Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

chương 36: nguyện vọng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thi bóng rổ con trai lớp xếp nhất còn bóng chuyền con gái lớp chỉ xếp thứ bảy.

Kết quả này khiến tụi con gái phòng ủ rũ mãi. Rõ ràng đã tập luyện vất vả như vậy, đến tay cũng bị thương mà vẫn không thể xếp trong top nửa trên…

Để an ủi các bạn nữ, Lương Tề Sơn đề nghị hôm nào được nghỉ ra khỏi trường thì mọi người sẽ đi ăn với nhau, đám con trai mời.

Dịp nghỉ cuối tháng Ba này là lần nghỉ cuối cùng của mọi người trong học kỳ này. Vì sắp thi đại học nên học sinh lớp mười hai không được nghỉ cuối tháng Tư và tháng Năm nữa, ngay cả nghỉ lễ Lao động, trường cũng bắt mọi người tự giác ở lại trường học bài.

Thế nên ngày nghỉ cuối tháng Ba vừa đến, toàn bộ tầng học của khối mười hai lập tức không một bóng người, ai nấy đều nhanh chóng tranh thủ từng phút của dịp nghỉ cuối cùng này.

Nhóm Ngô Du Du kéo đoàn kéo lũ ra bến xe buýt. Vì đang giờ cao điểm nên xe buýt nào cũng chật ních người. Lúc mười đứa xuống được xe, Ngô Du Du cảm thấy bụng mình đã cuồn cuộn sóng.

“Trời ơi, tớ sắp nôn ra mất rồi.” Mai Hâm chống người vào tường, khom lưng hít thở không khí.

Dương Khiết đứng đằng sau vỗ: “Hay là bọn mình đi dạo trước rồi cả đi ăn cơm?”

Bụng Lương Tề Sơn cũng không thoải mái, nghe vậy lập tức hưởng ứng: “Đi, bọn mình đi lượn trong nội thành thăm quan trước đi, rồi tranh thủ nghĩ luôn xem tối nay ăn gì.”

Mười con người cứ thế đeo cặp hành quân đi. Cuối tuần đến đâu cũng thấy toàn người là người. Vì học nội trú trong trường ba năm nên Ngô Du Du không thuộc đường lắm.

Bọn con trai nhường cho tụi con gái đi phía trong, rất ga lăng, phong độ.

Bỗng nhiên Mai Hâm dừng bước chân, Ngô Du Du quay đầu lại hỏi: “Sao thế?”

“Nghe đi!” Bạn ấy ngỡ ngàng, mắt tròn xoe, “Các cậu nghe nhạc quán này bật đi! Giống giọng Tiểu Bạch hát phải không?”

“Cái gì?!” Tào Chính Vũ giật mình kêu rõ to.

Cả bọn liền đứng ngây ra trên vỉa hè lắng tai nghe bài hát trong quán đang phát.

“Hình như là thật đấy!” Lương Tề Sơn nghe một hồi, khuôn mặt dần trở nên rạng rỡ.

Những người khác cũng đều rất phấn khích.

“Hay là bọn mình vào hỏi thử đi?!” Ngô Du Du đề nghị.

“Đi thử đi.” Mai Hâm dẫn đầu kéo tay Ngô Du Du đi vào quán.

Đây là một quán bán đồ xiên nướng, trên tường trong quán có gắn hai màn hình tivi, người trên tivi đúng là Tiểu Bạch!

“Trời ơi! Cậu ta ngầu thật!” Mai Hâm tỏ vẻ háo sắc trước màn hình tivi.

Bạch Tân mặc nguyên một bộ đồ tây màu trắng, áo bó, chân dài, nhảy nhịp nhàng theo điệu nhạc, khuôn mặt điển trai khiến các em gái trong quán đều dán mắt vào.

“Ôi đệt! Đây là Bạch Tinh Tinh hả?” Tào Chính Vũ sốc không khép nổi miệng.

Mọi người gọi đồ ăn rồi chọn chỗ đối diện ti vi ngồi xuống.

