Không có phải có một loại người như vậy không, yêu một người quá lâu, sau đó dần quên cách yêu bản thân, Trác Huyên cảm thấy anh trai cô là người như thế.
Khi cô cầm chìa khóa dự phòng mở cửa nhà anh, mùi thuốc lá và mùi rượu nhàn nhạt ập vào mặt, bên trong phòng cũng lạnh lẽo, trong mùa đông năm nay, coi như chỉ có nơi này của anh là không có chút ấm áp nào.
Cô vội vội vàng vàng bật hết thiết bị sưởi trong nhà lên, nhìn người đàn ông ngồi yên trên salon, đầu không hề ngẩng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời tấm thiệp mời xinh xắn trên bàn trà.
Trác Huyên ngồi xuống cạnh Trác Việt, ánh mắt cũng rơi xuống thiệp mời, thiệp mời đang mở, trong hình là Tang Điềm đang ôn nhu cười nhẹ, hạnh phúc dựa sát vào một người đàn ông khác, người đàn ông mà cô chưa từng gặp bao giờ.
Cô đưa tay ôm lấy cánh tay Trác Việt, nhẹ nhàng lắc, "Anh."
Trác VIệt không nói gì, chỉ đưa tay khép thiệp mời lại, Trác Huyên lại gọi một tiếng.
"Huyên Huyên." Trác Việt gọi cô, dùng giọng điệu thật chậm thật chậm nói với cô, "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt thương hại đó."
"Không phải em thương hại anh, em đau lòng anh." Trác Huyên phản bác, sau đó thở dài một hơi.
Trác Việt im lặng không nói, Trác Huyên cũng không biết nói gì, ba năm trước cô mới biết cô gái mà anh trai thích nhất, khi đó cô vừa tốt nghiệp, còn là một hướng dẫn viên du lịch thực tập, ngoài ý muốn gặp được anh trai cùng cô bé kia xuất hiện trong đoàn của mình, sau đó biết cô ấy tên là Tang Điềm, biết anh trai thích cô. Sự phát hiện này khiến cô thật vui vẻ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên cô thấy anh trai theo đuổi một cô gái, cho nên cô liền cố gắng mật báo cho anh, tuy rằng đến tận bây giờ anh cũng chưa từng nói gì, nhưng Trác Huyên biết, anh rất vui vẻ.
Trác Huyên ngồi một lát liền rời đi, Trác Việt lại mở thiệp mời ra lần nữa, ngón tay vuốt nhẹ nụ cười ngọt ngào của Tang Điềm trong hình, trái tim co rút đau đớn khôn kể, không thể đợi, cũng không được phép yêu.
Mấy năm qua, Tang Điềm đã trở thành phần quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, cô đi du lịch, anh đi theo, cô đến quán cà phê, anh ngồi cùng cô. Thì ra anh cũng là một kẻ cố chấp như vậy, bỗng nhiên mọi thứ biến mất, anh chìm sâu vào khủng hoảng. Mỗi ngày ngoại trừ làm việc, ăn, ngủ, lại cũng không biết còn có thể làm gì nữa. Cho nên anh khiến bản thân càng ngày càng bận rộn hơn.
Anh biết ngày này sớm muộn sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy. Từ Mộ Duyên thật quá may mắn.
Ngày hôn lễ của Từ Mộ Duyên và Tang Điềm diễn ra, mọi người đều nghĩ Trác Việt không tới, thật ra anh đi, anh ở phòng có tầm nhìn tốt nhất tầng trên của khách sạn, đứng trước cửa sổ trong suốt, cúi đầu nhìn xe hoa dưới lầu, ánh mắt âm trầm mờ mịt, môi mỏng mím thật chặt, tim từng nhịp nhảy lên, mỗi lần đều chạm trúng dây thần kinh đau đớn của anh.
Tang Điềm mặc váy cưới màu trắng được Từ Mộ Duyên đỡ xuống xe, tà váy kéo trên mặt đất thật dài. Tô Tiểu Tông mặc lịch lãm như một thiếu gia nhỏ, bên cạnh là một cô bé xúng xính như công chúa bé, cùng nhau nâng đuôi váy lụa trắng, bước từng bước ngắn theo cô dâu.
