Tại sao yêu không phai là màu xanh? Yêu là giọt nước hòa tan trong biển cả,yêu tức là lấy thịt xương của mình làm lễ vật dâng hiến cho đàn ông.Với tôi,người đàn ông ấy tên là Bạch Trạch,tôi mang trong người đứa con của anh ta.
Bob :
Bob một mình lặng lẻ bỏ đi xa người con gái tên là Mạch.Trong lòng anh có chút cảm giác khó chịu.Anh chú ý khi nói chuyện với người khác,gương mặt cô rõ ràng sáng bừng lên.Cô ta cười,cô ta đang gật đầu,ánh mắt cô ta nói với Bob,hình như cô không quá thất vọng.
Bob đang tìm một cơ hội nào đấy.
Bài hát "Tình yêu màu xanh" vẫn đang được hát mãi,đó là một bài hát rất thịnh hành.Bob thấy dù ban nhạc trình diễn ra sao,dù thêm những ngắt đoạn hoặc dùng kèn đồng,nó vẫn là một bản nhạc,là tác phẩm của một cô gái bé bỏngkhoong sâu sắc,nhưng người trong Đại sứ quán Pháp dùng nó để làm cho bầu không khí thêm sống động.Trong tiếng nhạc,mọi người tay nâng ly rượu đỏ đi đi lại lại giữa những tác phẩm nhiếp ảnh.
Bạn rất nên đến Đại sứ quán Pháp,nên làm quen với quan chức văn hóa của Đại sứ quán,hoặc ít ra cũng nên đến với những người Pháp yêu mến văn hóa Trung Quốc,nếm thử món xúc xích của họ,ít nhất uống một ly cà phê trong tiếng nhạc "Tình yêu màu xanh",có thể như thế mới đúng kiểu tri thúc,tên của bạn sẽ có ngày đứng cùng tên C.Grasse và Rocky.Trong tiếng nhạc,bạn nhìn một bà người Pháp ( có thể bà ta là người Trung Quốc do không hài hòa về mặt tình dục với ông chồng người Pháp nên mới có khoảng trống cho bạn),chứng tỏ bạn biết về những trí thức như M.Ravel,I.F.Stravinsky,và cả A.N.Chomsky,Derrida,R.Strauss không kém mấy bà kia,như vậy về mặt văn hóa có thể cơ hội đến với anh.Nhưng bạn,bạn không hiểu gì tôi,tôi nói vì bạn là một viên kim cương,một trí thức hiếm hoi của Trung Quốc.Dù hiếm như kim cương,nhưng bạn là ánh sáng hiếm hoi.Sở dĩ bạn đến Đại sứ quán Pháp là bởi chúng ta đang sống ở Bắc Kinh,là thứ kim cương da vàng,được người nước ngoài,nhất là người châu âu phát hiện.Bạn biết tại sao tôi quen cô ta ở Đại sứ quán Pháp không? Bạn còn chửi tôi già vờ ngốc nghếch nữa không?
Bob :
Trong tuyệt vọng,Bob nghe có ai gọi tên mình.Âm thanh giống như từ trên trời rơi xuống,giống như tiếng nói của thượng đế.
Vào lúc ấy Bob trông thấy Kha,thường trong những hoạt động như thế hai người lại gặp nhau,anh đã có lần ăn cơm với Kha.Anh không ngờ,lần này Kha nhận ra và chủ động gọi anh.Vẻ mặt Bob rạng rỡ hẳn lên,anh biết mình đang rất kích động.
Kha nói,Bob,tôi đã đọc tiểu thuyết của anh,hôm anh bảo người đưa sách cho tôi,tôi đang đi vắng,không thể nói với anh vể cảm tưởng của tôi.Pilison bảo anh ấy biết anh,cho nên nhất định anh ấy sẽ nói lại với anh,hôm nay chúng ta có thể nói chuyện cải biên tiểu thuyết của anh.
