*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cẩm Hi
Giá cổ phiếu của TS Entertainment giảm hơn 25%, tập đoàn Lục thị chuẩn bị khởi động kế hoạch thu mua!
Đời này Tô Điềm chưa bao giờ nghĩ tên của cô có thể xuất hiện trên trang nhất giải trí, thậm chí cả báo kinh tế nữa chứ.
Lần này đúng là chơi lớn mà.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính là do Ninh Trạch Ngôn đã thẳng thắn thừa nhận chuyện yêu đương và Lục Anh ra đòn phản kích, cộng thêm Ngân Thần cũng chi ra một số tiền lớn để mua và xóa hot search nữa, đám thủy quân dần dần bị trấn áp, cuối cùng cũng lật ngược được tình thế cứu vãn được cục diện.
Còn đắp nặn Ninh Trạch Ngôn thành hình tượng “Cuồng vợ”: Bạn gái thích đu idol, có thể làm gì nữa đây, chỉ còn cách dùng tiền và bản lĩnh để giúp cô ấy đu idol thôi, miễn cô ấy vui là được rồi.
Bên dưới account marketing không hẹn mà cùng xuất hiện một loại bình luận.
[ muốn cưới Kanna Hashimoto ]: Ninh Trạch Ngôn thật trâu bò! Có nói một trăm lần thì Ninh Trạch Ngôn vẫn trâu bò!
[ bạn gái ngoài ngành của Nitta Makenyou ]: Mị cũng muốn có một anh bạn trai giúp mị đu idol như vậy, muốn gặp idol là gặp được ngay, còn có thể tri tiền cho idol nữa chứ, nếu có thể thì mị cũng muốn làm Trạm tỷ nữa, có thể gần gũi với idol nè, đây là cuộc sống thần tiên gì vậy!
[real tới đây ]: Hôm nay lại là một ngày biến thành chanh tinh nữa.
[ nghiêm không cẩn ]: @ nghiêm cẩn, bao giờ mày mới bao nuôi tao giống như Lục Anh đây?
[ muốn trước lồi sao vểnh ]: bạn thân nhà người ta, bạn trai nhà người ta .
[ Bé đáng yêu của Lục Tử Lâm ]: Mặc dù Tô Điềm không phải rất đẹp, nhưng chỉ cần có một cô bạn thân Lục Anh ở đây, thì dạng đàn ông gì mà không làm quen được chứ, chả cần phải đi phải yêu đương với Lục Tử Lâm đâu.
[ trồng cây ]: Quả nhiên, idol khi đặt ở trước mặt tổng tài thì không đáng một đồng.
[ nhìn máy bay kìa ]: Ninh tổng, anh có thiếu người giúp bạn gái đu idol không ạ? Vẽ tranh xuất sắc, khả năng PS hạng nhất, không cần lương cũng được, chủ yếu là tui muốn trải nghiệm cái cảm giác đu idol thôi.[fengqiule]: hôm nay lại là một ngày rơi nước mắt vì tình yêu của người khác!
[ tuyển thủ rap của phượng hoàng truyền kỳ ]: Vẫn cứ thấy nghi nghi, thế việc gì Tô tiểu thư phải một mình làm hết mọi việc, có tài nguyên tốt như vậy cơ mà, mỗi ngày đều được nhìn thấy Lục Tử Lâm rồi, còn vất vả mở Trạm ra làm cái gì nữa? Cứ ngồi yên tận hưởng cảm giác đu idol không phải sướng hơn à?
[ có thể nói thì nhất định sẽ nói ]: Tôi thì thất tình, còn Ninh Trạch Ngôn lại mẹ nói đi yêu đương! Ninh Trạch Ngôn anh cũng có thể thử cái cảm giác này của tôi nha!
[ một mảnh rừng mưa ] không biết phải nói gì nữa, đùng cái ném cho mọi người quả bom như vậy đấy. Mị yêu người đàn ông của Tô Điềm, hâm mộ ghen tị quá, mị hận.
Và tất nhiên cũng có một số bình luận đối lập, những người qua đường không biết sự thật sẽ rất dễ bị dư luận dẫn dắt, nhưng đa phần mọi người ở đây đều cảm thán về “Tình yêu thần tiên” của Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn, nên ai có nghi ngờ đây là lăng xê, hay nghi ngờ về sự thật thì cũng không còn quan trọng nữa.
Tiếng gió đã dịu đi, nhưng Tô Điềm vẫn đang gặp phải rất nhiều vấn đề, vấn đề hàng đầu chính là Lục Anh.