Không biết vì sao, trong đầu Trác Việt bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, là bộ dáng quật cường của Tang Điềm sau khi Từ Mộ Duyên rời đi, cô gọi cho anh, hỏi anh có thể giúp cô tìm xe đạp về không. Khi đó Tang Điềm thấy trong sân trường rất nhiều đôi đều có xe đạp, bạn trai cưỡi xe, bạn gái ngồi phía sau, dáng vẻ tóc dài bay bay thật đẹp mắt, Từ Mộ Duyên thấy cô thích liền mua một chiếc. Lúc Từ Mộ Duyên rời đi ba tháng, Trác Việt mua lại chiếc xe đạp từ trong tay một cậu trai khóa dưới, Từ Mộ Duyên thân cao chân dài, xe đạp đương nhiên cũng cao, anh nhìn Tang Điềm ngồi trên xe đạp, mũi chân miễn cưỡng mới chạm đất, cô gian nan chậm rãi đạp xe rời đi trước mắt anh, bóng lưng xiêu vẹo. Anh bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng, cũng rất động tâm.
Hiện tại Tang Điềm ôm chặt cổ Từ Mộ Duyên, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, bộ dáng cô mặc váy cưới rất xinh đẹp, trong sáng tinh khiết, bộ dáng cô cười rộ lên cũng rất đẹp, là dáng vẻ rất hạnh phúc rất hạnh phúc.
Một khắc ấy, vết nứt trong trái tim của Trác Việt lập tức mềm mại đi một chút, vướng mắc cố chấp trong lòng cũng thả lỏng hơn.
Quãng thời gian năm năm nháy mắt trôi qua, hiện tại bọn họ còn có thể hạnh phúc cùng nhau giống như mong muốn trước đây, tựa như, chỉ có mình anh lãng phí những năm tháng này.
Bọn họ càng đi càng gần, đi tới cửa sảnh khách sạn, ngay khi dải lụa trắng kia chậm rãi biến mất trong tầm nhìn, ánh mắt sâu lắng của Trác Việt hơi mờ đi, anh đứng trước cửa sổ, cả người lạnh lẽo, hai vai trĩu nặng. Thật lâu sau, môi nhẹ nhàng nhúc nhích:
"Tiểu Điềm Điềm... của anh, chúc em hạnh phúc."
...
Bên cạnh Trác Huyên xuất hiện một người bạn tốt tên là Phó Hề Hề. Trác Việt vẫn nhớ, tối đó cô đuổi theo anh, lặng lẽ đưa anh một bọc thuốc, sau đó xoay người rời đi.
Trác Huyên thỉnh thoảng sẽ đưa Phó Hề Hề theo, ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, lúc ấy Trác Việt cũng không để ý nhiều, cho tới bây giờ anh cũng chỉ chú ý duy nhất một người con gái thôi, mà cô đã lập gia đình rồi. Bây giờ anh chỉ chuyên tâm làm việc, nhưng thật ra, trở nên càng ngày càng hờ hững với tình cảm và dục vọng.
Phó Hề Hề nghĩ rằng tâm tư nho nhỏ của mình giấu kỹ lắm, một năm rồi mà Trác Huyên cũng không phát hiện ra. Cô thật sự rất thích người bạn là Trác Huyên, nhưng cô phải thừa nhận, bản thân gần gũi với cô ấy như vậy không chỉ bởi vì Trác Huyên rất nhiệt tình với cô, mà còn vì... cô có nhiều cơ hội gặp Trác Việt hơn.
Trác Huyên sẽ nói với cô rất nhiều chuyện, chuyện thú vị khi mang đoàn du lịch, còn cả... chuyện của Trác Việt, cô ấy nói cô gái mà anh trai cô ấy thích rất lâu rồi lại quay lại với bạn trai cũ, anh trai cô ấy rất đau khổ, cô ấy nói cô gái mà anh trai thích rất lâu rồi sắp kết hôn, anh trai nhận được thiệp mời, anh ấy rất trầm mặc, nhưng cô ấy có thể cảm thấy anh ấy thương tâm khổ sở đến bao nhiêu...