Bob không biết nói gì,hạnh phúc đến quá bất ngờ,tuy mới chỉ một câu nói của Kha,có thể chỉ là câu nói làm quà cũng làm cho Bob cảm thấy Đại sứ quán Pháp chứa chan hy vọng.
Kha nói,Bob, tên anh hay lắm,khiến tôi nghĩ đến A-rập,lại nghĩ đến Bin Laden.
Bob cười,nói,Cái tên ấy bà tôi đặt cho tôi đấy,tôi nghe Pilison nói,hôm nay anh sẽ đến.
Lúc ấy Pilison đi tới,nói,Hai người đã biết nhau rồi à? Vậy tôi khỏi cần giới thiệu.Cảm giác thế nào?
Kha nói,Không tốt lắm.Anh bảo ông Derrida cũng đến cơ mà? Lúc nào mới đến?.
Pilison nói, Vừa rồi có tin ông ấy không đến được,thời gian quá gấp.Thế này nhé,để hai người không thất vọng,tôi mời hai người đi uống rượu.chúng ta cùng đi,còn một nhà văn nữa,Đại Uy.Anh nhìn Bob,hỏi,Anh nghe thấy tên người này chưa?
Bob nói chưa.
Bob toát mồ hôi,anh hỏi,Vậy ông Derrida đâu,không đến thật à?
Pilison nhún vai,Không đến,tôi mời các anh uống cà phê,có thêm một phóng viên,cái cô gái xinh đẹp kia,cô ấy tên là Mạch,sẽ cùng đi với chúng ta.
Bob và Kha cùng nhìn.
Mạch mỉm cười với họ.
Mạch :
Bất chợt họ nhìn tôi,bản nhạc "Tinh yêu màu xanh" đến đoạn cao trào.Tôi đứng lại,lắng nghe.Với khúc nhạc lãng mạn này,tôi lại cảm thấy buồn,tôi nhận ra những khuôn mặt chung quanh cũng có chung một biểu hiện đáng thương.Tôi ngước lên,ý thức được rằng,sức lay động của âm nhạc lãng mạn khiến cho nam va nữ đều thất vọng.
Tôi đã nghe bản nhạc này nhiều lần,người đàn ông làm cho tôi có thai cũng từng,mở bản nhạc này cho tôi nghe.Đây là thời kỳ anh ta yêu tôi say đắm nhất,anh ta mua đồ rồi thuê nhà cho tôi ở.Tình yêu màu xanh? Khúc nhạc vô cugng tình cảm.Tất nhiên,tại sao yêu không phái là màu xanh? Yêu là giọt nước hòa tan trong biển cả,yêu tức là lấy thịt xương của mình làm lễ vật dâng hiến cho đàn ông.Với tôi,người đàn ông ấy tên là Bạch Trạch,tôi mang trong người đứa con của anh ta.
Tôi do dự có nên ra quán bar Tam Lí Đồn hay không? Ông Derrida không đến,tôi đi với họ làm gì? Tôi không thích những người này.
Bob không biết mình đã nói chuyện với Mạch từ lúc nào.
Anh nhfin Mạch từ,ánh mắt như có lửa.Lấu lắm rồi,Bob không làm quen với một cô gái trí thức có chút nhan sắc nào.Nếu anh có tiền,chắc chắn sẽ đi tìm gái chơi một cái,thế rồi toàn thân lạnh toát trở về chỗ ở của mình.Anh ta không có cách nào tắm nước nóng,chỉ nằm trên giường nghĩ đến tình yêu.Lúc này Mạch đang ở gần anh,thậm chí anh phát hiện Mạch không hứng thú gì với anh,anh thậm chí không hứng thú cả với Kha.Mạch chỉ nghe Pilison nói,thỉnh thoảng lại phá lên cười vui vẻ,tưởng như cái anh chàng Pilison này nói toàn chuyện hài hước rất đáng để mọi người cười vui.
