Ứng Doãn Thừa nhớ lại giây phút đó, cậu đoán chắc lúc ấy mình đã kiểm soát biểu cảm vô cùng bình tĩnh, cho nên nỗi khiếp sợ của Du Dương tăng lên vùn vụt đều do phản ứng vô cảm của cậu.
Cậu như không hề nghe được lời của Du Dương vậy, câu sau cậu hỏi Du Dương là:
– Cậu cũng tới tắm tráng hả?
Tối đó Ứng Doãn Thừa không tới căn tin. Căn tin là nơi thứ hai có khả năng chạm mặt Lý Quyết nhất ngoài khu thang máy văn phòng lúc tám giờ năm mươi lăm phút sáng. Cậu về đến nhà mà không mở đèn, ngồi thừ trên sô pha, nhất thời không biết nên làm cái gì.
Nền giáo dục mà Ứng Doãn Thừa tiếp cận cũng khá cởi mở, cậu đã được học những tiết liên quan đến tâm lý và giới tính từ lâu, lại còn lớn lên trong môi trường bao dung, nên cậu tiếp nhận khái niệm “đồng tính” này rất nhanh, giống như chấp nhận nam châm có hai cực nam bắc vậy. Cấp ba học trường nam sinh, tốt nghiệp xong mọi người cũng tụ tập vài lần, phát hiện hóa ra trong lớp cũng có vài cặp tình nhân, các bạn học khác cũng chúc phúc, không ai có biểu hiện bài xích gì cả.
Ứng Doãn Thừa không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình thế nào. Biết đến khái niệm này, chấp nhận loại tình yêu này tồn tại là một chuyện, nhưng cái từ này dường như chẳng có chút dính dáng gì tới Lý Quyết cả, nhưng tại sao lại không dính dáng thì Ứng Doãn Thừa không nói được.
Lý Quyết là người đàn ông đồng trang lứa đầu tiên mà cậu gặp vừa làm thầy vừa làm bạn. Con trai rất khó khâm phục ai, dù cho trường đại học của cậu đã thuộc hàng đầu thế giới rồi, Ứng Doãn Thừa cũng chưa từng gặp được ai cùng lứa mà cậu cảm thấy sùng bái. Ứng Doãn Thừa thừa nhận bản thân mình có cảm tình với Lý Quyết, muốn gặp anh mỗi buổi sáng, muốn hiểu rõ về anh, muốn trò chuyện cùng anh, Ứng Doãn Thừa chưa từng có cảm giác này với bất kì người bạn nào trước đó cả, cậu vẫn luôn lý giải chuyện này bằng nguyên nhân rằng, vì càng tìm hiểu Lý Quyết thì lại cảm thấy càng không hiểu nổi anh, giống như khi nhân loại đối mặt với một vũ trụ xa lạ họ lại càng muốn thăm dò đến tột cùng.
Trước giờ Ứng Doãn Thừa chưa từng xem sự tò mò và háo hức gặp mặt này là tình yêu, nên sự bối rối lúc này chẳng biết là do đâu. Lý Quyết thích đồng tính cũng không có nghĩa là Lý Quyết sẽ nảy sinh tình cảm với bất cứ người cùng giới nào mà anh thân thiết, chuyện này thì Ứng Doãn Thừa hiểu, nhưng cậu vẫn không thể cầm lòng mà đặt ra một giả thiết khác.
Trên bàn trà trong phòng khách còn đặt chiếc cốc màu hồng mà Lý Quyết mua cho cậu ở cửa hàng tiện lợi trong trạm xăng. Cuộc gọi video của Ứng Tu Nghiêm và Mục Vân phá vỡ bầu không khí im lìm, Ứng Doãn Thừa không nghe máy, chuyển video thành cuộc gọi thoại, Mục Vân gọi cậu:
– Hảo Hảo, sao thế con? Không tiện gọi video à?
