Giữ Chặt Chị Gái

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor : Pé Nấm

Công việc ngập đầu làm cho Duệ Minh không thể thừa thắng xông lên, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Có điều , nụ hôn ngoài ý muốn kia thật ra là một bàn đạp phá vỡ phòng tuyến “ Tình chị em” sâu trong nội tâm bọn họ, hiện tại hắn thỉnh thoảng có thể trộm hôn vài cái đã rất thỏa mãn , tuy rằng khi Ngọc Hàn tỉnh táo lại, sẽ không thoát được một trận quyền đấm cước đá hung bạo của cô nhưng hắn vẫn rất vui vẻ hạnh phúc .

Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng thở hổn hển đem hết toàn lực, bàn tay trắng như phấn cuộn thành nấm đấm nho nhỏ rơi vào người hắn chỉ sợ ngay cả ruồi bọ đều đánh không chết, hắn cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Thích cô, thật sự rất thích cô. Chăm sóc Ngọc Hàn trái lại hắn được cô chăm sóc không ít ,cảm giác ấm áp hạnh phúc này thường thường làm cho hắn quyến luyến không muốn rời nhà .

Bất quá, hắn còn có nhiều gánh nặng trên vai không thể chậm trễ được ————

Mỗi ngày mới vừa thức dậy, những vấn đề hỗn tạp trong công việc đồng loạt xông lên , hắn chớp chớp mắt trong vài giây ngắn ngủi cố gắng làm đầu óc thanh tỉnh , sau đó rời giường rửa mặt, một mặt đọc lại bài diễn thuyết , một mặt suy tư về các mối quan hệ nhân sự phức tạp.

Sau khi Ngọc Hàn thất nghiệp, hắn từng đề nghị cô nghỉ ngơi một thời gian hẳn tính ———

“Coi như đang nghỉ dài hạn là được rồi .”

“Chị cũng không phải đang diễn hý kịch ( trò đùa ).” Lúc ấy cô bật cười vui vẻ .

Thời gian sau đó, Ngọc Hàn mỗi ngày sáng sớm giúp Duệ Minh xuống bếp chuẩn bị điểm tâm, đem hành trình biểu mà Chân Cầm đã nói nhất nhất ghi nhớ, hắn một mặt vui vẻ ăn sáng, một mặt hưởng thụ thanh âm Ngọc Hàn ngọt ngào đầy nghiêm túc đọc lộ trình mỗi ngày của hắn.

Cứ trôi qua trong niềm vui vẻ như vậy, hắn mới cảm nhận được những buổi xã giao nhàm chán dối trá đó còn có chút giá trị tham dự .

“Lát nữa chị có định tới xem buổi tranh cử tổng bộ không ?” Hắn hỏi trong khi Ngọc Hàn giúp hắn điều chỉnh caravat.

“Chị mua xong đồ ăn sẽ qua đó.” Tuy rằng bị đuổi việc làm cô cảm thấy có chút xấu hổ khó chịu, nhưng khi thoát ly văn phòng có quá nhiều áp lực trói buộc, cô nhận ra cuộc sống hiện tại vui vẻ thoải mái hơn nhiều ………..

Tổng tuyển cử của Duệ Minh cô không giúp được gì, nhưng là nấu cơm, giúp hắn dọn dẹp phòng ốc , nhận lễ vật tiếp điện thoại, mỗi lần nhìn nét mặt tươi cười thỏa mãn ăn cơm của hắn, cô cảm thấy một cỗ thành tựu sung sướng trào lên .

“Chính nhóc phải cẩn thận nha, hôm nay chắc hẳn có nhiều người tới mời nhóc, xã giao có phải cần uống rượu ? Vậy đừng uống nhiều quá ……….”

“ Ngọc Hàn, bộ dáng chị hiện giờ rất giống cô vợ nhỏ của tôi .” Trong lúc Ngọc Hàn không chú ý, nhanh chóng ở trên môi cô hôn trộm một cái.

“Nhóc ………” Trên mặt cô lập tức xẹt qua hai rặng mây đỏ kiều diễm trông hết sức đáng yêu , “ Nhanh chút lên đường đi !”

“Chúng ta khi nào thì kết hôn?” Hắn dường như mất rất nhiều khí lực mới khắc chế dục vọng bản thân, bây giờ còn sớm, buổi tối rãnh rỗi lại hôn cô ………. Dù sao hắn còn phải hoàn tất buổi tổng tuyển cử .

“Chị không có đáp ứng !” Ngọc Hàn thở hổn hển .

“Nếu không, chị định chịu trách nhiệm với tôi bằng cách nào ?” Mỉm cười nhìn bộ dáng tức giận đáng yêu của cô, hắn hỏi.

“Nhóc …… chị ……… Nhóc bị muộn rồi đó ! Nhanh lên đường đi !” Dùng sức đem hắn đẩy tới ngoài cửa, “ Mọi thứ đầy đủ chưa ? Có cần mang khăn tay không ? Tập công văn diễn thuyết của nhóc đâu? Cặp tài liệu ? Hưm…… Sớm muộn gì thời tiết sẽ trở lạnh, A , áo khoác nữa ……….”