Pilison không cao,một ngươi Pháp chính cống.Cổ anh ta đầy nếp nhăn như da gà,ánh mắt đùng đục,mắt như có nước,tưởng như vừa nói chuyện cảm động với ai đó.Vậy là trong lòng ai đo cũng như ướt nước.Anh ta nhìn Mạch bên cạnh,nghĩ bụng: Có thể cơ hội tốt đẹp đã đến,Pilison đang sáng tạo cho cô đấy.
Bên đường có một cửa hiệu bán đồ sứ cổ,Kha bước vào.Bob theo sau.Vừa trông thấy cái bình sứ cổ rất to nhưng chỉ một trăm đồng có thể mua được,Bob có phần ngạc nhiên.Anh cứ nghĩ cái thứ này đắt lắm,phải mấy nghìn,chưa bao giờ anh chú ý đến cổ vật.Anh không có tiền,với lại phải dành thời gian cho những người như Modigliani, đâu còn cơ hội chú ý đến những thứ này? Nhưng Kha lại rất chú ý,Bob đi theo sau,lần đầu tiên trong đời anh ngắm nhìn những đồ sứ cổ này.
Mạch không vào,cô đứng nói chuyện với Pilison.Bob phát hiện bóng Mạch đổ xuống mặt đường rất đẹp.Kha nói, Bob,anh có thích không?.
Bob sững sờ nhìn Kha.Anh lập tức nhận ra,không phải Kha nói về Mạch,mà là nói về đồ sứ với anh.Bob lắc đầu.
Kha nói,Bày trong nhà có cảm giác thích lắm,nếu trong nhà trang trí có cá tính một chút.Bob gật đầu.
Kha nói,Nhà anh ở đâu.
Bob nói,Tôi thuê nhà ở Tiểu Tây Thiên.
Kha hỏi,Tiện nghi thế nào?
Bob nói,Mùa đông đi ngoài lạnh đít lắm.
Kha cười,nói,Nếu thành lập đoàn làm phim,anh đến ở chung với đoàn, ít ra đi ngoài không lạnh đít,còn được tắm nước nóng nữa.
"Tắm nước nóng" ba tiếng ấy làm cho Bob hy vọng,như trông thấy một đời sống quý tộc.Anh nhớ có người nói,để trở thành người phát tài giàu có chỉ cần một ngày,nhưng muốn thành một quý tộc phải tích lũy một đời nhiều đời.
Bob hỏi,Bao giờ thì thành lập đoàn làm phim?
Kha nói,Để xem người nước ngoài có tài trợ hay không,Pilison đang giúp liên hệ với Công ty JOL.
Bob nói,Anh định đưa tiểu thuyết của tôi lên màn ảnh đấy à?
Kha không nhìn cái bình sứu nữa mà đua ánh mắt nhìn Bob,nói,Tôi rất thích,đọc rất dễ chịu,nhưng có chút lạc đề.Thật ra tôi cảm thấy hơi đáng tiếc,anh nên học Nhất Hằng,anh ta thông minh lắm,còn anh,có thể chưa rõ,có thể chưa đủ kích tính.
Bob nói,Vậy đoàn làm phim cũng chưa thành lập nổi đâu nhỉ?
Kha nói, Hôm nay coi như mới gặp nhau,tôi vẫn định dùng tiểu thuyết " Phố Trường An" của anh,đến lúc làm phim" Phố Trường An",tôi nhờ anh viết kích bản.Mấy năm nay tôi cứ nghĩ mãi về cuốn sách này.Nói rồi anh nhấc cài bình sứ lên,thở rất mạnh,nói tiếp.Tối hôm qua không ngủ được,chơi bài suốt đêm.Anh ít viết tiểu thuyết thôi,không có người đọc,không có tiền,thị trường phim ảnh lớn lắm.Nên mời Chu Chu vào vai cô gái trong " Phố Trường An",anh thấy thế nào?
Bob nói,Tôi không biết.
Kha nói,Toi đã ngủ với cô ấy rồi,cảm giác thật tuyệt vời,cô ta không cần biểu hiên cá tính cũng đủ.
