Chương : Tìm người
Nghiêm Mặc Hàn giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu không nói lời nào.
Không bao lâu, Chiến Hàn Quân mang theo bé Tùng bọn họ trở về.
Thu hoạch tương đối khá, không chỉ có chim còn có thú, cũng có tôm cá bơi trêи sông, Nghiêm Mặc Hàn nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì lặng lẽ tránh sang bên cạnh. Ánh mắt sắc bén của Chiến Hàn Quân quét anh ta một chút, Nghiêm Mặc Hàn ngay lập tức run rấy một cái.
Cuối cùng Nghiêm Mặc Hàn cũng không chịu nổi sự lạnh lùng và bạo lực của ngài Quân với anh ta, khuất phục nói: “Được rồi được rồi, đại ca, em sai rồi. Anh nói đi, anh muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em?”
Chiến Hàn Quân liếc nhìn bầu trời mịt mù sương khói, nghĩ đến giữa đồng bằng dãy núi mênh ʍôиɠ, bảo bối Thanh An kéo lấy cơ thể lọm khom bôn ba, anh ngay lập tức vô cùng buồn rầu.
“Muốn tôi tha thứ cho anh, trừ khi anh tìm Tuyết Giải Tiên về cho tôi” Chiến Hàn Quân đột ngột nói.
Nghiêm Mặc Hàn lại muốn tiện miệng mảng Chiến Hàn Quân vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo kia của Chiến Hàn Quân, anh ta lại hậm hực ngậm miệng.
Chiến Hàn Quân thấy cha lo lắng cho bà Tuyết Giải Tiên quả thật rất không bình thường, trong lòng cũng nảy sinh hoài nghỉ. Lặng lẽ hỏi bé Tùng: “Cũng biết lai lịch của bà Tuyết Giải Tiên kia chứ?”
Bé Tùng nói: “Không biết, chỉ biết y thuật bà ấy tinh xảo, không biết bà ấy từ đâu tới, muốn đi đâu”
Chiến Quốc Việt nói: lối xử với bà ấy đặc biệt như thế, em không tò mò thân phận của bà ấy?”
Bé Tùng vốn là đứa trẻ lười, có lẽ bởi vì cậu ấy đã gặp rất nhiều chuyện kì lạ ở Quân Tình Điện, đào sâu xuống đều là từng vụ án ly kỳ và bi kịch, cho nên bé Tùng tình nguyện lựa chọn mở một con mắt, nhắm một con mắt, cố gắng không quan tâm chuyện của bên ngoài.
Bé Tùng nói: “Em tò mò”
“Tò mò thì em vì sao không thăm dò bà Tuyết Giải Tiên kia?” Chiến Quốc Việt không hiểu.
Bé Tùng nói: “Ôi trời, Quốc Việt, đây là việc riêng của cha. Chúng ta là tiểu bối sao mà dễ nhúng tay?”
Chiến Quốc Việt chửi vậy: “Anh thấy em chính là không để ý đến chuyện bên ngoài”
Bị chọt trúng tâm tư, bé Tùng cười ha ha Chiến Quốc Việt đứng ra, nói với Chiến Hàn Quân: “Bố, chúng con nửa đường cũng vô tình gặp được bà lão kia, bà ấy tốt bụng cứu tụi con. Như vậy đi, con tìm bà ấy về”
Chiến Hàn Quân suy nghĩ rồi nói: “Quốc Việt, con tới thật đúng lúc.
Bố giao Quan Minh Vũ và Oai Phong cho con, bọn họ cần uống thuốc đúng hạn. Đơn thuốc đã được điều chỉnh thời hạn. Chuyện tìm Tuyết Giải Tiên, vẫn là ố tự mình đi được rồi”
Chiến Quốc Việt gật đầu: “Vâng”
Chiến Hàn Quân nói với bé Tùng: “Đi chuẩn bị chút đồ ăn ngon cho bố, bố mang theo lên đường”
Bé Tùng xoay người đi vào, không bao lâu đã xách hai con gà nướng ra. Cất vào ba lô, Chiến Hàn Quân ngay lập tức lên đường.
Đám người đưa mắt nhìn bóng lưng Chiến Hàn Quân, đều đầy kinh ngạc.
Nghiêm Mặc Hàn bĩu môi, phàn nàn nói: “Bác cảm thấy bọn họ có vấn đề.
Chiến Quốc Việt hung dữ trừng mắt Nghiêm Mặc Hàn, cảnh cáo nói: “Có thể nói chuyện tử tế hay không? Bố tôi yêu quý tài năng, y thuật bà Tuyết Giải Tiên kia tinh xảo, ông ấy đối tốt với bà ấy một chút có vấn đề gì?”
Nghiêm Mặc Hàn phản bác: “Năm đó bà nội Bác Danh cứu tính mạng của anh ta, còn cứu mạng mẹ cháu, cũng không thấy anh ta để bụng Bác Danh như thế ha?”
Chiến Quốc Việt vung nắm đấm lên: “Bác nói nữa xem?”
Nghiêm Mặc Hàn nói: “Được rồi được rồi. Bố con mấy người đúng phi phàm, một người làm việc gì cũng không giải thích, một người khác dùng nắm đấm để khiến người khác im mồm. Nói tới nói lui, chuyện này chính là kỳ quặc”
Chiến Quốc Việt cũng biết hành động lần này của cha rất kỳ quặc, nhưng cậu lại không tìm thấy điểm đột phá của việc kỳ quái này.
Bé Tùng đề nghị: “Được rồi, đi vào nghỉ ngơi trước đã”
Chiến Quốc Việt và Diệp Phong bọn họ liền đi vào trong.