Bà Tề bị đôi mắt đỏ hoe của Lộ Trì Vũ làm cho sợ hãi, bà lo lắng hỏi anh: "Trì Vũ, có phải Trương Tần lại liên lạc với con không?"
Thật ra đến giờ bà Tề Đại vẫn không rõ lý do thực sự mà Lộ Trì Vũ và Trương Tần chia tay. Chỉ là lúc trước, khi hai người còn ở bên nhau, Lộ Trì Vũ đã đưa Trương Tần về nhà vài lần, bà cũng đã ăn cơm với anh ta mấy lần.
Về phần Trương Tần, bà không thể nói là thích hay không thích, chỉ là trong ấn tượng của bà, anh ta trông khá ổn, anh ta nói năng và hành xử cũng rất lịch thiệp. Tuy nhiên, trong lòng bà vẫn luôn cảm thấy anh ta không hợp với Lộ Trì Vũ.
Bà Tề là người chứng kiến quá trình trưởng thành của Lộ Trì Vũ nên bà biết rất rõ tính cách của anh. Anh là người cố chấp và bảo thủ, còn Trương Tần lại là người hoàn toàn trái ngược với anh, anh ta rất khéo léo trong việc xử lý tình huống.
Từ góc nhìn của một người từng trải, không bàn đến giới tính cũng như môi trường xung quanh, chỉ riêng tính cách thôi là cả hai rất khó để có thể chung sống hòa thuận được.
Nhưng người làm mẹ như bà lại rất chiều chuộng con cái, bà biết lúc đó Lộ Trì Vũ thật sự thích Trương Tần, cho nên bà không nỡ nói ra những lời nói làm anh tổn thương. Bà chỉ có thể phó mặc cho bản thân anh vậy, chọn đúng người thì đó là duyên phận, chọn sai người chính là hậu quả mà anh phải chịu khi trở thành người lớn.
Bỗng một thời gian sau, Lộ Trì Vũ về nhà rồi thông báo rằng anh và Trương Tần đã chia tay, bà Tề đã hỏi lý do chia tay nhưng Lộ Trì Vũ nhất quyết không hé một chữ nào.
Tuy nhiên, có lần bà đi ngang qua cơ quan nơi Trương Tần làm việc thì tình cờ thấy Trương Tần nắm tay một cô gái xinh đẹp, khi ấy, bà lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Dù sao thì đó cũng là chuyện của Lộ Trì Vũ, việc anh chọn sai người để yêu là hậu quả khi trưởng thành. Cho nên bà cũng chẳng nói năng gì.
Dù vậy nhưng khi thấy Lộ Trì Vũ hai mắt đỏ hoe, anh u sầu nói bản thân rất buồn, trái tim của bà như bị hàng nghìn con dao đâm xuyên qua vậy, đau đớn không chịu nỗi.
"Không phải ạ..." Lộ Trì Vũ nhỏ giọng phủ nhận: "Bọn con đã chia tay lâu rồi, con chẳng còn cảm xúc gì với anh ta nữa."
Bà Tề thở dài nói: "Trì Vũ, mẹ vẫn chưa nói với con chuyện này, thật ra mấy hôm trước mẹ tình cờ gặp Trương Tần ở cơ quan, cậu ta lại hỏi về tình hình của con. Mẹ nghe người khác nói hình như cậu ta đã chia tay bạn gái rồi, thấy cậu ta quan tâm đến con như vậy, có vẻ như cậu ta vẫn chưa hoàn toàn quên con được đâu."
Lộ Trì Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh chỉ biết lắc đầu nói: "Bỏ đi mẹ ơi, bọn con đã hết duyên hết nợ rồi."
"Vậy thì con đang buồn vì ai?" Bà Tề hỏi thẳng.
Lộ Trì Vũ không biết nên trả lời ra sao, anh không biết nên kể chuyện giữa mình và Châu Lệ Hành từ đâu, cuối cùng anh chỉ có thể im lặng, không giải thích thêm gì nữa.Trong lúc anh đang suy nghĩ cách mang bức thangka về nhà thì điện thoại bỗng nhiên reo lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, là Lâm Kì gọi đến.
Lâm Kì giả vờ trách móc anh: "Lộ Trì Vũ, ông đúng là không biết điều gì cả, ông về Kinh Châu mà chẳng nói với tôi tiếng nào."
Lộ Trì Vũ nhanh chóng cười cười giải thích: "Tôi chỉ mới về thôi, mấy ngày nay bận rộn bàn giao công việc nên không có thời gian thông báo."
Lâm Kì ở đầu dây bên kia ậm ự vài tiếng, hình như là đã tha thứ cho anh rồi, Lâm Kì hỏi tiếp: "Thế tối nay ông có định làm gì không? Hay là ra ngoài uống chút gì đi? Lâu rồi không gặp ông, tôi khá nhớ ông đó."
