Giọt mộng và hoa tinh cầu

chương 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùa hè năm tôi 16 tuổi. Ngày 27 tháng 7. Đại hội pháo hoa Otomikawa. Chúng tôi nhìn xuống thành phố từ đồi Gió Vỗ. Một bông pháo hoa thật bự bung nở, ánh sáng tỏa rộng trước mắt chúng tôi như tấm rèm. Có cậu kề bên. Mình đã nghe được giọng cậu.

“Mình thích cậu.”

Mình được cậu tỏ tình. Thời khắc đó mình đã biết trước.

Đó là lời tiên tri khi tôi 6 tuổi. Vào một ngày hè nóng nực, ánh mặt trời cũng gay gắt, nhưng nhiêu đó cũng chẳng hại gì, tôi cùng lũ trẻ hàng xóm mấy đứa chơi đấu súng nước với nhau.

Lúc đó, tôi đột nhiên mất ý thức trong khoảnh khắc. Vào thời khắc đó, tôi đã thấy màn tỏ tình. Vì là chuyện xảy ra trong giây lát nên tôi nghĩ không ai nhận ra tôi mất ý thức hay bị gì.

Tôi đem chuyện hình ảnh đột nhiên nổi lên trong tâm trí kể lại với ông thì được ông chỉ rằng đó chính là tiên tri. Rồi sau đó, tôi được kể cho nghe chuyện đàn ông nhà Inochimiya được sinh ra đã mang trong mình năng lực tiên tri. Có vẻ như năng lực này có liên quan đến việc nhà Ichinomiya truyền đời làm trụ trì ở chùa nhưng cụ thể thế nào thì hình như ông cũng không rõ. Chỉ là vào năm tôi 6 tuổi, tôi đã thấy tương lai 10 năm sau, khi tôi 16 tuổi. Có vẻ hiếm có tiên tri tương lai xa như vậy. Nhưng tôi từng nghe ông kể rằng ngày xưa có người tiên tri trước đến 1000 năm. Vậy nên, dù nói là hiếm nhưng chẳng phải là chuyện cỡ 3 thế hệ trước từng có hay sao.

Và, có một điều cần chú ý. Nếu thay đổi tương lai thì sẽ mất năng lực tiên tri, nên nếu có ý định thay đổi tương lai là không được đâu nhé. Tôi được ông dặn như vậy.

Tôi vẫn nhớ giọng nói của đối phương trong màn tỏ tình tiên tri ấy. Giọng nói là thứ mà có vẻ dù 10 năm có trôi qua thì cũng không thay đổi. Có phải vì không đổi nên khác với con trai không nhỉ.

Đối phương là Fumita Kaede, bằng tuổi, đang học cùng trường tiểu học với tôi. Nhà cũng gần đây, đi học cùng một nhóm nên ngày nào cũng gặp nhau nhưng vì khác lớp nên không mấy khi nói chuyện.

Trường tiểu học của bọn tôi cỡ 2 năm lại đổi lớp một lần. Vào năm lớp 3 tiểu học, lần đầu tiên tôi cùng lớp với cô ấy. Mà chỗ ngồi cũng ngay cạnh.

Giới thiệu bản thân sau khi chuyển lớp. Tự giới thiệu xong, tôi vừa háo hức xem có thể kết bạn với ai đây vừa nghe những học sinh cùng lớp mới tự giới thiệu. Rồi còn xem mấy đứa đã học cùng lớp được 1, 2 năm rồi sẽ giới thiệu cái gì đây, thật thú vị.

Nhưng nói gì thì nói, riêng lúc nghe màn tự giới thiệu của Fumita Kaede là khác.

Tôi không biết nhiều về người sẽ tỏ tình với mình trong tương lai. Màn tự giới thiệu chính là cơ hội có một không hai để tôi biết thêm về cô ấy. Tôi tập trung nghe từng câu từng chữ để không bị sót chỗ nào.

Cho đến giờ, những gì tôi biết chỉ là mấy thứ cỡ như cô ấy có dáng người mảnh khảnh, hiện đang cao hơn tôi một chút, mái tóc dài, mỏng rất đẹp và thỉnh thoảng cô ấy sẽ tết ba một đoạn của mái tóc dài ấy.