Quay đầu lại đứng ở cửa nhìn thân ảnh nhỏ nhắn loay hoay bận rộn của cô giúp hắn chuẩn bị đồ đạc , trong lòng hắn càng tràn đầy kiên định.

Ngọc Hàn ngây thơ thuần khiết như vậy…… Nói sao hắn cũng không nguyện ý giao cho người khác.

Cùng cô ở chung một chỗ , là cỡ nào mãn nguyện hạnh phúc

Hắn lưu luyến lẳng lặng mở hộp đựng hoa hồng, chưa bao giờ cảm thấy hoa hồng lại diễm lệ tươi đẹp như vậy .

——————————————————————————

Trước mắt hắn vị tiểu thư này chính là một ứng cử viên trong số đó .

Trên người tỏa ra mùi hương thịnh khí lăng nhân ( vênh váo cao ngạo ) , mặc đồ vest sang quý nhất, lời nói sắc bén cùng tài hoa , bề ngoài xinh đẹp cùng bối cảnh chính trị hiển hách, làm cho cô gần như là nữ vương kiêu ngạo .

Vị nữ nghị viên xinh đẹp tuổi trẻ, cùng hắn chung một đảng phái, cơ hồ phần trăm được trúng tuyển là không thể nghi ngờ.

Hắn không phải không hiểu ám thị của nữ vương, chính là……………. thái độ hắn đối với các cô gái khác đều như nhau , kính nhi viễn chi ( )

( ) kính trọng nhưng không gần gũi

Nói cách khác, ngoại trừ Ngọc Hàn những cô gái khác hắn đều vẫn duy trì bộ dáng hữu lễ mà xa cách. Cũng không sợ đồn đãi không hay, nếu cô gái đó là Ngọc Hàn , thì không có vấn đề gì cả . Nhưng là, hắn không muốn ngoài Ngọc Hàn mà cùng các cô gái bên ngoài có chút dính dáng nào .

Như vậy đối với Ngọc Hàn không khác gì là sự phản bội, tình yêu của hắn không cho phép .

“ Chào , Dany.” Ánh mắt cô gái hội tụ vẻ sắc sảo cùng xinh đẹp , ở trên người hắn xoay chuyển với ý vị thâm trường .

Thiếu niên khác đại khái bởi vì ánh nhìn nóng bỏng kiều mị mà tim đập liên hồi , bất quá hắn không phải những thiếu niên kia.

“Chào , Dương tiểu thư.” Hắn không chớp mắt nhìn quang cảnh buổi tổng tuyển cử hôm nay .

“Sao lại gọi tôi Dương tiểu thư ? Chúng ta đều là tân binh trong cùng một đảng phái cách xưng hô này không phải rất xa lạ sao ?” Nữ nghị viên thật vất vả dành được chỗ ngồi bên cạnh Duệ Minh trong lòng oán hận tột độ, không cam lòng nhường chỗ ngồi cho cô.

“…… Đều là một đảng, không có gì mà thế hệ người mới, thế hệ người cũ.” hắn mỉm cười khách khí mà xa lạ, “Đều là vì đảng vì nước tận lực tâm lực, không nên có sự phân biệt thế hệ .”

“ Có hoài bão tham vọng đáng nể .” Dương Vũ Khanh ngồi ở bên cạnh hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ kim bút () trên tay Duệ Minh , “Là ước vọng, hay vẫn là viển vông đây ?”

() bút ngòi vàng; bút máy ngòi vàng

“ Đích thực là viển vông.” Hắn rút ra một cây bút khác , “Dù sao thời gian lịch lãm ( sự từng trải và có kinh nghiệm ) của tôi còn chưa đủ, đành phải giữ vững suy nghĩ viển vông thôi .”

Chàng trai này, bức tường phòng bị rất chặt chẽ . Dương Vũ Khanh nhìn ngũ quan tuấn mỹ của hắn chăm chú đọc bài diễn thuyết tỏa ra khí chất trầm ổn tao nhã .

Xí nghiệp gia đời thứ hai, từng ở Hoa phủ nhận được sự trọng dụng của tham nghị viên, Duệ Minh hiện tại lại được các bậc lão làng trong Đảng coi trọng…………………. Tiền đồ hứa hẹn đầy rộng mở.

Vũ Khanh vừa tốt nghiệp đại học được bầu cử vào vị trí lập pháp uỷ viên, trở thành chính trị gia trẻ tuổi nhất trong nước. Chỉ là nhìn một lượt trong chính đàn toàn người đã lớn tuổi cùng con em thế gia dung mạo tầm thường, vẫn luôn tìm không thấy đối tượng xứng đôi với mình .

Cô dù sao cũng là thiếu nữ, luôn khát vọng có bờ vai để dựa vào, nhưng toàn là những bờ vai rất tầm thường, chơi đùa thì được , còn phó thác chung thân thì……………………

Cút sang chỗ khác .