Hảo Hảo là tên cúng cơm của Ứng Doãn Thừa, ba chữ “Ứng Doãn Thừa” đều có ý nghĩa là đồng ý hay nhận lời, mới đầu ông nội Ứng Doãn Thừa còn đùa rằng cái tên này phiên dịch thành khẩu ngữ chẳng phải sẽ là “Được được được” sao, nên sau đó mọi người cứ gọi cậu như thế, Hảo Hảo (), gọi mãi đến khi Ứng Doãn Thừa tốt nghiệp tiểu học, cậu mời bạn cùng lớp đến nhà chơi, cô giúp việc trong nhà gọi quen miệng rồi, sau khi bị bạn học nghe thấy thì họ cứ lấy cái tên này ra đùa, Ứng Doãn Thừa mười hai tuổi tức giận đùng đùng yêu cầu người nhà không được gọi cái tên này nữa. Sau đó sang Anh, lần đầu gọi video bà ngoại buột miệng, Ứng Doãn Thừa đã trưởng thành không còn xấu hổ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa nên người trong nhà cứ thế mà thỉnh thoảng gọi.
() 好好 phiên âm là “hảo hảo”, có nghĩa là “được”, “oke”, “đồng ý”, ba chữ Ứng Doãn Thừa cũng đều có nghĩa là chấp nhận, đồng ý.
Ứng Doãn Thừa mở miệng, giọng nói hơi khàn:
– Không có ạ, hôm nay con hơi mệt.
Có thể nghe được nỗi xót con trong giọng nói của Mục Vân, bên kia điện thoại bà khẽ trách Ứng Tu Nghiêm ban đầu nhẫn tâm quá. Ứng Tu Nghiêm nói năng ôn tồn với vợ nhưng cầm điện thoại vẫn giữ vẻ nghiêm khắc:
– Sao lại mệt? Hồi nhỏ mà chăm chỉ rèn luyện sức khỏe thì bây giờ có phải than mệt suốt ngày đâu.
Chắc thấy Ứng Doãn Thừa uể oải thật nên ông hạ giọng, hai ông bà ở bên kia điện thoại lần lượt dặn dò Ứng Doãn Thừa cả buổi trời về quy luật làm việc nghỉ ngơi và chế độ ăn uống, Ứng Doãn Thừa chỉ trả lời ngắn gọn. Mục Vân bèn chuyển chủ đề:
– Hôm trước tình cờ gặp mẹ Tư Ánh, cổ nói Tư Ánh sắp quen bạn trai mới rồi, con với Tư Ánh hết hy vọng thật à?
Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh hẹn hò, cả hai nhà đều vui. Nửa năm trước chẳng nói chẳng rằng đột nhiên chia tay, mọi người cũng không để trong lòng, tưởng trẻ con cãi nhau thôi. Mục Vân chợt nhớ đến tin tức mình nghe được mấy hôm trước, nghĩ Ứng Doãn Thừa buồn vì Giang Tư Ánh sắp hẹn hò với người mới.
– Nếu như con buồn vì Tư Ánh nó đi hẹn hò thì mẹ sẽ ủng hộ con theo đuổi lại nó, từ nhỏ Tư Ánh đã thích con rồi, không chừng nó cũng chỉ hờn dỗi con thế thôi. Dù Tư Ánh có nghiêm túc đi nữa thì mẹ cũng tin con trai mẹ vẫn còn có thể gặp được cô gái xinh đẹp khác. Hai đứa đều trưởng thành cả rồi, con xem Tư Ánh đấy, chuyện gì nó cũng nói với mẹ nó, còn con thì sao, sau khi chia tay Tư Ánh xong là không thèm chia sẻ với mẹ mấy chuyện này nữa. Hảo Hảo à, con quen ai ba mẹ cũng không ép uổng, chỉ hy vọng con vui vẻ thôi. Ở viện nghiên cứu này thế nào? Có thích ai chưa?