“Mình là Fumita Kaede. Rất mong được mọi người giúp đỡ.”

Trái với tâm trạng đang muốn nghe như nuốt chữ của tôi, Kaede chỉ nói có vậy rồi quay về chỗ mất tiêu. Có vẻ cậu ấy đã khá căng thẳng. Về tới chỗ là thở ra một hơi thật sâu, còn lấy tay vuốt ngực.

Rốt cuộc thì tôi cũng chả rõ lắm về Kaede. Nhưng đã hiểu rằng cậu ấy thuộc tuýp người căng thẳng khi đứng trước đám đông. Nhiêu đó là tốt rồi. Từ giờ trở đi, biết thêm nhiều nhiều về cậu ấy nữa là được. Tại vì chúng tôi là bạn kề bàn mà.

Trước tiên là bước khởi đầu.

“Chiếu cố mình với nhé.” - Tôi nhỏ giọng bắt chuyện, cố gắng tiếp cận sau khi cậu ấy kết thúc màn tự giới thiệu và về chỗ. “Mình cũng thế.” - Khác với ấn tượng lúc tự giới thiệu bản thân, cậu ấy đã hướng về phía tôi cười rạng rỡ. Dù căng thẳng trước đám đông nhưng có vẻ cậu ấy không phải người nhút nhát.

Chỗ ngồi cũng ngay cạnh cậu ấy, chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết, qua khoảng 1 tháng là tôi đã biết khá nhiều về cậu ấy.

Kaede đang học piano, có vẻ như cậu ấy thích giờ học nhạc. Chơi thể thao ở mức bình bình. Kiểm tra các môn đại khái đều đạt 100 điểm, là người thông minh. Cậu ấy thích cả sách nữa nên hình như vào giờ nghỉ hay cùng các bạn nữ tới thư viện.

Trong giờ học, chúng tôi mượn qua mượn lại sách giáo khoa này, rồi có lúc lại trêu chọc nhau... Đi học chưa lúc nào vui đến thế, đến nỗi khi học kỳ 1 kết thúc, tôi chả muốn nghỉ hè.

Vào kỳ nghỉ hè là tôi không còn được gặp Kaede. Ấy thế mà tôi đã mong biết đâu có thể gặp Kaede ở đâu đó nên đã ra ngoài chơi thật nhiều, nhưng rốt cuộc cũng chả gặp được.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè năm lớp 3 tiểu học. Trong phòng khách, khi tôi đang xếp đồ để ngày mai tới trường vào ba lô.

Tôi đã nhìn thấy tương lai.

Một ngày mưa. Trên đường từ trường về. Kaede suýt chút nữa thì rơi xuống sông. Tôi quay ra với lấy tay cậu ấy. Đến đó, bối cảnh bỗng chuyển đổi, ý thức tôi quay trở lại.

Ở phòng khách, ti vi đưa tin cơn bão số 21 đang tiến gần đến quần đảo Nhật Bản. Nhìn vào mực nước sông khi đó thì tương lai mà tôi đã thấy chắc chắn là vào ngày bão rồi còn gì.

Ngày đầu tiên tới trường sau kỳ nghỉ hè. Bất chấp bão đang tới gần, nhà trường không có thông báo nghỉ học gì, hình như vẫn khai giảng và lên lớp như thường. Theo như mẹ nói thì có vẻ nếu không có cảnh báo cuồng phong, nhà trường sẽ không ra quyết định nghỉ học.

“Đi cẩn thận nhá.”

“Dạ ...ạ”

Cha tôi dõi mắt theo, ông mở cửa sảnh chính, đang mưa nhưng không đến nỗi lớn lắm, có vẻ nền đất đến chỗ mái hiên vẫn chưa bị ướt. Tôi giương ô rồi đi ra ngoài. Gió cũng không đến nỗi mạnh lắm. Tôi đi về hướng địa điểm tập trung để đi học theo nhóm.

Tôi tới địa điểm tập trung sau khoảng 1 phút đi bộ, Kaede đã ở đó rồi. Những người khác vẫn chưa ai đến. Có vẻ Kaede không chú ý đến hướng này. Tôi có thể thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ấy lúc này đang ngước lên nhìn trời qua chiếc ô.