Chung Duệ Minh giống như người tình trong mộng mà cô từng ao ước, cô nhất định phải có được tâm hắn. Từ nhỏ đến lớn, thứ cô muốn giành thì chưa từng thất bại .

“Danny……………” Cô nhỏ nhẹ gọi tên tiếng anh của hắn một cách thân mật, “Cứ gọi tôi là Victoria.”

“Dương tiểu thư,” Hắn khách khí hạ giọng, “Buổi họp báo bắt đầu lâu rồi.”

Cô khẽ nhướng hàng lông mi tinh xảo nhìn Duệ Minh nhưng tầm mắt hắn vẫn chuyên chú hướng phía trên đài cao nơi Đại lão đang thuyết giảng.

Dám phớt lờ cô ?

Chung Duệ Minh, phớt lờ tôi là sai lầm nghiêm trọng, tôi muốn cậu cả đời phục tùng quỳ gối dưới chân tôi………..

Trong mắt Vũ Khanh chợt xuất hiện tia lạnh lùng sắc bén.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Hơn phân nửa thời gian đều lãng phí trong việc xã giao, trên mặt Duệ Minh vẫn giữ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Sau lưng hắn có trợ lực lớn mạnh, nhưng cũng mang đến rất nhiều phiền toái.

Các tiền bối đều tranh nhau mời hắn ăn cơm, đem chị em, con gái , dòng họ thân thích giới thiệu cho hắn, ngay cả đại lão đề bạt hắn cũng ám thị có cô cháu gái xuất sắc du học ở nước Mĩ !

“Các người rất hợp nhau.”

“Tôi đã có người trong lòng.” Lời từ chối của hắn ngắn gọn lại dứt khoát .

Thế nhưng các tiểu thư thiên kim trong giới thượng lưu, gia thế hiển hách , dường như không có ý định buông tha, có khi lộ liễu đến mức làm cho hắn quẫn bách không thôi .

Nhất là Dương Vũ Khanh.

Cô ta ngang nhiên tự cho mình là đúng thay hắn phát ngôn, thậm chí tung lời nói ẩn ý mập mờ để giới truyền thông hiểu lầm, luôn miệng nói , “Tôi cùng Dany cho rằng…………..”, “ ý kiến của chúng tôi………..”, “ Tôi nghĩ ý của Dany là……”, “ Tôi cùng Dany đã thảo luận qua …………”

So với những cô gái theo đuổi hắn đem so sánh với cô ta, quả thật tính cách khá dè dặt và trầm tính .

“Dương tiểu thư, muốn tìm người cùng ý kiến không có vấn đề gì.” Hắn sa sầm mặt cất lời, “Nhưng ý kiến của cô không có nghĩa cũng là ý kiến của tôi .”

Các ký giả đứng động nghịt, bởi vì khó được nghe thấy Duệ Minh nói chuyện nghiêm nghị cùng thái độ lạnh nhạt .

“Tình nhân cãi nhau sao?” Phóng viên nổi lên tính bát quái đặt câu hỏi.

“Tôi cùng Dương tiểu thư chỉ là đồng liêu, không hề có quan hệ tình cảm.” Hắn nghiêm túc thanh minh.

Vũ Khanh cứng nhắc đứng ở trên giảng đài, được rồi tác phong chính trực, tính khí thiếu niên bướng bỉnh nổi lên, cư nhiên dám không cho cô mặt mũi ?!

“Danny, cậu nói bậy bạ gì đó……………” Cô không được tự nhiên gượng cười , “Chúng ta không phải là bạn tốt sao?”

“Tôi cùng mỗi một vị trong Đảng đều là bạn tốt .” Hắn nhìn cũng không nhìn Dương Vũ Khanh một cái, “Tôi cùng Dương tiểu thư không có tình cảm riêng tư nào hết, cũng mong Dương tiểu thư không cần lại thay tôi lên tiếng. Còn nữa, tôi là Chung Duệ Minh, ở trên lãnh thổ quê hương Đài Loan , không gọi Danny. Cám ơn các vị.”

Hôm đó tin tức tiêu đề thực chấn động, cơ hồ đều xoay quanh vụ tai tiếng tình cảm .

Phóng viên truyền thông vốn cũng không ưa Dương Vũ Khanh, vừa khéo nhân cơ hội báo thù, đùa cợt nữ vương một phen, thậm chí có phóng viên chụp ảnh cận cảnh bộ dáng Dương Vũ Khanh tức giận đến gương mặt vặn vẹo, kèm thêm hàng chữ cười nhạo.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Vũ Khanh đem báo chí xé nát , giống như con thú bị vây khốn đi tới đi lui, tức giận đến cơ hồ muốn bốc lửa.

Tên đàn ông đáng giận ! Cư nhiên trước mặt mọi người cự tuyệt cô ?!

