Tuy trước đây Vương Tiểu Thiên không chơi game nhưng vẫn biết pikachu, là game đến học sinh tiểu học cũng có thể chơi được, chỉ cần mắt tốt một tí thì căn bản không cần dùng não.
Vương Tiểu Thiên nhất thời cảm thấy mình bị sỉ nhục và kỳ thị nghiêm trọng, hóa ra cậu cùng cấp bậc với học sinh tiểu học sao? “Vương Tiểu Thiên = học sinh tiểu học”???
Cho cái khăn quàng đỏ vào mặt nè!!!
Vương Tiểu Thiên nhảy từ dưới đất dậy, như để chứng minh bản thân, cậu phóng khoáng ném cái quạt trong tay về phía đám sói…
“A——” Ba giây sau, Vương Tiểu Thiên lại vật ra.
Tiêu Ngọc Hoành nhìn ra người này là ngốc thật, trong lòng không khỏi nghi ngờ giới tính của cậu, nói thế nào thì con trai chơi game cũng dễ lên tay hơn con gái, mà nhìn từ trình độ tay tàn của người này, chẳng lẽ là con gái thật?
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi người đang nằm bò dưới đất: “Em có YY voice không?”
(YY voice: phần mềm chat voice có thể mời nhiều người vào cùng một nhóm chat, thích hợp khi chơi game nói chuyện với nhau.)
Voice? Vương Tiểu Thiên cảnh giác, lập tức bóp giọng thỏ thẻ trả lời: “Không có, huhu o(T-T)o, mic của người ta hỏng rồi~”
Chat voice cái không phải lộ luôn à? Vương Tiểu Thiên không dám, với cả hai người còn ở cùng phòng ký túc nữa.
Hỏng rồi? Là hỏng thật hay là không dám chat voice với mình? Cán cân trong lòng Tiêu Ngọc Hoành lại nghiêng về phía “xăng pha nhớt”, có điều vẫn nói: “Không có mic cũng không sao, em nghe tôi nói là được.”
Dừng lại rồi nói: “Loa chắc không hỏng chứ?”
“Ừ ừ, sư phụ chơm chơm~” Vương Tiểu Thiên điều chỉnh cái tai nghe dày cộp trên tai, sau đó download YY theo lời dặn của Tiêu Ngọc Hoành.
Tiêu Ngọc Hoành đưa số phòng cho cậu, chờ Vương Tiểu Thiên vào rồi, hắn liền mở mic: “Alo, có nghe thấy tôi nói không?”
Tiếng lặp lại, Vương Tiểu Thiên bèn chỉnh YY về tĩnh âm, trực tiếp nghe Tiêu Ngọc Hoành nói: “Ừ ừ~”
Tiêu Ngọc Hoành xác định đối phương có thể nghe được bèn trêu một câu: “Giọng ông xã em nghe có hay không?”
“…” Vương Tiểu Thiên ngồi giường trên hoàn toàn không còn lời nào để nói, nghĩ thầm người này đúng là da mặt dày thật, giờ lại bắt đầu đi trêu gái.
Có điều mông ngựa thì vẫn phải ý tứ mà vỗ mấy cái, Vương Tiểu Thiên bèn nhắn trái tim sang: “Giọng sư phụ chơm chơm quyến rũ thật nha ~ moa moa~”
Tiêu Ngọc Hoành cũng không biết là đắc ý hay là cố tình đùa, lại hát lên: “Em là đóa hồng của anh ~ em là đóa hoa của anh ~ em là người yêu của anh~ khiến cõi lòng anh vướng vít…”
“Phụt!” Vương Tiểu Thiên không nhịn được, khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng lập tức cười phì, cũng may Tiêu Ngọc Hoành đang mải hát nên không để ý động tĩnh bên cậu.
Vương Tiểu Thiên vội nghiêm mặt lại, nhưng khóe miệng vẫn không kiềm được mà cong lên.
Cúi đầu gõ bàn phím, mông ngựa vỗ liên tục: “Nghe hay quá~ trái_tim.jpg ~ sư phụ chơm chơm như ca sĩ ấy~ ư ư ư~ người ta đêm nay chắc không ngủ nổi mất thôi~”
Tiêu Ngọc Hoành cười, hắn hát là để làm đối phương buồn nôn, ai dè đối phương cũng là cao thủ trên phương diện làm người khác buồn nôn, hết gửi trái tim lại gửi môi hôn, nếu là trẻ con mười mấy tuổi chưa biết chừng lại chìm trong sự nũng nịu của người này cũng nên.
Có điều nếu là con gái thật thì lại khác.
Tiêu Ngọc Hoành không đùa nữa, bắt đầu chỉ Vương Tiểu Thiên cách giết quái chính xác: “Class của em đánh từ xa, để quái lại gần người chẳng khác nào chết một nửa, phải hiểu cách di chuyển, em xem tôi này.”