Càng lại gần Kaede, bước chân tôi càng chậm lại. Có một thằng nhóc Inochimiya trong tôi đang căng thẳng vì lâu ngày không gặp Kaede sau kỳ nghỉ hè. Trước lúc nghỉ hè còn thân thiết như vậy, mà giờ tôi không biết nên mở lời sao.

Lại gần Kaede tôi mới nhận ra một chuyện. Kaede đang mặc chiếc áo phông màu hồng có nhún bèo trên vai và bên dưới là quần đùi bò. Giống hệt trang phục tôi thấy trong khoảnh khắc tiên tri. Quả nhiên là hôm nay. Chuyện này khiến tôi không thể dậm chân tại chỗ thêm nữa. Lại gần chỗ Kaede, tôi cất tiếng.

“Chào buổi sáng.”

“A, chào buổi sáng. Chả có ai đến cả làm mình đang lo không biết có thật là sẽ tới trường không nữa.” Kaede mỉm cười quay sang.

“Hình như có đấy. Dù tớ nghĩ được nghỉ cũng tốt ha.” - Tôi nói, rồi ngước lên nhìn trời giống Kaede ban nãy. Mây cuồn cuộn bao phủ một màu xám lên cả bầu trời. Có vẻ như trên cao gió lớn lắm.

Nói chuyện với Kaede được một lúc thì những bạn học khác cũng lần lượt tới tập trung. Cảm giác căng thẳng ban nãy cũng tan biến.

Tôi trông ra ngoài từ chỗ ngồi dưới cùng cạnh cửa sổ lớp học. Từng dòng nước mưa trút xuống thật mạnh. Khung cảnh sân trường qua cửa kính cũng nhòe đi vì mưa hắt. Có vẻ gió cũng mạnh hơn lúc sáng.

Chuông tiết thứ 3 reo lên, như mọi khi thì giáo viên phụ trách đã tới lớp học trước lúc chuông reo rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa tới. Cả lớp bắt đầu nháo lên. Khi tôi cũng bắt đầu nói với Kaede đang ngồi bên cạnh không biết thầy giáo sao rồi thì cửa phòng học mở ra, thầy giáo phụ trách hơi gấp gáp đi vào. Thầy không nói gì, đứng trên bục giảng bắt đầu viết gì đó. Trong màn mưa, tiếng phấn táp táp trên bảng đen vang vọng khắp phòng học.

“Chắc mọi người cũng biết rồi nhưng mà thầy sẽ nói lại, bão đang đến gần. Vì buổi học hôm nay chúng ta được nghỉ nên bây giờ sẽ tập trung lại để về nhà nhé.” - Thầy nói rất nhanh.

Cả lớp lại nháo lên. Thế là thầy lại lớn tiếng nói.

“Chuẩn bị đồ đi về rồi tập trung ở chỗ thầy viết trên bảng luôn đi.”

Từng phòng học, từng nhóm đã được viết trên bảng. Vì nhà tôi gần nhà Kaede nên được phân vào cùng nhóm, có lẽ sẽ được về cùng nhau đến nửa đường.

Mấy đứa học sinh chúng tôi tập trung theo khu mình sống ở phòng thứ 8 dưới tầng 1, tất cả bắt đầu đi về theo nhóm đã được phân. Có vẻ mỗi nhóm sẽ có một giáo viên dẫn đầu.

Nhóm chúng tôi hơi chậm hơn xíu, đủ quân số rồi mới bắt đầu đi về. Gió lúc này vẫn chưa mạnh đến mức gió lốc nhưng cũng đủ để dù có che ô thì từ đầu gối trở xuống vẫn ướt nhẹp. Thỉnh thoảng gió thổi mạnh, tạt ào ào nước mưa lên ô.

“Chú ý đi đường cẩn thận đấy nhé.”

Lẫn trong tiếng mưa rơi, nhưng tiếng thầy thể dục hướng dẫn đi cuối hàng vẫn rất rõ ràng.

Tôi đã định ở gần chỗ Kaede nhưng ở đó có mấy bạn nữ khác nữa nên không còn cách nào khác đành đi phía sau cậu ấy. Có gần 20 học sinh đang đi bộ theo 2 hàng.

