Sân bay quốc tế, trời nắng gay gắt...
Lý Gia Hạo sang Mỹ, nói với Tống Linh là chị của anh tiếp nhận phẫu thuật, anh phải sang để lo cho chị ấy.
Anh bẹo má cô, ôn nhu nói: "Vợ à, anh sẽ về sớm thôi."
Tống Linh nâng mí mắt nhìn mẹ Lý đang đứng kế bên, suỵt một tiếng, khẽ giọng gần như thì thầm.
"Anh liệu hồn cách xưng hô đó, có mẹ ở đây."
"Sợ gì chứ? Trước sau em cũng là vợ anh, mà xưng hô thế nào là chuyện của chúng ta, mẹ không quản chuyện này đâu."
Trước khi vào trong, anh ôm cô thật chặt, "Tiểu Linh, anh sẽ nhớ em chết mất."
"Anh cứ làm như là một đi không trở lại vậy, nhiều chuyện, vào trong mau đi."
Lý Gia Hạo hôn lên trán cô, ánh mắt quyến luyến không muốn rời.
"Vào đi."
Sau khi anh quay lưng đi, mẹ Lý đã thay đổi sắc mặt khiến Tống Linh nhìn thấy đã nhận ra điềm chẳng lành.
Hai người lại quán nước ngay trong sân bay để ngồi, là do mẹ Lý đề nghị.
Không khí bỗng căng thẳng tột độ, Tống Linh tim đập nhanh lo lắng đợi mẹ Lý lên tiếng. Bà dường như đang thử thách sự nhẫn nại của cô, nhưng cô đã hoàn thành thử thách thất bại.
"Thưa bác..."
"Ngồi một chút thôi đã nôn nóng không thể đợi được rồi sao?"
"Dạ không đâu ạ."
Mẹ Lý sắc mặt không đổi, vẫn là lạnh lùng và hà khắc.
"Con và Gia Hạo đã yêu nhau ba năm rồi, trước nay con đã làm được những gì cho Gia Hạo chưa?"
Tống Linh khẽ cúi đầu. Cô quả thật chưa làm được gì cho Gia Hạo, ngược lại, Gia Hạo là người giúp đỡ cô rất nhiều, cuộc sống nhàn nhã của cô lúc này cũng nhờ Gia Hạo mà có được.
"Gia Hạo yêu con, bác không cấm, hai đứa qua lại với nhau, bác không cản. Để cho Gia Hạo được vui vẻ, bác đương nhiên là không thể phá hoại nó."
"..." nghe những lời thiện ý này khiến Tống Linh rùng mình, chắc chắn những gì sắp nói ra không phải lời tốt.
"Nhưng nếu muốn kết hôn, đó là chuyện cả đời, bác không thể nhắm mắt cho qua. Gia Hạo là người thừa kế sản nghiệp của Lý gia, là người lo cho hậu nhân của Lý gia, điều kiện và ngành nghề của con lại không hợp, không thể giúp cho nó phát triển, không thích hợp làm vợ của nó, con hiểu ý bác chứ?"
Tống Linh ngước lên, cuống quít nói: "Thưa bác..."
Mẹ Lý giơ tay lên cản, tỏ ý cô không cần nói.
"Gia Hạo sang Mỹ là do bác sắp đặt, nó qua đó tạm thời sẽ không về, thời gian này con thu xếp đi. Nếu đưa cho con một cục tiền thì đó là sỉ nhục con, cũng là hạ thấp bác dùng tiền để giải quyết, vậy nên muốn đi đâu cứ nói, bác sẽ lo công việc và chỗ ở giúp con."
Tống Linh cười giễu cợt, sỉ nhục con, hạ thấp bác? Bác là đang nói ngược rồi, nếu có quăng mười cục thì con đây cũng không lấy, làm sao gọi là sỉ nhục con?
Tống Linh đứng lên, nói một câu rồi rời đi: "Xin lỗi bác, con phải nói thẳng, điều kiện của con đúng là không tốt, nhưng nhân phẩm vẫn tốt hơn nhiều những kẻ thượng lưu giả nhân giả nghĩa."
"Con..."
Rời khỏi không bao lâu thì trước mắt Tống Linh đột ngột mờ mờ ảo ảo, cô nhắm chặt mắt lại rồi mở mắt ra vẫn không thể thấy rõ được. Lấy di động ra, theo thói quen thì có thể nhìn thấy được thông qua các biểu tượng mà không cần nhìn rõ.
Cố Thiên Sơ ngồi ở bàn làm việc của mình, cảm thấy buồn chán, từ ngày kết hôn với Tô Lãng, công việc của cô bỗng trở nên cực kỳ nhàn nhã, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Đang thất thần, chuông điện thoại vang lên, là của Tống Linh, cô vui vẻ bắt máy, nhưng sắc mặt bỗng tái đi, cô chạy nhanh ra khỏi nơi này.
Nửa tiếng sau, Cố Thiên Sơ chạy tới chỗ Tống Linh đang ngồi ở bồn cây trên đường bộ.
"Linh Linh, cậu sao rồi?"
Tống Linh nhìn thấy Cố Thiên Sơ liền vui mừng như bắt được vàng.
"Không biết, tự dưng lại đau mắt dữ dội rồi không thấy gì nữa, bây giờ tạm ổn rồi."
Cố Thiên Sơ nhíu mày, đưa Tống Linh đến bệnh viện để kiểm tra mắt.
Khi trở ra, Tống Linh nhìn thấy Cố Thiên Sơ đang nói chuyện điện thoại với ai đó nên vội cất tờ giấy khám mắt bỏ vào trong giỏ xách.
Cố Thiên Sơ kết thúc cuộc gọi, quay lại hỏi: "Kết quả sao rồi?"