“Nói đi, hai người các cậu ở bên nhau từ bao giờ.” Lúc Lục Anh hùng hổ chạy tới, Ninh Trạch Ngôn và Tô Điềm đã dùng bữa xong rồi, nên chỉ có thể uống cà phê. Cô ấy khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đảo mắt qua lại giữa Tô Điềm và Ninh Trạch Ngôn.
Tô Điềm nhăn mặt: “Cậu có thể đổi cách nói không? Cái từ gao [1] này khó nghe quá. Tớ cũng không thể nói thẳng với cậu là chúng tớ không ở bên nhau được.”
[1] Gao (âm thứ) trong tiếng Đông Bắc.
“Cô nên đi về được rồi đấy.”
Tô Điềm bất đắc dĩ nhìn về phía Ninh Trạch Ngôn: “Đây là trận đánh ác liệt mà anh nói?”
Không đợi Ninh Trạch Ngôn trả lời cô đã hỏi tiếp Lục Anh: “Tớ đọc trên mạng thấy bảo Lục thị định thu mua TS, chuyện này có đúng không? Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy, tớ còn tưởng cậu chỉ gây chút tiếng gió thôi chứ.”
Tuy quy mô của TS Entertainment không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng có địa vị nhất định trong giới giải trí, tập đoàn Lục thị chưa từng đặt chân vào ngành công nghiệp giải trí, bây giờ hấp tấp muốn thu mua một công ty giải trí, rõ ràng đây không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Lời nói như bát nước đổ đi, lời của bà đây là ván đã đóng thuyền rồi, giờ non nửa Lục thị đang bận rộn chuẩn bị cho chuyện này đấy, vậy mà cậu vẫn còn nghĩ tớ nói đùa. Từ trước tới nay bà đây chưa bao giờ nói đùa.”
Ninh Trạch Ngôn chen vào đúng lúc: “Trận đánh ác liệt mà tôi nói chính là chuyện này —— làm thế nào để hoàn thành việc thu mua TS. Tối mai 8 giờ tôi sẽ hẹn Vưu đổng của TS ra nói chuyện một chút.”
Ngón tay phải của Lục Anh lướt qua tóc mái, hẩy hẩy lay lọn tóc, tấm tắc một tiếng: “Chậc chậc chậc, thật ra cũng không cần anh phải xuất ngựa đâu, cái công ty TS này, ông ta đồng ý bán thì bán, mà không muốn bán cũng phải bán.”
“Hai người đang nói thật đấy à?” Tô Điềm nhìn thẳng vào Lục Anh, nhìn dáng vẻ nhất định phải có được kia của cô ấy là biết không phải nói đùa rồi, “Thu mua TS không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa tớ không quan trọng đến mức này đâu. Với cả cho dù không thu mua TS thì cũng không có ảnh hưởng gì mà, dư luận cũng đã đi đúng hướng rồi, chúng ta chỉ cần duy trì hình tượng tiếp là được, không cần phải dùng đao kiếm thật đâu.”
Tô Điềm thở ra một hơi: “Đến lúc đó chỉ cần tùy tiện nói với cư dân mạng là vì một vài lý do nên tạm hoãn việc thu mua, mọi người sẽ không để trong lòng đâu, chúng ta ở đây nháo tới long trời lở đất, người ngoài nhìn vào chỉ chê cười mà thôi.
Ninh Trạch Ngôn dùng ngón tay gõ mặt bàn theo tiết tấu, Tô Điềm cái gì cũng tốt, nhưng lại luôn có cảm giác tự ti, có rất nhiều đồ tốt đặt trước mặt cô, nhưng cô không dám đưa tay ra cầm.
Anh đã nhiều lần nhấn mạnh với cô là cô đáng giá thế nào, nhưng cô lại không tin là mình đáng giá. Anh còn chưa kịp mở miệng thì Lục Anh đã lên tiếng trước.
“Tớ không quen nhìn cái dáng vẻ ngại ngùng xoắn xít này của cậu đâu, cậu lo lắng cái gì vậy? Tớ thu mua công ty vì cậu thì có làm sao? Chỉ cần cậu mở miệng, tớ còn có thể cho cậu một nửa tài sản trong tay tớ đấy, tớ đối tốt với cậu, cậu chỉ cần nhận là được. Tớ có tiền nhưng lại không có tinh lực để xài, ngoài cậu ra tớ còn có thể tốt với ai được nữa chứ?”
“Tớ cảm thấy không cần thiết phải hưng sư động chúng [2] như vậy, chỉ cần không để liên lụy tới Lục Tử Lâm là được rồi, tớ thì sao cũng được.”
