Solo: Gauhoang
I’m back. Chờ edit thêm mấy chap r đọc 1 thể cho shướng.
============
[Magic manipulation: thao túng ma lực] => [thao túng ma thuật]
============
[Chủng tộc] Goblin
[Level] 62
[Class] Công tước; Đầu đàn
[Kỹ năng] [Thủ lĩnh bộ lạc] [Ý chí nổi loạn] [Tiếng gầm áp đảo] [Kiếm kỹ B-] [Tham lam vô độ] [Linh hồn vương giả] [Sự thông thái của kẻ thống trị 1] [Đôi mắt của Lam Xà] [Khiêu vũ bên tử vực] [Con mắt của Xích Xà] [Thao túng ma thuật] [Linh hồn của cuồng binh] [Tác động lần 3 (Lần niệm chú thứ 3)] [Bản năng]
[Bảo hộ của thần] Nữ thần địa ngục (Altesia)
[Thuộc tính] Bóng tối; Tử vong
[Thuộc hạ] High Kobold (Lv1), Gastra (Lv1) Cynthia (Lv1)
[Trạng thái bất thường] [Sự mê hoặc của Thánh nữ]
============
Thứ đang hiện hữu trước mặt chính là khung cảnh quen thuộc mà tôi từng thấy trước đây
“Ngươi thế nào rồi, nhóc?”
Chẳng có ai gọi tôi như thế ngoài người phụ nữ đó cả.
“Hiện tại thì… thực sự tệ hại.”
Tôi cần giữ tông giọng thù địch khi đối mặt với người này.
“Có vẻ ngươi đã trở nên khá là đẹp trai nhỉ?”
Mỉa mai ư?
Nữ thần địa ngục nhíu mày và trở nên mất kiên nhẫn.
“Và? Mọi thứ ổn chứ?”
Cái gì ổn cơ?
“Cuộc chinh phục của ngươi ý.”
Ngươi đang có tiến triển phải không? Nụ cười của cô ta như muốn nói vậy.
Ngoài nhan sắc mê hoặc lòng người, cô ta còn tạo nên một vẻ đẹp ngây thơ vô tội đối lập với sức cám dỗ kia. Để đáp trả, tôi kích hoạt [Ý chí nổi loạn]
“Yeah, ổn cả thôi.”
Như thường lệ, mấy con rắn vẫn quấn quanh chân nữ thần này. Cô ta cũng mặc bộ toga trắng tinh trên mình.[note26238] Và ngay cả mấy bức tượng quỷ xếp xung quanh cũng y hệt như lúc trước. Nếu nơi này thật sự là địa ngục thì… phải nói là nơi này dễ chạy ra chạy vào hơn tôi nghĩ.
Bà nữ thần đang ngồi trên ngai vàng, tỏa ra một bầu không khí trang nghiêm khiến người khác phải phục tùng thật phù hợp với danh hiệu kẻ trị vì thế giới ngầm.
Liệu cô ta có thỏa mãn với câu trả lời của tôi hay không đây?
Đôi mắt vàng kim co lại thành một vết rạch như mắt rắn. Làn da ngọc ngà quen thuộc, vẻ đẹp vượt xa sự hoàn hảo như thể được tạo nên bằng cả linh hồn của một nhà điêu khắc tài ba vậy. Rồi cô ta đan tay vào nhau, tì chiếc cằm được chạm khắc một cách hoàn hảo lên đó và nhìn tôi.
“Hmm~ Vậy ta đoán dễ dãi với ngươi như thế cũng không phải là chuyện xấu nhỉ?”
Dễ dãi ư?
“Ngươi đang nói gì vậy?”
Cứ như đã hài lòng với chính bản thân mình, Altesia nở nụ cười tinh nghịch giống như một cô gái nhỏ đang tận hưởng sự xấu xa tột cùng của mình vậy.