Bob nói,Anh ngủ với cô ấy rồi à?..
ghi chú:
C.Grasses () nhà văn Đức.ND
J.M.Ravel (-) nhạc sĩ người Pháp.ND
I.F.Stravinsky (-) nhạc sĩ Mỹ gốc Nga.Nd
A.N.chomsky () nhà ngôn ngữ học người Mỹ.ND
R.Stauss (-)nhạc trưởng người Đức.ND
Amedeo Modigliani (-) họa sĩ ngưofi Pháo.ND
Mạch :
Kha liên tục nói chuyện với bạn đi bên cạnh.qua ánh đèn loang lổ có thể trông thấy những khuôn mặt tươi cười trong ánh đèn.Pilison nói,anh ấy tên Bob,viết tiểu thuyết.
Tôi lén nhìn,nghĩ bụng người đàn ông này nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi,tại sao lại gọi là Bob?Một con người trông rất có góc cạnh,thậm chí có thể nói là “tanh tưởi”.Anh ta mặc cái áo bò thẫm màu,dưới vầng trán rộng là đôi mắt động vật chỉ phát sáng vể đêm.
Tôi lại nhìn Pilison, dưới ánh đèn anh ta vừa lùn vừa già.Chừng như chưa bao giờ tôi thấy anh ta già như thế,tôi ghét những người đàn ông già bắt đầu từ bố tôi.Tôi không thích bố,nhưng ông lại thường xuyên gọi điện bảo tôi về thăm.Tôi không có thời gian,tôi có đường đi của tôi.
Nhưng lúc này tôi cảm nhận được cánh tay của Pilison đang để trên bờ vai tôi.Bắt giác tôi nghĩ,tôi bị một người đàn ông khoác vai,trong bụng tôi lúc này đang mang một đứa bé.
Người đi từ phía trước đến đều nhìn Pilison rồi nhìn tôi.Những năm gần đây những cái nhìn như thế không còn ý nghĩ,lẽ nào vẫn ít hay sao?.Gió lạnh thổi tới,bắt giác toi rùng mình.Cái rùng mình truyền lên bàn tay để trên vai tôi.Pilison cởi ngay cái áo gió màu vàng nhạt,đưa cho tôi.Tôi từ chối,nói rằng không quen mặc áo nam giới.Pilison nhẹ nhàng khoác áo lên người tôi,tôi ngửi ngay mùi đàn ông lạ cùng với mùi nước hoa,tưởng như không khí tươi mát mới của đường phố nước Pháp thổi tới.chợt tôi khép chặt tà áo.Sương đêm bảng lảng trên cao,sương và ánh đèn lẫn vào nhau,bóng Kha cũng trở nên mơ hồ.Tôi nhìn anh và người đàn ông có tên Bob bước ra khỏi nhà bán đồ cổ.
Pilison nói.Nếu họ hợp tác với nhau,có nghĩa là Kha đưa tiểu thuyết của Bob lên màn ảnh,chắc chắn sẽ là bộ phim tuyệt hảo.
Pilison dùng từ “tuyệt hảo”, tôi nghĩ anh hơi quá lời.Vì lúc này ở Trung Quốc cái gì cũng “tuyệt hảo”.Pilison hỏi,Cô quen Kha à? Có quen thân không?
Tôi nói với anh ta,hai năm trước tôi phỏng vấn Kha.Hồi ấy anh ta ở trong một tầng hầm gần Tây Tứ,trong phòng đầy những ảnh phụ nữ thỏa thân.Tôi không hiểu tại sao lại có nhiều phụ nữ cởi quần áo cho anh ta chụp ảnh.Anh ấy bảo,ở Quảng Châu có những phụ nữ chuyên làm việc ấy,giá không đắt.Các cô này chỉ muốn chứng minh cho mọi người biết vú của các cô ấy rất cao,rất to.Kha cười,nói thật ra các cô độn vú,vú giả,bên trong toàn là dung dịch nhân tạo.Các cô ấy cứ nghĩ là người khác không biết,đòi tôi cho thủ vai chính trong phim.Không biết tài sao tôi rất giận Kha,tôi cho anh ta là một người đàn ông tàn nhẫn.