“Nhanh lên, phải chụp lại để gửi cho ông ấy xem!” Tào Chính Vũ giục Thẩm Đàm ngồi kế bên.

QQ trên smartphone có thể gửi được ảnh, hồi Thẩm Đàm mới thay máy mới, mọi người đã nghịch ra được, một mặt ra vẻ kỳ thị đồ nhà giầu, mặt khác ngày nào cũng cướp lấy chơi.

Thẩm Đàm ngẩng đầu xem ti vi, lấy điện thoại trong cặp ra.

Tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu bật QQ.

Thẩm: 【 hình ảnh 】

Đại Sơn: @ Bạch Tân Tinh

Đẹp trai vô địch: Tinh tinh, tinh tinh! Ông lên ti vi này!

Mai Bảo Bảo rất vui vẻ: Tiểu Bạch, cậu ngầu lắm!!!

Mười phút sau, đồ ăn mọi người gọi đã được mang lên, cuối cùng Bạch Tân cũng trả lời.

Bạch Tân Tinh: Vừa mới xem

Bạch Tân Tinh: Cám ơn các cậu!!! Trời ạ, tôi ngầu quá!

Bồ tát đi ngang qua: ←← tự sướng

Vô Ưu: Nhảy hay lắm! Hát cũng rất êm tai!

Bạch Tân Tinh: 【 khóc 】 tôi tập mãi đó!

Đại Sơn: Nhất định là rất vất vả nhỉ

Bạch Tân Tinh: Đúng vậy, cám ơn lão đại

Đại Sơn: Biến một thằng tượng gỗ tay chân lóng ngóng được như vậy, thầy của ông nhất định là rất vất vả nhỉ

Bạch Tân Tinh: … Ha ha

Bạch Tân Tinh: Ôi đệt! Ai chụp hình tôi đấy! Giờ tôi mới phát hiện, sao mặt ông đây lại bị nhòe?!

Đại Sơn: Tại đang chuyển động mà

Thẩm: Tôi đấy

Bạch Tân Tinh: …

Bạch Tân Tinh: Thật là đẹp!! Không hổ là đại thần!! Chụp đẹp lắm!

Thẩm: Cám ơn

Bồ tát đi ngang qua: …

Đẹp trai vô địch: …

Lục Hạo Thiên: Đồ ăn lên rồi

Bạch Tân Tinh: Ơ đệt! Đồ ăn gì! Mọi người làm gì sau lưng tôi vậy hả?

Nhưng mà tất cả mọi người đã ngẩng mặt khỏi điện thoại, bắt đầu ăn rồi.

Chỉ có Lục Hạo Thiên thấy câu này

Lục Hạo Thiên: 【 hình ảnh 】

Lục Hạo Thiên: Đồ ăn đây, bọn tôi đang đi ăn

Bạch Tân Tinh: 【 khóc 】【 khóc 】【 khóc 】 tôi cũng muốn ăn

Lục Hạo Thiên: Ồ

Bạch Tân Tinh: …

Bạch Tân Tinh:!!!!!

Lương Tề Sơn khui đồ uống, rót đủ cho mọi người: “Nào! Nào! Chúng ta hãy cụng ly vì Tiểu Bạch!”

“Cụng ly!”

Tào Chính Vũ cười tủm tỉm uống một ngụm, rồi lại giơ cốc lên không trung hô: “Chúng ta vì kỳ thi ba tháng nữa, cụng ly! Cố lên!”

“Cố lên!”

“Cụng ly!”

Mười cái cốc va nhau trong không trung, ngọn đèn trong quán khiến đôi mắt của ai nấy cũng đều như tỏa sáng.

“Các cậu đã quyết định thi trường nào chưa?” Văn Thù ăn được một chốc thì vô tư hỏi.

