Mắt nhoè đi, sống mũi đau buốt.
Bài hát kết thúc rồi, tôi vẫn còn đứng nguyên tại chỗ nhìn em. Giống như những ồn ào náo nhiệt bên dưới sân khấu không còn thấy được nữa.
Cả thế giới hiện tại chỉ còn hai chúng tôi.
Khoé miệng xinh của em mấp máy, dường như muốn nói gì đó với tôi.
Tầm mắt bị cản trở, Bảo chắn ngang trước mặt em. Cậu ấy nhăn mày, liếc tôi một cái, không nói không rằng cầm tay em kéo đi.
Tôi hốt hoảng, buông đàn định đuổi theo, nhưng lại bị đám đông xung quanh nhào tới vây lại. Phòng hạch toán tung hô, người vỗ vai, người đòi chúc rượu. Chị Yến tự hào lắm, ôm chầm lấy cổ tôi. "Ôi cái con này, mày hát hay như vậy mà cứ giấu nghề. Rốt cuộc là tặng ai? Sao lại khóc thế kia?"
Tôi không còn quan tâm nước mắt đã rơi đầy mặt, vội vã rẽ đám người đuổi theo bóng lưng của em.
Không thể đi cùng thang máy, tôi đếm số tầng hai người họ đang hướng đến, vội vã chạy cầu thang bộ.
Lên đến tầng thượng, thở đã không ra hơi.
Vậy mà cảnh tượng phía trước lại như khiến trái tim vỡ nát, đau đến mức không thể hít thở được.
Người con trai tuấn tú ấy một chân quỳ trên đất, đối với em nở nụ cười dịu dàng, bàn tay nâng cặp nhẫn sáng lấp lánh đến trước mặt em. "Nhi, em đồng ý lấy anh nhé?" Bảo nói.
Khóe miệng em cong lên, cầm lấy chiếc nhẫn.
Ánh nắng rực rỡ phủ lên hai người bọn họ, thực sự chẳng khác nào truyện cổ tích.
Trời đất trong tôi như vang lên một tiếng nổ, làm cho đầu óc thật sự choáng váng, đôi chân nhũn ra chỉ muốn đổ gục.
Tôi không kìm được nước mắt, vội vã xoay người chạy đi.
Nơi này không có chỗ dành cho sự xuất hiện của tôi nữa rồi.
Bước lên xe buýt, ai cũng kỳ lạ nhìn. Tôi thất thần đi thẳng xuống hàng ghế cuối ngồi, ánh mắt nặng nề nhìn lên tầng thượng của tòa trung tâm hội nghị dần xa, tim lại quặn đau.
Gục đầu lên cửa kính, nước mắt cứ vậy rơi lã chã.
Cứ nghĩ bản thân sẽ có một cơ hội được ở bên em, rốt cuộc vẫn là mình ảo tưởng thôi.
Ảo tưởng rằng em nhìn mình cười, ảo tưởng rằng em cũng vì bài hát của tôi làm cho rung động, ảo tưởng rằng em rơi nước mắt vì tôi...
Hóa ra không phải, bởi trong lòng em vốn dĩ đã có người khác rồi.
Chiếc nhẫn ấy, có lẽ thật đắt tiền. Cũng phải thôi, như vậy mới xứng đáng với một nàng công chúa như em.
Tôi mua thật nhiều bia về nhà, ngồi trên ghế sô pha uống từ lúc bóng chiều tà đổ xuống ngoài cửa sổ cho đến khi bầu trời đen kịt.
Chẳng biết đã bao nhiêu lon rồi, dạ dày cũng bắt nhộn nhạo.
Tôi lảo đảo đứng dậy, bụm miệng tìm nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo. Đầu óc choáng váng, mắt mờ cả đi, bụng bắt đầu biểu tình.
Mọi thứ đều mơ hồ, hệt như cuộc đời của tôi vậy.
Ra tới phòng khách, tôi quờ quạng mãi mới tìm được một lon bia nữa trên mặt bàn, mở ra ngửa đầu uống.
Đồng tính thì sao chứ, cũng là người mà, cũng biết đau mà. Nỗi đau của những người như tôi, có lẽ còn gấp hàng trăm, hàng vạn lần những kẻ khác.