“Ta đang nói về bảo hộ của thần. Sự ảnh hưởng tới ngươi gần đây đã trở nên yếu đi đúng chứ?”
Ra là cô ta đang nói về nữ thần hồi phục (Zenobia).
“Mặc dù ngươi nói vậy, nhưng tâm trạng của ngươi vẫn chẳng tốt chút nào nhỉ?”
Tôi chủ động khiêu khích cô ta.
Nếu cô ta cứ tiếp tục duy trì cái vẻ đẹp quyến rũ giả tạo này thì e rằng cuối cùng tôi cũng sẽ gục ngã mất.
Sẽ dễ dàng nói chuyện hơn nếu cô ta tức giận.
“Ngươi thực sự rất thông minh đấy. Chủ động khiêu khích ta để làm yếu đi sữ ảnh hưởng của sự mê hoặc mà ngươi nhận phải từ bảo hộ của thần, nhưng thật không may, ta không có ý định bị lừa lần thứ hai đâu.
Nhìn thấy nụ cười ấy, tôi không thể ngừng nghĩ rằng cô ta đang coi cuộc cãi vã này là một trò tiêu khiển. Nhưng đối lập với cô ta, thái độ vui vẻ ấy lại chẳng khác gì đang quấn xích vào chân tôi cả.
“Ngươi đang có mưu đồ gì thế?”
Hơi thở của tôi càng ngày càng nặng nề hơn. Nhưng ngay cả thế, tôi vẫn tiếp tục kháng cự lại và giữ cơn thịnh nộ của mình trong tầm kiểm soát.
“Không có gì đặc biệt cả…bây giờ là vậy,” cô ta cười khúc khích “Chỉ là lâu rồi không được gặp nên ta muốn nói chuyện với ngươi một chút thôi.”
Đừng dối trá!
“Ôi chà. Thật mất lòng. Ta đang nói thật mà.”
Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt của một người mẹ hài lòng nhìn con mình, không, tôi nghĩ đây là kẻ mạnh đang coi thường kẻ yếu thì đúng hơn. Điều cười cao chót vót của Altesia cứ vang vọng trong đầu tôi.
“Ngoài ra, có vẻ như ngươi cũng chăm sóc nó tốt đấy. Cái thứ ta đưa ngươi á.”
*Thịch
Đột nhiên, hắc hỏa xà cuộn trên tay phải tôi cử động đáp lại lời chủ nhân của nó
Ngay cả Pitch Black (Verid) dường như cũng hứng thú với ngươi đó. Có vẻ ta đã đúng khi cho ngươi mượn nó.
Pitch Black (Verid)…là tên con rắn đang cuốn quanh tay tôi ư?
“Yep. Một con rắn Địa ngục mà ta đã sinh ra. Ta nghĩ là ngươi có thể coi nó như một người anh trai trong thời điểm hiện tại.”
Ngưng đùa cợt đi. Tâ không nhớ là ngươi đã sinh ra ta.
“Ha ha ha… Sẽ thật tuyệt vời nếu như ngươi nhớ được điều đó.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tôi phát hiện ra một điều. Tôi
không cảm nhận được áp lực mà phải gánh chịu lúc trước nữa. Tại sao chứ?
“Nghĩ lại thì ta chưa biết lý do tại sao ngươi lại phải tranh chấp. Có phải con gái của Zenobia, Reshia chính là lí do tại sao ngươi lại cầm kiếm không?”
Thế cơ đấy.
“Đừng có đùa. Không phải ta đã bảo ngươi rồi ư? Chỉ có một lí do khiến ta chiến đấu thôi, đó là chinh phục và thống trị!”
“Vậy thì ngươi sẽ chả bận tâm nếu mất đi cô gái đó đâu đúng không? Không nước mắt, không buồn bã chứ?”
Ánh mắt sắc lạnh của cô ta đâm và tận sâu trong tâm hồn tôi.
“...Tất nhiên rồi.”
