Một khi tin tức Nhan Thanh mang thai truyền ra, hai nhà Cố – Nhan liền xôn xao cả lên.
Bà Từ và đồn trưởng Nhan nhận được tin tức từ tối hôm trước, liền mua vé tàu đi suốt đêm đến thành phố T, sáng sớm hôm sau hai vợ chồng đã đứng trước mặt của Nhan Thanh và Cố Trạch Vũ.
Bà Từ hài lòng với người con rể này từ trong ra ngoài nên không phản đối. Lần này đến thành phố T, Cố Trạch Vũ đối với mẹ vợ lại càng chân thành tha thiết, dỗ dành bà Từ đến mặt mày rạng rỡ, ước gì có thể sanh thêm mấy đứa con gái để gả tất cả đến gia đình đó.
Đồn trưởng Nhan thì trước đó lại thấy tình cảm của cả hai không mấy khả quan, nhưng con gái đã sớm là người của nhà người ta, hiện giờ lại đang mang thai bốn tháng, ông không đồng ý cũng phải đồng ý.
Người bên nhà họ Cố đến chậm hơn vợ chồng ông Nhan nửa ngày, buổi chiều mới đến thành phố T. Sự việc bất ngờ, lúc này ba của Cố Trạch Vũ đang công tác ở nước ngoài cho nên bà Cố và anh cả của Cố Trạch Vũ là Cố Trạch Hâm cùng nhau đến.
Cố Trạch Hâm công tác trong quân đội, toàn thân phát ra sự mạnh mẽ nghiêm nghị, không khác lắm so với tưởng tượng của Nhan Thanh. Ngược lại thì bà Cố hoàn toàn phá vỡ hình tượng giả tạo trong đầu cô.
Cố vốn đang thấp thỏm không yên, sợ người nhà họ Cố không thích mình, tiếp đó sẽ ngang nhiên ngăn cản chuyện của hai người. Dù sao mấy chuyện chia rẽ uyên ương trong mấy nhà giàu có cũng không thiếu, chưa từng chứng kiến tận mắt, nhưng cũng từng nghe nói qua.
Bất ngờ chính là bà Cố lại rất hài lòng về cô. Nhất là nhìn thấy bụng cô hơi lấp ló, miệng cười mừng rỡ đến không khép lại được.
Điều này khiến Nhan Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cô đâu biết, anh cả nhà họ Cố lớn hơn Cố Trạch Vũ hai tuổi, hiện tại đang lâm vào tình trạng hoàn toàn độc thân, không nói tới chuyện chưa có bạn gái, thậm chí ngay cả tiếp xúc với con gái cũng ít. Người lớn cũng giới thiệu không ít mối, ít thì anh ta không nói, còn nhiều thì sẽ trực tiếp trốn trong quân đội không về nữa. Về phần Cố Trạch Vũ, từ năm đó xuất ngoại làm ‘cách mạng’ rồi về nước, nhà anh cũng không ai có thể quản nổi anh. Chuyện hôn nhân cũng vậy, không ai dám đề cập đến.
Mấy con em trong dòng họ xấp xỉ tuổi này đều đã kết hôn sinh con hết rồi, công việc ông Cố khá bận rộn nên không nói gì, còn ánh mắt bà Cố mỗi lần nhìn thấy con cháu nhà người ta thì rất ngưỡng mộ, đến nỗi phát sáng lên.
Hiện giờ, Nhan Thanh đang có thai, lại là thành viên đầu tiên gần ba mươi mấy năm của nhà họ Cố được sinh ra. Bà Cố còn không xem cô là tống tử nương nương chuyển thế hay sao.
() Tống tử nương nương: hay còn gọi là bà mụ, mẹ sanh, theo quan niệm dân gian là những bà tiên phụ trách vấn đề sinh đẻ.
Nhưng mà bất kể lý do gì, kết cục tốt mới là quan trọng nhất.
Theo ý của Nhan Thanh, hôn lễ bất quá chỉ là hình thức thông báo cho mọi người xung quanh thôi. Đơn giản là được rồi, không cần phải mời nhiều người quá. Nhưng vừa trình bày ý tưởng này xong, thì lập tức bị tập thể vô tình bác bỏ.
Đồn trưởng Nhan và bà Từ khó mở miệng nói gì, có con gái trong lòng đương nhiên không muốn con mình xuất giá quá đơn giản.
Người kích động nhất chính là Cố Trạch Vũ, nói cái gì mà anh tốn nhiều công sức mới cưới được vợ, đây là hôn nhân cả đời anh, không thể chịu thiệt thòi được. Thiệt thòi… thiệt thòi gì… Nhan Thanh còn không nói gì, cô là con gái mà còn chưa lên tiếng, anh là đàn ông mà lại bảo mình thiệt thòi.
Bà Cố cũng có ý này, hôn lễ chẳng những phải long trọng mà còn phải mới mẻ. Không những vì thể diện của nhà họ Cố, càng không để con gái nhà người ta chịu thiệt được.
Hiện tại, tình trạng sức khỏe của Nhan Thanh không tiện tổ chức lễ cưới, mẹ của hai gia đình thương lượng, sau đó trực tiếp đưa ra quyết định… lập tức đăng ký kết hôn, còn hôn lễ thì sau khi sinh xong sẽ bàn bạc lại.
Vì thế, trong vòng một ngày, Nhan Thanh trực tiếp đi làm mọi thủ tục, hoàn toàn biến thành bà Cố.