Vốn cho rằng hắn cá tính ôn hòa nho nhã, đối đãi với các cô gái ân cần có lễ, lợi dụng truyền thông tạo xì căng đan để lôi kéo , là có thể đi trước một bước chậm rãi thu phục hắn

Nào biết hắn bề ngoài nhã nhặn, nội tâm lại ngoan cố không hiểu phong tình !

Cô cắn răng kéo ra ngăn kéo, bên trong là ảnh chụp cùng tin tức cô mua lại.

Tên đàn ông ngu ngốc…………….. Chẳng lẽ không biết sinh mệnh chính trị của hắn nắm giữ trong lòng bàn tay cô sao?

Lát sau, cơn giận dữ của Dương Vũ Khanh dần hạ xuống .

Nếu phá hủy hắn, đối với chính mình cũng không có chỗ tốt. Lại nói , đàn ông chính là kẻ ngốc, ám thị lộ liễu như vậy lại xem không hiểu. Dù sao bộ dáng chính mình như thần thánh không thể xâm phạm, tựa như hoa trên núi cao , hắn cho dù có ý với mình , cũng e ngại lòng tự trọng đàn ông, nên không muốn mạo hiểm nếm mùi thất bại đi ?

Suy đoán một lát, cô lại đem ngăn bàn kéo vào .

Tạm thời ủy khuất một chút không có vấn đề gì, cô quyết tâm làm cho Duệ Minh quỳ gối phủ phục dưới váy cô, vĩnh viễn đều thuộc về cô, đến nay còn chưa có đàn ông thoát được mị lực của mình .

Dương Vũ Khanh tự tin mười phần cười rộ lên.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Hôm nay, Duệ Minh không thể về nhà.

Từ trên cao thu hết thành thị nhộn nhịp phồn hoa vào đáy mắt, nhưng hắn lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đêm đầy ánh đèn màu lập lòe như trân châu bảo ngọc .

Cách Ngọc Hàn quá xa.

Muốn mang cô tới đây, cố tình nói nhân viên công tác của tổng bộ phải ăn cơm, chạy tới chạy lui bận rộn hệt như bà chủ nhỏ, còn rất nghiêm túc để ý từng chuyện vụn vặt một .

———————————————–

Nhân viên công tác đều kêu cô bằng cái tên thân thiết là Tiểu hàn, mọi người đều yêu thích tài nấu ăn cùng tính cách chu đáo tỉ mỉ của cô , cho nên ai ai cũng không nỡ để cô đi.

Thật sự là không biết khóc hay nên cười………………………

“Chị nhỏ, chị cứ ở đây 『 nghỉ dài hạn 』đi.” Không cần ra sức làm lao công.

“Nhưng mà chị rất vui vẻ .” Cô liền vội vàng dõng dạc tuyên bố, “Chị thích mọi người.”

“Vậy, có thích tôi hay không ?” Duệ Minh ghé vào vành tai cô, nhẹ giọng hỏi.

Mặt cô tức thì nhiễm một tầng đỏ ửng kiều diễm, càng ngày càng không thể xem hắn là “Em trai” mà đối đãi. Lời nói mập mờ dụ hoặc, làm lòng người say lại nguy hiểm.

“Ừm…………. thích .” Cô lắp bắp nói, “Nhóc, nhóc là ……………”

“Vị hôn phu. Tôi đã biết, không cần phải nói. Chị muốn phụ trách cả đời tôi.”

“Chung Duệ Minh!” Cô rống lên , “ Nhóc…… nhóc , chị chưa đồng ý………….”

Tiếng cười của hắn trong sáng tràn ngập sung sướng, mọi người chuẩn bị cho việc tranh cử tổng bộ đều giả bộ thật sự bận rộn, nhưng khi quay lưng lại len lén cười thầm, ngay cả Chân Cầm luôn biểu hiện nghiêm túc cũng lộ ra ý cười hiếm thấy .

Thời điểm Ngọc Hàn vừa tới, người người đều kinh ngạc cô gái được Duệ Minh ái mộ, thế nhưng bộ dáng bình thường như vậy ?!

Ở chung đã lâu, sự nhiệt tình cùng đơn thuần thiện chí của cô lập tức lấy được tình cảm của mọi người, hơn nữa còn làm dịu đi không khí khẩn trương bận rộn trong tranh cử tổng bộ.

Mỗi khi tâm tình phiền muộn mỏi mệt trở lại tổng bộ, đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô cùng khăn lông chu đáo chuẩn bị cho mọi người, bên tai vang lên thanh âm dịu dàng ngọt ngào thành khẩn nói: “Mọi người vất vả rồi, uống chén trà đi.”

Trà mạch [ ] thanh mát luôn chờ bọn họ.

[ ] bao gồm lúa mì, đại mạch, mạch đen, yến mạch

Duệ Minh cười nhẹ, hồi tưởng lại tình cảnh khi cô đến nơi hắn làm việc …………..

“Thực sự không cùng tôi đi Cao Hùng?” Hắn có chút thất vọng, “Ngày mai là sinh nhật của chị.”

Cô ngây người một lát, “Thật vậy chăng? Chị quên mất.”