Cô nghe cũng cảm thấy rất khó chịu, rất đau lòng...
Lần đầu tiên Trác Huyên đưa Phó Hề Hề đến nhà Trác Việt là mùa đông đầu tiên sau khi Tang Điềm kết hôn, Phó Hề Hề nhớ rất rõ, hôm đó là ngày tháng , cô lần đầu đến nhà anh, mang theo một bọc thuốc thật lớn.
Trác Việt bị cảm, sốt cao, Trác Huyên muốn đưa anh đi bệnh viện nhưng anh lại cố chấp không chịu đi, hòm thuốc trong nhà đã rất lâu không động tới, vừa mở ra liền thấy một vài thuốc đã quá hạn rồi, cô phải đi ra ngoài mua thuốc, nhớ tới Phó Hề Hề là dược sĩ, mấy bệnh thông thường như cảm mạo phát sốt, cô ấy nhất định biết nên uống loại thuốc nào thì tốt, gọi một cuộc điện thoại qua, Phó Hề Hề liền nói cô ấy sẽ mang thuốc đến.
Cho dù dây thần kinh của Trác Huyên có thô hơn nữa, qua chuyện này cô cũng cảm thấy được, Phó Hề Hề thích anh trai mình, nếu không... sao có thể chăm sóc anh tỉ mỉ như thế đâu? Ngay cả cô em gái là cô đây cũng không xen tay ào được, còn cả biểu cảm trên mặt cô ấy nữa, đau lòng? Thích?
"Hề Hề, có phải cậu thích anh trai tôi không?"
Trác Việt đã ngủ từ lâu rồi, hơn nữa hai cô ở phòng khách, thậm chí Trác Huyên còn hạ nhỏ giọng xuống, tâm tư thầm mến của con gái là một bí mật lớn, nhạy cảm lại tinh tế, không dễ mà nói ra.
Phó Hề Hề rõ ràng là hoảng loạn, cúi đầu, ngón tay tinh tế nắm góc áo đến phát xanh, không biết nên trả lời thế nào, không nói lên lời câu phủ định, con khẳng định... càng khó mở miệng.
Thật ra Trác Huyên ban đầu cũng có ý tác hợp bọn họ, nhưng nghĩ anh trai thích người khác nhiều năm như vậy, hơn nữa bây giờ trở nên quá lạnh nhạt thờ ơ, thiếu đi cảm giác ấm áp trước đây. Hề Hề là cô gái tốt, lại đơn thuần như thế, còn chưa từng yêu đương, cũng không biểu hiện ra có hảo cảm với anh trai, nếu tác hợp cô ấy với anh trai mà nói, cô ấy chắc chắn rất vất vả, cho nên cuối cùng vẫn là quên đi.
Hiện tại Trác Huyên đã cảm thấy có chút hưng phấn, "Nếu thật là vậy thì tốt quá, bình thường thấy cậu thờ ơ, anh trai lại... bộ dáng như vậy, tôi cũng không nghĩ nhiều."
"Anh trai cậu tốt lắm." Phó Hề Hề nhịn không được liền phản bác, từng thích người khác thì sao, cô chính là thích anh trung tình, cũng hi vọng xa vời có một ngày sự trung tình của anh là đối với cô, tình cảm nảy mầm, đơm hoa kết trái.
"Vậy có phải cậu thích anh ấy hay không?" Trác Huyên truy hỏi.
Phó Hề Hề trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới thấp giọng nói: "Ừ, thích." Rất thích rất thích, thích đến nỗi trong lòng vừa xót xa lại vừa vui vẻ.
Sau này, Trác Huyên cố gắng rất nhiều mới có thể tác hợp hai người bọn họ, Phó Hề Hề muốn giữ lại phần thầm mến này, cô liền gạt anh trai mình.
