Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại qua thêm một lần thi cuối kỳ nữa. Sau khi thi xong, học sinh lớp ở lại phòng vui vẻ thu dọn đồ đạc.
Tiểu Bạch đi rồi, cậu ấy tự cho mình nghỉ học một năm để theo đuổi giấc mơ của bản thân, nếu một năm sau thấy tuyệt vọng thì còn có thể trở về.
Tuy mọi người đều rất lưu luyến nhưng vẫn mỉm cười tạm biệt, khích lệ cậu ấy kiên trì vì bản thân đến cùng không từ bỏ. Ra được một quyết định thế này, cậu ấy nhất định còn cảm thấy lo lắng và khó khăn hơn mọi người. Ngoài việc cố gắng thấu hiểu và động viên, mọi người chẳng thể tặng cho cậu ấy món quà nào khác.
Cậu ấy đã trở thành người đầu tiên trong số họ rời đi.
“Du Du!”
Đúng lúc Ngô Du Du đang định đeo ba lô ra về thì bị gọi giật lại.
Người gọi là Thiệu Tuấn, sau khi đổi chỗ ngồi hồi tháng Một thì Thiệu Tuấn bắt đầu ngồi cạnh Ngô Du Du, hai người thỉnh thoảng vẫn thảo luận bài vở nhưng Ngô Du Du luôn cố gắng giữ khoảng cách, dù cho đối phương có ý gì với mình hay không, an toàn là trên hết.
“Gì thế?” Ngô Du Du hỏi.
Nhóm bạn phòng cũng dừng lại chờ Ngô Du Du, quan sát cậu con trai đang đứng ngượng ngùng trước mặt.
Thiệu Tuấn rõ ràng không ngờ mình chỉ gọi Ngô Du Du mà cả sáu bạn nữ trong lớp đều đứng lại, bối rối gãi đầu gãi tai: “Chuyện là… À, nghỉ đông… nghỉ đông rồi có thể tìm cậu nói chuyện không?”
Dưới tình thế cấp bách, cậu ta đã thốt ra như vậy, đến bản thân nghe còn thấy kỳ cục. Cậu ta buồn rầu nhìn bạn nữ trước mặt, quả nhiên đôi mắt đen láy ấy nhìn mình đầy nghi hoặc.
“À… Ý tớ là…” cậu ta bối rối, “Ý tớ là, liệu có thể cho số điện thoại, đến lúc đó có thể hẹn nhau lên thư viện học nhóm, nói chuyện bài vở cũng tiện hơn một chút.”
Lần này Ngô Du Du dám chắc cậu ta có ý với mình, cô bạn cười thản nhiên: “Tớ không có di động, xin lỗi, nghỉ đông tớ không ở thành phố W, chắc không thể học nhóm với các bạn được, nếu có chuyện gì thì chờ lúc nào quay lại trường thảo luận sau nhé.”
Ngô Du Du phát hiện chơi lâu với bọn phòng , công lực nói dối của bản thân ngày càng tăng tiến.
Mai Hâm nheo mắt đầy khoái trá, thấy cậu ta xấu hổ lại càng thích nói góp vào: “Ồ, tớ nhớ bọn Thẩm đại thần đều ở thành phố W, nếu cần thì cậu hỏi số điện thoại của cậu ta đi.”
Thiệu Tuấn quay đầu nhìn Thẩm Đàm vừa úp ghế lên mặt bàn xong cũng đang nhìn về phía này, rõ ràng chỉ là một cái nhìn bình thường nhưng lại khiến cậu ta hơi ớn lạnh.
“Ồ, không cần đâu, tớ đi trước đây.” Thiệu Tuấn vội ngoảnh mặt đi, vớ lấy cặp sách đeo lên vai, ngượng ngùng nói, “Sang năm gặp lại.” Nói chưa dứt câu, cũng không chờ xem Ngô Du Du đáp thế nào đã chạy thục mạng đi mất.
Đám con gái phòng bật cười khúc khích.