Tiêu Ngọc Hoành vác cái lưỡi hái to đùng đầy phong cách của hắn đi hình chữ S trước mặt Vương Tiểu Thiên, vừa dẫn dã quái vừa chạy vòng quanh địa hình cao thấp nhấp nhô, không để cho đám sói hoang kia đến gần hắn, sau đó chẳng mấy chốc đằng sau đã có một đàn sói hoang chạy theo, hệt như con đầu đàn.
“Thấy chưa? Phải lợi dụng địa hình triệt để vào.” Tiêu Ngọc Hoành dẫn đàn sói chạy: “Như này gọi là di chuyển hình rắn.”
Tiêu Ngọc Hoành nói xong quay lại vung lưỡi hái, đám sói kia chết sạch, chờ quái mới ra xong bèn để Vương Tiểu Thiên thử.
Vương Tiểu Thiên rất căng thẳng, tập trung điều khiển bàn phím, quái thì dẫn đến rồi nhưng nhanh chóng bị chúng đuổi kịp.
“Em đi lả lướt tí đi.” Tiêu Ngọc Hoành đứng trên một tảng đá hướng dẫn cậu: “Ngoặt một cái… không phải bảo em quay lại! A… ôi.”
Vương Tiểu Thiên nằm dưới đất dằn vặt, đây là lần đầu tiên nghe nói đi đường có thể dùng từ lả lướt để hình dung.
“Ngốc, đến đi cũng không ra hồn.” Tiêu Ngọc Hoành vừa tức vừa buồn cười, sau đó ôm xác Vương Tiểu Thiên lên tảng đá, hồi sinh cậu, “Thôi vậy, em vẫn cứ luyện kỹ năng cho nhuần nhuyễn đi đã. Đứng trên này mà đánh quái, sói không trèo lên được.”
Vương Tiểu Thiên thử đánh quái, đúng thật, tảng đá rất cao, sói hoang chỉ có thể đứng ở dưới tru lên với cậu, nhất thời bực bội, tiên sư mày, biết thừa đứng đây có thể ung dung giết quái mà cứ bắt cậu xuống, thế này không phải là chơi cậu sao?
“Cái này gọi là bẫy quái.” Tiêu Ngọc Hoành nói với cậu: “Nhưng không phải bản đồ nào cũng có nơi như thế này, đặc biệt là trong phụ bản, vì thế vẫn phải luyện cách đi đường.”
Vương Tiểu Thiên chăm chú nghe, không ngờ chơi game lại có nhiều học vấn như vậy, không khỏi thu lại mấy phần coi thường.
Tiêu Ngọc Hoành mà cũng có thể chơi giỏi như thế, mình cũng chẳng ngốc hơn hắn, chỉ cần quen hơn là có thể trở thành nhân vật đại thần ngay. Vương Tiểu Thiên vẫn rất tự tin với bản thân, thế là nghiêm túc đi luyện skill.
Tiêu Ngọc Hoành đứng một bên nhìn, chỉ thấy thiếu nữ ngực to xinh đẹp kia không ngừng vung vẩy cái quạt trong tay, tuy rất chăm chú nhưng động tác trúc trắc rõ ràng, nhất thời lại nghi ngờ.
Nam? Nữ? Vì sao lại muốn tiếp cận hắn? Vì sao lại phải nói dối?
Tiêu Ngọc Hoành đã nhìn ra lời nói dối của Vương Tiểu Thiên, chỉ vì Vương Tiểu Thiên rõ ràng là người mới, trước đây chắc chắn chưa bao giờ tiếp xúc với game này, đừng nói gì đến chuyện mê hắn trong game.
Fangirl giả.
Tiêu Ngọc Hoành ngẫm nghĩ, đổi màn hình, bắt đầu ra tay soạn code, chừng bảy tám phút sau, hắn đăng một tệp lên YY.
“Cái này là hướng dẫn chơi class Tiên sư, em mở ra đọc đi.” Tiêu Ngọc Hoành nói.
Vương Tiểu Thiên không nghi ngờ gì hắn, lập tức nhận tệp đó rồi chuột trên màn hình lấp lóe mấy lần, phía dưới, trên máy tính của Tiêu Ngọc Hoành xuất hiện màn hình máy tính của Vương Tiểu Thiên.
Không sai, thứ Tiêu Ngọc Hoành gửi cho cậu thực ra là chứa virus, có thể xem được màn hình của đối phương cũng có thể điều khiển từ xa, rất nhiều kẻ đi hack nick cũng dùng cách này.
Vương Tiểu Thiên hiện giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì khác thường, Tiêu Ngọc Hoành cũng lấy một phần hướng dẫn trên mạng để che giấu, khi Vương Tiểu Thiên mở tệp ra, virus cũng được kích hoạt đồng thời.
Vương Tiểu Thiên đọc phần hướng dẫn kia, còn Tiêu Ngọc Hoành thì đang tìm thông tin hữu dụng từ màn hình lấy được.
Màn hình rất đơn giản, hầu như không có phần mềm gì, đến cả hình nền desktop cũng là thảo nguyên trời xanh mây trắng, nhưng Tiêu Ngọc Hoành vẫn phát hiện ra một folder trên màn hình tên là “Học tập”.