Từ lần ấy, Trác Huyên cũng không hẹn Trác Việt ăn ở bên ngoài nữa, mà mang theo Phó Hề Hề đến nhà anh, bởi vì Phó Hề Hề có một tay nấu ăn lành nghề, Trác Huyên lại không biết nấu ăn, địa điểm không thích nhất chính là phòng bếp. Cô vịn lý do không thể ăn không mà không giúp đỡ, đẩy Trác Việt vào bếp hỗ trợ. Vì vậy phòng bếp trở thành nơi duy nhất bọn họ chung đụng trong một thời gian rất lâu.
Mỗi khi đến lúc này, Phó Hề Hề đều cảm thấy bản thân cùng anh dường như quen biết đã lâu, rất quen thuộc, đúng vậy, cô luôn cảm thấy mình có thể hiểu anh, hiểu bên dưới lớp vỏ lạnh lẽo kia ẩn nhẫn một chút bi thương. Cô vô cùng quý trọng từng giây phút ở cạnh anh, cho dù hai người không nói chuyện nhiều, Trác Việt không chủ động, cô cũng sẽ không cố gắng chủ động, bầu không khí không nóng không lạnh, nhưng mỗi lần, cô đều mong thời gian có thể ngừng trôi, lưu lại ngay tại khoảnh khắc này.
Trác Huyên len lén đưa cho Phó Hề Hề một cái chìa khóa dự phòng nhà Trác Việt, dù sao bình thường lúc cô dẫn đoàn, đi khắp nơi, khả năng chế tạo cơ hội cũng không nhiều lắm, cô ích kỷ mong muốn Phó Hề Hề lại chủ động một chút.
Phó Hề Hề lần đầu tiên lén mở cửa nhà anh chỉ cảm thấy bản thân giống như một tên ăn trộm, thận trọng ở trong không gian thuộc về anh bước từng bước nhỏ, ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ rất nhẹ, cô đi vào phòng ngủ của anh, đầu tựa vào gối của anh, lần đầu tiên rơi nước mắt.
Trác Huyên cưới chồng năm tuổi, Phó Hề Hề làm phù dâu, năm ấy cô tuổi, yêu thầm Trác Việt hai năm, khi hoa của cô dâu rơi vào tay cô, cô bỗng nhiên rất muốn nói cho Trác Việt biết, cô đứng trước mặt anh, ngập ngừng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Một người con gái ngập ngừng trước mặt một người đàn ông, thẹn thùng mà đa cảm, đôi mắt trong vắt như vậy, lần đầu tiên Trác Việt chú ý dến, người con gái luôn đi cùng Trác Huyên suốt hai năm, cũng trong hai năm này xuất hiện bên cạnh anh thật nhiều lần, vài chi tiết nhỏ bị ẩn thật sâu chậm rãi trồi lên, như mỗi lần cô cùng Trác Huyên đến nhà anh, món cô làm chính là món anh thích, lại như hòm thuốc dần dần đầy lên...
Trác Việt không nói rõ được cảm giác trong đáy lòng là gì, hơi kinh ngạc, có chút... đau lòng? Anh không thể hiểu nổi.
Lúc đó anh rất khẳng định nói với cô: "Phó Hề Hề, đừng thích tôi."
Sau đó suốt một khoảng thời gian rất dài, khoảng một năm rưỡi, anh cũng không gặp Phó Hề Hề, trong lòng có khoảng rỗng nhàn nhạt, không biết tại sao
Trác Huyên sinh một bé trai mập mạp, Trác Việt ôm cháu trai, nở nụ cười ấm áp, cha mẹ anh thấy anh như vậy liền không nhịn được hối hôn.
Trác Huyên thầm thở dài, cũng nói: "Anh, anh cũng sắp tuổi rồi, lại không kết hôn sẽ thành ông chú."
Trác Việt không nói gì, bởi vì lúc này Phó Hề Hề vừa đẩy cửa phòng bệnh, trong tay cầm hoa quả và cặp lồng giữ nhiệt, ánh nhìn đầu tiên rơi vào trên người Trác Việt, lúc ánh mắt gặp nhau lại hơi dời mắt, cười đi đến cạnh Trác Huyên.
