Trương Thiệu Mai đứng trước cửa phòng khách sạn của Lý Gia Hạo đợi anh trở về. Cô lo lắng đi qua đi lại không yên, giờ này anh còn có thể đi đâu chưa về, có khi nào là đã gặp lại Tống Linh rồi không?
Vừa nghĩ đến đó thì Trương Thiệu Mai đã tức tốc muốn đi tìm Lý Gia Hạo.
Vừa đi được mấy bước đã gặp Lý Gia Hạo người nồng nặc hơi men, bước chân loạng choạng trở về.
Chạy đến đỡ, đưa tay lấy thẻ khóa phòng mở cửa, Lý Gia Hạo ngước lên cười hì hì, gương mặt đỏ ửng, chỉ chỉ tay vào người Trương Thiệu Mai.
"Cô là đồ đàn bà xấu xa, ích kỷ."
Trương Thiệu Mai nhíu mày đưa anh vào giường nằm, cởi bỏ áo khoác ngoài, tháo giày ra, vừa đứng lên định đi lấy khăn lau người cho anh thì bị ai kia kéo lại đặt nằm dưới thân.
Tim cô bắt đầu đập thật nhanh, hồi hộp, hồi hộp...
Lý Gia Hạo nhìn kỹ gương mặt này, đưa tay khẽ chạm vào hàng mày của cô, ôn nhu gọi một tiếng: "Tiểu Linh." sau đó cúi xuống hôn tới tấp.
Trương Thiệu Mai giật mình, phút giây hồi hộp đợi chờ được yêu thương bỗng tan biến, cô liều mạng né tránh, cô không phải là Tống Linh, cô muốn anh biết cô là Trương Thiệu Mai, là vợ sắp cưới của anh...
"Gia Hạo buông ra, Gia Hạo, em là Thiệu Mai, là Thiệu Mai..."
Lý Gia Hạo dừng lại một chút, sau đó tiếp tục động tác của mình, hôn lên môi cô, chuyển xuống vùng da cổ của cô, sau đó thì dừng lại, anh nằm sang một bên, ánh mắt bi thương nhìn lên trần nhà, dưới ánh đèn ngủ hồng mờ ảo, Trương Thiệu Mai quay sang nhìn anh, rất lâu sau đó lên tiếng.
"Anh biết rõ em là Thiệu Mai, anh cố tình gọi tên cô ta, anh cố tình tự lừa dối bản thân, có phải không?"
"..."
"Anh làm như vậy để khiến em tổn thương có phải không?"
Trương Thiệu Mai đứng lên nhìn anh, nhìn người đang dở sống dở chết kia.
"Nếu cô ta chưa từng xuất hiện, có phải anh sẽ yêu em hay không?"
Quá yên tĩnh.
Một lúc lâu, Lý Gia Hạo lên tiếng, giọng nói rất trầm, rất nhẹ nhàng tựa gió thoảng qua.
"Nếu không có Tống Linh thì sẽ không có Lý Gia Hạo của ngày hôm nay, liệu em có yêu anh nữa hay không?"
Trương Thiệu Mai dứt khoát trả lời không cần suy nghĩ: "Em vẫn sẽ yêu, bởi vì em yêu con người anh, không phải vì anh của khi nào cả."
Lý Gia Hạo khẽ cười, gương mặt toát lên sự lạnh lẽo khiến người nhìn vừa thấy đáng sợ vừa đáng thương.
"Người duy nhất anh muốn là Tống Linh."
Trương Thiệu Mai nhoi nhói trong tim.
"Điều kiện cô ấy không bằng em, ngoại hình không bằng em, học thức không bằng em, cái gì cũng không bằng em. Nhưng anh không cần những thứ đó, thứ anh cần là cô ấy, chỉ cần là cô ấy thôi."
Trương Thiệu Mai tại sao phải đứng đây nghe những lời này của anh cơ chứ? Cô hận không thể một nhát dao đâm chết Tống Linh ngay tức khắc.
