“Có điều, cho tới bây giờ, em vẫn không có hối hận.” Diệp Tiểu Ý khẽ cười, bị gió thổi tan.
“Tiểu Ý, anh sai rồi, anh yêu em, anh yêu em… anh van cầu em, đừng rời bỏ anh!” Ôn Nam cho rằng cô muốn bỏ đi cùng Quý Bạc Như, lúc này không còn đoái hoài tới tự tôn, khẩn khoản cầu xin cô: “Em đừng rời xa anh!”
Không có em, quãng đời còn lại của anh còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Diệp Tiểu Ý, em là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời anh!
Anh từng cố gắng hận em, anh đã cho rằng anh hận em, nhưng kết quả anh vẫn không làm được!
Những lời này, hắn còn chưa kịp nói.
“Em biết, nếu còn sống thì kiếp này em sẽ không rời xa anh nữa, nhưng làm sao bây giờ, Ôn Nam, em không muốn ở bên cạnh anh nữa rồi. Anh hứa với em, sau khi em chết, anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ em, coi như đó là sự bồi thường cho em nhé.” Diệp Tiểu Ý chậm rãi nói.
Cái gì?
Chết?
Ôn Nam còn tưởng mình nghe lầm, lúc này, tài xế liền nhắc hắn: “Ôn tổng, hình như Diệp tiểu thư đang ở trên sân thượng!”
Sắc mặt Ôn Nam nhất thời trắng bệch, vội đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu nhìn lên sân thượng.
Bên trên có một thân ảnh trắng toát, quen thuộc với hắn vô cùng!
“Diệp Tiểu Ý! Em thử chết xem, anh cho em biết, nếu em mất đi một sợi tóc, anh sẽ không bao giờ thay thận cho mẹ em!” Ôn Nam đã không biết nên nói gì nữa rồi, Diệp Tiểu Ý quan tâm mẹ mình nhất, tình thế cấp bách, hắn không thể làm gì khác ngoài việc lấy mẹ cô ra uy hiếp.
Cô hiếu thuận như vậy, sao có thể mặc kệ sống chết của mẹ mình chứ?
Nhưng Ôn Nam sai rồi.
“Anh sẽ không làm vậy đâu.”
“Diệp Tiểu Ý! Vì em, anh chuyện gì anh cũng có thể làm!”
“Ôn Nam, nếu có kiếp sau, em không muốn gặp lại anh.” Diệp Tiểu Ý cười thoải mái.
Sau đó, cô cúp điện thoại, nhìn bóng mình ở dưới chân, hờ hững tiến lên, rồi nhảy xuống dưới.
‘Phịch’ một tiếng, thân ảnh màu trắng rơi từ trên cao xuống, rơi thẳng xuống, rơi đúng dưới chân Ôn Nam.
Diệp Tiểu Ý trợn tròn mắt, ánh mắt dừng lại trên giày da của Ôn Nam.
Điện thoại vỡ tan.
Ôn Nam trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn người dưới chân mình, máu tươi từ đầu chảy ra, lan ra từng chút một, nhuộm đỏ cả váy trắng.
Tóc đen, váy trắng, máu đỏ hòa vào làm một.
Đám người vây xem kinh hãi hét lên.
Ôn Nam mở to mắt nhìn, run rẩy ngồi xuống ôm lấy Diệp Tiểu Ý, đau đớn gọi tên cô.
Gọi được vài tiếng thì giọng hắn nghẹn lại, âm thanh không còn phát ra được nữa, nức nở, giống như con sư tử đang bị thương.
Đáp lại hắn chỉ có dòng máu không ngừng tuôn chảy, nhuộm ướt áo hắn.
Hôm đó, ở cổng bệnh viện, có một cô gái đã kết thúc sinh mệnh trẻ trung, cũng đã kết thúc những dằn vặt, hậm hực.
Hôm đó, ở cổng bệnh viện, có một người đàn ông đã mất đi người mình yêu nhất trong cuộc sống, tâm hồn vỡ nát, đau đớn tột cùng.
Hôm đó, ở cổng bệnh viện, có một người đàn ông đứng trong đám người, cười lạnh, đích thân hắn đã hủy hoại thứ mình yêu nhất đời này.
“Gió nam hiểu ý nàng, gửi nỗi nhớ đến Tây Châu. Ôi, a Nam, anh xem, trong thơ có tên chúng ta, anh còn nói chúng ta không phải trời sinh một cặp đi?” Thanh xuân tươi đẹp tuổi mười sáu, cô gái dựa vào dựa vào vai chàng trai, làm nũng nói.
“Ngốc ạ, dù không có thơ, anh và em vẫn là trời sinh một cặp.” Chàng trai yêu chiều xoa tóc cô gái, ánh mắt đầy ôn nhu.
“Từ giờ trở đi, anh chỉ được phép đối tốt với mình em; yêu chiều mình em, không được lừa em; những việc đã hứa với em anh đều phải làm được; mỗi câu nói với em đều phải thật tâm. Không được gạt em, mắng em, phải quan tâm em; khi người khác bắt nạt em, anh phải là người đầu tiên đến giúp em; em vui thì anh phải bên em; em buồn thì anh phải dỗ cho em vui; phải luôn cho rằng em là người đẹp nhất; có nằm mơ cũng phải mơ thấy em; trong lòng chỉ được nghĩ đến em…”
“Ừ, nghe em hết.”
Không quay lại được nữa rồi.
Kiếp này, đã không quay lại được nữa rồi.
- ---- Hết.