“Tôi sẽ không quên với những gì có liên quan đến chị.” Hắn lấy ra một cái hộp nho nhỏ, “Tiểu tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ.”

Là một chiếc nhẫn ngọc trai tuy đơn giản nhưng thủ công rất tinh xảo.

“Nhóc làm sao biết…………….” Cô thích nhẫn ngọc trai đã lâu, mỗi ngày đáp xe điện ngầm, đều tạt ngang qua cửa hiệu đá quý đứng bên ngoài ngắm nghía một lát, mà nhẫn ngọc trai không được bày bán…………………..

Chưa từng nói qua, Duệ Minh lại chú ý tới.

“Chị………………” Cô do dự mà không biết có nên nhận hay không. Chẳng phải vì túi tiền không mua nổi nhẫn này , mà giá cả nhẫn sẽ tiêu tốn phần lớn số tiền cô vất vả tích góp .

“Nhận lấy đi, cũng không phải nhẫn cầu hôn.” Duệ Minh thừa dịp cô không chú ý, ở bên má nàng hôn xuống, “Nhẫn cầu hôn dùng kim cương được không?”

“Kim cương là biểu tương cho sự bền vững vĩnh cửu , một viên cũng đủ phá sản.” Cô trợn mắt liếc Duệ Minh một cái, cẩn thận cầm nhẫn đeo vào ngón tay chăm chú quan sát, “……….. Thật là đẹp .” Ngay cả kích cỡ nhẫn phù hợp với tay cô đều biết rõ mồn một, Duệ Minh quả thật rất dụng tâm ở trên người cô .

Một đêm trôi qua, Duệ Minh không có về nhà.

Mọi khi vừa đặt xuống gối liền ngủ say , đêm nay ngoài ý muốn một chút buồn ngủ cũng không có.

Xem chiếc nhẫn trên ngón tay lóe ra tia sáng nhu hòa, giống như là sự quan tâm săn sóc cùng tình yêu chân thành của Duệ Minh dành cho cô .

Cô đột nhiên do dự, hơn nữa tâm trí có chút bối rối . Trừ bỏ việc cô vẫn còn cố kỵ Duệ Minh là “em trai”…………………

Kỳ thực cô hơi sợ hãi.

Cô biết bản thân mình không có gì nổi bật , lại chẳng có ưu điểm nào, mặc kệ là trên phương diện học vấn hay sự nghiệp đều là người thất bại, không xứng với người giỏi giang đầy tài năng như Duệ Minh.

Mà Duệ Minh…………… Cô không biết còn có thể chống cự bao lâu………………….

Hoặc là, chính mình đã bất tri bất giác …………………….

Động tâm với hắn ?

Sự thật này không khỏi làm cô kéo mền che mặt. Cô không có lòng tin, trải qua nhiều lần chịu tổn thương làm cho cô mất dần tin tưởng trong chuyện tình cảm.

Những tên đàn ông ban đầu quen cô, từng người đều mang vẻ mặt thành khẩn ôn nhu lấy lòng, chờ chiếm được tâm mình, liền thô bạo thương tổn đá sang một bên……………………. Thậm chí phản bội .

Những tên đàn ông khác đều như thế, Duệ Minh…………………. là ngoại lệ sao?

Cô đã chấp nhận học cách buông tay tìm kiếm tình yêu đích thực cho mình, nếu cứ tiếp tục chống cự, có lẽ………….. Cô cùng Duệ Minh còn có thể dùng quan hệ “Chị em” duy trì đối mặt với nhau.

Từ nhỏ cô rất quý trọng người em trai này, cô thừa nhận không chịu nổi việc mất đi hắn .

Cô thực sự không biết nên làm gì bây giờ mới tốt.

Thực sự không biết……………………………

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Đối diện cảnh đêm tươi đẹp Cao Hùng Duệ Minh rơi vào trầm tư , lúc này đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa.

Mười giờ đêm, là ai lúc này đến tìm hắn? Sinh hoạt của Chị Chân Cầm so với đồng hồ báo thức còn nề nếp quy luật hơn, lúc này hẳn là đã lên giường ngủ.

Hắn mở cửa, mùi hương nước hoa nồng đậm làm cho hắn hơi hơi nhíu mi.

Dương Vũ Khanh dựa vào cạnh cửa, cầm trong tay một chai champagne, váy lụa đen bó sát người càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, miêu tả sinh động đường cong lả lướt gợi cảm của phụ nữ.

“Đêm còn dài, không phải rất nhàm chán sao?” Dương Vũ Khanh vẫn thản nhiên đứng trước cửa, nở nụ cười xinh đẹp.

“Tôi không thấy vậy.” Hắn tâm bình khí hòa nhìn cô, “Còn có rất nhiều chuyện cần xử lý. Dương tiểu thư, nội dung buổi diễn thuyết ngày mai cô đã chuẩn bị hoàn hảo rồi sao?”

