Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tim tôi đập thình thịch.
"Đường Kiêu, anh đừng làm loạn, em không muốn chơi mấy thứ vớ vẫn đó với anh đâu, em...!em sẽ giận đấy!”
Anh hơi thất vọng, đôi mắt tội nghiệp nhìn tôi.
"Cháng lẽ em không thể thương anh chút được sao?"
Tôi trợn trang mắt: Thương anh? Vậy ai sẽ thương em vậy?”
“Ai dà, Nhã Hàm, đừng e dè gò bó như vậy, chúng ta hãy khai phá vũ trụ mới đi
Tôi mỉm cười nhìn chăm chăm khuôn mặt cười còn tươi hơn cả hoa cúc của Đường Kiêu, cảnh cáo anh.
“Nếu anh dám làm trò gì với cơ thể em, em cam đoạn ngày mai sẽ khiến anh nhìn thấy dụng cụ gây an của anh trong góc phòng nào đó
"Anh yêu, anh phải nghĩ kĩ nha...!
Nụ cười của tôi khiến người đàn ông trước mặt không rét mà run, mỗi anh giật giật mấy lần "Ai không chơi thì không chơi, sao lại tàn nhan
như vậy? Em còn ác hơn cả Diệt Tuyệt sư thái
đấy.
Nhìn dáng vẻ tủi thân của anh, tôi phì cười, tiếp tục mắng anh: “Đúng vậy, anh cứ giả ngu đi, có tin em biến anh thành đại sư một trứng không ha?"
“A...!Em giết anh đi
Đường Kiêu kêu rên một tiếng, ném cả người tôi lên giường, nhào lên.
"Anh mặc kệ dù hôm nay em tịch thu công cụ gây án của anh, anh cũng phải quyết chiến với em den hung dong!"
Nói xong, anh liên vùi đầu vào ngực tôi, hít sâu một hơi, si mê nói: "Ngục tốt quá, mỗi tội hơi nhỏ"
Tôi thật muốn di anh chết ngạt trước ngực tôi
Một đêm giày và không ngủ không nghỉ không biết xấu họ không biết then thùng qua đi, tôi bị mọi sạch sức lực Đường Kieu lại van ngâm nga hết, cơ thể trấn trường lạc qua lặc lại trước mặt tôi như chẳng có chuyện gì.
Tôi gai mắt anh, cầm gối đập anh.
"Anh có thấy phiền không vậy? Lắc qua lắc lại, thể lực tốt à? Anh từng nghe câu này chưa, chỉ có ruộng cày không xấu, không có trâu mệt không tử, anh như này, sớm muộn cũng có ngày em ép khổ anh."
Đường Kiêu khinh thường hừ một tiếng: “Thôi đi, trước đó là ai khóc lóc xin tha vậy? Ai, em không được rồi, không cách nào thỏa mãn anh "
Tôi quay mặt qua cho khác, dựa vào đó để che
giấu sự xấu hổ của mình.
“không thỏa mãn được anh thì anh đi tìm người
phụ nữ khác đi, em không ngăn
Anh đột nhiên nhào tới, quay mặt tôi lại hỏi tôi: Em nghiêm túc a? Vậy...!anh gọi máy phục vụ khách sạn đến nhé"
Tôi trùng mặt lạnh lùng nhìn: “Anh dam?"
Anh cười khẽ một tiếng, hôn lên mặt tôi
"Ngoài miệng nói không quan tâm, thật ra trong lòng quan tâm hơn bất cứ ai, sao em lại thích nói một đẳng nghĩ một nẻo vậy hả?
Tôi bị anh nhìn thấu bí mật đáy lòng, trên mặt lúc đó lúc trắng, dứt khoát cần một cái lên tay anh.
Dáng người Đường Kiêu rất đẹp, có lẽ liên quan đến nguyên nhân bình thường anh thích đến phòng tập thể thao, thuộc kiểu thêm một ít thịt thì béo, thiếu đi một ít thì gầy.
Cả người anh toàn cơ bắp, nhưng không hề mất vẻ đẹp thẩm mỹ, tôi cần một cái chạm vào đường cong cơ thể anh, cường tráng mà lại rất co dan.
Không thể không nói, người đàn ông như vậy rất thích hợp đi làm người mau đồ lót nam
Không nên đi quảng cáo quân lot chữ T, nhưn vậy mới càng có sức hút, quyền rủ, rất giống tinh cách của anh
Vừa nghĩ tới giấc mơ tôi mơ từ lâu, đổi lại thành Đường Kiểu mặc quân chữ T múa cột trước mặt tôi, tôi nghĩ nhất định toi sẽ không chút do dự nhào vào anh
Ừm, không chút do dự.
