Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

chương 29: yến tiệc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: demcodon

Chờ Mạnh Vi Nghiên cuối cùng hoàn thành thu âm và quay cảnh hậu trường cho hai bộ phim truyền hình thì tết âm lịch lặng lẽ đến. Mùa đông năm nay ở Bắc Kinh đặc biệt lạnh và khô ráo, số lượng tuyết rơi rất nhỏ. Nhưng đến ngày tất niên cả nhà đoàn viên thì bầu trời lại rơi xuống bông tuyết bay lất phất, đây là một trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa đông năm nay tới giờ.

Hôm nay Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên mỗi người đều về nhà của mình, đến đêm khuya hai người từ trong bông tuyết bay phất phới ngăn cách hẹn tết âm lịch sang năm sẽ ở bên nhau.

Mùng Sở Chiêu đã mang quà tặng năm mới đến nhà cũ nhà họ Mạnh thăm người thân, thuận tiện dẫn người yêu mình về nhà. Ăn cơm trưa xong Mạnh Vi Nghiên cũng đi theo hắn cùng đến nhà họ Sở, hai người muốn ở nhà họ Sở cho đến tết Nguyên Tiêu (rằm tháng giêng).

Sau mùng tự nhiên chính thức bắt đầu hành trình thăm người thân. Người nhà họ Sở không nhiều lắm, ngoại trừ cô Sở về nhà mẹ ruột và thông gia của bác gái cả cùng chị dâu. Ba mẹ của mẹ Sở đều đã qua đời, còn lại chính là một ít cấp dưới cũ và một số bạn bè đồng nghiệp của người nhà họ Sở.

Có lẽ bởi vì địa vị thế lực của nhà họ Sở nên số người tới thăm viếng cũng không ít. Nhưng đa số mọi người là tới ngồi một chút trò chuyện rồi đi, có một số người ông nội Sở và bác cả Sở đều sẽ không ra mặt, cũng chỉ có một số người có quan hệ thật thân thiết mới có thể mời ở lại ăn cơm. Mỗi lần bác gái cả và mẹ Sở đều phải kiểm tra quà tặng thật cẩn thận, mọi người đơn giản đều hiểu rõ tính tình nhà họ Sở và tình hình không thiếu tiền bạc của nhà họ Sở, không ai vuốt mông ngựa lại vuốt nhằm trên đùi ngựa.

Cũng ngày mùng , Thủ trưởng cao nhất nước cũng đến thăm các đồng chí lão thành và những người lãnh đạo lão thành, đây là hành trình cần thiết của những người lãnh đạo hàng năm.

Kinh kịch là cái hay cái đẹp của Trung Quốc, mỗi lần có hoạt động kỷ niệm hoặc người nước ngoài tới chơi Mạnh Vi Nghiên không ít lần biểu diễn trong cái loại tiệc tối trong nước. Khi còn nhỏ còn được một vị lãnh đạo mới trước đây ôm qua, cũng gặp qua vị này, tự nhiên không có gì kinh ngạc.

Thật sự làm cho Mạnh Vi Nghiên cảm động chính là nhà họ Sở không chút nào giấu diếm quan hệ giữa cậu và bọn họ. Hơn mười ngày trôi qua, các cấp cao chính phủ và những đối tác của nhà họ Sở cơ bản đều đã biết Mạnh Vi Nghiên, cũng xác định được thái độ của nhà họ Sở.

Trước kia lúc nghe đồn thì đa số mọi người còn tưởng rằng Sở Chiêu chỉ là chơi đùa, nhà họ Sở cũng sẽ không cho phép, lần này xem như biết rõ Sở gia là thật sự. Mặc dù mọi người đều rất ngoài ý muốn, nhưng dù sao cũng là người ngoài cũng sẽ không nói thêm cái gì. Cho dù có một số người có dị nghị thậm chí là hèn mọn cũng không dám thật sự nói cái gì. Về phần bọn họ lén lút nói cái gì thì nhà họ Sở tự nhiên là không có phản ứng. Nhưng bọn họ nếu như dám tự tiện truyền ra ngoài thì nhà họ Sở cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

Ăn tết xong Vương Ngu kết toán phát lương một năm cho các diễn viên, tiền của Mạnh Vi Nghiên cũng nhiều hơn. Sau khi cậu vui tươi hớn hở xem qua di động vừa nhận được tin nhắn thì quay một vòng nằm úp trên bụng Sở Chiêu nói: "Tiền lương của em anh giúp em đầu tư đi, ông chủ lớn."