Lộ Trì Vũ nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín giờ tối, anh nhanh chóng đồng ý: "Vậy gặp ở chỗ cũ nhé."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Chỗ cũ mà Lộ Trì Vũ nói là một quán bar nhỏ gần khuôn viên trường đại học, tên là "Bảy Ngày Mưa". Chủ quán là một anh chàng khá đẹp trai.
Quán bar này thường không đông khách cho lắm, nhưng không khí ở đây khá thoải mái, thích hợp để bạn bè làm nơi tụ tập. Hơn nữa, bartender ở đây pha chế rượu rất ngon, thế là nơi đây đã trở thành "căn cứ bí mật" của bọn họ.
Kết thúc cuộc gọi, bà Tề Đại nghe thấy Lâm Kì muốn mời Lộ Trì Vũ ra ngoài chơi, vì vậy bà chỉ dặn dò anh uống ít một chút rồi không hỏi thêm gì nữa, cho phép anh ra ngoài.
Trước khi rời khỏi nhà, Lộ Trì Vũ quay lại nhìn bức thangka kia rồi nhẹ nhàng nói: "Mẹ, mẹ để bức thangka này ở phòng làm việc của ba trước nhé, khi nào có cơ hội con sẽ mang về sau."
Lộ Trì Vũ cũng không rõ cảm xúc bây giờ của mình là như thế nào nữa, chỉ là anh cảm thấy bây giờ anh không thể để bức thangka này ở trước mặt mình được, người ta thường nói "nhìn đồ nhớ người", bức thangka này làm anh nhớ đến Châu Lệ Hành nên tạm thời cứ để ở đây trước đã.
Do ban nãy anh mới uống rượu với Lộ Chính Khang nên không lái xe, anh bắt taxi đến quán bar. Chín giờ tối, đây là thời điểm nhộn nhịp nhất của khuôn viên trường đại học, các cặp đôi và các nhóm bạn điều đến đây để tìm kiếm địa điểm vui chơi.
Lộ Trì Vũ vừa vào quán bar đã thấy Lâm Kì ngồi ở trong góc trò chuyện rất vui vẻ với một cô gái ở bàn kế bên, thậm chí bọn họ còn bắt đầu trao đổi WeChat.
Lộ Trì Vũ bất lực đi đến đó, vừa ngồi xuống là Lâm Kì đã đứng dậy rót rượu cho anh: "Cuối cùng ông cũng chịu về rồi, ông mau tự phạt bản thân ba ly đi, không là tôi không tha thứ cho ông đâu."
"Được rồi, được rồi, tôi nhận phạt." Lộ Trì Vũ uống cạn 3 ly rượu, anh thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên nên lập tức lấy một miếng dưa hấu từ đĩa trái cây trên bàn để giảm bớt cảm giác nóng rát trong bụng.
Lâm Kì thấy anh uống như vậy cũng thỏa mãn, Lâm Kì vừa ăn trái cây vừa nói: "Trì Vũ, tôi nghe ông già tôi nói ông đã vượt qua bài test tâm lý rồi nên có thể chính thức trở lại đội phải không."
"Đúng vậy, hôm nay tôi vừa gặp chú Từ ở đội." Lộ Trì Vũ đáp.
Nói về Lâm Kì thì hồi còn nhỏ, anh tên là Từ Lâm Kì. Anh là con trai của Từ Vân Ba, nhưng khi Lâm Kì mới học lớp hai, Từ Vân Ba và vợ Lâm Huệ vì vấn đề tình cảm mà ly hôn. Từ Vân Ba bận rộn làm việc nên thường xuyên không có ở nhà, ông không có thời gian chăm sóc cho con trai nên Lâm Huệ đã nhận quyền nuôi dưỡng Lâm Kì, sau đó bà đổi họ anh thành họ Lâm. Mấy năm qua Lâm Huệ không tái hôn, bà một mình nuôi dạy Lâm Kì trưởng thành.
Có lẽ vì Từ Vân Ba không có mặt trong cuộc sống của Lâm Kì từ nhỏ, nên mối quan hệ giữa Lâm Kì và Từ Vân Ba cũng không mấy thân thiết.
Từ Vân Ba thì bận việc ở đội cứu hỏa, còn Lâm Kì lại bận rộn đi diễn khắp nơi. Chỉ có vào các dịp lễ tết cả ba mới tụ họp cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng không khí trong bữa cơm thường rất ngượng ngùng, không hề có cảm giác ấm cúng.
Trước đây Lâm Kì còn thường đùa rằng, nhiều khi Lộ Trì Vũ còn giống con ruột của Từ Vân Ba hơn là mình nữa.
"Trì Vũ, tôi thật sự vui mừng cho ông." Lâm Kì nâng ly chúc mừng nói: "Ông không biết tôi đã lo lắng cho ông thế nào đâu, tôi sợ ông sẽ mãi mãi không vực dậy nỗi, nhưng ông già tôi lại nói, Lộ Trì Vũ là người kiên cường, chắc chắn sẽ vượt qua được, ông ấy nói đúng thật, tôi khâm phục ông thật đó."
