Tổng kết lại, bộ váy này rất đẹp, từng chi tiết nhỏ một trên chiếc váy cũng là công sức mà nhà thiết kế nó đã tạo nên, cực kì tỉ mỉ, cực kì kì công, tựa như công trình kiến trúc vĩ đại nào đó khiến người ta cứ trầm trồ ngắm mãi.
Lệ Thanh luôn miệng khen mãi làm Huyền Hân rất vui, vậy là bước đầu của cô ấy coi như thành công.
Khi mặc lên người, chiếc váy vừa khít với cơ thể cô, ôm trọn vòng một vừa đủ, vòng eo nhỏ xíu, lộ ra xương bả vai quyến rũ, làn da trắng mịn, cộng thêm mái tóc dài xoăn nhẹ thả tự do, cực kì sang trọng và xinh đẹp, trông cứ như tiên nữ hạ phàm vậy.
Huyền Hân tâm đắc đến mức phải chụp ngay lại mấy trăm tấm ảnh.
Da cô vốn đã trắng sẵn nên không cần đeo tất làm gì, cứ mang thẳng cao gót vào, giày cao tầm cm nhưng Lệ Thanh đi không quen, phải tập luyện một chút.
Phần váy phía trước dài hơn nửa bắp đùi cô, phía sau quét đất chừng nửa mét, mặc quần bảo hộ cùng màu nên trông cứ như chiếc váy bồng bềnh thêm vài phần, không thiếu sót điều gì nữa.
“Mấy tấm này… có nên gửi cho anh Chính xem không đây…”
Không biết là do cô đẹp sẵn hay Huyền Hân chụp ảnh đẹp mà tấm nào tấm nấy đều hoàn hảo đến từng chi tiết, thần thái, nhan sắc, trang phục, khí thế đều không thua bất kì người nổi tiếng nào.
“Để mai cho xem sau, xem sớm mất hay.
”
Thời tiết ở đây lạnh hơn nhiều so với thời tiết trong nước, tắm rửa thay quần áo ngủ xong, cô phóng vào phòng chui ngay vào chăn bông, Huyền Hân đã nằm sẵn bên cạnh đang bấm điện thoại, cô cũng tranh thủ cầm điện thoại lên xem.
Từ lúc xuống máy bay đến giờ vẫn chưa đụng đến, điện thoại cô đơn nằm trong túi xách hơn một ngày trời, còn chưa tắt chế độ máy bay, hỏi sao cô không nghe thấy thông báo gì.
Vừa kết nối mạng, tin nhắn giải thích từ Hạ Mộc ập đến, chắc chắn rằng cậu ấy không dám giở trò gì, mới phản ứng mãnh liệt như thế này.
Lệ Thanh suy tư vài giây, tiếc nuối cũng nhanh chóng qua đi khi nhận được tin nhắn thoại từ Chính Phong.
Chính Phong: Ngủ sớm, nói chuyện vừa thôi, không ngủ được thì gọi cho anh.
Điện thoại cô vẫn để max loa từ lúc xem video đến giờ, ban nãy thông báo cũng rầm trời nhưng cô vẫn quên để ý tắt đi, chỉ tập trung đọc tin nhắn trước, hậu quả là đoạn âm thanh đó Huyền Hân đều nghe rõ mồn một.
Về đến nhà rồi mà vẫn còn phải ăn cơm chó, ai khóc nỗi đau này.
“Ây dô, ngọt ngào quá haa, vẫn không tin được anh Chính lạnh lùng còn có mặt này, mày có bí kíp gì chỉ tao với!!”
“Đâu… đâu có bí kíp gì đâu.
” Lệ Thanh nói bâng khuân, vài phần chọc ghẹo trong giọng điệu.
Huyền Hân nhận ra ngay quay sang cù cô: “Nói mau, còn giấu nữa hả?”
Lệ Thanh cười đau bụng, muốn phản kháng nhưng Huyền Hân có chăn bao bọc xung quanh, muốn đụng đến cũng rất khó khăn.
Là Huyền Hân cao tay, sắp xếp trước nên mới thành công khiến cô ra nông nỗi này.
“Thật sự không có bí quyết gì mà, bọn tao đều là lần đầu yêu đương, cho nên còn vụng về nhiều thứ lắm.
”
“Ghen tị với tụi mày thật.
”
“Gì đây? Sao tự nhiên buồn ngang vậy?” Lệ Thanh nghịch tóc Huyền Hân.