Thật ra câu cuối cùng của Mục Vân chỉ là đùa thôi. Tuy bà không có suy nghĩ áp đặt đối với tình yêu và hôn nhân của con trai nhưng cũng tin con mắt nhìn người của Ứng Doãn Thừa. Lúc trước đã có “viên ngọc” Giang Tư Ánh nên chắc hẳn mối tình tiếp theo cũng là một cô nàng có gia cảnh ưu tú, xinh đẹp, ngọt ngào, thông minh, mà một cô nàng như thế sẽ không thể xuất hiện ở một nơi nghiên cứu khoa học Tây Bắc.
Đương nhiên bà và Ứng Tu Nghiêm đều cho con cái tự do, nhưng điều kiện tiên quyết là sự tự do này phải nằm trong phạm vi mà bọn họ tán thành.
Trong đám bạn mới cậu quen được sau khi tới viện nghiên cứu, người mà cậu muốn chia sẻ với ba mẹ nhất thật ra là Lý Quyết. Nhưng mà trong hoàn cảnh này, hình như Lý Quyết không phải “người cậu thích” trong suy nghĩ của họ.
Cuối cùng Ứng Doãn Thừa chỉ nói:
– Không có ạ.
Bên kia Mục Vân thầm thở phào. Nếu như Ứng Doãn Thừa thật sự nói ra tên một nghiên cứu viên nào đó thì bà cũng chẳng biết nên “thu dọn hiện trường” như thế nào. Bà hiểu ý của chồng mình, những thế hệ trước luôn có tư tưởng hướng về tổ quốc, nên không hy vọng con trai mình sẽ làm việc ở nước ngoài. Thật tình thì bản thân Mục Vân cũng không tỏ thái độ quá rõ ràng nhưng cho dù Ứng Doãn Thừa có đồng ý về nước thì bà cũng đã quyết định sẽ không để con trai làm việc lâu dài ở Tây Bắc. Nếu như trong hai tháng này Ứng Doãn Thừa thật sự phải lòng ai mà muốn ở lại Tây Bắc thì bà cũng sẽ không chấp nhận.
Trước khi cúp điện thoại, Ứng Doãn Thừa chợt hỏi:
– Mẹ ơi, con thích người như thế nào cũng được sao ạ?
Chừng ba ngày sau Lý Quyết bị Từ Tấn Dương gọi sang, chỉ hỏi một câu không đầu không đuôi:
– Cậu có biết Ứng Doãn Thừa thích ai không?
Lý Quyết sắp đi tới bãi phóng để tham gia buổi thử nghiệm bảo mật cuối cùng. Sau khi trở về từ sa mạc, mấy ngày liền anh bận bù đầu bù cổ, hôm nay bị Từ Tấn Dương gọi tới còn tưởng bàn chuyện đại sự gì, không ngờ lại là hỏi về Ứng Doãn Thừa.
Lý Quyết không rõ vì sao Từ Tấn Dương đột nhiên lại tò mò muốn hỏi vấn đề này, anh nghĩ tới cái đêm Ứng Doãn Thừa nghe điện thoại ở sa mạc, cách cậu nói chuyện với người kia có cảm giác tự nhiên và thân mật nhờ ở chung lâu mà thành, hai người đã chia tay rồi mà cô gái kia vẫn gọi điện thoại vượt sông vượt biển hỏi về cái thẻ khuyến mãi.
Từ Tấn Dương thấy anh không nói gì, bèn tiết lộ về nguyên nhân cuộc đối thoại không đầu không đuôi này:
– Người nhà Tiểu Ứng gọi điện thoại tới, đương nhiên là không gọi trực tiếp cho anh, anh chỉ nghe nói thôi. Họ nói là hình như gần đây con trai có tâm sự, tâm trạng không tốt lắm, rồi còn hỏi ba mẹ mấy câu vu vơ, không biết có phải ở bên này thích ai không nên mới tiêm thuốc dự phòng cho ba mẹ trước.
Ở đây Ứng Doãn Thừa có thích ai ư?