C-Có lẽ nào? Có phải tôi đã không xử lý kịp? Có phải lũ orc đã tàn phá hết mọi thứ và đốt trụi tất cả rồi không?”
Tôi giữ mặt lạnh, cố tỏ ra cứng rắn như dù gì đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tự lừa dối bản thân mình.
Dù sao thì tôi nói dối cực kì tệ mà.
“Ahahaha, bình tĩnh đi. Con gái Zenobia bây giờ vẫn an toàn.”
Khi những từ ngữ đó lọt vào trong tai mình, tôi không thể không cảm thấy nhẹ nhóm. Thật khó chịu, tôi nghiến răng.
Thật khó tin là tôi đã thực sự tin vào những lời nói của bà nữ thần này một cách vô điều kiện!
Tôi càng tin cô ta thì sẽ càng bị cô ta làm cho lạc lối.
Sự thật đó đã kích động những cảm xúc thầm kín nhất, khiến tôi cực kì sốc và tức giận.
“Ngươi muốn tin hay không thì tuy. Nhưng…nguy hiểm đang cận kề.”
Nữ thần tuyên bố với khuôn mặt vô cảm.
“Nữ thần vận mệnh (Liuryuna) đã tìm thấy nhân vật ưa thích của mình. Ngươi có biết thế là sao không?”
Liuryuna, con gái thứ ba của người thao túng vận mệnh và là người dẫn lối các anh hùng chiến đấu chống lại các thế lực ngầm.
“Ý ngươi là một anh hùng đã được sinh ra ư?”
Altesia mỉm cười..
“Vẫn nhanh trí như thường lệ nhỉ. Đúng vậy, kẻ thù tự nhiên của ngươi.”
Nếu tôi, một con quái vật, cố gắng chinh phục thế giới thì chắc chắn sẽ có một tồn tại khác đứng lên chống lại tôi.
Nếu hắn, người dẫn đầu quân đoàn quái vật càn quét thế giới được gọi là ma vương, thì người anh hùng sở hữu sức mạnh tối thượng không nghi ngờ gì sẽ xuất hiện và cản đường tôi.
“Hiện tại thì anh hùng chỉ là một đứa trẻ vô tri. Nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi hắn nhận được sức mạnh và trở thành một anh hùng chân chính.”
Giọng nói chứa đựng sự thật tuyệt đối được cất lên.
“Và người sẽ đứng cạnh anh hùng chính là không ai khác ngoài…thánh nữ.”
Cô ta đào sâu vào trong tâm trí, mạnh mẽ lôi ra mối quan ngại sâu thẳm nhất trong lòng tôi chỉ bằng một từ duy nhất đó.
“Và vị thánh nữ đó là Reshia?” tôi hỏi
“Ngươi sẽ đánh mất cô ta, ngươi biết chứ?”
Tôi không thể đáp lại một từ nào hết. Hoặc có thể nói là tâm trí tôi đang hoàn toàn trống rỗng trong khi cố gắng phủ nhận sự thật đó một cách vô vọng.
“Ngươi muốn mượn sức mạnh của ta không?” Altesia đề nghị.
Nữ thần đó nở nụ cười của một bà mẹ đáng mến. Tình mẫu tử ấy nhẹ nhàng ôm lấy và chiếm hữu tâm trí tôi.
“Ta cũng đã gặp rất nhiều rắc rối với mấy cái thứ gọi là anh hùng đó trong quá khứ.
“Ngoài ra, chứng kiến một cậu bé đáng yêu bị đánh bầm dập thật là--, đúng chứ?”
Tôi tự nhiên muốn gật đầu đồng ý.
Tôi muốn sức mạnh hơn bất cứ thứ gì khác.
“...Ngươi sẽ làm gì đây? Có muốn dựa dẫm vào ta không?”
“Ta từ chối.”
Tôi xua tan màn sương trong tâm trí mình.
“Ôi chà, việc này khá là bất ngờ đấy. Tại sao lại từ chối chứ?”
