Càng về đêm gió thổi rì rào lạnh đến thấu xương, Sài Dận nhìn Cẩm Minh đang ngồi thiền ở bên kia, mặc kệ là nàng lạnh nhưng không nói hay là không lạnh thật, chàng cũng đi lại về hướng nàng, cởi áo khoác trên người ra, khoác lên người Cẩm Minh.
Vạt áo vừa chạm vào đầu vai, Cẩm Minh lập tức mở mắt ra, ánh mắt vô cùng thanh tỉnh nhìn Sài Dận.
Sài Dận không vì thế mà ngừng tay, tiếp tục hành động khoác áo khoác lên người nàng.
Ánh mắt chàng không yếu thế nhìn lại Cẩm Minh, lấy mắt to trừng mắt bé, xem thử ai hơn ai.
Cuối cùng vẫn là Cẩm Minh dời mắt đi trước, nàng thoáng nhìn qua Thiện Nhu đang ngủ ở bên cạnh ngọn lửa, lại nhìn áo khoác đen trên người, khẽ nói: "Ta không lạnh." Nàng vừa nói vừa giơ tay định lấy áo khoác xuống ra trả lại cho Sài Dận, thì chàng đã nhanh tay đưa tay ra đè lên tay nàng, ngăn hành động của Cẩm Minh lại.
Cẩm Minh nhướn mi, lần nữa nói lại: "Ta thật sự không lạnh, Ma quân không cần làm thế."
Sài Dận không buông tay ra, kiên quyết nói: "Ngài có lạnh hay không không quan trọng, quan trọng là ta muốn khoác cho ngài và ta muốn ngài khoác."
Cẩm Minh: "..." Có phải cái tính tình không nói lý lẽ này là học từ dưới trần gian, hay chàng bình sinh đã vốn ngang ngược như vậy? Giống nhau như vậy, lần nào cũng khiến nàng không thể cự tuyệt được.
Như cảm thấy Cẩm Minh không còn ý muốn cởi trả, Sài Dận lúc này mới buông tay ra.
Nhưng lúc chàng thu tay về, không biết do vô tình hay cố ý, bàn tay thô ráp của chàng sượt qua đầu vai nàng, một động tác thoáng qua rất nhanh nhưng khiến toàn thân Cẩm Minh dâng lên một trận tê nhẹ.
Cẩm Minh giương mắt lên nhìn chàng, Sài Dận lại như vừa nãy không có gì xảy ra.
Cẩm Minh thấy vẻ mặt đoan chính của chàng như không có ý gì thật, thầm nghĩ có lẽ mình đã nghĩ nhiều.
Nàng thầm lắc đầu, không để ý tới Sài Dận nữa, lần nữa nhắm mắt tịnh tâm, để cho bản thân rơi vào hư cảnh.
Sài Dận sau đó không đi lại chỗ ngọn lửa, mà ngồi bên cạnh Cẩm Minh, tia nhìn rơi vào bóng đêm trước mặt.
"Thượng thần lúc nào cũng vậy sao?" Một lúc sau, chàng đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh tới mức có chút kì quái này giữa hai người.
"Ta không hiểu ý của Ma quân là gì?" Cẩm Minh vẫn nhắm mắt như cũ, ngữ khí bình thản.
"Thật sao?" Sài Dận cười tự giễu: "Lần nào cũng vậy, cứ mỗi lần không tìm được cách giải quyết, Thượng thần chỉ nghĩ được chuyện chạy trốn, ngày trước là vậy, bây giờ vẫn vậy! Thượng thần biến người khác thành một đứa ngốc, như vậy rất vui sao?!"
Cẩm Minh nghe chàng nói, từ từ mở mắt ra.
Trước mắt là một màng tối đen không biết trong hư cảnh hay hiện thực, tất cả đều là một màng đen huyền.
Có lẽ do vào hư cảnh quá lâu, Cẩm Minh hơi thất thần: "Sao đó thì thế nào! Sao khi đối mặt, lựa chọn giải quyết, mọi chuyện có tốt hơn là chạy trốn hay không!?" Đã có một Thiên Sơn lão quân đi trước, nàng không thể lại cứ biết đó là đường cùng, mà còn đi vào con đường đó một lần nữa.
Tình cảm là chuyện rất tốt đẹp, nhưng nó chỉ tốt đẹp với những người có thể tự quyết định mệnh của mình.