“Còn cái gì cần chuẩn bị?” Cô ương ngạnh tiến vào phòng, “Tôi và cậu, khẳng định sẽ được tuyển. Chúng ta là người trong tương lai nắm giữ quyền lực nòng cốt……………………………… Thiên chi kiêu tử, không cần chuẩn bị?”

Duệ Minh dứt khoát mở rộng cánh cửa , “Có chuyện gì sao? Dương tiểu thư?”

Dương Vũ Khanh rót champagne ra ly, “Vì chúc mừng thành công của chúng ta.”

“Còn bốn ngày mới tổng tuyển cử.” Duệ Minh cười cười, “Tôi không giống Dương tiểu thư có lòng tin như vậy.”

“Đàn ông càng khiêm tốn, ngược lại có vẻ yếu đuối.” Cô kiều mỵ cười buông chai champagne, cánh tay trắng noãn vòng qua cổ Duệ Minh , “…… Tôi có lòng tin đối với cậu…… Tôi nghĩ………. thời gian đêm nay nên từ từ nói chuyện về tương lai của chúng ta.”

Trong khoảnh khắc hương thơm tỏa ra từ đôi môi đỏ mọng sắp dán lên, trên tay Duệ Minh cầm tư liệu hợp thời chắn ngang ———-

Mặt trên tư liệu “ Kiến thiết Quốc gia ” lưu lại dấu môi son nhàn nhạt.

“Dương tiểu thư, có lời thì cứ nói thẳng .” Hắn ôn nhu lại kiên quyết đem tay cô lấy xuống, bước đi thong thả đến bên cửa, “ Cửa không khóa .”

Đàn ông chết tiệt , trong lòng có chút buồn bực. “Cậu không dám?” Cô khiêu khích đưa tay đặt ở trên ngực, thanh âm trầm thấp mị hoặc, “Đem cửa đóng lại, đến đây đi. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi…………………”

“Ý của tôi là, cửa không khóa , Dương tiểu thư tùy thời có thể rời đi .” Hắn vẫn cứ ôn hòa hữu lễ, “Nếu không có chuyện gỉ khác , tôi muốn đi nghỉ ngơi.”

“…………. Cậu đây là cự tuyệt tôi ?” Vũ Khanh quả thực không thể tin được, cư nhiên có người kháng cự được sắc đẹp cùng dụ hoặc của cô ?

“Phải, tôi cự tuyệt cô.” Duệ Minh dần mất đi tính nhẫn nại, “Dương tiểu thư, mời cô tự trọng. Tôi đã có người trong lòng, mời cô tôn trọng bản thân , cũng tôn trọng tôi một chút.”

“Chung Duệ Minh!” Vũ Khanh thẹn quá hóa giận, “Ngươi đừng tưởng rằng mình có gì đặc biệt hơn người, bất quá là tiểu bạch kiểm nhà giàu mới nổi ! Tôi là thương hại tài hoa của ngươi không có chỗ dùng nên mới cho ngươi cơ hội, cho ngươi chút mặt mũi mà còn không biết tốt xấu ”

“Cô nên tôn trọng danh dự cha cô một chút.” Duệ Minh cũng giương cao giọng , “Tôi thập phần kính trọng Dương lão tiên sinh là một chính trị gia nghiêm túc đầy bản lĩnh ( có tiếng tăm ) , cô thân là con gái của hắn, thì càng nên nghiêm khắc quản lý hành vi cử chỉ của bản thân đừng làm mất thân phận của mình !”

Khuôn mặt Vũ Khanh xinh đẹp kiều diễm bởi vì tức giận mà vặn vẹo, dữ tợn giống như dạ xoa.

Cô thô lỗ đẩy hắn ra, oán hận quay đầu, “Cái gì mà quản lý hành vi cử chỉ ? Giả thánh nhân!” Lại nói , “Ngươi chờ thân bại danh liệt đi! Ta cam đoan ngươi sẽ không được ứng tuyển ! Hừ !”

Duệ Minh nhíu chặt mi, đóng cửa lại, trong lòng cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Ngày thứ hai, Duệ Minh ở trên báo nhìn đến ảnh chụp liên quan đến bản thân cùng hàng tiêu đề không chịu nổi, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Trang đầu viết —————-

Tiêu đề viết Lập pháp uỷ viên đến khách sạn?! P Phóng túng thác loạn cả đêm?! ( P tức là người chơi ấy ấy )

Là ảnh chụp tối đó Ngọc Hàn uống say, hắn cùng nữ tài xế taxi cùng nhau dìu cô đi khách sạn nghỉ ngơi.

Khi nào thì…………………..Hắn bị ám toán ?

Vậy cũng liền thôi, ngay cả Ngọc Hàn ở văn phòng bị cấp trên quấy nhiễu tình dục cùng khai trừ, thế nhưng cũng bị viết phi thường khó nghe ?!

Chân Cầm đứng ở trước mặt mang vẻ mặt lo lắng nặng nề báo cáo cho hắn, vừa nhấc đầu, giật nảy mình.