“Nghĩ xong rồi! Sau này, tôi muốn đi học ở Thủ đô!” Tào Chính Vũ bon chen trả lời trước nhất, nói xong lại thấy hơi hối, “Ấy chết, mẹ tôi dặn bảo không được nói trước, sợ bước không qua…”

“Mê tín, bồ tát đang ở đây! Cậu sợ cái gì!” Văn Thù vỗ thật mạnh lên vai cậu ta khiến Tào Chính Vũ đau không chịu được: “Ôi chao! Này, vỗ nhè nhẹ thôi bà cô của tôi ơi!”

“À, Thẩm Đàm, lần trước tôi gặp mẹ ông, nghe cô bảo là ông muốn xuất ngoại hả?” Lương Tề Sơn chợt nghĩ ra, vỗ vai thằng bạn, “Chà chà, con nhà giầu lại có tiền đều xuất ngoại cả.”

Lời vừa nói ra, lòng Ngô Du Du lập tức thắt lại, vội quay sang nhìn về phía Thẩm Đàm.

Thẩm Đàm rõ ràng đã thoáng bối rối rồi rũ đôi hàng mi dài ngăn cảm xúc bộc lộ, cậu ta gật đầu: “Ừ.”

“Ồ? Đại thần muốn xuất ngoại thật à!”

“Đi đâu thế? M hả?” Mọi người bắt đầu xúm vào hỏi lia lịa.

Có điều Ngô Du Du chẳng để tâm nghe được gì cả, chỉ biết vội vàng thu tầm mắt lại, ngơ ngác nhìn cốc nước trước mặt, những đốm bọt sủi trong cốc liên tục nổi lên trên mặt cốc rồi tan biến.

Cậu ấy, muốn xuất ngoại?

Thẩm Đàm cũng không ngờ Lương Tề Sơn sẽ bất ngờ nói ra ở đây. Chuyện cậu ta ra nước ngoài đã được cả nhà quyết định từ khi mới học tiểu học, thực ra chính cậu ta cũng không hề phản đối.

Thẩm Đảm quay đầu nhìn về phía Ngô Du Du, chỉ thấy bạn ấy đang cúi đầu nhìn đồ uống, không hề tỏ vẻ gì. Thẩm Đàm thôi không nhìn nữa, thong thả đáp lời mọi người.

“Du Du, sau này cậu cũng sang M theo cha mẹ à?” Bỗng nhiên Tần Phương quay đầu lại hỏi Ngô Du Du nãy giờ chẳng thấy mở miệng nói câu nào.

“Hả?” Ngô Du Du nghe có người gọi tên mình nên ngẩng đầu lên nhìn, thấy tất cả mọi người đều đang đổ dồn nhìn về phía mình thì bình thản đáp: “Tớ sẽ không ra nước ngoài đâu.”

Thẩm Đàm đang uống dở cốc nước, tay khựng lại trong giây lát.

“Tại sao? Thành tích của cậu tốt thế này, phải đi cho tụi cặn bã ở M được mở mang tầm mắt chứ!” Mai Hâm khoa tay múa chân.

Ngô Du Du cúi đầu: “Tại vì tớ muốn vào quân đội.”

Mọi người nhất thời không ai nói gì, quân đội ư? Con gái?

“Ôi trời ạ! Thì ra Ngô đại hiệp thích quân đội!” Lương Tề Sơn nói.

“Ha ha! Không phải là do thích màu áo lính đấy chứ?!” Tào Chính Vũ vừa đem ra đùa một cái liền bị Lương Tề Sơn đá dưới gầm bàn, “Nói linh tinh gì đấy!”

Tào Chính Vũ nhận ra không nên đùa đề tài này với các bạn nữ nên ngại ngùng gãi đầu gãi tai, cười xí xóa: “Ha ha, coi như… tôi chưa nói gì nhé…”

“Đúng thế đấy.” Ngô Du Du nở nụ cười, đôi mắt như tỏa sáng, “Đúng là tớ thích màu áo lính thật đó.” Cha Ngô Du Du, ông nội Ngô Du Du đều là người lính, từ nhỏ Ngô Du Du vẫn luôn tâm niệm một ngày nào đó sẽ gia nhập vào sự nghiệp chung đó, cho dù có không được làm quân nhân đi nữa.

