“Đây. Cái này là dành cho cậu, Kazuki-kun. Ăn nhiều vào nhé.”
Hôm nay vợ tôi lại dậy sớm và đưa tôi hộp cơm với nụ cười thật tươi.
Hộp cơm này là cho tôi, thằng đàn ông mà chỉ dành cả ngày dài để luẩn quẩn quanh nhà mà còn chẳng có việc mà làm.
Tôi biết mình nên thay đổi, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho việc đó. Tôi cố thử nhiều lần lắm rồi rằng tôi cũng muốn làm việc nhưng đâu có được đâu.
“Thật tuyệt khi anh nghĩ cho em như vậy, nhưng nếu làm vậy anh sẽ thu hút mấy người phụ nữ lạ đấy.”
“Sao cơ?....Sao lại không chứ? Một người đàn ông thu hút phụ nữ chẳng phải là điều tuyệt vời nhất sao. Mà bỏ qua đi, anh muốn thay đổi.”
“Anh không cần thay đổi. Anh sẽ ở nhà mãi mãi và mãi mãi.”
“Anh không cần phải làm gì nữa. Tất cả việc của anh bây giờ chỉ là nghĩ về em mà thôi.”
“Em sẽ cho anh tất cả mọi thứ. Anh muốn gì nào? Nói đi.”
“….Vậy, anh muốn ra ngoài sao? Anh đang nói cái gì vậy? Đương nhiên là không rồi. Anh không được ra ngoài trừ khi có em đi cùng. Bên ngoài kia có nhiều thứ nguy hiểm lắm.”
Nếu tình cờ mà bị đói tôi cũng có thể tới mấy cửa hàng tiện lợi gần đó.
“Kazuki-kun, sao anh lại ra khỏi nhà chứ?”
“Có vẻ như anh đang tự hỏi như làm thế nào mà mình bị bắt đúng không.”
“Mọi chuyện xong rồi. Đừng có đánh anh.”
“Này, anh ghét em rồi đúng k? Anh ghét rồi có đúng không,….?”
“Em sẽ làm thêm và làm nhiều nữa cho anh mà. Nên đừng có đi đâu.”
“Em sẽ làm việc chăm chỉ và còn chăm chỉ hơn nữa, em sẽ cố gắng hết sức mà.”
Khi mà tôi nói rằng tôi sẽ không đi đâu cả.
Vợ yêu của tôi đã nở một nụ cười sảng khoái.
“Em sẽ đi tắm với anh. Em sẽ loại bỏ chỗ bẩn ấy đi.”
“Gì cơ?....Nhưng à em đã can thiệp rồi. Và anh đang nói cái gì vậy? Anh mùi như mấy con heo nái bẩn thỉu vậy. Vì thế anh sẽ phải dùng cồn để loại bỏ chúng.”
“Em chắc rằng nó sẽ ổn thôi. Kazuki-kun.”
Khi tôi hỏi về điều ấy, cô ấy bảo tôi rằng nữ nhân viên bán hàng ở đó đang cố dụ dỗ tôi.
Tôi không nghĩ họ giả tạo như vậy đâu.
Nhìn từ bên ngoài chắc bạn cũng tưởng tôi là một người chồng nể nang vợ mình.
Cô ấy cũng bị rằng buộc nhiều hơn nhiều khác nữa chứ, thậm chí còn có thể là nhiều lần cơ.
Nhưng cô ấy chỉ là lo lắng cho tôi mà thôi.
Cũng chính vì quan tâm tới tôi nên tình yêu giữa tôi và cô ấy mới trở nên nặng nề như vậy.
“Trời ơi, sao thứ hai cứ tới vậy.”
Vợ tôi, người mới làm xong 2 bữa ăn cho tôi đang nhanh chóng thay sang một bộ đồ sẫm màu trong lúc phàn nàn với tôi với một nụ cười.
“Nếu mà chủ nhật mà đến liên tục thì chúng ta có thể dành tất cả thời gian cho nhanh rồi.”
Yuna tiến tới trước cửa và kiểm tra lại vẻ ngoài mình.
Cô ấy trông rất dễ thương trong bộ đồ ngủ của mình khi mới ngủ dậy nhưng vào thời điểm này, cô ấy trông như một người phụ nữ trưởng thành vậy.
“Anh xin lỗi….Yuna. Xin lỗi vì anh không đủ tốt với em.”