Nghĩ tới đây, tôi liền buông anh ra, cười ngốc hì hi.
Đường Kiêu bất đắc dĩ cần xương quai xanh của tôi, sức lực không kém tôi cần anh là bao, đều là kiểu rất nhẹ nhàng, ngược lại có phần như đang hôn dịu dàng.
"Cười ngớ ngẩn gì vậy? Như đồ ngốc vậy.
Tôi cảm thấy gần đây anh đặt cho tôi quá nhiều tên thân mật, từ Nhã Hàm, em yêu, đến cưng, cuối cùng biến thành đồ ngốc, dân dân đi đến bờ vực sụp đổ, khiến tôi rất muốn đánh tay đội với anh.
“Đường Kiêu, sau này anh chỉ có thể gọi em là em yêu, anh biết chưa? Đừng gọi những cái tên khó nghe đó nữa, em không chịu được.
Anh lườm tôi: "Anh không làm, gọi em là đô ngốc thì sao? Hay là thiếu nang? Hay là tiên nữ ngực phẳng”
Tôi giật giật khỏe một "Anh dám nói em ngực pháng, ern sẽ nói với tất cả mọi người anh bị bệnh liệt dương.
Anh đắc ý vén chặn tôi lên, tôi bị hành động này của anh dọa cho suýt lần xuống giường, dù sao trên người tôi toàn là dấu vết đêm qua anh giày và quá mức, bị anh nhìn thấy sẽ thẹn thùng!
Anh cười xấu xa đứng trước mặt tôi, làm động tác vươn về trước.
“Mở to mắt chó của em nhìn cho kỹ đi, ông đây là cực phẩm đấy? Em có dám đại chiến ba trầm hiệp với anh không?”
Tôi suýt nữa bị anh dọa cho bài tiết, đành phải cầu xin tha thứ "Đại hiệp, tiểu nữ tử có mặt không biết Thái Sơn, ngài đừng chấp nhất với toi..."
Đang diễn kịch, ai ngờ điện thoại lại vang lên, tôi nhìn, là của Đường Kiêu, bèn muốn xem xem anh có kẻ thứ ba sau lưng tôi không, vội vàng chạy xuống giường, lấy điện thoại di động từ trong túi áo của anh ra nhìn.
"Chắc chắc, Phân Dục Nam gọi điện tới
Đường Kiểu ôm lấy vòng eo trần trụi của tôi, tiên thể sở soạng cho không nên sở, nhíu mày nói: "Thật đen đui, không muốn nhận
Nói xong anh liền muốn hôn tôi, đầu tôi lóe lên ấn nút trả lời, đưa đến bên tại Đường Kiêu
“Em điên rồi!
Anh nói khẩu hình rồi giơ ngón giữa lên với tôi, tôi cho anh nụ cười như Mona Lisa, nhún nhún vai, ý là: “Đâu phải tại em."
“Alo, Nam Nam, có chuyện gì không?”
Giọng của Đường Kiệu lập tức trở nên dịu dàng như nước, như có thể khiến người ta chết chim trong đó, anh như này không bình thường gì cả, tôi nghe mà da gà mọc hết trên lưng
“À, như này, tối hôm qua anh uống rượu với Tử Thông ở bên ngoài.
Đúng vậy, giữa trưa sẽ không trở lại, anh phải ngủ ngon một giấc đã
“Cái gì? Em nghi ngờ anh có người bên ngoài Anh yêu em như thế, còn trao cà Đường Thị cho em, sao em có thể nghi ngờ anh vậy chứ?"
Nam Nam, em đừng suy nghĩ quá nhiều, anh yêu em buổi tối anh sẽ quay về được không? Chuyện đăng ký cú đợi thêm mấy ngày đi mấy ngày này anh đang bận một vụ làm ăn lớn
Đúng, em cứ quản chặt tiền của anh là được, dù sao của anh cũng là của em mà
“Ừm, được, bái bai
Vừa nói xong, anh lập tức bóp điện thoại.
Tôi khoanh tay ở một bên cao ngạo nhìn anh.
“Ôi ôi, Nam Nam, em cứ quản chặt tiền của anh, của anh cũng là của em...!Anh đã bao giờ nói chuyện với em dịu dàng vậy chưa?"
Đường Kiêu cười hì hì bò qua, vẻ mặt nhân nhỏ.
"Sao có thể chứ, anh làm vậy dễ khiến cô ta lỡ là mà?"
"Mau cút đi, đừng có dùng cái miệng từng nói lời tình cảm với cô ta để nói chuyện với em."
Tôi nổi gian quay sang một bên, qua một lật lại không nhịn được hỏi anh
"Cô ta nói gì vậy?”
Đường Kiệu tỏ ra rất vô tội
.