"Hề Hề, người đàn ông hôm qua xem mặt thế nào?" Không biết có phải Trác Huyên cố ý không, vừa mở miệng liền hỏi câu này đầu tiên, Phó Hề Hề cảm thấy hơi xấu hổ, hơn nữa rất khẩn trương, khẩn trương đến mức không giám đổi hướng nhìn lấy nửa phần.
"Khá tốt..." Cô cúi đầu nói.
Sắp tuổi, Phó Hề Hề dần lưu lạc nhập hội thặng nữ, loại chuyện như cha mẹ ép đi xem mặt là không tránh được.
Chỉ là trong lòng như trước vẫn có người, hôm nay gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể lặng lẽ cất giấu phần thích kia đi.
Trác Việt nghe vậy ngẩng đầu nhìn Phó Hề Hề một cái, hát hiện cô dường như biến thành Tang Điềm năm đó, nhàn nhạt cười, toàn thân liền cũng chậm chạp phai mờ đi. Cảm thấy dâng lên một tia đau lòng, anh không muốn có cô gái nào vì anh mà tổn thương, còn là vết thương anh tận mắt nhìn thấy, đưa tay tặng cho.
Phó Hề Hề rời đi, lần đầu tiên Trác Việt thật sự suy nghĩ kỹ càng, sắp bốn năm qua rồi, cuộc sống của anh, tâm tình của anh, cảm giác của anh với Tang Điềm, theo thời gian, cũng theo sự hạnh phúc của cô cùng Từ Mộ Duyên mà chậm chạp phai nhạt. Chỉ là thích một người quá lâu, anh cảm thấy mệt mỏi, mấy năm nay không suy nghĩ tới tình cảm của mình, bây giờ phát hiện có cô gái bởi mình mà thay đổi bản thân, không nói được là cảm giác gì, có chút khó chịu.
Lại một mùa đông, cách lần trước gặp Phó Hề Hề đã ba tháng, Trác Việt không thể tưởng được lại nhìn thấy cô ở nhà mình, trong nháy mắt cả hai đều cứng ngắc, Phó Hề Hề là khẩn trương đến không nhúc nhích nổi, hoảng hốt khi bí mật bị phát hiện. Trác Việt lại là khiếp sợ, thậm chí nghĩ mình xuất hiện ảo giác, có thể thấy cô ở trong nhà mình, hai người lẳng lặng đối mặt.
Lòng bàn tay Phó Hề Hề toát mồ hôi lạnh, ý thức chậm rãi quay trở lại, toàn thân từ cứng nhắc trở nên mềm nhũn, cô nhẹ nhàng đi từng bước đến trước mặt anh, đưa chìa khóa cho anh, âm thanh rất nhỏ: "Trước đây Huyên Huyên đưa chìa khóa cho em, mấy năm nay... Lúc anh không ở nhà, em như một tên trộm vậy, len lén đến nhà anh, bị anh phát hiện mất rồi! Sau này sẽ không..."
Trác Việt không nhận chìa khóa mà cúi đầu nhìn cô bé trước mắt, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đôi mắt trong suốt, phiếm hơi nước mỏng.
"Sau này sẽ không? Sẽ không thích anh nữa?" Anh đột nhiên hỏi.
"Không phải, em thích anh, vẫn luôn thích anh, thích suốt bốn năm." Phó Hề Hề cắn răng, giọng nói trở nên run rẩy, "Em nghĩ... anh thích người kia năm năm, có lẽ còn thích..."
Trác Việt không nói gì, yên lặng chờ cô nói xong.
"Nếu em cũng thích anh năm năm, dùng năm năm của em đổi lấy năm năm của anh, anh liệu có thích em không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, cô chính là kẻ ngu ngốc vậy đấy.