Câu hỏi này khiến Lý Quyết thấy hơi bực bội, anh nghi ngờ nhiệt độ máy lạnh trong văn phòng Từ Tấn Dương cao quá, anh quy tội sự bực bội này cho nhiệt độ không khí.
Thật ra anh và Ứng Doãn Thừa gặp nhau cũng chẳng thường xuyên lắm, số lần anh gặp mặt cậu có khi còn không bằng số lần cậu chơi bóng cùng đám thanh niên trẻ tuổi kia. Ngoại trừ những lúc Ứng Doãn Thừa tình cờ gặp anh ra thì cậu tiếp xúc những ai, phải lòng ai, Lý Quyết đều không biết. Dù đêm đó Ứng Doãn Thừa tâm sự với anh rất chân thành nhưng Lý Quyết cũng không chắc đó có phải là toàn bộ tâm sự của Ứng Doãn Thừa hay chưa.
Ra khỏi văn phòng Từ Tấn Dương, hơi lạnh ngoài hành lang càng yếu hơn, Lý Quyết muốn cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra, đưa tay lên mới phát hiện cúc áo đó vốn chưa được cài.
Sắp tới phải đến căn cứ cơ mật hơn nửa tháng, bây giờ Lý Quyết phải sắp xếp những bảng thanh toán tháng trước đưa cho trợ lý làm báo cáo. Anh lấy tập tài liệu kẹp hóa đơn từ trong ngăn kéo ra, mỗi tờ đều có ghi rõ ngày tháng và vật phẩm đã chi, khi nhìn thấy tờ hóa đơn ghi “Cốc nước giữ nhiệt trẻ em bằng nhựa (ml)”, anh liền bỏ nó sang một bên.
Lý Quyết lại nghĩ tới câu hỏi của Từ Tấn Dương, anh thật sự không trả lời được Ứng Doãn Thừa thích ai, nhưng anh đoán, người có thể được Ứng Doãn Thừa thích chắc sau này sẽ sở hữu một ngôi sao mang tên mình.
Mà người vinh dự đó chắc cần nhiều may mắn lắm đây.
Mãi đến tận chiều khi tổ biên soạn tài liệu phổ cập khoa học đi họp thì Lý Quyết mới nhận ra đã mấy ngày rồi anh chưa nhìn thấy Ứng Doãn Thừa, khi gặp rồi Lý Quyết thầm nghĩ, những lo lắng và phỏng đoán của ba mẹ cậu hoàn toàn không phải là không có lí do.
Hôm nay bộ dạng của Ứng Doãn Thừa đúng thật là nặng nề tâm sự, cậu nói ít hơn bình thường, ngoại trừ những lúc bị điểm danh lên báo cáo tiến độ thì hầu như cậu không hề chủ động tham gia thảo luận, đầu cũng cúi gằm, khi Lý Quyết thuyết trình có liếc sang mấy lần nhưng lại phát hiện lúc thì cậu cúi đầu, lúc thì lại nhìn đờ đẫn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt cũng thả trôi lơ đãng.
Sau khi tan họp, người đồng nghiệp chủ trì cuộc họp đã gọi Ứng Doãn Thừa lại:
– Tiểu Ứng, xin lỗi cậu nhé, cậu sốt mà anh còn kéo cậu tới họp, chủ yếu là do bên kỹ sư Lý sắp tới bãi phóng rồi nên tiến độ biên soạn của chúng ta phải thu xếp trước. Sắp đến giờ tan làm rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm nhé.
Lý Quyết đứng ở ngay bên cạnh, nghe thế liền liếc nhìn Ứng Doãn Thừa, sắc mặt cậu hình như không tươi tắn như ngày thường.
Hôm nay Ứng Doãn Thừa dậy sớm đã cảm thấy khó chịu trong người, là cơ thể khó chịu hay trong lòng khó chịu thì nhất thời chưa nói được. Buổi sáng tình cờ gặp Du Dương, cậu ta còn ngượng ngùng hơn cả cậu, cứ lúng túng ngập ngà ngập ngừng, Ứng Doãn Thừa cũng không bắt lời với cậu ta. Sau bữa trưa cậu đi đo thân nhiệt mới thấy mình sốt nhẹ, trong hộp thư lại nhảy ra lời nhắc nhở đi họp với Lý Quyết.
