Lý Văn Văn cò kè mặc cả rất thành thạo.
Giáo viên đời sống bất đắc dĩ lấy hai quả màu đen ra cho hai người, xụ mặt nói: "Chỉ lần này thôi đó, lần sau không được làm như vậy nữa."
Cô ấy hơi nghi ngờ liệu quyết định để cho Lý Văn Văn và Tống Nhất trở thành bạn cùng phòng có chính xác hay không.
Trước đó bên phía nhà trường đã nhận được tư liệu của Tống Nhất, đương nhiên cũng biết tình huống đặc biệt của đứa trẻ này.
Nhưng dựa theo kết quả khám sức khỏe, y tu đề nghị để cô hòa nhập với cuộc sống của người bình thường, đừng khiến cô trở nên quá đặc biệt.
Trong số các học sinh nội trú, đúng lúc chỉ có một mình Lý Văn Văn chưa có bạn cùng phòng, đương nhiên sẽ sắp xếp cho ở chung với Lý Văn Văn trước.
Nhưng Lý Văn Văn này, nói bình thường thì lại không bình thường cho lắm, cha mẹ cô bé một người Nguyên Anh, một người Hóa Hình, đều là ông to bà lớn ở Bộ Bảo vệ thành phố, mấy trăm năm chỉ có một đứa con là Lý Văn Văn, rất cưng chiều cô bé.
Cô bé rất là bướng, trong nhà không có ai trị được cô bé nên bèn đưa tới trường học để xã hội dạy dỗ.
Sắp xếp cho cô bé ở ký túc xá cũng là để tiện cho trường học quản thúc cô bé.
Tống Nhất có lòng đề phòng mạnh, lại như chim sợ cành cong, đối đầu với loại cô chủ như vậy, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Chỉ có thể xem tình hình rồi nói sau.
Cô giáo dẫn hai cô bé trở về phòng ký túc xá, phòng hai người rộng rãi thoải mái, đồ dùng cá nhân của cô cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, tốt hơn nhiều so với những đệ tử ngoại môn mới nhập môn ở kiếp trước của cô.
Nhưng Tống Nhất đã quen với việc có một ngọn núi riêng vẫn cảm thấy hoàn cảnh chật chội, hơn nữa cô không thích có người khác ở chung phòng với cô.
Quy tắc cũ: Nhịn.
"Hai em nghỉ ngơi sớm đi, nếu không ngày mai lên lớp lại không có tinh thần." Sau khi xác nhận Tống Nhất đã được thu xếp ổn thỏa, cô giáo bèn rời đi.
Trên mặt Lý Văn Văn đã không còn nước mắt, đang vui vẻ ăn hạt dẻ cười.
Nếu như không phải Tống Nhất tận mắt nhìn thấy cô bé gào khóc, có lẽ sẽ không thể nào liên hệ hai người lại với nhau.
"Cậu, không buồn nữa à?"
"Buồn gì chứ?"
"Lúc nãy..."
"À, đó là khóc cho bọn họ xem thôi.
Tớ khóc thì mới có người dỗ tớ, mới được ăn quả vui vẻ.
Không khóc thì chẳng có gì hết.
Bây giờ cũng chẳng có ai nhìn thấy, tớ khóc làm gì chứ."
"Tống Nhất: ???
"Không phải cậu gặp chuyện đáng sợ gì à? Còn bảo tớ mau chạy..."
Lý Văn Văn xụ mặt: "Tu tiên là chuyện đáng sợ nhất trên thế giới này.
Trường học là bể khổ, bao giờ tớ mới có thể lên bờ? Cha mẹ tớ quá đáng lắm, thế mà lại ném tớ ở trường học, còn chặn luôn tớ..."
Quan hệ ruột thịt ở giới tu tiên mờ nhạt, điều này phù hợp với nhận biết của Tống Nhất.
Nhưng nghe giọng điệu của Lý Văn Văn, cô lại cảm thấy hình như có gì đó sai sai.
Cô còn chưa kịp an ủi cô bé hai câu, Lý Văn Văn đã sáp lại gần cô và nói: "Không cầm cảm ơn tớ, cái này ngon lắm, nhưng chỉ có những trường hợp quan trọng như lễ nhập học thì nhà trường mới phát một quả, chỉ có một bí cảnh nhỏ thuộc Bộ Giáo dục sản xuất được, bên ngoài không có bán.
Cậu đã bỏ lỡ lễ nhập học, không biết bao mới có cơ hội được ăn."
Đây là linh quả mà kiếp trước Tống Nhất chưa từng thấy, cô cẩn thận nghiên cứu một phen.
Phía trên ẩn chứa linh khí nhàn nhạt khá tốt, nhưng hàm lượng linh khí cực ít, chỉ được tính là chất lượng bình thường, có trợ giúp rất nhỏ trong việc tu tiên.
Từ sau khi bước vào con đường tu tiên, cô chưa bao giờ thiếu những thứ này, thái độ của Lý Văn Văn lại giống như có được báu vật của trời đất.
Giới tu tiên hiện tại rất thiếu linh quả ư?
Cũng không đến mức này chứ, chỉ cần không phải là nơi cạn kiệt linh khí thì linh thực vẫn có thể sinh tồn.