Nhờ có họ, Linh mau chóng hộc máu ra, nằm im trên giường. Chỉ vài giây sau, cô từ từ mở mắt, ngồi dậy. Lưỡi và Giáp Cứng thở phào nhẹ nhõm. Cô chậm rãi nhìn xung quanh, căn phòng đầy máu tươi, tanh nồng. Lưỡi hiểu ý cô, mau chóng dọn dẹp, Giáp Cứng cũng muốn giúp cô nên cầm tách trà ra, đưa cô dùng. Linh mau chóng lên tiếng:
- Không cần.
- Vậy... kẻ đó là ai thưa chủ nhân?
Giáp Cứng đặt tách trà xuống bên cạnh, giọng có chút lo lắng, hỏi. Cô lắc đầu:
- Hắn... nguy hiểm...
Giọng nói ngập ngừng của cô làm cho họ kinh ngạc vô cùng. Lưỡi làm việc thật nhanh rồi đến bên cạnh cô:
- Đó liệu có phải là...
- Không.
- Nếu không phải anh trai người thì đó là ai?
- Không biết.
Cô lạnh lùng, khẳng định người đó không phải tên anh trai độc ác của mình. Bởi theo suy nghĩ của cô, anh trai cô sẽ chẳng bao giờ cứu cô mà thay vào đó, anh ta sẽ giết cô. Nhỏ ngạc nhiên:
- Vậy kẻ đó là ai mà người lại không điều tra được? Với lại... người cũng vì vậy mà bị thương nữa...
- Ta... không biết...
Cô ngập ngừng trả lời. Cậu lên tiếng, trấn tĩnh mọi người:
- Thôi, đừng để tâm đến việc này nữa. Dù sao thì có vẻ hắn không muốn nữ vương bị thương đúng không? Cho nên mọi người suy nghĩ ít thôi!
- Ừm.
Linh gật đầu rồi vén chăn sang bên, chạm nhẹ đôi chân mỏng manh mà mạnh mẽ xuống nền đất lạnh. Cô đứng dậy, lại gần bàn học, cầm lấy chiếc lược, chải mái tóc một cách nhẹ nhàng. Nhỏ cầm lấy chiếc cặp gần đó, theo cô xuống tầng. Cậu cũng nhanh chân, lấy chiếc ô đen tuyền đưa cho Giáp Cứng. Cô ra đến cửa, chậm rãi đi dép:
- Lưỡi, cẩn thận!
- Vâng thưa nữ vương thân yêu.
Cậu chậm rãi cúi người xuống, đáp trả. Linh bắt đầu bước ra ngoài. Nhỏ che dù cho cô:
- Nữ Vương, người thật sự... (muốn lên trường sao ạ?)
- Ừ.
Cả hai mau chóng đi qua con đường đất chật hẹp, vào trường. Thấy Linh, học sinh lại gần hỏi han:
- Bạn không sao chứ? Bạn khỏi rồi à?
- Ừ.
Cô chẳng quan tâm đến họ cho lắm, băng giá đáp trả. Thế nhưng họ lại hét lên sung sướng vì được nghe giọng của cô. Nhỏ thấy vậy thì hơi khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài mà nói chuyện với cô khiến mấy kẻ kia ghen tị:
- Thưa chủ nhân, Luluka sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của người. Kẻ này rất hòa đồng, dễ bắt chuyện, được nhiều người yêu mến.
- Ừm. Tốt lắm.
Cô gật đầu rồi bước vào lớp, bỏ Giáp Cứng lại một mình. Nhỏ mau tay, cất chiếc dù rồi đuổi theo cô:
- Chủ nhân, chờ em!