"Anh tưởng nói như vậy sẽ khiến em từ bỏ anh, từ bỏ cuộc hôn nhân này sao? Lý Gia Hạo, em nói cho anh biết, anh cho dù có không yêu em thì đời này, kiếp này cũng phải ở bên cạnh em, anh mãi mãi không được tự do bên người con gái khác."
Trương Thiệu Mai rời khỏi phòng.
Lý Gia Hạo lại tiếp tục nói: "Nhưng cô ấy không cần anh nữa, cũng không cho anh cần cô ấy nữa."
Hôm sau Lý Gia Hạo đến gõ cửa phòng Trương Thiệu Mai chỉ để nói đưa cô về lại thành phố. Cô không đồng ý, hai người lại bắt đầu xung đột.
"Ở lại làm gì?"
"Chỉ là em chưa muốn về."
"Vậy thì em cứ ở lại." Lý Gia Hạo không nói nhiều, liền quay người.
Có phải Gia Hạo gặp lại Tống Linh rồi hay không? Đêm qua mình thật ngu ngốc, không hỏi rõ xem. Nhưng... Nếu đã gặp rồi thì tại sao anh ấy lại dễ dàng rời đi như vậy? Đáng lý ra phải chạy tới ôm cô ta thật chặt rồi không cho rời xa nữa chứ?
Trương Thiệu Mai nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay anh lại.
"Tại sao anh lại về lúc này?"
"Có gì sao?"
Cô lắc đầu: "Không. Nhưng mà..."
Lý Gia Hạo xoay người lại dò xét cô, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Anh... Anh đã gặp Tống Linh?"
Lý Gia Hạo kinh ngạc, tại sao cô ta lại biết Tống Linh ở đây? Trầm tư một lúc lâu, Lý Gia Hạo im lặng làm Trương Thiệu Mai lo lắng tột độ, cảm giác như vừa phạm phải lỗi tày trời. Anh đột ngột lên tiếng.
"Đến giờ rồi, anh đi đây."
Lý Gia Hạo trở về là vì chị gái Lý Nhã Tuyết phải phẫu thuật tim, anh rể Mã Dận Hy lại không hay biết mà ngay hôm nay kết hôn với một cô gái khác. Anh không muốn phá hoại chuyện tốt của anh rể, chỉ là anh thiên về chị ruột của mình hơn, đành phải nói lời xin lỗi với cô gái xấu số kia, cướp chú rể đi. Mà cô gái xấu số kia không ai khác lại là Diệp Tử Yên, bạn thân của Tống Linh.
Lần này xem ra tội nghiệt của anh đã bị hội bạn thân này một lần nữa ghim.
Cố Thiên Sơ đến gặp Mã Dận Hy trong bệnh viện để tặng cho anh ta một bạt tai nảy lửa. Mã Dận Hy dù có bị thêm vài cái tát nữa cũng không thể hết tội lỗi đối với Diệp Tử Yên. Anh đứng yên không nhúc nhích, tâm can đau nhức hơn ai hết nhưng không thể nói ra.
Lý Gia Hạo tiến đến, lạnh nhạt nói với Cố Thiên Sơ.
"Tử Yên có thể sẽ rất đau, nhưng cô ấy vẫn chưa có mối liên thông nào với anh ấy, nỗi đau này sẽ mau chóng qua đi. Nhưng còn chị của tôi, vì anh ấy mà phải hi sinh suốt năm nay, đã có con với nhau, là vợ chồng hợp pháp..."
Cố Thiên Sơ mở to mắt ngước nhìn Lý Gia Hạo, dõng dạc nói: "Mau chóng qua đi? Anh xem nhẹ tình yêu của người khác như vậy, có phải là anh cũng xem nhẹ tình yêu của mình đối với Tống Linh? Lý Gia Hạo, là chúng tôi nhìn nhầm anh, Tống Linh yêu lầm phải anh, cô ấy rời bỏ anh có phải vì đã nhìn thấy điều này?"