Thật ra Bob còn sâu sắc hơn ông Kha,Pilison nói.
Tôi giật mình.Tôi nghe ra, Bob còn tàn nhẫn hơn cả Kha.
Bob :
Pilison và Kha đi lên trước,để Bob đi sau.
Mạch không nhìn Bob,chỉ mải miết đi.
Lòng Bob rất nhạy cảm,cho dù lòng anh có những ham muốn vô cùng vô tận.Thái độ của Mạch khiến nơi sâu thẳm của lòng anh thức dậy nỗi nhớ quê hương.Đi trên đường phố,mỗi lần trông thấy những cô gái xinh đẹp,ví dụ như Mạch,các cô gái không nhìn anh,chỉ nhìn về phía trước,bỗng cười phá lên,Bob buồn muốn khóc.
Anh mong Mạch quay lại nhìn,để anh nói chuyện với cô.Nhưng Mạch vẫn không nhìn,chỉ nghe tiếng chân Mạch.Không nén nổi,Bob nhìn một bên người Mạch,hỏi,Cô đến một mình à?
Mạch không nói gì,cô quay sang nhìn anh,ánh mắt như nói.Như vậy có vấn đề gì đâu.
Bob nghĩ, vì lịch sự,cô sẽ trả lời mình.
Mạch nhìn Kha và Pilison đi phía trước,cô vẫn mải miết đi.
Bob cảm thấy mình lùn đi rất nhiều,chân mềm nhũn.Vào lúc ấy bỗng Mạch lên tiếng, cô nói, Nghe anh pilison nói, anh viết truyện hay lắm,Kha rất thích.
Bob nói,có ích gì đâu? Không biết người ta có đầu tư hay không, đầu tư ấy mà,cũng không biết tôi có kiếm được tiền hay không?.
Mạch hỏi,anh viết truyện gì?.Viết truyện đô thị hay chuyện tình yêu trai gái,hay chuyện riêng tư,chuyện tình cảm mạnh mẽ? Thật ra họ đều học theoBorges.
Mạch biết Borges,điều ấy khiến Bob giảm bớt phản ứng sinh lý trực tiếp đối với Mạch.anh chợt bình tĩng lại,giống như ánh trăng,mặt hồ bỗng gió lặng sóng yên,thậm chí có cả ánh trăng thu.Nhưng Mạch nhắc đến những tên và loại truyện trên đây khiến Bob không vui,anh không biết nên nói gì.Tất nhiên anh nghĩ,Mạch không biết Derrida,chính cái tên Derrida cho anh làm quen với Mạch.Có một người viết một bài thơ đánh bóng tên tuổi nghe rất buồn cười: vì chúng ta đọc sách,cho nên chúng ta chú ý đến Derrida,vì chúng ta chú ý đến Derrida,cho nên chúng ta họp mặt tại đây.
Derrida không có mối liên hệ nào với Bob,bởi họ bố trí Derrida tham gia các hoạt động tại Bắc Kinh,Bob không nhận được lời mời.Cho dù sau đấy Mạch phát hiện suy nghĩ của Bob giống suy nghĩ của Derrida.Anh chỉ cười.Derrida đưa cấu trúc vào tư tưởng,còn anh dùng nó vào hành vi.