Nước mắt dần rơi đầy mặt, chậm rãi không thấy rõ biểu tình trên mặt anh, Phó Hề Hề cắn môi không để mình khóc òa, cũng đã hơi thút thít, sau đó cô cảm thấy mình rơi vào một cái ôm ấm áp, nước mắt cũng đều dừng lại, bên tai thật rõ ràng truyền đến thanh âm có chút mất tiếng của anh, đẹp mà lại hư ảo như mộng cảnh, cũng rất chân thật.
Anh nói: "Sau đó, đến lượt anh thích em, cô bé ngốc..."
Trác Việt nghĩ, bản thân thật may mắn.
Có một loại chờ đợi, chính là cuối cùng cũng đợi được em.
☆☆☆☆☆☆
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cuối cùng cũng hoàn rồi... Trước đây lúc nghĩ tới phiên ngoại cho Trác Việt đều là tương đối ngược, nhưng kết cục là tốt rồi, hôm nay đến thời gian, tôi tận lực viết đơn giản, không muốn viết trầm trọng như vậy, cho nên rối rắm thật lâu, hôm nay đăng rồi, không hiểu sao vẫn cảm thấy có điểm muốn rơi lệ... Thật ra điểm thương cảm và điểm cười của tôi vẫn rất thấp ╮(╯▽╰)╭
Sắp tới kết thúc, chương sau là phiên ngoại của bánh bao nhỏ, muốn nói với mọi người một chút tâm tình kẻ viết văn, năm nay lần đầu tiên gửi bài là tháng ba, viết quyển thứ nhất thật ra không nghĩ nhiều lắm, cứ viết thôi, thật sự là một quyển rất ngây thơ, nhưng lại là danh tiếng tốt nhất, có lẽ là vì tình càm đơn thuần. Quyển này là quyển tôi viết khó khăn nhất, bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, muốn cho câu chuyện sung túc, hành văn tốt, cho nên so với bình thường chậm chút, trước đây tốc độ của tôi là khoảng hơn tiếng viết cỡ chữ, viết quyển này, một buổi tối mới có thể viết mấy trăm chữ, thức đêm và vân vân là chuyện thường, cuối cùng là viết đến cuối, mặc kệ kết quả thế nào, đều có thể thở phào, hoàn thành một việc, một tâm nguyện.
(Editor: Tác giả hưng phấn, đoạn sau quá dài, gia lại lên cơn lười, đợi hôm nào hưng phấn sẽ edit lại đi, khụ.)
Viết văn thị món vui mừng hựu lòng chua xót chuyện tình, tựa như... Thầm mến? Ha ha... Xuyên xuyên hiện nay chỉ là ngôn tình đông đảo tác giả trung một tiểu trong suốt, đương nhiên là có muốn cho nhiều người thích hơn chính, thích mình văn, sở dĩ sau đó còn có thể canh nỗ lực viết văn. Hai ngày trước cân cơ hữu nói chuyện phiếm, đều nói năm nay tìm thái nhiều thời gian ở viết văn thượng, đúng vậy, quả thực rất nhiều, mở võng hiệt hay tiên khán ngôn tình, nhìn hậu trường, nhìn độc giả nhắn lại, mừng rỡ hựu lòng chua xót, mỗi một một độc giả đối với chúng ta con người mới tác giả mà nói, đều quá trân quý.
Ở chỗ này cảm tạ mỗi một một xem ta văn độc giả, lưu cho ta nói độc giả, cảm tạ mãi v văn độc giả, để cho mình thành quả lao động có như vậy một điểm thu hoạch, xuyên xuyên thành thật thuyết, có thể thực sự rất ít, biết một chút, xuyên xuyên tiền lời quên đi rất phác nhai, hay rất kém, thế nhưng ngẫm lại có ít nhất, đây là đệ nhất bản thuận v văn, đương nhiên đảo v một ít. Thuận v nói như thế nào đây, đáo nhất định số lượng từ thì có nhất định cất dấu, nói rõ thích nhân, sau đó v liễu chi hậu, văn mới có thể có hảo bảng danh sách, mới có thể có nhiều hơn độc giả thấy mình văn, sở dĩ kỳ thực từng tác giả đều mong muốn làm được một bước kia, viết xong quyển này, xuyên xuyên cảm giác mình hình như hoàn thành một tâm nguyện ba, thỏa mãn.