Lý Gia Hạo trở nên mất bình tĩnh, "Phải, là vì tôi nên cô ta mới bỏ đi, còn là đi theo một tên đàn ông khác."
Cố Thiên Sơ vung tay tát Lý Gia Hạo một cái còn mạnh hơn vừa rồi tát Mã Dận Hy.
"Lý Gia Hạo, anh dám nhục mạ Tống Linh một câu, tôi đánh anh một cái."
Lý Gia Hạo không ngần ngại mà nói thêm: "Các cô cho rằng cô ta thanh cao? Cho rằng cô ta có nguyên nhân khó nói mới bỏ đi? Sai rồi, cô ta là đi theo tên đàn ông khác, đến quê cô ta tìm gặp thì rõ."
Cố Thiên Sơ kinh ngạc, giọng cũng trở nên đứt quãng: "Tống Linh... Cậu ấy, cậu ấy đang ở quê?"
"Phải."
Cố Thiên Sơ vui đến phát khóc, ngàn lời không thể diễn tả, cô như không tin được mà đứng ngớ ngẩn một lúc. Sau đó thì nheo mắt lại nhìn Lý Gia Hạo.
"Tại sao anh không đưa cô ấy về? Có phải là anh đã hết yêu cô ấy rồi hay không?"
Lý Gia Hạo không trả lời, mặc kệ cô mà đi đến đứng trước cửa phòng phẫu thuật đợi cùng anh rể.
Hôm sau, hội bạn thân tốc hành chạy đến trấn Đài Anh để tìm kiếm Tống Linh. Chết tiệt, tại sao ba năm trước bọn họ cũng đến đây tìm kiếm mà không có chứ?
Đứng trước cửa nhà, nhìn thấy Tống Linh, cả bốn người như vỡ òa mà bật khóc, bọn họ chạy đến ôm Tống Linh khiến cô giật mình.
"Tống Linh, cậu tại sao lại bỏ về đây cơ chứ?"
"Tống Linh, cậu thật độc ác, tại sao lại không liên lạc với ai?"
Triệu Ngân Lam lỡ lời mà nói: "Cậu có biết Gia Hạo sắp kết hôn rồi không?"
Lan Tuệ Như vỗ bộp vào vai Triệu Ngân Lam nhắc nhở.
Tống Linh nghe những câu hỏi dồn dập này liền rơi nước mắt. Ngân Lam, Thiên Sơ, Tử Yên, Tuệ Như, là các cậu thật sao?
Sau khi luyên thuyên với những câu hỏi mà không nhận được bao nhiêu câu trả lời, bọn họ phát hiện Tống Linh bị mù, lòng bi thương lại vấy lên, cảm xúc nghẹn nơi lồng ngực.
Tống Linh giờ đây rất muốn nhìn xem các tỷ muội của mình hiện như thế nào rồi, có khác đi chút nào không. Cô cười nhẹ, hỏi:
"Thiên Sơ, Ngân Lam, hai cậu có con chưa? Còn Tử Yên và Tuệ Như đã có ai theo đuổi chưa đấy?"
Diệp Tử Yên bị nhắc đến, mặt lại buồn rười rượi, trái tim đau đớn muốn gào thét. Triệu Ngân Lam cũng đau lòng không kém nhưng trước nay vẫn luôn giỏi che giấu mọi người về chuyện tình cảm, cô chỉ cười cười, nói: "Vẫn chưa."
Cố Thiên Sơ nắm lấy tay Tống Linh đặt lên bụng mình, nói: "Linh Linh, cậu sắp làm dì rồi đấy. Tôi... Ba tháng rồi."
Lan Tuệ Như sờ sờ bụng Cố Thiên Sơ, thờ ơ nói: "Ba tháng thôi, đâu đã có bụng chứ."