Còn với những người có mệnh gắn liền với mệnh thiên địa như nàng, chẳng thà không có, sẽ không phải do dự, đắn đo, lo lắng không yên! Bởi vì… kết cục ngay từ đầu đã được định sẵn rồi.
"Đúng là kết quả có khi tệ hơn, nhưng, Thượng thần chưa bắt đầu thì làm sao biết được? Mỗi người đều có mệnh riêng, kết quả sau cùng cũng không ai giống ai được!"
Ánh mắt Cẩm Minh lúc này dần trở nên rõ ràng, nàng nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.
Câu này của Sài Dận, một ngàn năm trước Thiên Sơn lão quân sau khi rủ bỏ tiên thể, đứng trước Thiên Hình đài cũng nói với nàng như vậy, nhưng kết cục thế nào thì không cần nói nhiều cũng đã rõ.
Sau khi chết đi, sư phụ còn bị xem như là một vết nhơ không thể rửa sạch của Tiên tộc, một chữ Tình đã hại một người cao cao tại thượng như sư phụ tới mức vạn kiếp bất phục như vậy, nàng còn gì phải cố chấp "bắt đầu" nữa chứ.
Thấy nàng im lặng, Sài Dận lần này cũng biết chừng mực, không tiếp tục nói tới cùng chuyện này nữa.
Chàng thừa biết vị thế của Thượng thần Cẩm Minh có ý nghĩa quan trọng tới mức nào đối với đại hoang này, sao phải cứ cố chấp với những chuyện đã qua làm gì nữa chứ.
Nhưng quên đi, chàng lại không có cách nào khiến bản thân quên hết những chuyện đã qua giữa hai người...
...
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện là hôm nay Tác giả có lên Google search tên truyện, thì phát hiện bộ truyện flop sml của Tác giả bị bưng bê đi khắp nơi mà chưa xin phép mình, thật ra việc này nói lớn khôn lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng, mọi người lưu ý, truyện được Tác giả đăng đ.ộ.c q.u.y.ề.n trên W.a.t.t.p.a.d @mrbottle, mọi trang w.e.b khác đều là r.e.u.p không xin phép và chưa cập nhật bản chỉnh sửa mới nhất của Tác giả nên sẽ thiếu sót và không đầy đủ rất nhiều ý của truyện.
....
Đêm tối cứ vậy trôi qua trong sự yên tĩnh của hai người, để nhường chỗ cho những tia nắng sớm mai chiếu rọi khắp nơi.
Thiện Nhu sau khi thức dậy cũng như mọi ngày, hé mắt ra đã định kêu tì nữ tiến vào phòng hầu hạ nàng ấy rời giường.
Nhưng khi nhìn những tán cây đan xen trên đầu, nàng ấy mới chợt nhớ ra mình đang ở trong vực Thẩm Mạch, quanh đây chỉ có yêu vật và sương mù lạnh lẽo, làm gì có gian phòng an toàn ấm áp và những tì nữ lúc nào cũng canh gác ở bên ngoài, như lúc nàng ấy ở trên Cửu Trùng Thiên chứ.
Thiên Nhu mím môi ngồi dậy, bên kia là Thượng thần Cẩm Minh nhắm mắt ngồi thiền như tối qua, xứng quanh không thấy Sài Dận đâu, không hiểu sao việc này lại khiến trong lòng nàng ấy dâng lên một trận chua sót và mất mát như thể mình đã bị bỏ rơi.
Nàng ấy hôm qua vì chàng mà làm nhiều chuyện tới vậy, vậy mà sáng hôm sau thức dậy đã không thấy người đâu.
Từ nhỏ tới lớn, Thiện Nhu chưa bao giờ thấy khó chịu đến thế này.
Sài Dận đúng lúc này vừa vặn từ trong sương mù đi ra, nhìn thoáng qua chỗ Thiện Nhu đang ngồi một cái, thu bộ dáng như tiểu tức phục bị bỏ rơi của nàng ấy vào trong mắt.
Nhưng chàng lại làm như không thấy, đi tới chỗ Cẩm Minh.
"Thượng thần, chúng ta lên đường thôi."
Cẩm Minh chậm rãi mở mắt ra, nhìn con đường phủ sương dày đặc trước mặt, gật đầu.