Ứng Doãn Thừa vẫn chưa sẵn sàng gặp mặt Lý Quyết bây giờ, tuy gặp mặt cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cậu gọi điện thoại xin nghỉ với đồng nghiệp, đồng nghiệp lại khuyên cậu:
– Nếu như gắng gượng được thì cố tới tham dự nhé, cuối tháng này cậu đi rồi, khi đó cũng chẳng biết kỹ sư Lý đã về chưa, hai người khó có cơ hội gặp lại lắm đấy.
Ứng Doãn Thừa không nhận ra thời gian có thể được gặp Lý Quyết đã bắt đầu đếm ngược rồi.
Đợi khi đến phòng họp, nhìn thấy Lý Quyết rồi cậu lại chỉ cảm thấy khó chịu hơn, thậm chí bắt đầu hối hận lúc trưa không đến phòng y tế xin thuốc hạ sốt.
Lý Quyết đứng ở chỗ rẽ cầu thang gọi Ứng Doãn Thừa lại. Ứng Doãn Thừa xoay người ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt trắng bệch, môi hình như cũng nứt nẻ suốt từ sau khi từ sa mạc về, không hiểu sao Lý Quyết lại mềm lòng, anh thầm thở dài, quả nhiên cậu nhóc vẫn chưa biết cách tự chăm sóc bản thân.
Anh đi tới bên cạnh cậu, đặt mu bàn tay lên trán Ứng Doãn Thừa một cách tự nhiên. Một hành động không phải là quá thân mật, thế mà tầm mắt Ứng Doãn Thừa cứ xoay vòng vòng lên lên xuống xuống, không nói nên lời.
Lý Quyết tưởng rằng do sốt nên cậu mới uể oải thế này, “Đến phòng y tế lấy thuốc đi”, thấy Ứng Doãn Thừa không nhúc nhích gì, anh lại bổ sung:
– Anh đi với em.
Ứng Doãn Thừa đã sốt tới ba mươi tám độ bảy rồi, cả quá trình hầu như đều do Lý Quyết nói chuyện với bác sĩ trong phòng y tế, Ứng Doãn Thừa chỉ ngồi bên cạnh, giống như một cậu bạn nhỏ được phụ huynh dẫn đi khám bệnh vậy. Mấy cô y tá trẻ trong phòng y tế đều thân quen với Lý Quyết, hôm nay Lý Quyết lại không có kiên nhẫn nói cười cùng họ, chỉ chuyên tâm thảo luận với bác sĩ làm thế nào để hạ sốt nhanh nhất.
Lúc này Ứng Doãn Thừa mới chịu mở miệng, giọng khàn đặc:
– Em uống thuốc là được rồi, không cần tiêm cũng không cần truyền nước đâu.
Lý Quyết đoán cậu sợ đau, thấy suốt dọc đường cậu im phăng phắc tỏ ra ngoan ngoãn, vì lúc này sợ tiêm sợ truyền nước mà mới chịu cất lời, anh thấy hơi buồn cười, bèn dịu dàng nói như đang dỗ trẻ con:
– Được rồi, không tiêm, không truyền nước, lát nữa kê thuốc xong anh dẫn em đi mua kẹo.
Bác sĩ không dị nghị gì với phương án điều trị này, Ứng Doãn Thừa còn trẻ tuổi, sức khỏe cũng không quá kém, bị sốt chẳng phải chuyện lớn, chỉ bổ sung một câu:
– Bớt ăn kẹo lại đi, không có tác dụng gì đâu, nhất định phải uống nhiều nước vào – Kê thuốc xong cuối cùng lại đưa cho Lý Quyết hai chai cồn, hình như đã mặc nhận Lý Quyết sẽ chăm sóc bệnh nhân – Anh đợi cậu ấy uống thuốc xong, nếu như trong vòng ba mươi phút mà thân nhiệt vẫn không hạ thì dùng cồn hạ nhiệt vật lý.