Mặt ngoài Duệ Minh giữ thần sắc thập phần bình tĩnh, toàn thân lại phảng phất bao phủ hàn khí mãnh liệt. Phải chăng kẻ thù của cậu ấy, có phải đã đánh thức con rồng đang ngủ say hay không ?

“Tôi đã biết.” Hắn bình tĩnh như thường, “Trước tiên tra rõ nơi phát ra tin tức, còn có, liên lạc ông chủ nhà xuất bản nơi Ngọc Hàn công tác, tôi muốn nói chuyện với hắn .”

“Muốn giải thích về những ảnh chụp với giới truyền thông thế nào ?” Chân Cầm dè dặt cẩn trọng hỏi.

“Nói sự thật . Đợi chút, trước tiên là nói về Ngọc Hàn là ta thanh mai trúc mã của tôi, còn có, thông báo cho cô ấy trước đừng đến tòa nhà tranh cử tổng bộ , liên lạc tổ thu thập thông tin, nhanh chóng tìm cho ra nữ tài xế taxi ………………” Hắn ở trên giấy viết sàn sạt , “Nếu tôi nhớ không làm lỗi, hẳn là biển số xe này. Chị Chân Cầm , trông cậy hết vào chị .”

Hắn nhanh chóng mặc áo khoác, “Tôi đi tìm người trong đảng thảo luận cách giải trừ tin tức bất lợi này. Phải nhanh, cách tổng tuyển cử chỉ còn lại có ba ngày !”

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Ở bên này là tình cảnh khẩn trương vội vàng , một nơi khác Ngọc Hàn còn chưa tìm được chỗ mua thức ăn.

Bởi vì ở tòa nhà tranh cử tổng bộ một đoạn thời gian, các phóng viên chuyên về mảng chính trị thời sự đối với cô đều có ấn tượng, phóng viên thần thông quảng đại, đã sớm đem địa chỉ của cô chộp tới tay, hiện nay đã có vài người tụ tập trước cửa nhà cô kiên nhẫn chờ đợi .

“Là cô ấy sao?”

“Chính là cô ta !”

Vừa thấy cô trở về đám ký giả lập tức vội vàng chạy ùa lên , luôn tay chụp ảnh, ghi âm.

“A ? Các vị phóng viên tiên sinh tới sớm vậy ?” Cô kéo cái giỏ xe đựng đồ ăn, trong tay còn ôm một túi xách, “Không đi chỗ tranh cử tổng bộ thu thập tin tức sao? Hay là muốn vào trong nhà uống chén trà? Tay tôi toàn là đồ ăn……………… Cảm phiền cầm giúp tôi một chút, tôi không đủ tay mở cửa.”

Còn cho rằng cô đang tìm cách né tránh thoái thác các phóng viên đều trợn tròn mắt trước tình huống bất ngờ trước mắt, mọi người ngoan ngoãn tiếp nhận đồ ăn trong tay cô.

Lần đầu tiên gặp được đối tượng hào phóng thoải mái khi bị phỏng vấn chuyện riêng tư !

“À ? Mọi người không tiến vào ngồi sao?” Cô ghi nhớ lời chị Chân Cầm , muốn cùng phóng viên truyền thông tạo mối quan hệ tốt, đầu tiên là phải thể hiện thái độ ôn hòa thân thiện với bọn họ, cô không nghĩ bản thân nổi bật đến mức các phóng viên chạy tới tìm mình, chắc là muốn biết thêm về chuyện của Duệ Minh, “Tiến vào ngồi đi, trong tủ lạnh nhà tôi có trà mạch . Có ngọt, cũng có không ngọt…………”

“Có thể sao ?” Ai cũng chẳng muốn lỡ mất cơ hội này, toàn bộ chen vào trong phòng khách nho nhỏ của cô.

Nhìn xung quanh phòng khách sáng sủa sạch sẽ cùng cách bài trí ngăn nắp trang nhã tràn ngập khung cảnh ấm áp đặc trưng riêng của thiếu nữ, vụ tai tiếng liên quan đến nữ nhân vật chính trước mặt lại mặc tạp dề hình thỏ đáng yêu , ân cần giúp các phóng viên rót trà mạch ra ly, lo liệu điểm tâm, thấy thế nào cũng quỷ dị.

“Đủ dùng không?” Cô ôn hòa đơn thuần mỉm cười, “Tìm tôi có chuyện gì?”

Phóng viên đột nhiên cảm thấy điểm tâm trong cổ họng có chút khó nuốt xuống. Cô gái trước mắt dáng dấp thanh tú dịu dàng vẫn là nữ sinh trung học…………… Bọn họ sao có thể viết nội dung tục tĩu bừa bãi kia ?

“Này…………” Không khí có chút yên tĩnh , rốt cục có người lấy ra ảnh chụp, “Mạnh tiểu thư, chúng ta muốn hỏi cô về vụ tấm ảnh này…………………”

“Ai nha! Bị chụp được .” Cô cầm lấy ảnh chụp nở nụ cười, “Tôi còn không biết tửu lượng rượu của mình kém cỏi đến vậy……………….. Bởi vì tôi rất ít khi uống say, nào biết mới uống hai chai Vodka đã gục…………..”