Trên đường quay lại ký túc, Mai Hâm trêu Ngô Du Du: “Ồ, tớ không có di động, thế tối qua ai mới gọi cho ông nội vậy nhỉ?”
“Cậu rảnh lắm có phải không?” Ngô Du Du lườm nguýt, “Dù có có thì tớ cũng không nhớ số điện thoại của mình, huống chi tớ thực sự không ở thành phố W, đấy là nói thật mà.”
“Ồ, Du Du, cậu và Quan Doanh phải về thành phố C à?” Dương Khiết đoán.
“Ừ, hôm nay cùng về này.” Quan Doanh đáp. Từ sau khi mọi chuyện rõ ràng, mỗi lần Ngô Du Du về nhà ông, hai người đều đi cùng nhau.
“Ồ… Vậy là phải sang năm mới mới gặp lại nhau nhỉ.” Tần Phương có phần cảm khái, tuy kỳ nghỉ đông khá ngắn ngủi nhưng vẫn muốn cả nhóm được tụ tập với nhau.
“Không đâu, tớ với Du Du vẫn gặp nhau được đấy.” Dương Khiết cười bí hiểm.
“Tại sao chứ?” Mai Hâm thắc mắc.
Ngô Du Du thở dài: “Tại vì thầy Mai Hiểm Phong gọi bọn tớ đi tập huấn vào kỳ nghỉ đông.”
“Tập huấn hả?”
“Là gì thế?”
Vừa mới thi xong, thầy Mai Hiểm Phong đã gọi Ngô Du Du và Dương Khiết dặn dò ngày nghỉ đông thứ ba tập trung ở thành phố Y để tập huấn thực tiễn, tuy mang tiếng là tự nguyện tham gia nhưng nào có ai dám nói “không đi” với thầy.
“Nghe nói còn có học sinh trường khác tham gia.” Dương Khiết bổ sung thêm.
“Cái đệt! Để làm gì vậy chứ… kéo bè kết đảng đánh nhau à?” Văn Thù nắm chặt quai cặp, ngạc nhiên hỏi, “Chỉ có hai đứa các cậu thôi à?”
“Nghe nói còn mấy bạn nam nữa, chắc kéo bè kết đảng đánh nhau thật đấy.” Ngô Du Du hơi ủ rũ, “Mong mãi mới đến Tết mà lại…”
“Chậc chậc, đội hình nam nữ kết hợp à?” Quan Doanh nhoẻn miệng cười, “Cố lên nhé, thua thì đừng quay về gặp bọn tớ nữa.”
Trái ngược với sự lạnh lùng trước đây, Quan Doanh của hiện tại đã lạc quan hơn nhiều, cũng hay cười nhiều hơn.
“Biết rồi, bọn tớ nhất định đánh cho bọn họ tời bời khói lửa!” Ngô Du Du vung tay đùa chơi.
Nhưng chỉ ít bữa sau, Ngô Du Du đã thấm thía lời các cụ hay bảo rằng “nói trước bước không qua”.
Ngày tháng Một, Ngô Du Du và Dương Khiết cùng bắt xe buýt đến trung tâm huấn luyện, ở cửa ra vào đã có khá đông học sinh tụ tập.
Bầu trời buổi sáng mùa đông hôm nay bỗng quang đãng khác hẳn ngày thường, trời cao, mây thưa, tầm nhìn quang đãng.
Lương Tề Sơn quàng chiếc khăn trắng to sụ vẫy tay gọi hai người.
“Bên này! Bên này!”
Thẩm Đàm đứng cạnh cậu ta mặc toàn đồ màu đen, hai tay đút túi, rất ra dáng thanh niên trí thức trẻ tuổi ưu tú.
Lục Hạo Thiên đứng bên tay còn lại, mặc áo dạ hai hàng khuy màu be, đeo ba lô, tay cầm một quyển sách, hết sức tập trung tinh thần, không để ý đến xung quanh.