[2] Hưng sư động chúng: Huy động nhiều người làm một việc gì đó.
“Mau câm miệng lại cho bà. Cậu cứ muốn tớ phải chửi thì cậu mới vừa lòng có phải không? Nếu cậu muốn rạch ròi không ai nợ ai, thì nhà tớ còn thiếu nhà cậu hai mạng đấy, cái này thì tính sao? Thì tính sao hả?”
Trên mặt Ninh Trạch Ngôn lộ ra sự kinh ngạc, ngay lập tức bị Lục Anh bắt được. Cô ấy thản nhiên nói: “Thế hệ trước của Lục gia lúc nắm quyền làm ăn không sạch sẽ, cho nên đã xảy ra chuyện, ba cô ấy vì giải quyết những chuyện này nên mới bị cuối vào, rồi bị trả thù.”
Lục Anh liếc nhìn sắc mặt Tô Điềm, nói chuyện cũng chậm lại: “Cho nên mới nói cậu không cần phải tính toán rạch ròi với tớ như thế, tớ bảo vệ cậu là chuyện nên làm mà, không có ai thiếu ai cả. Hơn nữa việc thu mua TS cũng không khó như tưởng tượng đâu, hiện giờ giá cổ phiếu đang lao dốc không phanh, TS có tự vực dậy được hay không cũng khó nói lắm.”
Ninh Trạch Ngôn tránh đi chuyện quá khứ đẫm máu kia, chuyển sang chủ đề khác: “Việc thu mua TS đối với Lục thị rất có giá trị đấy, hơn nữa Lục thị cũng không cần phải gánh rủi ro một mình đâu, tôi cũng sẽ góp cổ phần vào.”
Tô Điềm sững sờ không nói gì.
Lục Anh nhún vai tỏ vẻ không có dị nghị gì cả, gật đầu với Ninh Trạch Ngôn: “Nhưng trước đó, anh nên khuyên nhủ cô ấy đi, tôi về làm bài tập đây, tạm thời ôm chân Phật thì cũng phải giả vờ cho giống để lão cha nhìn thấy nữa.”
Nhưng đi được nửa đường thì Lục Anh mới nhớ ra, cô ấy vẫn chưa hỏi xem rốt cuộc Ninh Trạch Ngôn và Tô Điềm bắt đầu chuyển từ quan hệ cấp trên cấp dưới sang quan hệ nam nữ từ khi nào? Rồi cuối cùng trong thời gian cô ấy không ở đây hai người kia đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tâm trạng ức chế khiến cô ấy rất muốn đánh tay lái quay lại, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy vẫn là thôi đi, đợi hai ngày nữa rảnh rồi hỏi cho kỹ, một chi tiết cũng không được kể thiếu.
“Lục Anh đi rồi.”
“Tôi biết. Hai người muốn làm gì thì làm đi, nếu cần tôi phối hợp thì tôi sẽ phối hợp, A Anh sẽ không hại tôi.” Tô Điềm dừng một chút, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ninh Trạch Ngôn, “Anh cũng sẽ không.”
“Tin tưởng tôi như vậy à, thế đêm nay ở lại đây nhé.”
“Được.”
Ninh Trạch Ngôn còn tưởng mình nghe nhầm.
“Có lẽ bây giờ vẫn còn nhiều phóng viên đang ở bên ngoài, mà nhà tôi cũng bị bao vây kín mít rồi, tôi ở lại đây qua đêm rồi sáng mai rời đi, như vậy thì càng khẳng định tôi là bạn gái anh, cũng không có gì phải do dự cả.”
“Đúng rồi, Lục Tử Lâm thế nào rồi? Có phải sau này tôi không thích hợp làm Trạm tỷ nữa không? Anh đã tìm được người thích hợp để thay thế chưa? Nếu như chưa tìm được thì tạm thời cứ để Tử Dữu thay vị trí của tôi đi.”
“Sao lại không thích hợp? Không chỉ phải làm, mà còn phải làm một cách hiên ngang nữa kìa. Em cứ yên tâm đu idol đi, làm cho tốt việc đu idol, còn lại tôi sẽ suy xét.”
Ninh Trạch Ngôn giúp cô vén tóc mái ra sau tai, nghiêm túc nói: “Nhưng có một việc, không được yêu Lục Tử Lâm.”
Im lặng ba giây, anh lại bổ sung thêm một câu.
“Ngoài tôi ra, em không được thân thiết với bất kỳ gã đàn ông nào khác.”
“?”
“Bởi vì bạn trai của em, rất dễ dàng ghen.”