Giường Đàn Bà

chương 27: khóc lóc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mạch, thường ngày tớ thấy đằng ấy rất thông minh, tại sao hôm nay hồ đồ đến vậy? Vay tiền chỉ có thể đến tìm đàn ông, vay đàn ông, tìm tớ làm quái gì? Giữa cánh con gái chúng ta có tồn tại quan hệ tiền nong đâu cơ chứ?

Bob .

Buổi tối, Cửa mở, Mạch đứng trước mặt Bob.

Bob nhìn cô.

Cảnh sát đứng cách xa đấy, nói, Về đi, sau này phải cẩn thận nhé!

Bỗng Mạch quay người, bỏ đi

Bob theo sau, lúc ra khỏi cửa đồn công an, tưởng chừng anh ngã ra, rồi anh gượng đứng lại được. Nhưng lúc ấy Mạch ngã ra đất.

Bob chạy tới ôm Mạch vào lòng.

Mạch nhắm nghiền mắt.

Bob nhìn Mạch, bỗng anh nhận ra mình có lỗi với người con gái này. Mạch vẫn nhắm mắt, dưới ánh đèn đường phố, khuôn mặt Mạch thật yên tĩnh, trắng trẻo, chất chứa bao điều nghi vấn.

Bob gọi taxi.

Một chiếc taxi dừng lại, Bob dìu Mạch vào xe.

Dọc đường, Mạch im lặng, không nói gì.

Xuống xe, Mạch đi nhanh, Bob lôi cô lại, cô hất tay anh ra.

Hai người vào đến cửa, Bob do dự không biết có nên vào hay không?

Mạch mặc anh, một mình cô vào nhà. Lần đàu tiên cô không thay giày. Bob nhìn Mạch, đắn đo không biết mình có nên vào hay không?

Mạch không có phản ứng gì, cô ngồi trên sofa, châm thuốc hút một mình.

Giọng nói của Bob rất yếu ớt, Em nghỉ nhé, anh đi đây. Anh sẽ tìm cách trả lại tiền cho em.

Nói xong, Bob quay đi. Mạch không đứng dậy, cứ để mặc kệ anh ta ra thang máy, đi xuống nhà.

Ra đến bên ngoài, Bob đi thẳng ra cổng chung cư.

Lúc ấy, bỗng phía sau có tiếng chân chạy rất gấp.

Bob quay lại thì Mạch đã đứng ngay trước mặt anh. Anh chưa kịp phản ứng thì Mạch đã cho anh một cái tát vào mặt.

Bob sững sờ, nhìn Mạch.

Mạch nói, anh không giữ lời hứa.

Bob cảm thấy không còn lỗ nào mà chui, anh chỉ biết cúi đầu.

Anh định đi đâu?

Không biết, định ra ga ngủ tạm một đêm, ngày mai sẽ tính.

Đi, về với em.

Anh nhìn Mạch, nói, Em còn cho anh về nữa à?

Mạch không nhìn Bob, cô cúi đầu. Mắt Bob ướt nước.

Mạch

Đêm khuya, căn phòng tối đen. Tôi nằm trên giường, Bob nằm trên sofa phòng ngoài. Anh ta đang nghĩ gì, tôi đâu có biết. có thể anh không biết tôi lấy đâu ra năm ngàn đồng.

Sau khi rời Bạch Trạch, một mình tôi quanh quẩn trên phó, không hề hay biết đói và rét. Phù Hiệu gọi điện, nó nói, Hẹn rồi cơ mà, hôm nay diễn người phụ nữ nhục nhã trong phim truyền hình đấy. Tớ diễn cô em, đằng ấy làm cô chị. Chín giờ sáng tớ đã đến, đang chờ đằng ấy, đến nhanh lên.

Tôi nói, Phù Hiệu, đằng ấy có thể cho tớ vay ít tiền được k, tớ sẽ trả sớm. Phù Hiệu nói, bao nhiêu?

Tôi nói, năm ngàn, không, bốn ngàn. Phù Hiệu nói, Tối hôm qua không nghe đằng ấy nói, tại sao hôm nay đột ngột vậy?

Tôi nói, Đừng hỏi, có tiền không? đằng ấy yên tâm, tớ sẽ trả đầy đủ.

Phù Hiệu nói, vì chuyện này mà đằng ấy không đến à?

Tôi nói, Phù Hiệu, tớ van đằng ấy, đừng hỏi nhiều, bây giờ tớ cần tiền, đằng ấy có thể cho vay được không?