Dương Khiết và Ngô Du Du chạy chầm chậm tới mới thấy cạnh họ còn một người nữa, Giả Thiên Lam, chính là quán quân lập trình viên tin học, cũng chính là cậu bạn đã từng chỉ trích thầy Mai Hiểm Phong.
Cậu ta mặc một chiếc áo bông mùa đông tối màu, quần dài màu xám, mắt đeo kính, mặt mũi nghèo biểu cảm, thấy đám con gái chạy tới cũng không hề có ý đón chào, chỉ lạnh lùng đứng một bên, ngoảnh đầu nhìn hướng khác, chờ mọi người bắt đầu làm việc.
Ngô Du Du không có ấn tượng tốt với cậu ta nên kéo Dương Khiết chỉ đứng tán gẫu với mấy bạn nam phòng .
“Chỉ có mấy đứa mình thôi à?” Dương Khiết hỏi.
“Ừ.” Lương Tề Sơn gật đầu, “Đoàn mình có sáu người,” cậu ta đánh mắt ra hiệu mọi người quan sát xung quanh, “Ở đây có bốn trường cấp ba của thành phố W, trường I, trường II, trường M và trường cấp ba trực thuộc đại học F, tổng cộng có hai mươi tư người.”
Ngô Du Du giật mình gật đầu, lướt chung quanh một vòng nhìn thấy một người quen, Lỗ Phi học cùng lớp bổ túc hè, người đứng cạnh cậu ta chắc đều là dân trường I.
“Đám con trai bên kia đều là dân trường II, nhóm có một bạn nữ trông khá giống Văn Thù là đội của trường trực thuộc đại học F, còn lại là dân trường I.” Lương Tề Sơn chu đáo giới thiệu.
Mọi người quanh đây, ai cũng đều có vẻ rất lợi hại. Học sinh giỏi có hai đặc điểm nhận dạng, một là mắt sáng, hai là tự tin, mỗi người ở đây đều ít nhiều có đủ hai điểm này.
Thì ra đây là buổi tụ họp học sinh giỏi của các trường…
Dựa theo tác phong xưa nay không đổi của thầy Mai Hiểm Phong, lần này nhất định là đợt tập huấn đổ mồ hôi sôi nước mắt…
“Tốc độ”, “Logic”, “Kỹ càng”
Trên bảng đen ghi sáu chữ to. Thầy Mai Hiểm Phong mặc áo bành tô đen, lưng đứng thẳng tắp trên bục.
“Mỗi trường là một đơn vị sáu người, mỗi tổ hai người, có ba phút tự phân tổ.
Thầy vừa dứt lời, đám học sinh lập tức thực hiện, không một ai thắc mắc, bàn tán gì, chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ.
Sau ba phút, không cần thầy Mai Hiểm Phong hô, đại diện từng trường đều tự giác nộp lại giấy ghi chép kết quả phân tổ lên bục, các học sinh còn lại cũng đã tự chia ra hai người ngồi chung một bàn.
Tính hiệu suất cao và độ tự giác, tự chủ của các bạn khiến Ngô Du Du phải thán phục.
Thầy Mai Hiểm Phong vừa lòng gật đầu. Các thầy cô đều thích dạy học sinh giỏi là có cái lý của nó. Học sinh bình thường chỉ biết làm cho xong những gì thầy cô bảo còn học sinh giỏi thì hoàn thành nó xuất sắc đến từng góc cạnh.
“Hôm nay bắt đầu, hai người một tổ, sẽ tiến hành thi đua giữa các trường với nhau, tính điểm tích lũy. Thắng không được thưởng, thua không bị phạt.”
Thầy Mai Hiểm Phong nhìn khắp một lượt, các học sinh ngồi bên dưới, dù ngồi nghiêm túc hay thoải mái thì đôi mắt tinh anh của các em đều tập trung nhìn lên phía thầy. Thầy lại lên tiếng: “Động lực thi đấu của các em chỉ có một, đó là danh dự và vinh quang!”