Tôi quẹt nước mắt nước mũi trên mặt. Ở trong bóng tối lúc này nhìn cái gì cũng không ra nữa, tôi đổ nghiêng người xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Nghe tiếng nức nở của chính mình, tôi trong vô thức co người lại.
Tôi thật sự rất ngốc, ngốc đến mức cứ tự thương tổn bản thân.
Lại nghe tiếng chuông cửa vang lên, một giọng nói mơ hồ truyền đến: "Chị Trang, chị có bên trong đó không? Mở cửa cho em đi, sao chị lại khóc vậy?"
Tôi mà cũng có ngày khóc lớn tiếng đến vậy ư? Trước giờ tôi đâu dám như thế.
"Mở cửa cho em nhanh đi." Người kia có lẽ sốt ruột rồi.
Thật khó khăn mới ngồi dậy được, thế giới trước mắt như chao đảo, lại một lần nữa muốn tôi cho hết đống bia trong bụng ra ngoài. Nhưng tôi vẫn nhịn lại cơn buồn nôn, lảo đảo bước tới cửa ra vào, mất thêm vài phút mới mở được khóa.
Ánh sáng vàng vọt của hành lang rọi xuống, người con gái trước mắt thật sự mơ hồ.
"Nhi?" Tôi gọi, tay đưa lên chạm vào gương mặt em. "Nhi, em sao lại ở đây? Em thương chị, đúng chứ?"
Hình như em có chút sững sờ, không hề phản ứng với hành động của tôi.
Tôi vòng tay ôm lấy em vào trong lòng, nước mắt lại rơi xuống. "Đừng đi Nhi à, chị yêu em, yêu em nhiều lắm. Chị không biết phải làm sao nữa, chị rất sợ sẽ mất em..."
Còn chưa dứt lời, em đã đẩy tôi vào trong nhà, mạnh bạo hôn lên môi của tôi.
Tôi vì men say đứng không vững, loạng choạng ngã xuống ghế sô pha. Trong bóng tối chỉ thấy thân ảnh mờ nhạt, tôi nghi hoặc gọi: "Nhi à?"
Em vẫn không đáp, nhưng tay đã luồn vào trong áo sơ mi của tôi, nhanh chóng cởi bỏ áo ngực tôi.
"Chị..."
Chưa kịp nói, môi lại bị cướp mất.
Em nâng đầu tôi lên, kéo tôi vào nụ hôn thật sâu. Đầu lưỡi em mềm mại càn quấy trong khoang miệng, không gian tĩnh lặng vang lên những âm thanh ma sát đầy nóng bỏng.
Tay em mân mê hai điểm mẫn cảm trên ngực tôi, khiến cơ thể bắt đầu căng cứng.
"Chị Trang, mình quay lại nhé." Em đột nói.
Có gì đó thật sự không đúng.
Mùi hương này, không thuộc về em.
"Nhi?" Tôi nghi hoặc gọi.
Nhưng còn chưa kịp để tôi kịp phản ứng, em đã kéo qυầи ɭóŧ trong váy của tôi xuống quá nửa. Nơi tư mật đột nhiên bị chạm đến, thô bạo ma sát với đầu ngón tay lạnh buốt của em. Âm thanh nhớp nháp vang lên, khiến tôi không kiềm được tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.
Em nhẹ liếm lên vành tai tôi, khiến tôi rùng mình né tránh. Trong vô thức, tôi siết lấy eo của em, nhanh chóng xoay người đặt em xuống dưới thân mình.
Trong bóng tối, nhìn người con gái kia thật lâu.
"Chị Trang, em yêu chị." Cô ấy nói.
Lòng tôi nguội lạnh.
Dù có say, nhưng tôi vẫn theo trí nhớ, ấn công tắc mở đèn.
Ánh sáng ập đến, tôi lập tức buông người phía dưới ra. "Phương, chị xin lỗi. Mình đừng như thế này nữa, em à." Tôi kéo lại quần áo, lảo đảo đứng dậy.
Cô ấy vội ôm chầm lấy tôi, bật khóc nức nở. "Em không muốn, đừng bỏ em như vậy mà."
Tôi mệt mỏi gỡ tay em ra, đi vào trong phòng mình.