Bob :
Mạch vẫn chờ câu trả lời của Bob,cô nhìn anh,vẻ mặt có gì đó rất mơ hồ.Bob hiểu rằng mình đang bị vặn hỏi.Bob không tên tuổi,anh chỉ có tuổi trẻ và tấm thân gầy.Trên sân bóng đá,anh mạnh dạn,xông xáo.Hồi học đại học,những sinh viên dân tộc thiểu số và sinh viên nước ngoài đều sợ anh đưa bóng vào khung thành.sau đấy anh ôm đàn guitar tán chuyện với các cô gái,vào lúc thích hợp anh đưa tay ra ôm các cô ngồi bên cạnh.Bob cảm thấy những lúc ấy mình rất dịu dàng,nói chuyện với giọng trầm ấm,cánh con gái rất thích giọng nói ấy của Bob.Bob rất biết chăm sóc và cũng rất cởi mở.Bob cũng từng đạt được mục đích.Một nữ sinh viên khoa ngoại ngữ nói,nghe anh kể chuyện phim,đọc một bài thơ,em không bỏ đi nổi.Bob nói, vậy bạn nghe tôi hát,nghe tôi đàn chưa?.Bob còn trẻ,anh có sức mạnh,thích được giảng giải,anh biết mình có khả năng tạo không khí.Trong không khí đó, trai càng giống trai, gái càng giống gái.Nhũng lúc này anh không gặp may,lang thang,chưa có bất cứ thành công nào,chỉ trừ biết nói chuyện và trên mặt nổi mụn tuổi trẻ,chừng như không có ưu điểm gì.Có lúc anh phát hiện mình có cái tự hào của tuổi trẻ còn chưa bị bỏ lỡ.Nhưng anh nhận ra mình đang dần trở thành một đàn ông có sức công phá mạnh mẽ.Có lúc anh không bằng lòng với mình,nhưng tuổi trẻ tủi hổ và ấm ức dần dần bao trùm ánh mắ sáng ngời của anh.
Đúng vậy,tuổi trẻ tủi hổ và ấm ức.
Mạch nói,nếu không tiện anh có thể không trả lời,sự hình thành phong cách rất cần sự từng trải.
Bob biết Mạch nói theo sách vở,hơn nữa bắt đầu vận dụng,cô làm ngưofi khác phiền lòng chính là những chuyện này.Phong cách là gì? Hơn nữa giọng của Mạch cao giống như của bất cứ người con gái nào,giống nhũ cúi nhìn ai đó.Suy nghĩ của Bob dâng trào.Vậy là anh nói, phong cách của tôi hoặc hình thức của tôi,hoặc ngôn ngữ của tôi,nói thế nào nhỉ,tức là nói, trong mắt tôi,phong cách là gì nhỉ,thật ra không là gì,phong cách nào?Đều là dối trá,cho nên,phong cách của tôi là…
Mạch :
Tôi như sững sờ,miệng há hốc,không nói được gì,cuối cùng mới nói,từ đâu anh thừ hận như vậy?
Đây không phải là thù hận,mà là tình yêu.
Anh thật đáng sợ.
Bob lặng lẽ cười,tiếng cười như mưa giữa trời quang trút lên người tôi,chợt tôi có cảm giác phiền muộn.Tôi khong muốn đến với người đàn ông thù hận.Tôi có cái thù hận của tôi,thù hận của tôi không giống với sự thù hận của họ,trong bụng tôi mang đứa con cua Bạch Trạch.Toi phải tìm cách để sinh nó.
Nhưng vào lúc tôi muốn nói lời chào Bob rồi sau đấy đi về hướng của mình,bỗng Kha đi trước quay lại,tôi giật mình.Vì tôi thấy cái đũng quần của Kha bị thủng một lỗ,để lộ ra một góc quần lót.Kha mặc quần lót màu đỏ.Bob cũng trông thấy anh ta cười,nói,Anh Kha ơi quần rách rồi đấy!.
Kha nhìn tôi,quay người lại,tỏ ra rất ngượng.Anh nói,Ôi,đúng vậy,năm nay là năm tuổi tôi,cho nêntooi mặc màu đỏ.Cô thấy đấy,một người hai mươi bốn tuổi,nếu không thành công trong công việc thì thà chết đi còn hơn.
