Trần Kiều nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ửng hồng của Noãn Noãn, muốn nói lại thôi.
Noãn Noãn hơi sững sờ, quay đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt hoang mang: "Sao vậy?"
Trần Kiều lắc đầu một cái: "Không có gì."
Suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn giữ lại những lời trong lòng, thay đổi một cách nói khác: "Phó Bác Ngôn đối xử với em thật tốt."
Noãn Noãn không để ý, còn vô cùng chính trực đáp lời:" Thật sự rất tốt, trước đó không phải từng có người nói là anh ấy rất biết quan tâm đến hậu bối sao? Chắc có lẽ vì nguyên nhân này. Hơn nữa để đến lúc đó chúng tôi còn thương lượng về chương trình, cho nên mới tìm phòng đối diện."
Cô nhớ lại khi cô hỏi Phó Bác Ngôn, ý của anh cũng tương tự như vậy.
"Cái chung cư đó mà còn có thể cho thuê phòng."
Noãn Noãn lên tiếng đáp, không chút để ý nói: "Đúng vậy, Phó lão sư nói đó là phòng của bạn anh ấy, người đó vừa ra nước ngoài, nên phòng cũng để trống, nên anh ấy mới hỏi hộ cho em."
Trần Kiều: ". . . . . ."
Liếc nhìn vẻ mặt của nghệ sĩ nhà mình, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Tại sao Trần Kiều cứ cảm thấy, vị Phó lão sư kia đối với nghệ sĩ của mình rõ ràng rất khác. Nhưng mà những lời này cô ấy không thể chủ động nói ra, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bản thân cô ấy thôi.
Sau khi đứng ở phòng nghỉ một lát, Trần Kiều liền đi.
Noãn Noãn ôm điện thoại di động nghe ca nhạc, trong tay còn cầm một quyển sách, chẳng biết tại sao, suy nghĩ đột nhiên trôi đến những gì đã nói với Phó Bác Ngôn hôm đó.
Lúc trước, khi cô nhờ Phó Bác Ngôn tìm phòng thuê cho mình, khi hai người ăn cơm, cũng có nói đến một số yêu cầu của bản thân.
Sau đó cũng không nghe Phó Bác Ngôn nói gì, đến ngày nọ cô đột nhiên nhớ tới, liền nhắn tin hỏi thử.
Lúc ấy Phó Bác Ngôn trả lời rất nhanh.
Trực tiếp gửi tin nhắn thoại đến: "Đã tìm được rồi, cô xem có hài lòng không?"
Lúc ấy Noãn Noãn thật sự rất vui mừng, liền hỏi: "Chỗ này gần đài truyền hình không, có thể xem ảnh chụp căn phòng được không?"
Phó Bác Ngôn nhanh chóng gửi tin nhắn thoại trả lời: "Rất gần, đi bộ khoảng phút, để tôi gửi ảnh chụp cho cô."
Giọng nói trầm thấp quyến rũ, làm cô nghe đến mê mẩn.
Noãn Noãn cười nhẹ, cong môi, trong giọng nói mang theo niềm vui, hỏi:" Vậy sao, vậy là cái chung cư gần đài truyền hình nhất đúng không?"
Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như Phó Bác Ngôn cũng ở chung cư đó.
Trong lúc nhất thời lại quên mất là Phó Bác Ngôn nói đi chụp hình, cho đến phút sao, Phó Bác Ngôn gửi tất cả ảnh về căn phòng cho cô.
Lúc đó cô mới nghĩ đến, sao lại nhanh như vậy?
Đầy nghi ngờ, Noãn Noãn khẽ hỏi: "Phó lão sư đang đứng chỗ căn phòng đó sao? Sao lại nhanh như vậy?"
Phó Bác Ngôn khẽ cười, hạ giọng đáp lời: "Đúng vậy."
Tiếng cười của Phó Bác Ngôn, truyền từ đầu kia cuộc gọi đến, có hơi thay đổi vì dòng điện thoại lưu chuyển, mang theo sự quyến rũ.
Noãn Noãn định hỏi thêm, Phó Bác Ngôn lại như biết được, bổ sung thêm một câu: "Phòng tôi tìm cho cô, ở đối diện phòng tôi."
Lúc ấy cô im lặng một lúc, cầm điện thoại ngây ngẩn ngồi trên ghế, cho đến khi bên kia có tiếng gọi lại, cô mới phản ứng được.
Giọng Phó Bác Ngôn lại vang lên: "Sao vậy? Không tiện sao?"
Noãn Noãn nhanh chóng trả lời: "Không ngại ạ,"
Dĩ nhiên là cô không ngại, sao cô lại ngại chứ, chuyện tốt như vậy.