“Có chuyện này tao chưa kể với mày, … tao với Kiến Minh quay lại rồi.
”
Chuyện này thật sự rất sốc với cô, cô rất mừng cho Huyền Hân, hai người họ vốn dĩ là thuộc về nhau mà.
“Thế thì tốt quá, vậy mày ghen tị gì chứ?”
“Ghen vì tụi mày suốt ngày có thể dính lấy nhau, bọn tao thì không, haizz.
”
Qua trò chuyện, Lệ Thanh biết thêm được, Huyền Hân và Kiến Minh gặp lại nhau khi cậu ta bị Chính Phong lừa bay sang đây, họ vô tình gặp nhau, Huyền Hân lấy danh nghĩa bạn bè mời Kiến Minh đi ăn uống, không ngờ giữa hai người họ lại phát sinh quan hệ sau một đêm.
Vì cả hai đều uống rất nhiều, những điều thầm kín trong lòng đều bộc lộ ra hết, nguyên nhân Huyền Hân chia tay với Kiến Minh là vì muốn cả hai tập trung học tập, với lại mỗi người một phương, nếu bị ràng buộc trong một mối quan hệ thì càng thêm phần nhung nhớ, mất thời gian đi lại, liên lạc với nhau, cách tốt nhất là chọn chia tay.
Hai người họ tình cảm vẫn còn sâu nặng, không ai thua ai, sau đêm đó thì họ quyết định quay lại.
Vì chuyện này khá dài dòng nên vẫn chưa có thời gian để kể hết một lượt nên đến giờ mới có thể kể được.
“Xin lỗi, đã không nói cho mày sớm hơn.
”
“Không phải mày vừa nói đó sao, sớm muộn không quan trọng, chỉ cần mày vẫn nghĩ đến tao là được rồi.
”
Tất nhiên là cô thông cảm cho Huyền Hân, tuy thân nhưng không nhất thiết phải kể liền, không nhất thiết chuyện gì cũng phải nói ra, mỗi người đều có những chuyện riêng tư, những điều thầm kín, đứng trên danh nghĩa bạn bè, ít nhất phải tôn trọng được những thứ đó, có bạn bè là để thoải mái, vui vẻ chứ không phải trở thành sự ép buộc hay gò bó.
Hai người tâm sự rất nhiều chuyện với nhau, tâm trạng cũng khá dễ chịu khiến Lệ Thanh ngủ rất ngon giấc.
Thức dậy chưa được bao lâu thì Chính Phong đã đến tìm, Lệ Thanh đã chuẩn bị xong nên chạy ra mở cửa cho cậu.
Vừa chạm mặt, cậu đã hôn xuống môi cô một cái, quá nhanh, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, đến cô còn bất ngờ nữa là.
May sao Huyền Hân thì đang tranh thủ trang điểm để tới trường điểm danh nên không để ý.
Bộ váy đã được xếp gọn vào vali, đảm bảo an toàn khi vận chuyển.
Chính Phong giúp bưng xuống xe.
Vì đang vội nên Huyền Hân lái xe luôn, để Chính Phong và Lệ Thanh ngồi phía sau.
Đáng lẽ, Huyền Hân sẽ để hai người ở đâu đó cho họ ăn uống vì buổi sáng này cô ấy có tiết học nhưng vì lần trước đến đây, Lệ Thanh đã muốn một lần đưa Chính Phong đến.
Hẹn hò ở trường Đại Học, cũng nên thử qua một lần.
Bọn họ tạm biệt nhau ở đại sảnh.
“Sao lại đến đây? Muốn đi học à?”
“Ở đây có nhiều chỗ đẹp lắm, em dắt anh đi xem.
”
Từ khuôn viên, phòng học, sân vận động, tất cả đều rất đẹp, trường nghệ thuật có khác.
Vào đầu đông nên sân trường cũng vắng người đi, không còn như lần trước cô ghé thăm, từng cơn gió lạnh thổi qua làm mái tóc dài bay nhè nhẹ.
Một nam một nữ nắm tay nhau rảo bước.
“Hôm qua anh làm gì?”
Cô không biết khi một mình vào ngày nghỉ Chính Phong sẽ làm gì bởi cô chưa từng thấy cậu làm việc khác ngoài chơi game.
“Nhớ em.
” Không cần suy nghĩ nhiều, cậu thẳng thừng nói ra.