Kha lại nói,vừa rồi tôi đi đằng trước nghe anh nói với Mạch,tất cả đều lừa đảo,thật ra Bob này,chuyện của anh không đơn giản vậy đâu.Tôi thấy anh thích thú với những kẻ lừa đảo dưới ngòi bút của anh.Đối với con gái,anh tỏ ra dịu dàng, dưới ngòi bút của anh nắng trải trên mái tóc,trên khuôn mặt các cô gái.anh là một người lãng mạn,nhưng tại sao lại khát quát và biểu đạt một cách cực đoan như vậy?
Bob nói,đợi anh thành lập đoàn làm phim,tôi sẽ không cực đoan nữa.tôi muốn tắm nước nóng,bằng không tôi muốn cho nổ tung,kể cả Đại sứ quán Pháp.
Pilison nói,lúc này không phải là lúc nói đùa,phân tử khủng bố đang gây tội ác,nước Mỹ vừa bị nổ tung,vậy mà anh còn đùa.
Bob nói,tôi không đùa,nhiều lúc tôi muốn cho nổ tung mọi thứ,tôi nghèo quá.
Tôi nói,lúc này đùa như vậy rất dễ dẫn đến phiên toái.
Bob nhìn tôi,ánh mắt long lanh.anh nói nhưng tôi không nói đùa.
Kha nói, nếu tôi là anh,sẽ sửa lại kịch bản “Phố Trường An”.Bob nói,anh chưa trả tôi đồng nào,tôi không có cách nào sữa chữa,đừng nói gì đến điện ảnh trên mặt đất mà ngay cả điện ảnh trên trời cũng không chịu nổi.
Kha nghiêm giọng,nói,anh Bob, có lúc cảm giác nào đấy anh không thể mua được bằng tiền.
Bob :
Mạch vẫn đi bên Bob nhớ lại điều mình nói vừa rồi,đoán chưung mình đã nắm được ít nhiều.Dựa vào những điều vừa nói,liệu anh có thể rủ Mạch đến một nơi nào đó không? Chỉ hai người không có Kha và Pilison.
Nhưng đã đến quán bar Harry Potter.Anh nghĩ mọi khả năng chỉ có thể sắp xếp sau khi ở bar này ra.Vậy cần bao nhiêu thời gian? Anh sẽ đưa Mạch đến đâu? Một khi vớ được một cô gái gọi trí thức này phải làm cho đã đời,làm không thương tiếc.Anh nhớ đến cái bình sứ vừa rồi,thoáng nhìn cứ ngỡ là mấy chục nghìn,thực tế chỉ mấy trăm là có thể mua được.
Tuy vậy,tất cả chỉ là ý nghĩ.Mạch vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với anh.Cô thấy anh như một người xa lạ,một người xa lạ mà cô không muốn đến gần.Cô biết Borges, cô còn suy nghĩ đến Derrida.Những ngày tiếp theo,Bob nhiều lần nghe thấy tiếng rên của cô phát ra dưới cơ thể anh,anh nghĩ bụng,nữ trí thức có gì khác với những cô gái điếm mà anh vẫn tìm đến? Sự khác nhau của họ ở đâu? Vì Mạch trong thế giới của Bob là một cô gái kì lạ.Lúc cô chưa xuất hiện dường như anh đã suy nghĩ đến cô,thậm chí khi cô xuất hiện và cả khi đã có đủ thứ quan hệ với anh,anh cảm thấy tất cả đều xuất hiện từ lâu,từ thời niên thiếu khi còn chưa vỡ giọng.
Pilison bước vào trước,Bob nghĩ: Người Pháp này mà bé thế ư,nhất định anh ta không thuần chủng.
Bob rất bản năng để Mạch bước vào trước,những Mạch có vẻ chần chừ.Bỗng cô nói với Bob, Em không vào đâu, các anh vào đi.Em còn có việc.
Nói xong,cô không nhìn Bob,cứ vậy quay người bỏ đi.
Bob hoàn toàn không nghĩ Mạch như thế, anh rất ngạc nhiên.Trông theo cặp mông của cô,máu trong người anh như sôi lên.Anh cảm thấy thời cơ đã đến.
Ghi chú:
J.L.Borges (- ) nhà văn Achentina.ND