Tôi biết đến năm 16 tuổi, tôi sẽ cao hơn Kaede nhưng bây giờ cậu ấy vẫn đang cao hơn. Vừa đi tôi vừa mơ hồ nhìn chiếc cặp hồng của cậu ấy ẩn sau chiếc ô đỏ. Trong người tôi tràn đầy chính khí: không thể không bảo vệ đứa trẻ này.

Trong tiên tri tôi đã thấy thì đó là con sông gần nhà Kaede. Mà từ trường về nhà tôi gần hơn nên tôi sẽ về nhà trước mất. Cứ đi qua nhà mình mà theo đuôi Kaede thì chẳng phải rất đáng nghi, rồi thầy giáo thể nào cũng ngăn lại hay sao.

“Hẹn gặp sau nhé.”

Tôi nói từ tận đáy lòng khi gần tới nhà và không còn cách nào khác đành tách đoàn.

“Về cẩn thận đấy.” Tôi còn nghe được tiếng thầy thể dục nói rất lớn ở phía sau.

Tôi giả vờ về nhà rồi vòng trở lại, len lén đi theo sau đoàn. Cầu cho đừng bị ai nhìn thấy, cũng đừng bị cách quá xa. Đoàn 5 chiếc ô nhỏ và 1 ô lớn đang đi trước tôi cỡ 10 mét. Sợ là thầy chắc sẽ theo học sinh xa nhất về tận nhà. Nhưng không phải trong tiên tri tôi thấy Kaede đi một mình hay sao.

Kaede và một bạn khác tách đoàn từ ngã rẽ mất chừng 3 phút đi bộ tính từ chỗ tôi đang theo đoàn. Theo như tiên tri thì thầy giáo đi theo 3 bạn còn lại. Ngay sau khi tách đoàn, Kaede cũng tách luôn với bạn kia và đi một mình.

Sau đó, tôi cũng lén theo sau.

Gần tới nhà Kaede có một cây cầu đá nhỏ. Rồi thì Kaede ngồi xổm ở góc cây cầu. Có gì ở đó vậy nhỉ. Cậu ấy nhất thời đứng dậy rồi đi trở lại chỗ cây cầu. Tôi cứ nghĩ cậu ấy đã chú ý đến chỗ này nên căng hết cả người lên nhưng Kaede cứ thế đi về phía sông rồi lại ngồi xổm xuống lần nữa.

Trong mắt tôi giờ chỉ có hình bóng Kaede đang ngồi xổm bên sông. Đây chính là địa điểm tôi đã thấy trong tiên tri. Tôi nhanh chóng chạy tới.

Lúc đó, Kaede đang với tay xuống sông. Cơ thể loạng choạng như thể đang rơi xuống sông đến nơi rồi. Lúc tôi sắp tới chỗ Kaede thì cậu ấy trượt chân như thể sắp bị dòng sông cuốn đi mất. Tiếng gầm gừ của dòng nước lũ trong khoảnh khắc như xa xăm, tôi có thể thấy cử động của Kaede như một thước phim quay chậm. Tôi tóm lấy tay cậu ấy.

Với tới rồi. Giây phút tôi nắm được tay Kaede, dòng chảy thời gian lại trở về tốc độ bình thường của nó.

“Ư wa” Kaede thốt lên, hai chúng tôi ngã dập mông xuống bờ đê. Cây dù xanh tôi đang cầm trên tay rớt xuống đất còn cây dù đỏ của Kaede thì bị nước cuốn đi mất rồi. Tại lúc nãy hai đứa ngã đập mông xuống nên giờ mông ướt hết rồi, trên tay còn cảm nhận được cả đất và cỏ ướt nhẹp. Trong tiên tri tôi đã định cool ngầu cứu lấy Kaede mà giờ thì có vẻ không giống vậy. Nhưng dù sao thì cũng kịp rồi, may quá.

“Ryo?” Điệu bộ như muốn hỏi tôi: Sao cậu lại ở đây?

“Không sao chứ?”

“Ừ, cảm ơn cậu.”

“Ô bị cuốn đi mất tiêu rồi nhỉ.”

“A... làm sao giờ!”