“Mới xa nhau có chút xíu thôi mà.
”
“Một giây cũng là xa.
”
“Anh nghiêm chỉnh tí đi.
” Lệ Thanh nhéo cậu một cái.
“Anh phải tranh thủ tìm một tên làm phó giám đốc để anh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
”
Lệ Thanh trầm ngâm vài giây: “Em biết một người có thể tin tưởng được.
”
“Hửm?”
“Là Minh Vũ, tuy nhà cậu ấy có công ty riêng nhưng em nghĩ, à không, chắc chắn rằng cậu ấy sẽ không làm ở công ty gia đình, ngành học của Minh Vũ rất phù hợp với vị trí này, em công tâm, không ưu tiên người quen, anh có thể cân nhắc.
”
“Ừm, để anh xem.
”
Hai người vừa đi vừa nói biết bao chuyện, kể cả chuyện Huyền Hân và Kiến Minh cô cũng kể cho cậu.
Chính Phong có vẻ không bất ngờ lắm, thay vào đó còn có phần tự hào vì vô tình đã se duyên cho thằng bạn thân, vậy mà hôm đấy hắn còn giả vờ tức giận, sau chuyện này, người hời nhất là Kiến Minh rồi còn gì.
Ủa khoan đã, không phải tên đó cũng đến đây hôm nay đấy chứ?
Hôm trước say nên có thể xuất phát sau họ một khoảng thời gian.
Nếu vậy thì có phải bây giờ đã đến nơi rồi sao?
Vừa nghĩ đến tào tháo, tào tháo liền xuất hiện.
Đứng trên tầng hai nhìn xuống cổng đã vô tình thấy Kiến Minh ăn mặc đẹp đẽ hớt ha hớt hải chạy về phía phòng học của Huyền Hân.
Đoán không sai mà, Chính Phong khẽ nhếch môi rồi nhìn sang Lệ Thanh.
Đột nhiên cô muốn lên sân thượng của trường để ngắm cảnh.
Giờ này mọi người đang học nên có lẽ sẽ không đông người trên đó đâu.
Đó là suy nghĩ non nớt của Lệ Thanh trước khi lên trên.
Sân thượng đang chuẩn bị cho buổi trình diễn chiều nay của khoa thiết kế, tất cả gần như hoàn tất, từ hàng ghế, sân khấu, thảm đỏ đều được trang trí và sắp xếp rất ngay ngắn và đẹp mắt.
Tông màu chủ đạo là màu trắng và xanh nước biển nên nơi này nhìn cứ như là đại dương rộng lớn vậy.
Phía đối diện lối vào là nơi trưng bày thông tin và hình ảnh bản thiết kế tay demo của các sinh viên phân chia theo lớp nên rất dễ tìm.
Bản thiết kế tay của Huyền Hân aka Solanin đạt điểm trên thang điểm , so với các bài xung quanh thì trong tầm khá ổn, nhưng bản thiết kế này khác với ngoài đời, đã có chỉnh sửa đôi chút.
Ở bản thiết kế, phần thân trên được vẽ kín đáo, ôm trọn cơ thể với điểm nhấn là đôi cánh thiên thần phía sau lưng.
Nếu trong văn học có biện pháp nghệ thuật đòn bẩy, vẽ ra cái đẹp đơn điệu để làm nổi bật cái đẹp sắc xảo, ẩn đằng sau thì ý đồ thiết kế của Huyền Hân cũng tương tự nhưng về mặt thẩm mĩ thì được đánh giá không cao.
Vì đến tận ngày trình diễn sản phẩm các sinh viên mới biết điểm và nhận xét nên trong quá trình may vá có sửa đổi gì cũng không thành vấn đề, chỉ cần không đi quá xa so với bản thiết kế đã nộp là được.
Huyền Hân dường như cũng nhận ra và đã chỉnh sửa đôi chút nên thành phẩm mới được như hiện tại.
Cô cùng Chính Phong đi một vòng để xem các bản thiết kế khác, với chủ đề là “ước nguyện thiên sứ” cho nên bài nào cũng rất đẹp, bài cao điểm nhất từ nãy đến giờ cô xem là điểm của một sinh viên người Pháp với cái tên rất ấn tượng là Solitude (một mình nhưng không cô độc).
Bài của người này không quá nổi bật nhưng đánh đúng vào chủ đề và thông điệp gửi gắm cũng rất ý nghĩa nên đạt điểm cao.
.