Mạch, thường ngày tớ thấy đằng ấy rất thông minh, tại sao hôm nay hồ đồ đến vậy? Vay tiền chỉ có thể đến tìm đàn ông, vay đàn ông, tìm tớ làm quái gì? Giữa cánh con gái chúng ta có tồn tại quan hệ tiền nong đâu cơ chứ?

Tôi tắt máy, cảm thấy xấu hổ, tại sao tôi hỏi vay một đứa con gái không cần tôi? Tuy nó là đứa con gái theo chủ nghĩa nữ quyền, nhưng nó không cho tôi vay, lại bảo tôi đi vay đàn ông. Vay thằng đàn ông nào bây giờ?

Lúc ấy tôi chưa nghĩ đến bố. Bởi theo tôi, ông không phải là đàn ông, chỉ là người gây trở ngại cho cuocsj sống của tôi. Tôi lại gọi điện cho một vài anh không quen biết làm, nhưng điện thoại bấm được nửa số rồi thôi. Lúc ấy, tôi vô tình đọc được tờ truyền đơn quảng cáo bảo hiemr nhân thọ, ông già mặc áo len đỏ đang khiêu vũ thể thao. Tôi nghĩ bụng, ông già này trông giống bố tôi quá.

Lòng tôi chợt sáng lên, đi nhanh.

Chắc chắn ông sẽ cho tôi tiền.

Khi tôi tìm được nơi ông ở trong khu dân cư thì mặt đã ngả về tây, chân tôi mềm nhũn, chợt nhớ ra cả ngày hôm nay chưa ăn gì.

Bố không có nhà, người đàn bà kia ra mở cửa. bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt căng thẳng và thăm dò. Chừng như bà ta biết chỉ khi tôi cùng đường không lối thoát mới đến đây. Bởi vậy, khi tôi hỏi, bố đi bao giờ về, ánh mắt bà ta càng căng thẳng hơn.

Tôi ngồi có phần không tự nhiên trên cái sofa đã cũ, bà ta nói với tôi. Cái sofa này cô cùng bố cháu đi mua từ ba năm trước, đồ đạc trong căn phòng này chỉ có cái sofa là bố cháu nghe theo ý cô. Bà nói, Đàn ông bao giờ cũng cố chấp hơn phụ nữ, phụ nữ bao giờ cũng chú ý đến mốt. tôi nhìn bà, tỏ ra kì lạ, một người lớn tuổi lại có thể chú ý đến “mốt”. Đấy là điều mà nhiều phụ nữ ít tuổi hơn bà mới chú ý.

Bà ta thấy rõ những gì trong mắt tôi, liền nói đàn bà chú ý đến mốt hơn đàn ông. Bố cháu ngay cả tiếng phổ thông cũng không muốn học. Hồi ấy bố cháu nói tiếng địa phương, mà cô lúc ấy chỉ nói được tiếng phổ thông. Cô dạy bố cháu tiếng phổ thông, chỉ lặng lẽ dạy. Cô và bố cháu không trông thấy ánh mặt trời, hai người như hai con chuột rúc trong hang sau, nhưng có một con chuột biết nói tiếng phổ thông, nhưng bố cháu không muốn học, lại cáu kỉnh với cô.

Tôi nhìn cái sofa bên mình. Cho dù người đàn bà này vừa nói chuyện mốt nhưng cái sofa này không mốt một chút nào mà là sự miệt thị mốt. Tôi lại chú ý đến trang phục của bà ta, chợt nhận ra áo quần của bà cũng không mốt, cái từ “mốt” trở thành hài hước ở bà ta.

Nhưng tôi nghĩ, hôm nay tôi đến đây không phải để thảo luận về mốt với bà ta. Tôi ngồi, lại một lần nữa hỏi bố tôi đi đâu. Bà nói, Bố cháu đang tắm.

Đi tắm ở đâu?

Gần đây thôi. Bố cháu đến đấy xông hơi sau đấy có người kì lưng, ông ấy cảm thấy dễ chịu. Gần đây bố cháu tuần nào cũng đi tắm. Hôm nay cháu đến không gặp may, mà cháu cũng không gọi điện báo trước.

Bố cháu bao giờ về?

Nhiều lắm chỉ một tiếng nữa

Tôi nói, nhưng cháu rất vội.

Bà kia nói, vậy để cô đi gọi.

Bà ta ra đến cửa còn nói, Cháu có thể cho cô biết chuyện gì mà vội thế không?

Tôi nói, Không được.