Ngô Du Du hết sức bất ngờ, danh dự và vinh quang chính là hai thứ mà đám học sinh giỏi khao khát nhất, thầy quả thực đã nắm được lòng hiếu thắng của mọi người.
“Mọi người đến đây không phải để học bổ túc, càng không phải để luyện thi đại học.” Thầy Mai Hiểm Phong chầm chậm rời khỏi bục, đứng trước mặt mọi người, mặt mũi bừng bừng khí thế, “Mọi người ở đây chỉ có một mục đích duy nhất, đó là trở nên mạnh mẽ!”
Đúng như thầy nói, lũ học trò ngồi đây, chỉ cần giữ vững phong độ thì việc thi đại học đậu được vào những trường đại học hàng đầu cả nước là chuyện trong tầm với. Việc tập trung ôn tập suốt một thời gian dài khiến mọi người khá mệt mỏi, còn ba ngày tập huấn ở đây chưa gì đã bắt đầu khiến cho từng đứa một cảm thấy hưng phấn.
“Vòng thi thứ nhất, Tốc độ. Những người không thi thì đứng xung quanh, người thi ngồi vào giữa phòng.” Thầy Mai Hiểm Phong cầm một tập đề thi trên bục giảng lên.
Trong sáu học sinh đến từ trường M, Lương Tề Sơn và Dương Khiết sẽ thi “Kỹ lưỡng”, Giả Thiên Lâm và Lục Hạo Thiên là đội “Logic”, còn Ngô Du Du và Thẩm Đàm với khả năng tính nhẩm nhanh xuất sắc thì vào đội “Tốc độ”.
Thầy vừa nói xong, mọi người trật tự dạt sang các góc lớp, Lương Tề Sơn làm động tác “cố lên” với nhóm Ngô Du Du rồi nhanh chóng dịch ra một bên, khoanh tay đứng nhìn.
Ngô Du Du và Thẩm Đàm liếc nhau, cùng bạn khác ngồi xuống giữa phòng học.
Đề thi phát xong, không có gì bất ngờ, tất cả đều là số học nâng cao.
Nhận được đề, mọi người lập tức làm ngay.
người gần như nộp bài đồng thời.
Tính nhanh là thứ Ngô Du Du tự hào nhất, thậm chí có thể sánh ngang với đại thần Thẩm Đàm, nhưng cả người ngồi đây đều gần như nộp bài đồng thời, nghĩa là, bạn ấy so với mọi người ở đây không hề nổi trội gì.
Ngô Du Du căng thẳng nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm xem thầy Mai Hiểm Phong chấm bài.
Mười phút sau có kết quả.
Tám người đều được điểm tối đa.
Mọi người đứng xem bốn phía không còn hời hợt như lúc đầu, Giả Thiên Lâm đeo tai nghe đứng dựa vào góc tường cũng không dám khinh thường nữa. Thực lực của Ngô Du Du và Thẩm Đàm, những người khác không biết nhưng người cùng học trường M ở đây đều biết rất rõ.
Đám học sinh ở đây đều không dễ đối phó.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Gần đây hay nghỉ viết, tuy vẫn còn hàng tồn kho nhưng cũng thấy rất xấu hổ! Cảm hứng ơi, xin hãy quay về! Cà phê trên tay, có cả thiên hạ! Grào grào!
Chú thích:
Áo dạ hai hàng khuy màu be của Lục Hạo Thiên:
Tạo hình của Giả Thiên Lâm:
Động tác “cố lên” của Lương Tề Sơn:
trường I, trường II, trường trực thuộc đại học F: Ví dụ như huyện mình có trường cấp thì tên được đặt là tên huyện + I, II, III, IV theo thứ tự thành lập trường, lúc nói chuyện với bạn bè cùng huyện thường chỉ gọi tắt là trường , ,… chứ không gọi tên đầy đủ. Trường trực thuộc đại học, ví dụ ở Việt Nam có trường cấp như vậy. Chuyên khoa học tự nhiên, chuyên sư phạm, chuyên ngoại ngữ,… đều là các trường Trung học phổ thông trực thuộc đại học.