Thiện Nhu bên kia nhìn cảnh chàng nói chuyện với Thượng thần Cẩm Minh, trong lòng càng thêm uất ức, nàng ấy mím chặt môi giận hờn, cố ý ngồi ở đó, đợi Sài Dận đi tới chỗ mình.
Sài Dận kỳ thật không hề muốn để ý tới vị Thất công chúa này, nhưng dù sao phía sau nàng ấy còn có Thiên đế, coi như đánh chó phải ngó mặt chủ, chàng không thể bỏ mặc được.
Sài Dận dùng ngữ độ khiêm tốn đúng lễ độ, đi tới trước mặt Thiện Nhu nói: "Thất công chúa, chúng ta lên đường thôi."
Thiện Nhu bây giờ mới giương đôi mắt đo đỏ lên nhìn chàng, trong mắt như có màn nước, có thể tùy ý rơi xuống bắt cứ lúc nào.
Nàng ấy mím môi, âm thanh có phần nghẹn ngào: "Sài Dận ca ca, huynh không thích muội đi cùng sao?"
Sài Dận bị Thiện Nhu bất ngờ hỏi như vậy, không hiểu ý nàng ấy muốn là gì, chỉ nói: "Câu trả lời của ta, có ý nghĩa sao?" Dù chàng muốn hay không, thì thế nào nàng ấy cũng đi theo, vậy thì cần gì phải biết đáp án nữa.
"Có chứ! Muội muốn biết, muội đối với huynh cuối cùng là gì!? Nếu không vì phụ hoàng của muội, huynh có chấp nhận cuộc liên hôn này không?"
"Không phải!" Sài Dận lắc đầu thản nhiên nói: "Cho dù có Thiên đế ta cũng không chấp nhận cuộc liên hôn này, Thất công chúa có lẽ đã nghĩ nhiều, ta vốn không hề có ý định này với ngài.
Còn về việc liên hôn, ta và Thiên đế đã nói xong từ trước, nhưng năm xưa ngay lúc ấy ta xuống trần, nên vẫn chưa có cơ hội công bố rộng rãi ra cho mọi người biết mà thôi.
Mấy chục năm qua đã làm ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng của Thất công, là Sài Dận có lỗi."
Lời Sài Dận vừa dứt, những giọt nước mắt trong mắt Thiện Nhu không kìm được mà rơi xuống: "Nhưng lần trước trong đại yến tiệc huynh không nói vậy!" Việc hủy bỏ liên hôn, nàng ấy cũng đã từng nghe phụ hoàng nói qua, nhưng sau khi Sài Dận quay về không nhắc tới, nàng ấy cứ cho là chàng đã thu lại quyết định đó, đồng ý liên hôn, lấy nàng ấy.
Thật không nghĩ rằng...
"Lần trước là trong đại yến tiệu mừng ta trở về, Thất công chúa nghĩ đó là nơi thích hợp để nói ra chuyện đó?" Sài Dận không trả lời mà hỏi ngược lại, trên đời này có mấy ai trong ngày vui mình lại đi nói tới những việc chẳng có gì là hay ho đó chứ?
Thiện Nhu siết chặt hai nắm tay, cố gắng ngăn cho nước mắt không rơi xuống nữa: "Vậy thì, huynh có thể cho muội một cơ hội được không? Trước đây huynh không thích muội, chúng ta cứ xem như bỏ qua việc đó đi, từ giờ huynh có thể thử thích muội được không?"
"Thử" sao?
Cẩm Minh đứng ở chỗ không xa nghe đoạn đối thoại của hai người, nàng khẽ rũ mắt xuống.
Những chuyện tình cảm này vốn dĩ đã khó, nếu ngay từ đầu còn xem nó là "thử", thì chẳng khác nào tự bản thân đã xác định là sẽ thất bại, vậy thì cần chi phải bắt đầu cho tốn kém thời gian và tinh lực của hai bên nữa chứ.
Mà ý của Sài Dận cũng giống như suy nghĩ của Cẩm Minh, chàng lãnh đạm nói: "Chuyện tình cảm vốn dĩ đã là chuyện khó, ngay từ đầu Thất công chúa còn xem nó chỉ là "thử", thì chẳng khác nào là đã định kết quả thất bại cho nó rồi.
Vậy thì theo Thất công chúa, ngài và ta cần thiết chi phải bắt đầu cho tốn kém thời gian và tinh lực của hai bên nữa chứ.".