"Được." Sở Chiêu nhìn ánh mắt cậu ở dưới ánh đèn đặc biệt sáng lấp lánh dĩ nhiên không có đạo lý không đồng ý. Đến lúc đó đem tài chính của cậu giao cho công ty Chiêu Dương, mỗi lần đều cùng tiền của mình hoạt động là được.

"Bất quá em khen thưởng anh thế nào đây?"

Mạnh Vi Nghiên ngoan ngoãn hôn hắn một cái: "Cái này đã đủ chưa?"

Kết quả không biết đủ đã bị cậu tàn nhẫn nhéo một cái trên eo.

Sáng sớm hôm sau Sở Chiêu lén lút rời giường, sau khi chỉnh chu bản thân xong lại chuẩn bị bữa sáng mà Mạnh Vi Nghiên vẫn còn đang ngủ. Sở Chiêu nhẹ nhàng đi tới bên giường: "Bảo bối, anh đi đây, khi nào thức dậy thì hâm nóng lại thức ăn hãy ăn nha."

Mạnh Vi Nghiên mơ màng thức dậy kéo người bên giường qua: "Lại đây."

Sở Chiêu hơi nghi ngờ nhưng vẫn ngoan ngoãn thò đầu qua.

Mạnh Vi Nghiên hơi ngẩng đầu, Sở Chiêu bị bất ngờ nên không phòng ngự bị cậu tàn nhẫn cắn ở trên cổ một cái: "Đây là trừng phạt anh, cả ngày hôm nay không được che, đi nhanh đi, em muốn ngủ."

Sở Chiêu sờ sờ nơi vẫn còn hơi đau ở trên cổ trầm thấp bật cười. Mạnh Vi Nghiên trốn ở trong chăn đạp hắn một cái, Sở Chiêu vội vàng né tránh: "Anh đi đây, cố gắng nghỉ ngơi nha."

Mạnh Vi Nghiên căn bản không có phản ứng gì với hắn.

Sở Chiêu vui tươi hớn hở ở dưới lầu nhìn dấu hôn bên cổ trái mình trong gương hồi lâu mới xuất phát đến công ty. Vì thế cả ngày hôm nay trong công ty lại có thêm một tin tức lớn: trên cổ ông chủ lớn lại mang theo dấu hôn trên cổ.

Mọi người tự nhiên biết khẳng định là Mạnh Vi Nghiên làm, chỉ là lúc mở cuộc họp và báo cáo công việc thì luôn ra diễn làm sao bây giờ. Mà những người không biết chuyện bắt đầu trắng trợn nhiều chuyện. Sở Chiêu cũng không ranh qua tâm suy nghĩ của nhân viên, tóm lại cả ngày tâm tình của hắn rất tốt.

Mạnh Vi Nghiên sau khi tỉnh lại theo thường lệ đi luyện giọng, vừa ăn sáng vừa nghiên cứu nên chia tiền của mình như thế nào. Cuối cùng phát cho anh Lâm, Nhạc Nhạc và Quý Đức chút tiền thưởng, có người nhiều có người ít.bg-ssp-{height:px}

Kỳ thật trong ba người bọn họ thì tiền lương của anh Lâm là được chia phần trăm từ nghệ sĩ, mỗi lần do công ty tính toán trực tiếp đưa cho hắn; cũng may mà anh Lâm còn quản lý nghệ sĩ khác, chứ dựa vào Mạnh Vi Nghiên kiếm được chút tiền như vậy không bằng có thể đi uống gió Tây Bắc. Mà tiền lương của Nhạc Nhạc sau khi ký hợp đồng dài hạn với Mạnh Vi Nghiên thì do cậu phụ trách. Tiền lương của cô là cố định, Mạnh Vi Nghiên có thể dựa vào tình huống mà phát tiền thưởng cho cô.

Tiền lương của Quý Đức vẫn là do Sở Chiêu phát, Mạnh Vi Nghiên cũng không có muốn lại đưa nữa. Tiền lương của hắn thật sự là không thấp, ngay cả tiền thưởng ngày lễ ngày tết phát cũng sài thoải mái. Số tiền còn lại chừa một phần để chi tiêu hằng ngày, một số khác đều chuyển tới tàn khoản của Sở Chiêu.

Sau khi kết toán một năm kết thúc Vương Ngu tổ chức họp mặt một năm thường niên, làm một thành viên của Vương Ngu Mạnh Vi Nghiên dĩ nhiên phải đi tham gia. Mà thân phận người nhà của Sở Chiêu đều không tầm thường, lại là đối tác hợp đồng vô cùng quan trọng của Vương Ngu dĩ nhiên nhận được thiệp mời. Dựa theo tác phong của hắn có thể không đi thì không đi, nhưng năm nay Mạnh Vi Nghiên muốn đi nên Sở Chiêu dứt khoát đồng ý.

