữ thanh gươm và cái cân bên cạnh chị họ bạn vang lên. Ánh sáng đã biến mất khỏi đôi mắt - được bao phủ bởi một lớp vải băng - của cô ấy từ lâu, nhưng trong nó vẫn chứa đựng một sự cương quyết tột cùng. Cô ấy đã từng trở nên yếu đuối, nhưng giờ đây cô ấy là một mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm.

Ngay cả khi bạn ngạc nhiên về sự trưởng thành của Female Bishop, bạn vẫn lẩm bẩm ghi nhận lời chỉ thị của chị họ bạn, tạo ra một kết ấn với bàn tay còn lại của bạn.

“Hỡi vị thần của gió đến và đi, xin hãy gửi những linh hồn này về nhà!”

Đòn đánh nhử mở đầu: Chiêu Dispel của Myrmidon Monk ngập tràn không gian bằng một cơn gió trong lành, mạnh bạo.

Tro tàn về với tro tàn, đất bụi về với đất bụi. Những xác chết thối rữa không thể nào chịu được phép thanh tẩy không khí, giống với phép màu Resurrection [Phục Sinh] giúp khôi phục sự sống này. Những binh đoàn chết chóc không ngừng nghỉ trong ngục tối ở đây vốn không phải được triệu hồi bởi một lời nguyền, nhưng trước một lời cầu nguyện cấp độ cao như vậy, chúng đành phải chịu thua.

Khi những nightwalker tan thành cát bụi, giọng nói của người chị họ của bạn vang lên: “Ventus! Gió!”

“Lumen! Ánh sáng!” Female Bishop tiếp tục. Cô ấy vung thanh kiếm với cái cân gắn trên của bản thân, cao giọng đọc những từ ngữ trong câu thần chú như thể đưa ra một lời tuyên bố từ vị thần của mình.

Những từ ngữ ma thuật do hai người phụ nữ họ gọi ra đã ghi đè lên chính logic của thế giới này, thay đổi lại nó và tạo ra một nguồn sức mạnh to lớn.

Những cơn gió chuyển thành bão, và ngay cả mắt bạn cũng có thể nhìn thấy ánh sáng đang ngưng tụ.

Cuối cùng, bạn , cũng vậy, cất lên những từ ngữ chứa đựng sức mạnh, giải phóng nó với kết ấn được tạo ra trên bàn tay bạn.

“Libero! Giải phóng!”

Một cơn cuồng phong ập đến.

Các tia sáng lóa mắt.

Những tiếng ầm vang vọng.

Và hơi nóng lan tỏa.

Căn phòng trở nên tối om, gần như biến thành một chiều không gian khác, trong khi tràn ngập thứ ánh sáng đâm xuyên da thịt. Những undead thoát khỏi sự ảnh hưởng của phép Dispel giờ đang hét lên trong khi da thịt của chúng sục sôi. Không có thứ gì trên thế giới này có thể chạy khỏi Fusion Blast.

“Đội trưởng-!”

“Chết tiệt…!”

Ít nhất, đó là nếu nó thuộc về thế giới này.

Bạn quả là may mắn. Đáp lại tiếng hét của những người đồng đội, bạn né đòn đánh, lăn lộn trên nền đá. Lưỡi kiếm màu đỏ lóe lên trước mặt bạn, và có một một tiếng máu phun, đi kèm là một tiếng rít của gió. Như một cơn mưa màu đỏ thẫm, máu tràn ra từ cổ họng của Female Warrior, ngay trước mặt bạn.

“Hhh – rrr… ahhh?!” Cô ấy áp tay vào cổ mình, mặt cắt không còn một giọt máu, trước khi ngã khuỵu xuống. Lưỡi kiếm màu đỏ lại một lần nữa lướt qua không khí, lặp lại một đòn đánh tàn nhẫn như lần trước. Chỉ một khoảnh khắc trước khi đầu cô ấy rời khỏi cổ.

“Đồ - đồ khốn -!” Half-Elf Scout gạt đòn tấn công sang một bên. Nhưng lưỡi dao hình bướm của anh cũng bị đập nát, một lần, hai lần, và rồi phần bụng của anh ấy mở ra.

“Cái -?” Hrrrgh-?!”

Bạn có thể nghe thấy tiếng lưỡi kiếm rạch sâu vào trong ruột của anh ấy. Máu tuôn ra từ miệng của người trinh sát. Với hai người đồng đội đã ngã xuống trước bạn, bạn nắm chặt thanh kiếm của mình và đứng dậy. Đó là hai người trong nhóm.