“Ta sẽ chiến đấu với ý chí của riêng mình.” tôi nói. “Và ta sẽ là người chọn nơi mà anh em ta ngã xuống. Ta sẽ là người gửi họ đến chiến trường. Và họ sẽ đổ máu vì mục tiêu của chính ta. Và như vậy…nếu ngày mà thất bại đến, đó sẽ là thất bại của ta, tất cả đều là của mình ta mà thôi!”
Nữ thần địa ngục Altesia yên lặng nhìn tôi. Như thường lệ, tôi không thể biết, tôi vẫn không thể biết được cô ta đang nghĩ gì.”
“Ta đang đánh trận chiến của riêng mình, và việc dựa vào ngươi cũng chính là chấp nhận sự thất bại của bản thân.”
Đó là lí do tại sao tôi không có ý định bám lấy nữ thần nào hết.
“...Bướng bỉnh thật!”
Nữ thần nhếch miệng cười, và tôi cũng cười lại một cách táo bạo.
“Ngươi đặt cược vào ta nên hãy ngậm miệng lại và nhìn đi! Ta sẽ không thua bố con thằng nào hết.”
Khi tôi nhất mạnh những từ ngữ đó, khuôn mặt nữ thần trống rỗng. Sau đó lăn ra cười sặc sụa
“Ahahaha, buhahahaha.”
Cô ta ôm bụng cười ha hả trước mặt tôi.
Cô ta lại cười tiếp, nhưng như thường lệ, tôi chẳng thấy có gì đáng cười cả.
“Thú vị… không ngoài mong đợi, ngươi thực sự rất thú vị,” Nữ thần cười nói trong khi gặt nước mắt trên khóe mi.
Khi đã kìm lại tràng cười của mình đến một mức độ nhất định, cô ta vỗ hai tay vào nhau.
Tiếp đó, một cánh cổng hiện ra đằng sau tôi.
“Nếu ngươi bước qua cánh cổng đó thì sẽ có thể trở về với thân xác của mình.”
Tôi vui vẻ quay lưng lại nữ thần đang khả ố cười.
“Hey…” cô
ta nói. “Vào những lúc như thế này, các ngươi thường nói gì?”
Tôi giữ nguyên tư thế quay lưng vào cô ta và đáp lại.
“Ngươi trong quá khứ…nữ thần của sự can đảm, cô ta sẽ nói gì?”
Trong giây lát, tôi nghe thấy tiếng cô ta nuốt nước bọt.
“...Cho ta thấy lòng dũng cảm của ngươi đi,” cô ta nói.
Tôi gật đầu rồi bước qua cánh cổng.
Giọng nói mà tôi nghe thấy…mặc dù chỉ một chút thôi, có lẽ đã hơi run rẩy.
◇◇◆
“Ngài ổn không?”
Thứ đầu tiên đập vào tai tôi lúc tỉnh lại là giọng nói của Gi Za, người đang hoảng loạn.
“Có chuyện gì?” Tôi hỏi. “Sự điềm tĩnh mọi khi của ngươi bay đâu mất rồi?”
Thấy tôi nhe răng ra cười và trả lời như vậy, hắn sửng sốt mất một lát rồi gật đầu.
“Chết tiệt, thật đấy à. Ngài thật sự quá liều lĩnh. Thần nghĩ tuổi thọ mình vừa bay mất một đoạn… Ừm dù sao thì nhờ ngài mà thương vong đã được giảm đến mức tối thiểu.”
Tôi muốn hỏi có phải tính cách hắn lúc nào cũng như thế này không nhưng tôi quyết định rằng tốt hơn là không làm vậy.
“Lũ orc thế nào rồi?” Tôi ngồi dậy và hỏi.
“Chúng rút lui ngay khi ngài đánh bại Vua Orc. Mặc dù một phần cũng là do Gi Gi đã thành công nhử lũ hươu giáo.”