Cuộc họp thường niên của Vương Ngu cũng không là yến tiệc gì quá chính thức, chỉ cần khách quý không mặc áo quần lố lăng là có thể vào. Cho nên hai người không có mặc tây trang giày da, cũng không có mặc quần áo cặp quá rõ ràng như thế. Yến tiệc công ty giải trí có nhiều người trộn lẫn, huống chi có thể sẽ có paparazzi trà trộn vào.

Cuối cùng Mạnh Vi Nghiên mặc thêm áo khoát màu xanh đậm và quần jean. Sở Chiêu cũng tìm một cái áo lông màu trắn và thay quần tây thoải mái.

Lúc bọn họ đến thì đã có rất nhiều người. Lần yến tiệc này áp dụng hình thức bàn tiệc rược tròn bình thường, chính giữa sảnh yến tiệc bày rất nhiều bàn. Nhưng yến tiệc vẫn chưa bắt đầu nên bốn phía lại bày bàn dài tự chọn. Phía trên đều để một ít nước rượu và mấy món ăn lót dạ để ngừa có người đói bụng. Lúc này mọi người đều ở gần bàn dài cùng bưng ly rượu tâm sự nói chuyện phiếm.

Triệu Nguyên mặc dù đang xã giao nhưng ánh mắt vẫn quan sát bốn phía, vừa thấy bọn họ tiến vào lập tức bước qua chào hỏi. Y làm cậu chủ trẻ tuổi của Vương Ngu dĩ nhiên là tiêu điểm trong sảnh tiệc, không ít minh tinh đều muốn tạo quan hệ, làm bạn bè, thậm chí càng muốn phát triển quan hệ sâu hơn với y. Lúc này nhìn thấy y đi ra cửa đón tiếp hai người trẻ tuổi tự nhiên bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Bọn họ vừa nhìn thấy ngược lại rất kinh ngạc, không ít người bắt đầu rục rịch.

Nghệ sĩ có chút nổi tiếng ở Vương Ngu đều biết Sở Chiêu, không nhất định thật sự biết bối cảnh nhà họ Sở của hắn, chỉ biết thân phận thương nhân của hắn thì đủ làm cho vô số người động tâm. Mặc dù những người gặp qua hắn không nhiều lắm, nhưng chỉ cần một người trong bọn họ biết sẽ đi điều tra một hồi. Tư liệu của Sở Chiêu ở trên internet mặc dù không nhiều lắm, nhưng một ít tư liệu về thương nhân và mấy tấm hình vẫn có.

Về phần Mạnh Vi Nghiên ở bên cạnh hắn, vốn dĩ mọi người còn không phải quá để ý. Nhưng vừa thấy Triệu Nguyên đối xử với cậu với vẻ mặt ôn hoà, hơn nữa cũng dẫn cậu đến chỗ ba Triệu, cổ đông công ty và các đối tác cũng đều bắt đầu ẩn nấp dò hỏi điều tra. Hiện trường dĩ nhiên vẫn có người biết Mạnh Vi Nghiên, cho nên chỉ một lát sau một chút tin tức của cậu cũng được truyền ra, như thế làm cho mọi người đặt câu hỏi.

Bất quá mọi người có suy nghĩ đầu tiên chính là cậu và Sở Chiêu là bạn tốt, mọi người sẽ không tùy tiện nghĩ đến quan hệ thật sự của hai người. Dù sao gia thế của Mạnh Vi Nghiên cũng không tệ, vẫn là rất có khả năng trở thành bạn với Sở Chiêu. Nhưng mà có không ít người âm thầm hâm mộ cậu may mắn.

Sở Chiêu sớm đã tạo thành thói quen khi mình đi đến chỗ nào đều có nhiều loại ánh mắt, hắn đối với người ở đại sảnh đủ loại quan sát, đàm phán và bình luận làm như không thấy. Mạnh Vi Nghiên dĩ nhiên cũng cảm giác được, thậm chí cậu cũng mẫn cảm nhận ra một ít nữ minh tinh dám mơ ước có Sở Chiêu. Nhưng điều này rất bình thường không phải sao? Huống chi cậu lại rất tin tưởng Sở Chiêu.

Mạnh Vi Nghiên đi theo Sở Chiêu và ba Triệu phụ chào hỏi với đoàn người. Ba Triệu dĩ nhiên biết rõ quan hệ của hai người nên tử tế hỏi một chút về tình huống cậu ở công ty và tình hình quay phim. Mạnh Vi Nghiên trả lời từng cái, còn cảm ơn công ty đã khoan dung và ủng hộ cậu, làm cho ba Triệu càng thêm vui vẻ. Ông tin tưởng chỉ cần ràng buộc Mạnh Vi Nghiên lại như vậy khẳng định cũng có thể ràng buộc Sở Chiêu lại.