“…!” Female Wizard nói một cách nhanh chóng. “Họ cần được chữa lành! Tập trung vào tuyến trước, chị sẽ lo tuyến sau!” Bạn luôn tôn trọng cái cách mà cô ấy giữ sự bình tĩnh của mình trong những thời khắc nguy kịch nhất. Và vì vậy, ngay cả khi những người đồng đội đang liều lĩnh thực hiện lời cầu nguyện trị thương phía sau lưng bạn, bạn vẫn lướt lên phía trước. Bạn có thể cảm thấy sức nóng kéo dài của Fusion Blast trên da khi bạn tự mình lao tới phía lưỡi kiếm đỏ.

Đôi tay bạn cảm thấy một chút lực cản phản ứng lại. Tro bụi, tất cả những gì còn sót lại của những nightwalker, trồi lên từ phía dưới chân bạn khi bạn đang lao về phía trước, cố gắng kiểm soát khoảng cách của bạn. Đối thủ của bạn lùi lại, cười nhạo bạn trong suốt khoảng thời gian đó. Bạn có thể thấy nụ cười của hắn qua làn hơi nước bốc lên.

Tệ rồi.

“Cậu cần phải lùi lại...!” Giọng nói của Female Bishop cất lên gần như cùng lúc khi bạn giơ kiếm lên. Bạn đã nghe thấy nó, bạn gần như chắc chắn: một giọng nói bắt chước tạo thành những từ ngữ của một câu thân chú.

“Ventus… lumen… libero! Gió và ánh sáng, giải phóng!”

Bạn không có thời gian suy nghĩ. Bạn không cảm thấy đau đớn hay khổ sở, mà chỉ đơn giản là một cảm giác trống rỗng. Âm thanh biến mất, thế giới xung quanh bạn biến mất. Bạn không biết mình đang đứng hay đang ngồi.

Thực tế, bạn chỉ đơn thuần là bị đánh gục về một phía. Bạn mở miệng, nhưng tiếng rên rỉ phát ra cùng với hơi thở của bạn không còn nghĩa lí gì với bất kỳ ai cả. Chỉ có chắc chắn duy nhất một điều – trọng lượng của thanh katana trên tay bạn. Bạn dựa vào nó để đứng dậy, cơ thể bạn loạng choạng, dao động nhưu một bóng ma.

Sự hiện diện - Ở đó.

Những người đồng đội của bạn nằm gục la liệt trong căn phòng này. Female Warrior trong đống đổ nát như một con búp bê giẻ rách, Half-Elf Scout hoàn toàn bất động. Myrmidon Monk dựa vào một bức tường trong khi Female Wizard quỳ gối bên canh joong ấy. Female Bishop nằm sấp mặt trên đất – và sau đó, bạn bắt gặp ánh mắt vô hồn của cô ấy.

“…Tôi… vẫn… có thể… chiến đ…,” cô ấy cố gắng xoay xở, giọng run lên, trong khi sử dụng thanh gươm của mình để đứng vững, trông cô ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Bạn cảm nhận được ánh nhìn của cô ấy. Áo giáp ngực của bạn đã hỏng, bạn liền gỡ bỏ các nút nối và quẳng nó đi.”

“Một sự nhục nhã, cực kỳ nhục nhã. Nhưng ta lo rằng chuyến thám hiểm của các ngươi đến đây là kết thúc.” Lưỡi kiếm đó ở ngay trước mật bạn. Tên khốn đó đang cười. Lớp giáp còn lại sẽ không giúp được bạn một chút nào.”

Cuối cùng, bạn giữ thanh kiếm của mình ngay thẳng trước mặt của bản thân, mặc dù nó có thể trở nên vô nghĩa. Lưỡi kiếm màu đỏ đó là biểu tượng của cái chết. Bạn, chị họ của bạn, cùng tất cả những người đồng đội của bạn, đang chuẩn bị đến dần với cửa tử.

Sẽ không có trường hợp ngoại lệ nào. Không một trường hợp nào cả.

Vì không một ai có thể thoát khỏi Tử Thần.

Rất tốt.

Liệu nó có bất kỳ ý nghĩa gì khi bạn kết thúc cuộc đời của mình với thanh kiếm nắm vững trên tay?”

“…!” Có ai đó đang gọi bạn với giọng như một tiếng hét. Bạn nghe thấy tiếng lăn súc sắc của thánh thần. Và sau đó, trước khi bạn có thể trả lời, lưỡi gươm màu đỏ lướt tới , và máu phun ra.

Truyện Chữ Hay