Tối qua, tôi ra lệnh cho Gi Gi mang 15 goblin đi tìm một đàn hươu và lùa chúng lao vào lũ orc. Hắn mất nhiều thời gian hơn là tôi nghĩ, nhưng cũng chịu thôi. Dù sao thì cách duy nhất mà hắn có để kiểm soát hướng đi của đàn hươu là dùng kĩ năng [Tiếng gầm áp đảo] mà.
Với cả đây cũng là lần đầu tiên mà Gi Gi điểu khiển quái thú mà.
Nhưng hắn đã xoay sở để hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.
“Còn thiệt hại?” Tôi hỏi.
“Mấy cái hố quanh làng mà chúng ta đã đào hầu như không còn sử dụng được nữa. Hàng rào cũng đã bị kéo sập. Còn thiệt hại về quân đội: 20 goblin thiệt mạng. Nhưng nếu suy xét đến việc chúng ta đã đẩy lùi được dàn orc, con số này thực sự khá là khiêm tốn.”
Tôi gật đầu khi nghe Gi Za vô cảm báo cáo.
Thiệt hại mà chúng tôi đã nhận khá lớn, sự thực là vậy. Nhưng dù sao thì đây cũng không phải là thương tổn chí mạng.
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ xử lý nốt, ngươi đi nghỉ đi.”
“Còn nữa, về Gi Ga---”
Tôi đứng dậy trong lúc Gi Ga tiếp tục nói. Nhưng khoảnh
khắc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang nhộn nhạo trong dạ dày.
“Oi!”
“Không có gì đâu.”
Con rắn đó, Pitch Black (Verid), cuốn quanh tay tôi, rộn lên.
Thứ tôi nghe thấy là giọng nói của một người đàn ông.
Cho ta thấy lòng dũng cảm của ngươi đi, phải không nhỉ? ---Thật là hoài niệm, hử, em trai ư? (Gau: chắc là con rắn nói á)
Giọng nói đó đến rồi lại đi, chỉ để lại đằng sau mỗi câu hỏi đó.
◆◇◇◆◆◇◇◆
Vì đã đột phá cấp 100, class của bạn sẽ thay đổi.
Class của bạn sẽ đổi từ Công tước (Duke) lên Lãnh chúa (Lord).
[Kiếm kỹ] tăng lên thành [Kiếm kỹ B+].
[Thủ lĩnh bộ lạc] (horde commander) trở thành [Kẻ thống trị bộ lạc] (Ruler of the Horde).
Nhận được
[Sự thông thái của kẻ thống trị II].
[Thao túng ma thuật] đã lên cấp.
◆◇◇◆◆◇◇◆
Tác giả:
Nữ thần đã thay đổi cách tiếp cận từ ép buộc sang một cách mềm mỏng hơn.
Main đã nhận thức được nhưng không thể làm gì khác.
Và con rắn đỏ đã mạnh hơn qua từng bậc tiến hóa.
Vậy giờ
thì, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
===========
Gauhoang:
Chiện này có nh đoạn main phát biểu khá nà hùng tráng, nhưng k tự tin và trình độ văn vẻ của mình lắm và k biết mấy ông có cảm nhận được độ hùng tráng k nx. Xin tí cảm nhận nàooo (và cách khắc phục nữa)
Như đoạn này nè
“Ta sẽ chiến đấu với ý chí của riêng mình.” tôi nói. “Và ta sẽ là người chọn nơi mà anh em ta ngã xuống. Ta sẽ là người gửi họ đến chiến trường. Và họ sẽ đổ máu vì mục tiêu của chính ta. Và như vậy…nếu ngày mà thất bại đến, đó sẽ là thất bại của ta, tất cả đều là của mình ta mà thôi!”
“I will fight on my own volition,” I said. “I will be the one to choose where my men die. I will be the one to send them to war. And it shall be for my sake that they will shed blood. And in so doing… should the day of defeat come, it shall be mine, all mine.”