“Cô uống say?”

“Đúng vậy. Ngày đó vừa khéo thủ trưởng động tay động chân với tôi, kết quả hắn làm chuyện xấu còn khai trừ tôi……………….” Vành mắt cô đỏ ửng, “Tâm tình của tôi không tốt, ở nhà uống rượu giải sầu, không nghĩ tới say mèm, chạy tới nơi công tác của Duệ Minh……………. chính là nữ tài xế taxi chở tôi đi tìm Duệ Minh, tâm tình tôi liền tốt lên …………………..”

Phóng viên hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới đằng sau tấm ảnh sự việc đơn giản như vậy.

“Mạnh tiểu thư, cô có thể nói cho chúng tôi biết chân tướng thủ trưởng quấy rầy của cô được không ?” May là nữ phóng viên đầu óc nhanh nhạy, lập tức đưa ra vấn đề trọng tâm .

“Hắn rất quá đáng .” Nước mắt cô không nhịn được rơi xuống, một mặt nói xong quá trình, “…… Các người xem nơi này còn lưu lại một vài vết bầm , hắn vặn tay của tôi, đau muốn chết ……….. Thật đáng sợ………”

Không đúng, bọn họ thế nào luôn miệng hỏi chuyện của mình?

“Các người hỏi chuyện này làm gì?” Mắt to tràn ngập nghi hoặc.

“……….. Cô còn chưa xem tin tức hôm nay sao?” Có người dè dặt cẩn trọng hỏi.

“Tôi thường là mua xong đồ ăn mới xem tin tức, trên báo chí viết cái gì…………” Cô cầm báo lên lật giở, phát hiện ảnh của mình trên mặt báo, một mặt đọc xong, gương mặt dần dần trắng bệch.

“Không phải vậy……………… Thế nào không có hỏi qua người ta liền viết lung tung …………. Ôi ———-” Cô khóc nấc lên, một đám phóng viên hoảng loạn tìm khăn giấy, đưa khăn tay lùm xùm một hồi.

“Làm sao bây giờ ?” Cô mang vẻ mặt xin giúp đỡ nhìn các phóng viên, “Duệ Minh là người chính trực………….. Hắn không phải người như vậy………………”

“Tổng tuyển cử sắp tới, mấy vụ tai tiếng có lực sát thương rất cao.” Trên mặt phóng viên hiện vẻ lúng túng trả lời.

“Ô ô ô–” Cô rõ ràng gào khóc lớn thêm, biến thành người người luống cuống tay chân. “Đều là tôi không tốt ! Tôi thế nào ngốc như vậy, Duệ Minh có tức giận hay không? Tôi không muốn ! Ô ô ô………..”

Linh quang chợt lóe, nữ phóng viên hỏi nàng, “Cô cùng Chung tiên sinh có quan hệ gì?”

“Thanh mai trúc mã………………….. Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết ……….” Cô khóc thút thít.

“Quan hệ hai người thật thân mật ? Thân mật đến muốn kết hôn ?” Nữ phóng viên cố gắng hướng dẫn Ngọc Hàn .

“Không có .” Cô cơ hồ quên mất việc muốn khóc, mặt đỏ lên, “Tuy rằng hắn luôn muốn cầu hôn tôi, nhưng là…………”

“Cậu ấy muốn cầu hôn sao.” Các phóng viên thở phào, đồng loạt cầm bút viết nhanh, “Cho nên căn bản không có vụ phóng túng kia, chính là sau khi bị quấy nhiễu tình dục , cô tìm vị hôn phu khóc lóc kể sự kiện uất ức kia mà thôi.”

Gì kia ?

“Ai, hắn không phải vị hôn phu của tôi mà !” Cô kêu lên.

“Cũng phải. Sau khi cầu hôn thì lên kế hoạch muốn kết hôn, hẳn là chú rể tốt ………..” Các phóng viên nhất tề bắt đầu sửa chữa câu từ.

“Không phải, các người……………………”

Đôi mắt sắc bén của các phóng viên thoáng nhìn cô chỉ chỉ chiếc nhẫn ngọc trai, “Đây là cậu ấy đưa cho cô làm vật đính ước sao?”

“Là hắn đưa, nhưng đây là quà sinh nhật…………………..”

Phóng viên không đợi cô nói xong, vỗ vỗ lên người cô, “Cám ơn cô đã nhận phỏng vấn…… Cám ơn cám ơn………………” Sau đó cùng các phóng viên khác chạy đi, chuẩn bị đi phỏng vấn Chân Lan Nhân cùng Duệ Minh.

“Các người đợi chút………………” Tay cô bỗng giơ giữa không trung, “Duệ Minh không phải vị ôn phu của tôi …………..”

Căn bản chẳng có ai chịu nghe lời giải thích của cô .

Uy uy, đây là chuyện gì ?

Truyện Chữ Hay