Lý Quyết cứ thế nhận hai chai cồn và một bịch thuốc cùng Ứng Doãn Thừa về chỗ cậu ở.
Ứng Doãn Thừa ở phòng đơn trong ký túc xá của viện nghiên cứu, hai năm trước khi Lý Quyết mới tới cũng ở trong tòa nhà này, sau đó thấy mình sẽ ở đây ít nhất năm, mười năm nên mới mua một căn nhà khác. Lý Quyết vô cùng quen thuộc với bố cục căn phòng, không cần Ứng Doãn Thừa chỉ dẫn anh cũng tự giác tìm tới phòng bếp đun nước.
Đi một chuyến tới phòng y tế mà dây dưa tới giờ cơm tối rồi, Lý Quyết mở tủ lạnh ra, ngoại trừ hai hàng coca được xếp ngăn nắp thì tất cả đều trống trơn. Hôm nay Lý Quyết đã không biết mình đã cảm thán bao nhiêu lần Ứng Doãn Thừa thật sự là quán quân cuộc thi không biết tự chăm sóc bản thân, cũng may mới nãy trên đường về có mua bánh mì và hoa quả, đủ cho Ứng Doãn Thừa ứng phó hết đêm nay, cậu ăn lót dạ rồi uống thuốc.
Cơm tối đơn giản cũng phải ăn cho ra dáng, Lý Quyết ngồi trên sô pha gọt hoa quả một cách nghiêm túc, táo và lê đều thái thành miếng kẹp trong bánh mì, Ứng Doãn Thừa ngồi bên cạnh đờ đẫn, chỉ cảm thấy từ hôm nghe được câu nói của Du Dương cho tới nay, sự cân bằng vốn có đã bị phá vỡ rồi, mà lúc này Lý Quyết còn xuất hiện trong nhà cậu, chỉ khiến hiện trường càng thêm lộn xộn mà thôi.
Sự im lặng của cậu hoàn toàn được Lý Quyết hiểu thành mệt mỏi, chăm cho cậu ăn bánh mì hoa quả và uống thuốc xong, Lý Quyết giục cậu mau vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Ứng Doãn Thừa không biết nên nói gì với anh, hình như nói gì cũng không phù hợp, vì thế chỉ ngoan ngoãn nằm lên giường đắp chăn lại, nhớ tới chuyện Lý Quyết sắp đi rồi, đợi ba phút lại không nghe thấy tiếng đóng cửa, mà tiếng máy đun nước trong bếp lại vang lên ùng ục, sau đó chắc là có người tắt nó đi. Cứ nghe như thế một lúc, thuốc bắt đầu ngấm, Ứng Doãn Thừa ngủ mất.
Lý Quyết nghe kĩ lời dặn của bác sĩ, đợi đúng ba mươi phút anh lại vào phòng ngủ kiểm tra Ứng Doãn Thừa. Ứng Doãn Thừa nằm nghiêng, gương mặt say ngủ vô cùng yên bình, không biết đã hạ sốt hay chưa. Anh đặt mu bàn tay lên trán cậu, hình như nhiệt độ đã thấp hơn ba mươi phút trước rồi, nhưng Lý Quyết không chắc đã hạ tới mức bình thường chưa, có lẽ cần phải thử bằng trán, nhưng mà hành động này lại không thích hợp.
Lý Quyết mò tay ra sau gáy Ứng Doãn Thừa, da dẻ y như trẻ con vậy, ấm nóng thật, nhất thời anh quên mất hành động này là để kiểm tra thân nhiệt.
Lý Quyết ra phòng khách thấy tạp chí tiếng Anh mà Ứng Doãn Thừa đặt mua, anh không định đi ngay bây giờ, có lẽ là nhớ tới hồi chiều bác sĩ nói có thể qua đêm lại sốt. Anh ngồi trên sô pha chợp mắt một lúc, mãi đến khi bị tiếng rên rỉ của Ứng Doãn Thừa gọi dậy, vừa xem đồng hồ đã thấy là hai giờ sáng.