Kaede lại quỳ gối, dòm chăm chăm xuống dòng sông. Nhưng chiếc ô đã không còn ở đó. Có lẽ đã bị dòng chảy dữ dội dưới cầu nuốt chửng rồi. Dòng nước quanh đó đục ngầu, tung bụi nước. Nước lũ không chảy qua gầm cầu được đang dâng lên chăng. Mực nước đang dâng cao hơn cả cây cầu rồi.

“Có vẻ như chỉ còn cách là bỏ lại cây dù nhỉ.”

Kaede quay thẳng về hướng này, làm mặt như sắp khóc đến nơi.

“Mà, cậu làm gì ở đây thế?”

“Ấy.”

Chỗ Kaede chỉ có cái chai đang mắc vào cành cây, quay vòng vòng trên mặt nước. Hình như có một bông hoa màu hồng bên trong thì phải. Dù giữa dòng nước đục ngầu nhưng vẫn thấy được vẻ đẹp của nó, đúng là rất hút mắt.

“Cậu định lượm cái đó à?”

“Ừ.”

Khoảng cách này nếu với tay thì chắc cũng tới. Tôi ngồi sát mé sông rồi với tay phải ra. Với đến nơi rồi mà lại không tới. Còn một chút nữa thôi vậy mà. Tôi cố rướn vai phải lên trước chút nữa thì ngón giữa chạm được vào cái chai. Sau đó tôi cố dùng ngón giữa kéo cái chai lại để nhặt lên.

“Túm được rồi!”

Tôi nói, cố cho Kaede nhìn thấy cái chai. Trong khoảnh khắc đó, chỗ đất đã đẫm nước lở ra, chân trái tôi trượt xuống. Tôi mất thăng bằng, cả người đổ về phía dòng sông. Tay vẫn không buông cái chai.

Bỗng tôi cảm giác ai đó nắm lấy cánh tay đang cầm cái chai của mình. Không phải tay của Kaede. Là một bàn tay lớn hơn.

“Được rồi.” Giọng cha cất lên. Tôi được ông kéo trở lại nền đất.

“Cha!”

“Không sao chứ?”

“Dạ. Sao cha ở đây?”

“Biết rồi còn hỏi?.” Cha chỉ nhẹ nhàng nói vậy. Chắc chắn là tiên tri rồi.

“Ở đó nguy hiểm lắm hai đứa, lại đây đi.”

Cha dẫn chúng tôi quay lại phía trên cây cầu đá. Tôi cứ nghĩ sẽ bị cha giận nhưng không.

“Bé Kaede không bị thương chứ?”

“Dạ.”

“Ryo thì sao?”

“Không sao ạ.”

“Vậy à, tốt quá rồi.”

“Đây, cho cậu.” Tôi trao cho cậu ấy chiếc lọ nhặt từ dưới sông lên.

“Cảm ơn cậu.”

Trong chiếc lọ có dính đất vài chỗ là bông hoa màu hồng nhạt vẫn còn tươi, xòe rộng 5 cánh.

“Vậy, chú và Ryo đưa cháu về nhé.”

Ba người chúng tôi hướng về phía nhà Kaede. Cha dùng ô của tôi, để hai đứa tôi dùng chiếc ô lớn của ông.

Mẹ Kaede rối rít cảm tạ hai cha con.

Đưa Kaede về nhà xong, tôi cùng cha về nhà.

“Cứu bạn nữ như vậy chẳng phải rất tuyệt hay sao.”

“Mặc dù cuối cùng lại được cha cứu lại ha.”

“Cha mẹ cứu con cái là chuyện đương nhiên mà.”

“Mà, nếu trong tiên tri con biết trước thì đã mang thêm 1 chiếc ô đi nữa rồi đó cha.”

“Ryo nữa? Con nhìn thấy trong tiên tri rồi mà chứ nhỉ?”

“Con chưa nhìn được đến đoạn đó ạ. Con cũng không biết là cha sẽ tới nữa…”

“Vậy à. Trong tiên tri của cha thì con cũng chỉ mang cây dù của mình đi thôi. Hơn nữa, Ryo có thể cùng bé Kaede đi chung 1 ô chẳng phải rất tốt hay sao.” Cha ghẹo.

Truyện Chữ Hay