“Chẳng có gì tốt khi cảm thấy mình thật kém cỏi cả.”
“Nhưng tôi vẫn còn, tôi….tôi….”
“Chỉ cần ngồi ở nhà và đợi em là đủ rồi, Kazuki-kun.”
Yuna vừa xỏ giày vào vừa lẩm bẩm rằng cổ phải đi sớm.
“Nếu anh có việc gì thì cứ gọi cho em nhé, được chứ? Em sẽ luôn sẵn sàng làm nếu anh cần.”
Cô ấy mua cho tôi một chiếc điện thoại mới để thay cho cái mà cô ấy đã đập lần trước.
Có vẻ như nó được đặt ở chế độ trẻ em nên đa phần các chức năng đều bị khóa.
Công dụng chính của nó bây giờ cũng chỉ để gọi điện với cô ấy thôi.
Nói vậy chứ cô ấy vẫn quay lại vài lần để kiểm tra tôi.
Cô ấy quả là một người hay lo lắng.
Bình thường thì cô ấy khá lo lắng cho tôi nên thường quay lại để kiểm tra tôi.
Nhưng hôm nay có thứ gì đó khác ở cô ấy. Rõ ràng là như vậy.
“Em có linh cảm xấu….rằng sẽ có điều gì có xấu xảy ra. Em cảm thấy như có người xấu nào đó sẽ tới.”
Với một ánh nhìn khó chịu. Tôi cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt vậy.
Tôi không chắc phải làm gì nữa.
“Sẽ ổn thôi mà. Anh sẽ không bao giờ rời khỏi nhà đâu. Vì thế nên đừng lo.”
“Được thôi….Nếu Kazuki nói vậy thi…ừmm được thôi!?”
Yuna vỗ tay Pon một cái như thể cô ấy đã có ý tưởng nào rồi.
“Em sẽ ở nhà ngày hôm nay bởi vì em có linh cảm rằng có gì đó sẽ tới để làm phiền anh.”
Cô ấy trông rất lo lắng như thể cô ấy đang tuyệt vọng vậy.
“Đừng có lo lắng vậy chứ. Anh sẽ không bao giờ rời khỏi nhà đâu.”
“Đó là cách tuyệt vời để chắc chắn rằng anh đang sử dụng ngày nghỉ một cách hợp lý mà.”
Tôi hôn cô vợ yêu dấu của mình và tự hỏi rằng cô ấy đang lo lắng về thứ gì.
Sau khi tôi làm xong, cô ấy bĩu môi và nói rằng thế là chưa đủ, nhưng tôi cũng không nên chiều cô ấy quá vì làm thế thì cô ấy hư mất. Dù sao thì đã đến lúc đi làm rồi.
Bạn gái của tôi, người đã cố làm tôi tin rằng cô ấy là Yuna Shirakawa., đã bỏ ngang việc đi làm của mình, bước tới nơi có những cánh đào nở rộ.
Nhưng tôi đã biết được sự thật phũ phàng ấy rồi.
Không, không phải nó.
Cái kí ức mà tôi muốn chôn vùi đi mất, sự thật ấy đã trở lại với tôi.
Điều gợi lại kí ức đó chính là nhờ chuyến thăm bất ngờ này.
“Sao mẹ không nói với con là mẹ đến vậy?”
“Sao chứ? Việc mẹ đến thăm là tệ lắm à?”
Bà ấy đã cố liên lạc với tôi nhưng tôi lại chẳng thể làm vậy được.
Yuna đã đập bỏ điện thoại của tôi vì vậy tôi không có cách nào để nói liên lạc với bà ấy.”
“Gì cơ? Cái gì đây? Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ thế này?”
Tôi đã cố kêu bà ấy về nhưng bà ấy còn chả quan tâm tới lời nói của tôi mà bước thẳng vào phòng.
Bà ấy nhìn xung quanh như thể muốn kiểm tra phòng con trai mình.
Bà ấy đừng nhìn chằm chằm vào cái kệ sách.
Đó là nơi cô ấy để sổ tiết kiệm, chìa khóa và mấy thứ quan trọng khác.
Không lẽ nào…bà ấy muốn tiền của tôi?
Đó chỉ là những gì tôi nghĩ thôi, chứ thứ bà ấy nhìn là thứ hoàn toàn khác.
Đó là cái chai chứa bột trong suốt mà tôi tìm được lúc dọn dẹp cùng với Yuna.
“Mẹ,….?”