Bà kia nói, Cô biết bố cháu gửi tiền ở đâu, cô đưa cháu đi lấy, được không?

Lập tức tôi có thiện cảm với người phụ nữ này, nhưng đồng thời hiểu ra rằng, đây là tiền tiết kiệm của bố tôi, tuy bà muốn tranh thủ tôi, lấy tiền ra cũng không thể chứng mình bà ta là người tốt. Nhưgn tiền của bố tôi nhất định chi tiêu cho bà ta. Bà ta chịu lấy ra cũng nhằm cho tôi thấy bất ngờ. Tôi nói, Cháu với cô đi lấy ngay được không? Bà ta nói, Bây giờ chúng ta đi.

Lấy được tiền rồi, bà ta nói, Cô vừa mua được mấy con cua, cháu về ăn cơm với bố nhé? Bây giờ hàng ngày bố cháu nói chả có chuyện gì khác. Ông ấy đã từng thích thú với nhiều chuyện, ví dụ bà Giang Thanh là con người thế nào, ví dụ nước Nam Tư dưới thời ông Tito ra sao và công cuộc cải cách ở Nam Tư sau khi Tito chết, chuyện Kosovo cải cách kinh tế, chuyện lãi suất ngân hàng., chuyện cổ phiếu. Đấy là những chuyện bố cháy rất hứng thú. Nhưng cô phát hiện bây giờ bố cháu chỉ nói đến cháu, không còn thiết nói chuyện gì khác. Bố cháu mong cháu chọn được bạn trai tốt để rồi cưới nhau.

Tôi do dự giây lất.

Bà ta nói, Cháu ăn bữa cơm chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, bố cháu cũng chỉ mươi phút nữa là về.

Bà ta làm cua. Tôi vừa cầm con cua lên thì bố về. Nhưng sau khi biết chuyện năm ngàn đồng, ông nổi trận lôi đình với tôi và người đàn bà kia. Ông nói, Tại sáo không chờ tôi về?

Tôi bực tức ném con cua đang cầm trên tay xuống đất, quay ra bỏ đi. Lúc ra đến cửa, tôi nghĩ có nên bỏ năm ngàn đồng lại k. nhưng chỉ trong nháy mắt tôi biết Bob dang ở đồn cảnh sát, liên fk chút do dự, tay sờ vào tệp năm ngàn đồng, đi thẳng ra cửa.

Bố đuổi theo sau, tôi bỏ chạy. Bố đuổi theo, tôi không biết lấy đâu ra sức lực mà bỏ chạy thục mạng. Người đi đường ai cũng nhìn tôi.

Nhưng khi tôi nghĩ mình dã bỏ xa bố thì phát hiện ông vẫn đuổi theo, chỉ cách tôi chục mét. Tôi không còn nghe thấy tiếng gió, không còn nghe thấy tiếng thở, chỉ nghe thấy tiếng phẫn nộ và ấm ức. Tôi vừa chạy vừa rơi nước mắt, cảm thấy trên đời không còn người thân.

Lúc tôi quay lại nhìn thì thấy bố tôi ngã sóng soài ở khoảng cách xa tôi hai trăm mét. Tôi đứng lại, do dự, tiếp tục chạy hay là quay lại đỡ bố đây? Nhìn từ xa, bố tôi nằm như một con rết, như một con chó chết, lại như một con cá lên khỏi mặt nước đang thoi thóp thở. Bỗng tôi thấy thương bố, rất yêu bố, càng giận Bob hơn. Vậy là tôi chạy về phía bố.

Lúc đến gần, bố tôi bỗng ngước lên. Tôi thấy nước mắt trong ông.

Ông nói, con quay về làm gì? Bố đuổi theo con là để hỏi con đã xảy ra chuyện gì để bố giúp… Nhưng con không nói gì, cứ thế chạy.

Tôi ngồi trước mặt bố, cúi đầu khóc. Đấy là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt bố.

Người đàn bà kia cũng kịp đến nơi. Bà ta để bố tôi dựa vào lòng bà, vừa lấy tay phủi đất trên người ông, vừa nhẹ nhàng trách cứ.

Tôi nhìn người đàn bà và bố tôi, bỗng ý thức về một người tình đối với một người đàn ông, dù là người đàn ông già cũng rất quan trọng, dù là người tình ngoài hôn nhân cũng thật khó tưởng tượng. VÌ nước mắt của mẹ mà mình đã định tạt acid vào người phụ nữ này, quả là ý nghĩ đơn giản, dại khờ.

Truyện Chữ Hay