Mà trong lòng Mạnh Vi Nghiên tự nhiên hiểu rõ suy nghĩ của ba Triệu, hiện tại Sở Chiêu hợp tác với Vương Ngu rất chặt chẽ, quan hệ cũng hài hòa. Mạnh Vi Nghiên cũng cùng ba Triệu vui tươi hớn hở gặp dịp thì chơi. Nếu có một ngày Vương Ngu dám xâm phạm lợi ích của Sở Chiêu thì cậu dĩ nhiên cũng sẽ không khách khí.

Đa số mọi người bên cạnh đều không biết đầy đủ trình tự, dĩ nhiên không biết được gia cảnh của Sở Chiêu và quan hệ của hai người. Người biết được quan hệ không đủ thân mật cũng sẽ không liên quan đến tin tức mấu chốt này. Nhưng có thể đi đến bước này mọi người cũng không ngốc, nhìn thấy đám người ba Triệu đối xử thân thiện với Mạnh Vi Nghiên bọn họ cũng sẽ không đi đắc tội với một người không biết lai lịch.

Khi ăn cơm, hôm nay ba Triệu làm hôm nay chủ nhà dĩ nhiên ngồi ở ghế chủ tọa. Sở Chiêu bị sắp xếp ngồi ghế thứ nhất ở bên tay phải của ông, hắn lại kéo Mạnh Vi Nghiên ngồi sát chỗ mình ngồi.

Khi ăn cơm lại càng ăn uống linh đình, người đến bàn mời rượu lại càng nối liền không dứt.

"Sở tổng, tôi cũng mời ngài một ly." Người có thể đi qua mời rượu cũng không nhiều, người tới trước mời rượu địa vị cũng không thấp, đàn anh đàn chị của công ty đã đi tới trước. Đương nhiên cái xưng hô này cũng có tranh luận, nghệ sĩ ở công ty không ít tự nhiên không thể thiếu lục đục với nhau, nhìn xem người nào lanh tay lẹ mắt thì có thể đoạt trước.

Nữ minh tinh Hạ Thanh này là một tiền bối phim điện ảnh và truyền hình trong công ty. Sau khi nói chuyện với ba Triệu một hồi lâu thì quấn đến Sở Chiêu bên cạnh.

"Không được, tôi không uống rượu." Sở Chiêu dùng kềm linh hoạt mở một con cua ra rồi gắp thịt cua vào trong đĩa của Mạnh Vi Nghiên. Mạnh Vi Nghiên biết hắn đang cho mình thể diện nên lập tức ngoan ngoãn ăn thịt cua vào bụng.

Mà trong lòng Hạ Thanh lại hơi rục rịch, cô từ trước đến nay là người mang cái mặt xinh đẹp lung linh trong suốt ra ngoài, thấy vậy lập tức cũng không xấu hổ nói: "Không uống rượu cũng là chuyện tốt, tửu lượng của tôi rất tốt, xem như xin lỗi Sở tổng uống thêm một ly."

Cô nói xong thì cầm ly rượu vang đỏ lên uống, sau đó lập tức đi tới bên cạnh Mạnh Vi Nghiên: "Mạnh tiên sinh, tôi mời cậu một ly, về sau có chuyện gì nhất định phải tìm chị nha."

"Chị Hạ khách khí rồi, tửu lượng của tôi cực kém, chỉ có thể lấy trà thay rượu, chị không lấy làm phiền chứ?"

Hạ Thanh cũng thấy được trước mặt cậu cũng không có rượu, biết cậu không lừa gạt cũng cười đồng ý với cậu.

Lúc sau phần lớn mọi người đều có mắt không có lôi kéo Sở Chiêu uống rượu làm quen mà đều trực tiếp đi qua Mạnh Vi Nghiên tán dóc. Người không có mắt đều bị Sở Chiêu trực tiếp kêu người gạt sang một bên, mặc hắn hoặc cô xấu hổ cảm thấy thẹn thùng oán giận. Vẫn là ba Triệu và Triệu Nguyên hoà giải mới làm cho những minh tinh bình thường không coi ai ra gì xuống đài. Nhưng sau khi trở lại chỗ ngồi lại nhận được không ít châm chọc khiêu khích. Người bên cạnh cũng đều hiểu được vị này không chỉ là nhân tình của Sở tổng.

Truyện Chữ Hay