Khi tôi gọi, vẻ mặt bà ấy thay đổi ngay lập tức.
Bà ấy lại quay trở lại thành bà mẹ nhí nhảnh cá tình như bình thường.
“Mẹ thấy có mùi như con gái vậy. Con đã có bạn gái mới chưa thế?”
“Thực ra thì con cưới rồi.”
“Gì cơ? Sao con lại không kể cho mẹ chuyện quan trọng vậy chứ?”
Bà ấy thực sự rất giận đấy, bà ấy bắt tôi kể mọi thứ như kiểu bao giờ mới cưới ấy.
“Mẹ nghĩ tim mình sẽ nhảy loạn lên mất. Nhưng mà chúc mừng con nhé Kazuki.”
Trông bà ấy thực sự hạnh phúc.
Bà ấy có lẽ rất vui khi biết con trai mình sắp kết hôn. Tất nhiên là cả cô ấy nữa.
Tôi đã sống một cuộc sống mà mình chẳng hề liên quan tới tình yêu suốt hồi sinh viên.
“Vậy về bạn đời của con? Cô ấy tên gì vậy?”
“Yuna Shirakawa, chúng con cùng lớp hồi cao trung đấy, đến cả mẹ còn---“
Tôi ngừng nói.
Sự vui mừng trên vẻ mặt bà ấy biến trong chốc lát. Đột nhiên mặt bà ấy tái mét lại.
Bà ấy nhìn tôi như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm vậy.
Tôi không biết có chuyện gì xảy ra nữa, có vẻ như tôi mới nói cái gì đó thái quá.
Đột nhiên mẹ tôi khóc, tôi không biết tại sao nữa.
Có duy nhất 1 thứ tôi có thể nói là bà ấy đang cảm thấy có lỗi với tôi.
“Kazuki………..Yuna-chan qua đời rồi mà,…..?” (TL: BÙM! Bất ngờ chưa)
“Con không hiểu ý mẹ. Mẹ đang nói cái gì vậy chứ. Hôm nay Yuna vẫn đi làm bình thường mà.”
Bà ấy nắm lấy vai tôi mạnh hết sức có thể, thực sự rất mạnh.
Không cần phải lau nước mắt trên mặt.
“Kazuki ơi…….Con hãy tỉnh táo lại đi nào. Con bé còn ở với chúng ta nữa đâu….Yuna-Chan!!”
“Yuna mất rồi sao?”
Đột nhiên tôi bị chóng mặt.
Một cơn đau đầu dữ dội tra tấn tôi.
Trong bất giác, tôi cúi đầu ngay tại chỗ.
“Đó là vào mười năm trước, vào kì nghỉ xuân năm ấy, trước khi Kazuki và Yuna trở thành sinh viên đại học. Yuna-chan đã ra đi do một tai nạn ô tô….”
Như mấy đứa trẻ hư, tôi cứu đầu và bịt tai lại.
Tôi tin đó là lời nói dối, nó chỉ là một lời nói dối mà thôi.
Dù vậy đi nữa.
Cứ như thể đâu đó trong trái tim này đã biết rằng đây là sự thật….
“Không, không thể nào, mình đã kết hôn với Yuna rồi mà. Chúng ta đang sống cùng nhau cơ mà.”
Đúng rồi. Yuna Shirakawa và tôi đã kết hôn và sống rất hạnh phúc cơ mà.
Tôi mới tiễn cô ấy đi làm xong, thậm chí còn hôn cô ấy và chạm vào cô ấy nữa.
Sao mẹ có thể nói thực tại này đểu chỉ là giả chứ? Không thể nào.
Mọi thứ….chỉ là tưởng tượng thôi sao? Không thể nào.
Tuyệt đối không. Không thể nào được.
“Vậy thì cái gì kia. Trả lời con đi, cái gì ở bên trong cái lọ ấy,”
Như thể đang mắng tôi, nước mắt mẹ tôi đang chảy đầy trên má, bà ấy chỉ vào kệ sách.
Một chiếc trai trong suốt. Có một thứ bột trắng gì đó ở bên trong.
Tôi không biết nó là gì nữa, nhưng trong thâm tâm tôi như mách bảo đó là thứ gì đó rất quan trọng.
Khi tôi cố gắng để biết nó là gì thì mẹ tôi đã nói với một tâm trạng bi thảm hơn bao giờ hết.
“Ở trong đó chính là…..hài cốt của Yuna.”