Học tập? Có lẽ trong đó có thông tin cá nhân của người này. Tiêu Ngọc Hoành liền tiến vào trạng thái điều khiển, Vương Tiểu Thiên đang đọc hướng dẫn bỗng phát hiện chuột trên màn hình mình tự chuyển động, di chuyển về folder “Học tập” của cậu.
Vương Tiểu Thiên sững ra, sau đó di chuột mấy lần nhưng phát hiện chuột không còn thuộc quyền điều khiển của cậu nữa, giờ mới nhận ra.
Điều khiển từ xa?!
“Cái này là hướng dẫn chơi class Tiên sư, em mở ra đọc đi.”
Virus?!
Tim Vương Tiểu Thiên thót lên, người lập tức lạnh ngắt, cũng may cậu đã học về nội dung này trên lớp rồi, thế là lập tức rút dây sạc, nhưng máy tính không tắt ngay vì là máy tính xách tay, đầu Vương Tiểu Thiên trống rỗng, thấy đối phương định mở folder học tập của mình ra, cậu đột ngột phản ứng lại, giơ tay ấn nút nguồn, giữ chừng bốn năm giây, cưỡng chế tắt máy ngay một giây sau khi folder bị mở ra.
Điều khiển từ xa bị đóng, Tiêu Ngọc Hoành mất hình ảnh màn hình đối phương, hắn liền cười, đối phương cũng là dân chuyên à? Phản ứng rất nhanh.
Người bình thường bị nhiễm virus điều khiển từ xa, trừ phi trước đây cũng từng dính chiêu tương tự rồi, nếu không thì khó mà nghĩ ngay đến chuyện cưỡng chế tắt máy hoặc ngắt mạng.
Lòng lại có chút nghi ngờ, Tiêu Ngọc Hoành bèn ngẩng đầu nhìn giường trên mình, chỉ thấy người đẹp kia vẫn ngồi học trước máy tính, vẻ mặt bình thản một tay chống cằm, một tay di chuyển chuột.
Vương Tiểu Thiên giả vờ giả vịt trước màn hình máy tính đen sì, nếu Tiêu Ngọc Hoành nhìn kỹ hơn một chút sẽ phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch hơn bình thường.
Nhưng không thể không nói tâm lý Vương Tiểu Thiên rất vững, diễn kịch cũng diễn đủ đúng lúc đúng chỗ, rõ ràng trước mắt đen sì sì chẳng có cái gì nhưng cậu vẫn di chuyển chuột, hơi đưa nhẹ con ngươi, giả vờ như đang dùng máy tính thật, đã có đủ phong cách của dân diễn viên.
Thế nên Tiêu Ngọc Hoành lại từ bỏ mối nghi ngờ với cậu, thậm chí còn thầm chửi mình, cảm thấy mình đoán linh tinh quá nên mới luôn nghĩ đến Vương Tiểu Thiên.
Chờ Tiêu Ngọc Hoành quay đi, Vương Tiểu Thiên mới khởi động lại máy tính, giơ tay ấn nút nguồn mới phát hiện tay đang run cầm cập.
Bị nghi ngờ rồi sao? Ban nãy hắn nhìn mình… không, không được rối loạn trận tuyến!
Vương Tiểu Thiên thở dài một hơi, ổn định tâm trạng, khởi động máy tính, khi tiến vào desktop bèn ấn tổ hợp phím ngắt mạng, an toàn về thành.
Ban nãy cậu rối quá nên quên mất là ngắt mạng cũng có thể gián đoạn điều khiển từ xa, cưỡng chế tắt máy không tốt cho máy tính.
Thế là Tiêu Ngọc Hoành nhận được tín hiệu của đối phương vỏn vẹn một giây rồi đứt đoạn.
Đúng là fangirl nhỏ lợi hại, chắc giờ đang xử lý virus hắn gửi sang rồi. Tiêu Ngọc Hoành cười nhẹ, chuyển màn hình về game, đương nhiên là cô ả ngực to kia đã không còn nữa, Tiêu Ngọc Hoành mở cửa sổ quan hệ, chuột ấn vào cột tình nhân.
Chuột phải, click, dưới ba chữ “Hàn Tuyết Thiên” xuất hiện một dòng lựa chọn nhỏ: Xóa quan hệ tình duyên.
Tiêu Ngọc Hoành di chuột vào lựa chọn duy nhất trên dòng lựa chọn, đang định click thì lại ngần ngừ, rồi cụp mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đóng cửa sổ lại.
Thôi cứ để xem sao đã.
Hắn nghĩ vậy, sau đó trước mặt liền xuất hiện một bóng người, thân hình nhỏ bé, khuôn mặt đáng yêu, bộ ngực siêu to, há miệng cái là làm nũng: “Sư phụ chơm chơm là đồ xấu xa~ sao lại gửi virus cho người ta~ đáng ghét ~ đáng ghét~ dao_phay.jpg dao_phay.jpg dao_phay.jpg”