Tống Linh lắc đầu, "Sao gì chứ, chỉ là tôi bị suy nhược nên mới sa sầm mặt mày thôi, không liên quan gì đến thị lực cả."
Cố Thiên Sơ e ngại hỏi: "Có thật không?"
"Thật."
Cuối cùng trái tim luôn giật thót của Cố Thiên Sơ cũng bình ổn trở lại, cô xả một tràn vào mặt Tống Linh.
"Tống Linh! Cậu bao lớn rồi còn không biết lúc nào là sa sầm mặt mày, lúc nào là đau mắt sao?"
Tống Linh cười hì hì cho qua.
Tối đó trở về nhà, Tống Linh nhận được cuộc gọi của Lý Gia Hạo, câu đầu tiên là: "Tống Linh, anh nhớ em!"
Tống Linh vốn mạnh mẽ nhưng không biết tại sao tự nhiên ngấn lệ, cô gật gật đầu, sau đó hỏi: "Chị của anh khi nào thì phẫu thuật?"
"Ngày mai."
"Ừm... Vậy, khi nào thì anh về?"
Nghe được giọng cười khanh khách của Lý Gia Hạo rồi mới thấy anh trả lời: "Em nhớ anh lắm rồi sao?"
"Ai thèm cơ chứ."
"Phẫu thuật xong sẽ phải trị liệu, chị ấy phải trải qua rất nhiều đau đớn nữa, anh tạm thời không biết khi nào sẽ về."
Cả hai đột nhiên im lặng.
Một lúc sau, Tống Linh lên tiếng.
"Gia Hạo, khi anh về có muốn cùng em làm chuyện gì đó không?"
Lý Gia Hạo không nhận ra bất cứ bất thường nào trong giọng nói của Tống Linh, vô tư đáp: "Đương nhiên là có, rất nhiều, đi mua áo cưới, chụp ảnh cưới, gửi thiệp mừng, còn... thực hành vận động cơ thể nữa."
Tống Linh phì cười, "Tại sao lại xếp việc đó ở cuối cùng, em tưởng là đầu tiên cơ chứ?"
Lý Gia Hạo oán trách: "Thế xếp ở đầu tiên là sẽ được thực hiện đầu tiên à?"
Tống Linh hiểu ý, hắn ta đang trách mình đây mà, cô gật đầu, "Em đồng ý với anh, sẽ thực hiện đầu tiên."
"Thật à!" Lý Gia Hạo la lên một tiếng vui mừng "Yeahhh"
"..." không cần nhìn trực tiếp cũng biết anh vui cỡ nào, chắc chắn là đang nhảy cẫng lên.
Sau đó, anh lại hỏi trong giọng phấn khích: "Tiểu Linh, em thấy căn nhà hiện giờ của chúng ta thế nào, có cần sửa chữa gì không? Hay là mua căn mới?"
Tống Linh khẽ lắc đầu, trầm mặt, giọng nhẹ nhàng.
"Không, căn nhà hiện tại rất tốt, nó sẽ là tổ ấm của chúng ta, Gia Hạo."
Cuộc gọi kết thúc.
Tống Linh rớt nước mắt, nằm co ro trên giường, cô ôm chiếc gối mà Lý Gia Hạo gối hằng ngày bên mình.
Gia Hạo, em cứ tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian khi có được tình cảm của anh. Hóa ra ông trời không cho không ai cái gì. Gia Hạo, em phải làm gì đây, làm gì để nắm chặt tình cảm của chúng ta đây?
California...
Lý Gia Hạo ngồi bên giường bệnh của Lý Nhã Tuyết, trông cô tiều tụy đến xót xa.
"Đã năm rồi, chị tính giấu anh ấy mãi hay sao?"
Lý Nhã Tuyết vừa nghe đã ngấn lệ, nhìn ra khung cửa sổ, tán lá khẽ lay theo gió.
Lý Gia Hạo thở dài: "Chị sẽ hối hận với quyết định của mình."
"..." hối hận? Đã đi đến mức này rồi, cô còn hối hận ư?
Mặc cho chị mình tổn thương, mặc cho chị mình trốn tránh, Lý Gia Hạo vẫn muốn đâm thẳng một nhát dao vào tâm can để cho chị đau mà bừng tỉnh.
"Anh ấy đang yêu một cô gái khác."
Đả thương thành công!
Lý Nhã Tuyết quay lại nhìn Lý Gia Hạo, trái tim lại không an phận mà đau nhói, nó đã hành hạ thân xác cô suốt năm nay, cô cũng không biết tại sao mình có thể chống cự nỗi lâu như vậy.
"Em tin, nếu lựa chọn, anh ấy nhất định sẽ chọn chị, nhưng tại sao chị cứ tự mình đẩy anh ấy ra xa? Chị như vậy là ích kỷ."
"Ích kỷ?... Chị vì anh ấy... là ích kỷ sao?" trái tim Lý Nhã Tuyết đau đớn xót xa.
Lý Gia Hạo không ngừng công kích: "Nếu yêu anh ấy, chị phải biết, anh ấy cần quan tâm bảo bọc chị những lúc như thế này nhiều đến mức nào. Chứ không phải là chết lặng đi từng ngày vì không biết tung tích của chị."
"..."
"Suốt bao nhiêu năm nay, anh ấy đau khổ vì chị, nhưng vì con gái của hai người, anh ấy phải vui vẻ mà sống. Tiểu Tuyết lớn rồi, nó rất khôn lanh, chị biết không, nó cũng rất thích người phụ nữ kia."
"..."
"Em tin, vì Tiểu Tuyết, anh ấy sẽ cưới cô gái đó, rồi chị sẽ mất anh ấy."