Văn văn không có viết xong, mình cũng rất bất mãn ý, đâu bất túc chính rành mạch từng câu, thế nhưng có đôi khi thực sự lòng có dư lực không đủ, có điểm xin lỗi mãi v độc giả, bởi vì mình biết cố sự tịnh không đặc sắc như vậy, viết văn thời gian cũng sẽ hoán vị tự hỏi, nếu như ta thị độc giả, ta sẽ muốn nhìn giá thiên văn sao? Cân cơ hữu trò chuyện khởi cái này thời gian, đều nghĩ... Sẽ không. Kỳ thực viết văn nói như thế nào, có vài người viết một quyển tựu hồng, hai năm tựu có rất nhiều độc giả tích lũy, có vài người đúng là tương đối có thiên phú, văn viết nhìn có cảm giác, có người viết rất nhiều, cũng vẫn bất ôn bất hỏa, xuyên xuyên không cho là mình là có thiên phú, dù sao hành văn các phương diện cũng không đủ, chỉ có thể chậm rãi lục lọi lai, một chút tiến bộ, mong muốn ngày sau cũng có thể viết tốt hơn cố sự. Khán xuyên xuyên chuyên mục bên trong có câu, hy vọng có thể viết một bị rất nhiều người thích nam chủ, kỳ thực ba, hay hy vọng có thể viết một quyển rất nhiều người thích... (^__^) hì hì... Cảm giác mình có điểm ngu đần...
Viết xong quyển này, vốn định năm nay không viết, bởi vì thân thể điều không phải thật tốt quá, tưởng nghỉ ngơi thật tốt một chút, điều chỉnh điều chỉnh, rõ ràng hảo hảo chuẩn bị một chút tái viết, thế nhưng ni ngẫm lại không viết nói, thế nào tiến bộ ni, cơ hữu cũng đều ở viết, mình không thể lười biếng, sở dĩ khẽ cắn môi còn là viết ba, (^__^) hì hì...
Thuyết điểm viết văn chuyện lý thú, tôi làm văn lúc bình thường bả nhà của chúng ta Hoàng tiên sinh bỏ quên, hiện nay chúng ta ngăn lưỡng địa, hắn gọi điện thoại tới thời gian, nếu như ta ở viết văn, ta thì nói ta ở viết đông tây, tối nay hơn nữa, có đôi khi hắn hội ghen, thuyết tôi làm dùng văn hậu, ngay cả lời đều lười nói với hắn...
Còn có ba tháng này rơi phát rất nghiêm trọng, khả năng nghĩ nhiều lắm, hựu luôn luôn thức đêm, sở dĩ rơi giàu to rồi, viết quyển này thật là hao hết tâm tư, lại viết bất tận nhân ý a...
Hắn ngày hôm trước hỏi ta hoàn quay đầu phát sao? Ta nói rơi a, thói quen. Hắn thuyết vạn nhất thành đầu bóng lưởng làm sao bây giờ, ta nói vậy ngươi thú một đầu bóng lưởng tân nương ba, trong ti vi bá trôi qua. Hắn trầm mặc một lúc lâu, thuyết coi như hết! Ta còn tưởng rằng hắn yếu ghét bỏ ta, hắn thuyết: Ta còn là mua cho ngươi một tóc giả ba...
Hạ bản ta đi sát vách huyễn nói viết sống lại rồi, sang năm trở về đô thị, mong muốn có người nhớ kỹ ta, (^__^) hì hì... Ta yêu ta các độc giả, sao sao đát ~ được rồi, tân văn sửa đáo nguyệt hào gửi công văn đi lạp.
Đêm nay ta hảo dong dài... Hay tưởng nói với các ngươi vừa nói, hữu cảm nhi phát... (^__^) hì hì... Nghĩ phản cảm nói... Lướt qua là tốt rồi hắc...
Đại gia ngũ ngon,
Tiểu Ann Nhiên