Bây giờ suy nghĩ một chút, có thể sống đối diện phòng thần tượng, giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy.
Khiến cho cô không nhịn được, vui mừng muốn điên.
Thấm thoắt, đã đến lúc Noãn Noãn phải đến thành phố Z.
Cô quyết định đến sớm hai người, để sau khi đến có thể nghỉ ngơi một chút, có thể chuẩn bị sẵn sàng vào trạng thái làm việc.
Công việc giai đoạn này ở thành phố S đã chấm dút, chương trình của cô đã thu trước rất tốt, có thể phát trong vòng hai tháng, tổng cộng thu tám số.
Cũng có thể nói, đài truyền hình để có thể sắp xếp thời gian cho cô đã ra một quyết định quan trọng.
Ngày Noãn Noãn xuất phát, trời ấm, gió nhẹ, ánh mặt trời dịu nhẹ.
Trần Kiều đưa cô và Lâm Lâm đến sân bay, vừa gặp được Noãn Noãn đã bắt đầu nói.
Cho đến lúc này, những lời phát ra vẫn quanh đi quẩn lại.
"Em đến thành phố Z, nhất định phải kiềm chế tính tình của mình, nhất định sẽ có liên hoan, đến lúc đó đừng cứ trưng khuôn mặt lạnh lùng ra đó, biết không?"
Noãn Noãn gật đầu, vẻ mặt chán nản: "Em biết rõ."
Ba chữ đó, cô đã nói đi nói lại đến chết lặng.
Trần Kiều vẫn nhìn cô: "Biết thì phải nhớ đấy, Lâm Lâm, cô chú ý Noãn Noãn cho tôi, đừng để Noãn Noãn thấy Phó lão sư lại thành hoa si, làm mất mặt mũi của đài chúng ta."
Lâm Lâm ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Vâng, chị Trần Kiều, em đã biết rõ."
Noãn Noãn: "..."
Không nói gì, liếc hai người, dù cho nhìn thấy sắc đẹp, cô cũng có giới hạn của mình cơ mà.
Sân bay người đến kẻ đi, cũng mai đồ của Noãn Noãn không nhiều, chỉ hai cái vali vừa, tự cô cũng có thể xách được, còn có thêm Lâm Lâm, hai người vừa đúng bốn cái vali.
Trần Kiều vẫn cố dặn dò thêm "Giữ gìn sức khoẻ", sau đó Noãn Noãn và Lâm Lâm vào làm thủ tục.
Người khá nhiều, dòng người xếp hàng trước mặt đông đúc, Noãn Noãn và Lâm Lâm mỗi người hai vali từng bước từng bước di chuyển về phía trước.
Cũng mai sức lực của Noãn Noãn khá ổn, cho nên chút hành lý này là chuyện nhỏ, tự Noãn Noãn có thể làm được, còn về người trợ lý của cô, nói về sức lực, thật không thể bằng cô.
Sau khi làm xong thủ tục, hai người đã thoải mái đến phòng chờ.
Dòng người hối hả di chuyển, Noãn Noãn chỉ nhìn đã thấy đau đầu.
Cũng may là không cần đợi lâu thì đã lên máy bay, cô vừa lên máy bay liền ngủ.
Cho dù bên ngoài cửa số là trời xanh mây trắng, cô cũng chả quan tâm.
Mang bịt mắt, ngủ ngon suốt hành trình, cho đến khi có tiếng loa vang lên, Noãn Noãn mới tỉnh dậy.
Từ bên ô cửa nhỏ nhìn xuống, có thể nhìn toàn cảnh thành phố Z.
So sánh với thành phố S, công tác phủ xanh thành phố được thực hiện tốt hơn.
Thành phố S làm công nghiệp, bị ô nhiễm nghiêm trọng, nhưng thành phố Z thì khác, cây xanh được trồng rất nhiều.
Khiến cho người ta chỉ nhìn màu xanh mát mắt kia cũng cảm thấy vui vẻ.
Chỉ là phong cảnh thành phố Z, vẫn phải xuống tận nơi trải nghiệm mới biết được, thứ Noãn Noãn thích nhất, chắc là đồ ăn vặt của thành phố Z.
Đã rất lâu rồi chưa được ăn.
Nghĩ đến đây, trong mắt ánh lên sự vui vẻ.
Xuống khỏi máy bay, hai người đi đến băng chuyền nhận hàng lý.
Lâm Lâm chưa từng tới thành phố Z nên rất là tò mò.
Noãn Noãn cảm thấy buồn cười, cong môi nhìn cô ấy: "Buổi tối chị Noãn Noãn sẽ dẫn em đi ăn cơm, để cho em có thể cảm nhân thành phố Z là thế nào."