Lộ Trì Vũ ngửa đầu uống cạn ly rượu, anh bình thản nói: "Cũng không dễ dàng gì, trong lần đi du lịch này, tôi đã gặp nhiều người, chứng kiến nhiều chuyện khác nhau, nên bây giờ trở về tôi cảm giác như bản thân được tái sinh vậy."
"Thấy chưa, tôi khuyên ông nên ra ngoài giải sầu là đúng mà." Lâm Kì hài lòng nói: "Trì Vũ, từ nhỏ đến lớn ông chưa từng rời khỏi Kinh Châu, đến khi đi làm rồi chỉ quanh quẩn ở đội cứu hỏa. Ông cần phải ra ngoài đi đây đi đó, như thế mới có thể thấy thế giới này rộng lớn đến nhường nào, thấy thế giới rộng lớn, lòng người cũng sẽ rộng mở."
Lộ Trì Vũ dựa vào ghế cười cười, anh gật đầu nói: "Đúng vậy, phải cảm ơn ông vì đã chỉ cho tôi hướng đi của cuộc đời."
Lộ Trì Vũ và Lâm Kì vừa trò chuyện vừa uống rượu cả buổi tối. Thấy Lâm Kì, người có tửu lượng không tốt, bắt đầu nói năng lộn xộn thì Lộ Trì Vũ lập tức kết thúc cuộc chơi.
Anh gọi taxi cho Lâm Kì, còn bản thân thì định vừa đi bộ vừa hít thở không khí để tỉnh táo, cũng coi như là cách để giải rượu.
Buổi tối ở Kinh Châu không còn oi bức như ban ngày nữa, thời tiết bắt đầu mát mẻ hơn. Lộ Trì Vũ ngẩng đầu lên rồi bất chợt nhận ra, bầu trời Kinh Châu đêm nay đầy sao, mặt trăng hình lưỡi liềm lơ lững trên bầu trời, ánh trăng chiếu sáng toàn thành phố.
Anh dừng lại lấy điện thoại chụp một bức ảnh bầu trời. Anh mở WeChat của Châu Lệ Hành lên sau đó gửi bức ảnh đó đi.
Anh không viết thêm gì, chỉ đơn giản là gửi một bức ảnh đầy sao.
Lộ Trì Vũ đứng dưới lầu lặng lẽ lấy nửa hộp thuốc lá mà anh đã lấy của Châu Lệ Hành trước khi rời Nepal. Đã lâu rồi những nửa hộp thuốc lá này vẫn chưa được động đến, nhưng đêm nay, đột nhiên anh rất muốn hút một điếu.
Anh cần một chút hơi thở của Châu Lệ Hành quanh quẩn bên mình, để cơn nhớ nhung đang dâng trào trong lòng không vượt quá mức chịu đựng.
Khi đầu thuốc đang cháy, Lộ Trì Vũ bỗng nghe thấy có người gọi tên mình: "Trì Vũ."
Giọng nói này vừa xa lạ nhưng lại vừa quen thuộc. Lộ Trì Vũ phà làn khói trắng ra, anh từ từ xoay người lại.
Là Trương Tần, người đã lâu không gặp.
Trương Tần gầy đi nhiều so với lúc mới chia tay Lộ Trì Vũ. Có vẻ như anh ta vừa mới tan làm, thậm chí còn chưa kịp thay đồng phục cảnh sát mà đã đến tòa nhà khu dân cư tìm anh.
"Lâu rồi không gặp, Trương Tần." Lộ Trì Vũ rất bình thản, anh thậm chí còn thong thả thưởng thức hương thuốc lá nồng nàn trong miệng.
Trương Tần vội vàng giải thích: "Trì Vũ... Anh không biết là em đã về nhà. Anh vừa mới tan ca, trên đường về nhà anh định ghé qua nhà em xem xem có gì không, không ngờ lại gặp được em thật."
Lộ Trì Vũ nhếch mày cười: "Ừ, đúng là trùng hợp thật, tôi cũng vừa mới về."
Trương Tần lo lắng hỏi: "Trước đây anh có gửi tin nhắn cho em, nhưng em không trả lời. Anh có thể nói chuyện với em một chút được không?"
"Anh muốn nói gì?"
"Anh đã chia tay rồi, Trì Vũ." Cuối cùng Trương Tần cũng dũng cảm nói ra, anh ta từ từ nói: "Em biết không, gần đây anh đến Vân Nam công tác, phối hợp với cảnh sát địa phương để bảo vệ biên giới. Khi đó, bỗng có một viên đạn lướt ngang qua đầu anh, trong khoảnh khắc sinh tử đó, anh đột nhiên hiểu ra nhiều điều."
"Anh biết trước đây mình đã làm nhiều việc ngốc nghếch, không xứng được tha thứ, nhưng Trì Vũ à, lúc chúng ta chia tay, em nói rằng người em yêu nhất là chính anh. Nếu bây giờ anh nói với em là anh đã thay đổi rồi, em có thể chấp nhận anh không?"