Ngã xuống giường, tôi nặng nề nhắm mắt lại.
Tôi thực sự say rồi.
Cửa phòng bật mở, hình như Phương lại bước vào. Tôi kéo chăn, chỉ muốn ngủ một giấc thật say.
Thế nhưng người kia lại không muốn để yên. Phương tóm lấy gương mặt tôi, lại hôn xuống môi nhiệt tình.
Cúc áo trên người từ từ bị cởi bỏ, tôi không đủ sức giữ lại cánh tay của em.
"Phương, chị không muốn... Chị không muốn đâu..."
Tôi bật khóc, trên cơ thể lạnh lẽo cảm nhận được những nụ hôn nóng bỏng của cô ấy.
"Chị Trang, em yêu chị." Phương ghé tai tôi thì thầm.
Nắng trườn qua cửa sổ, tôi nặng nề nhướn mi.
Tôi chống tay ngồi dậy, sức lực cạn kiệt, đầu đau như búa bổ. Vừa định kéo chăn bước xuống giường, tôi kinh hoàng phát hiện ra trên người mình không hề mặc quần áo. Ở cổ và ngực đầy những dấu hôn đỏ sậm, sống lưng đột nhiên run lên.
Bên cạnh tôi, Phương cũng vừa trở mình. Cô ấy cũng giống tôi, không có một mảnh vải che thân trên người.
Ký ức đêm qua mờ nhạt trở về, tôi hốt hoảng vơ vội bộ quần áo cuối giường, luống cuống mặc lại.
Chẳng lẽ tôi với cô ấy, đã xảy ra chuyện đó rồi ư?
"Chị Trang, sao cửa lại không khóa vậy? Chị..."
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến trái tim tôi như hóa lạnh, hành động mặc áo cũng trở nên cứng đơ.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra, em đứng ở đó, trợn mắt trân trân nhìn tôi. Chiếc cặp lồng đựng đầy cháo cũng rơi xuống, đổ ra sàn.
"Nhi, không phải... Chị... không có..." Tôi cố giấu cơ thể vào trong đống áo quần lộn xộn, một mực nhìn em muốn giải thích.
Nhưng chính tôi còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Hai người, ngủ với nhau ư?"
Giọng em run rẩy, nước mắt trong thoáng chốc đã rơi đầy mặt. Em xoay người, lao ra khỏi nhà.
"Nhi, đợi chị."
Tôi vội vã mặc quần áo lại, hốt hoảng đuổi theo em. Nhưng Phương đã giữ lấy cánh tay tôi, cô ấy giận dữ nói: "Chị không được đi. Sao chị lại đối xử với em như thế chứ?"
"Chị xin lỗi, mình nói sau đi."
Tôi vẫn gạt tay Phương, chạy ra khỏi nhà.
Có lẽ bởi vì sốc, em không chạy được nhanh, loạng choạng ngã trên bậc cầu thang. Tôi đau lòng, vội vàng đỡ lấy em, nhưng em đã ghê tởm hất tay tôi ra. "Đừng có chạm vào tôi, tôi kinh tởm chị!"
"Nhi, chị xin em. Mọi chuyện không phải như em thấy." Tôi lắp bắp giải thích.
"Tôi quá ngu ngốc khi tin những lời chị nói. Sao tôi có thể đặt tình cảm vào một kẻ đồng tính luyến ái như chị chứ?"
Nghe em gào lên, tôi trở nên sững sờ.
Em đứng dậy, lặc lè bước tiếp. Nhưng tôi đã kịp ôm lấy em, hốt hoảng siết tay thật chặt. "Đừng Nhi à, cho chị một cơ hội giải thích được không? Chị không có như vậy, thật đấy."
"Được. Chị nói đi, vậy hai người đã làm gì?"
Tôi cứng người, khóe miệng mấp máy, vài lần định nói nhưng lại thôi.
Chính tôi cũng không biết nữa...
"Đồ đàn bà hèn hạ."
Dứt lời, em thô bạo đẩy mạnh tôi. Tôi ngã ra phía sau, tay đập lên bậc cầu thang đau điếng.
"Tôi với chị, từ nay đừng liên quan nữa. Đừng để tôi thêm khinh thường loại người như chị, chị Trang."