Nụ cười trên mặt Lâm Lâm trở nên rõ ràng: "Được ạ, vậy thì em sẽ chờ chị Noãn Noãn nha."
Noãn Noãn bật cười, khẽ cong môi, trong đôi mắt cất giấu ý cười.
Khiến Lâm Lâm nhìn cũng có chút sững sờ, không nhịn được tự nhủ: "Chị Noãn Noãn, chị đừng…cười với em nữa."
"Hả?" Noãn Noãn không nghe rõ, thân thể nghiêng về phía Lâm Lâm: "Em nói gì?"
Lâm Lâm lắc đầu một cái: "Không."
"Đúng rồi, chị Noãn Noãn, chúng ta đón xe về sao?"
Noãn Noãn hàm hồ lên tiếng: "Chắc vậy." Đến với dd lê quý đôn chấm com để ủng hộ người edit. Thật ra chính cô cũng không rõ lắm, trước khi lên máy bay, Phó Bác Ngôn có hỏi cô về thông tin chuyến bay, nhưng người ta có đến đón hay không thì cô không xác định được.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vừa được khởi động đã vang lên.
Ánh mắt Noãn Noãn sáng ngời, nhìn cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng lên tiếng: "Phó lão sư?"
Phó Bác Ngôn nhẹ giọng ừ một tiếng, hỏi: "Đang ở đâu vậy?"
"Đang đợi lấy hành lý ạ."
Phó Bác Ngôn nhíu mày: "Lát nữa ra ngoài thì đi về hướng cửa số , có một chiếc xe màu đen, biển số...Tôi ở đó đợi cô."
Câu nói sau cùng như mang theo lưu luyến, dịu dàng, tình cảm.
Noãn Noãn nghe thấy sững sờ, nhanh chóng trả lời: "Được, làm phiền Phó lão sư."
"Không có gì."
Sau khi cúp điện thoại, Noãn Noãn nhìn điện thoại một lúc, ngẩn ngơ.
Cho đến khi Lâm Lâm gọi cô, cô mới phục hồi tinh thần, sau khi lấy hành lý, hai người liền đi về phía cổng .
Xung quanh có không ít người đến đón, trong tay đều mang thao một tấm bảng, trên mặt là nụ cười, đang chờ đợi.
Sau khi Noãn Noãn liếc nhìn qua, liền thu lại tầm nhìn, đội mũ và đeo kính, cúi đầu bước trong đám người.
Chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa, cô mím môi, đi về phía đó.
Lúc Phó Bác Ngôn nhìn thấy bóng dáng kia, liền ra khỏi xe, anh mang chính trang, hình như là từ nơi nào đó chạy đến.
Lúc nhìn thấy bóng dáng ấy, đôi mắt sau kính đen như run lên, trong nháy mắt Noãn Noãn cảm thấy, Phó Bác Ngôn như vậy, thật là đẹp trai, mũi cô như nóng lên, như sắp không khống chế được bản thân.
Thu lại ánh mắt, Noãn Noãn mỉm cười, tháo kính mắt xuống, nhìn về phía Phó Bác Ngôn, lễ phép chào hỏi: "Phó Lão sư."
Phó Bác Ngôn gật đầu, nhẹ giọng nói: "Lên xe trước đi, để tôi cất hành lý cho."
"Được, làm phiền Phó lão sư rồi."
Hai người ngồi ghế sau, Noãn Noãn vừa lên xe, vẻ mặt hơi khác, quay đầu nhìn về phía phong cảnh vụt qua ngoài cửa xe, lướt qua như gió, phong cảnh thành phố Z rất đẹp, thậm chí so với lúc xuất phát từ thành phố S, còn sáng hơn.
Lâm Lâm thì tung tăng như đứa trẻ, lần đầu đến thành phố Z, vô cùng hứng khởi.
Noãn Noãn khẽ nhìn, cong môi cười.
Lúc thu lại ánh mắt, lại vừa lúc giao ánh mắt của Phó Bác Ngôn trong kính chiếu hậu, đôi mắt sâu lắng, Noãn Noãn như run lên, tim cũng đập nhanh nửa nhịp.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Noãn Noãn thua trận trước, chuyển ánh nhìn của mình.
Phó Bác Ngôn nhìn vành tai ửng đỏ của ai đó, cong môi cười.
Dư quang nhìn thấy Phó Bác Ngôn cong môi cười, sau đó Noãn Noãn liền kiềm chế bản thân, nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn của mình, trong đầu bắt đầu suy nghĩ một vấn đề.
Tại sao cô lại cảm thấy, trong đầu hiện lên một suy nghĩ hoang đường.
Mà hình như nó lại là sự thật.