Thẩm Đàm ngắm nhìn người con gái khi nói đến màu áo lính thì mặt mũi trở nên rạng rỡ khiến cậu ta cầm cốc trà trên tay chìm vào tư lự.

Vì Ngô Du Du và Quan Doanh còn phải về thành phố C nên mọi người tàn cuộc sớm.

Ngô Du Du ngồi trên xe về lại C, ngắm cảnh thành phố lên đèn qua ô cửa sổ, lòng mang mác buồn vô cớ, tại vì sao khi nghe Thẩm Đàm bảo sau này sẽ ra nước ngoài, lòng bỗng dưng lại thắt lại.

Ngô Du Du không biết đó có phải là thích không, vì chẳng hề có cái ý định vì đối phương mà từ bỏ ước mơ của bản thân như tiểu thuyết vẫn hay viết, thậm chí cái cảm giác nhớ nhung “một ngày không gặp như cách ba thu” cũng không hề.

Ngô Du Du nghĩ, có lẽ, đây không phải là thích, chỉ giống như là có cảm tình thôi.

Ông Ngô Du Du đã tìm giúp cho cô Quan một chỗ làm, tuy lương không cao nhưng cũng khiến cuộc sống trước mắt có thể thoải mái hơn chút ít.

Ngô Du Du hỏi ông thì cụ Ngô Quốc Xương bèn cúi đầu vuốt bộ quân trang của mình, nhẹ nhàng bảo: “Quan Trung là một người lính tốt.”

Hôm cô Quan mang quà đến cảm ơn, Ngô Du Du kéo Quan Doanh vào phòng mình ngồi, người lớn bên ngoài nói chuyện rất lâu, lúc hai đứa đi ra thì cả cô Quan và cụ Ngô Quốc Xương mắt đều đã phiếm đỏ.

Ngô Du Du không biết hai người đã hàn huyên những gì, chỉ biết hôm đó ông đã ngồi một mình trong phòng rất lâu nhìn ngắm hai bộ quân phục đến thẫn thờ.

Đến tận sang ngày hôm sau, khi Ngô Du Du phải quay lại trường mà ông vẫn không ra khỏi cửa.

Chuyện cứ thế trôi qua, mùa xuân dần sang, hoa cỏ trong sân trường nở rộ. Mặt ký túc xá hướng về phía dãy nhà dạy học tầm nhìn là cả một trảng xanh mướt mát.

Trường học thậm chí đã trồng thêm vài cây hoa anh đào, có điều đáng tiếc là lần này Ngô Du Du và mọi người không được xem hoa anh đào nở.

Chẳng mấy chốc lần thi thử theo hình thức thi đại học lần đã đến.

Sau lần thi này, lớp trường M bỗng dưng trở nên nổi tiếng. Ba thành phố cùng liên kết tổ chức thi thử chung nhưng hạng nhất đều là học sinh lớp , thậm chí Thẩm Đàm còn chiếm ngôi Trạng nguyên, tổng điểm đứng đầu khối tự nhiên.

Thành tích của nhóm Ngô Du Du cũng không tồi, điểm bình quân cao hơn mức điểm vào các trường đại học tuyến một điểm.

Kết quả trực tiếp là chiếc điện thoại nhà thầy Mai Hiểm Phong lại bị oanh tạc một lần nữa.

Cơ man người nhờ cậy các mối quan hệ để dò la phương pháp dạy của thầy, bỏ tiền mời thầy về dạy phụ đạo nhưng đều bị thầy Mai Hiểm Phong một mực từ chối.

Cũng sau học kỳ này là một năm đã qua rồi, thầy bỗng cảm thấy thật sự hẳn đã bị già đi chục tuổi, cũng tại cả có một ông bố suốt ngày cứ giục thầy hỏi có còn muốn lấy vợ hay không!

Truyện Chữ Hay