Quả nhiên Ứng Doãn Thừa lại bắt đầu sốt, nhưng thân nhiệt không còn cao như hồi chiều, Lý Quyết không dám dùng thuốc bừa, đành phải mở một chai cồn, chọn một vài bộ phận không nhạy cảm: trán, cánh tay, lòng bàn tay và cổ. Ứng Doãn Thừa không tỉnh táo lắm, ngoan ngoãn để mặc anh hành động. Đương nhiên Lý Quyết biết hạ nhiệt vật lý vẫn còn vài bộ phận khác có thể lựa chọn nhưng anh không thể làm vậy.
Lý Quyết ra phòng khách rót nước, điều chỉnh lượng nước nóng lạnh vừa đủ, giống như hồi cấp ba làm thí nghiệm bào chế chất hóa học vậy. Trong phòng ngủ thoang thoảng mùi cồn, Ứng Doãn Thừa vẫn chìm trong mộng, Lý Quyết sợ cậu nằm uống nước sẽ bị sặc nên đành phải gọi nhỏ:
– Ứng Doãn Thừa, Ứng Doãn Thừa, nào, dậy uống nước nào.
Ứng Doãn Thừa lại không nhúc nhích gì, Lý Quyết đành phải ôm cậu ngồi dậy, Ứng Doãn Thừa rũ rượi cả người ngả vào cánh tay anh, Lý Quyết đành phải dùng tay trái cầm cốc nước đút Ứng Doãn Thừa uống nước, không cẩn thận là Ứng Doãn Thừa sẽ sặc ngay, nước chảy từ khóe miệng xuống cằm, cổ và áo thun, cậu ho khan mở mắt ra nhìn, gọi hai chữ như đang nói mớ:
– Lý Quyết.
Lý Quyết tưởng cậu tỉnh rồi nhưng Ứng Doãn Thừa nói xong thì nhắm mắt lại, Lý Quyết vừa luống cuống tay chân lau cằm và cổ cho cậu vừa nghĩ chắc ban nãy là lời nói mớ, vì khi Ứng Doãn Thừa tỉnh táo thì cậu sẽ không gọi thẳng cả họ lẫn tên của anh.
Tiết mục chăm sóc bệnh nhân rơi vào tay một tên “gà mờ” như Lý Quyết thì vừa chật vật vừa lộn xộn, nhưng khi trời tờ mờ sáng, lần thứ sáu Lý Quyết vào phòng ngủ kiểm tra thân nhiệt cho Ứng Doãn Thừa, khi nhìn thấy khuôn mặt vô tội vẫn đang say ngủ, chẳng biết tí gì về “bãi chiến trường” kia, thì tim anh đột nhiên nảy sinh một cảm giác yên bình đã lâu chưa gặp.
Một người như thế này và một gia đình ấm áp hòa thuận chắc là bổ trợ cho nhau. ()
() ý của Lý Quyết là nhờ có một gia đình ấm áp mà Ứng Doãn Thừa mới trở nên ngoan hiền, cũng nhờ có một Ứng Doãn Thừa ngoan hiền mà gia đình cậu mới trở nên ấm áp.
Bảy giờ năm mươi phút sáng Ứng Doãn Thừa tỉnh giấc, đây là đồng hồ sinh học được hình thành vì để cậu có thể đi làm mà “tình cờ” chạm mặt Lý Quyết. Sắc trời đã sáng hẳn, cơn sốt cũng đã hạ, dưới cốc nước trên tủ đầu giường có kẹp một tờ giấy:
Ứng Doãn Thừa:
Dậy rồi nhớ uống nước, cà mên giữ ấm ở trong bếp có cháo, viên sủi ở trên bàn trà, uống thêm nhiều nước (làm theo trình tự).
Lý Quyết.