Cửa phòng bệnh mẹ Diệp
Ôn Nam dắt Diệp Tiểu Ý đến cửa phòng bệnh nhưng hắn lại không cho cô vào, áp sát mặt cô vào cửa kính, lạnh lùng nói: “Không phải cô muốn gặp mẹ cô sao? Nhìn đi, lần này tôi cho cô nhìn đủ!”
Mẹ Diệp Tiểu Ý gầy khô như que củi nằm trên giường bệnh, cơ thể suy nhược, phải sống nhờ máy thở.
Một tháng không gặp mẹ, Diệp Tiểu Ý không nhịn được òa khóc.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy an ủi đó là Ôn Nam không ngược đãi mẹ mình, nhìn từ thiết kế phòng bệnh mà nói, đây là phòng chăm sóc đặc biệt, máy móc tiên tiến, mẹ cô được chăm sóc rất tốt.
Diệp Tiểu Ý khóc thút thít nói, “Cảm ơn anh, Ôn Nam…”
Ôn Nam trầm mặt, không thèm để ý, ngang ngược uy hiếp cô, “Diệp Tiểu Ý, tốt nhất cô nên hiểu cho rõ tình hình hiện tại là gì, còn để tôi nhìn thấy cô qua lại với người đàn ông khác, tôi sẽ khiến cô cả đời này không gặp được mẹ cô nữa!”
Diệp Tiểu Ý đẫm lệ, mơ hồ nhìn Ôn Nam, hắn giận cô bởi vì cô qua lại với người đàn ông khác sao?
“Ôn Nam... Anh đang giận chuyện em đi cùng Quý tiên sinh sao?” Diệp Tiểu Ý lấy hết can đảm hỏi.
Ánh mắt ôn nhu của cô nhẹ nhàng hướng lên người Ôn Nam, thật mong chờ đáp án!
Trái tim Ôn Nam rung lên, cố ý to tiếng cười nhạo, “Giận? Diệp Tiểu Ý, cô xứng sao?!”
“Nhưng rõ ràng anh đang giận chuyện em…”
“Nếu cô không mang đứa con của tôi trong bụng thì tôi sẽ quan tâm cô chắc? Không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong, Ôn Nam bỏ đi, để lại Diệp Tiểu Ý sững sờ tại chỗ, trái tim bỗng lạnh lẽo.
Cửa bệnh viện.
Sau khi lên xe, trái tim Ôn Nam loạn nhịp, tìm mãi mới thấy nửa hộp thuốc lá, vội vàng châm một điếu.
Sau lần Diệp Tiểu Ý không quen ngửi mùi thuốc lá trước kia, hắn rất ít hút thuốc… Cho dù không về biệt thự, cũng cố gắng khắc chế.
Dường như hành vi này là theo bản năng, đến khi hắn nhận thức được thì lại cảm thấy bản thân thật nực cười.
Rõ ràng rất hận cô, muốn cô đau khổ, nhưng sao hắn luôn không thể tự chủ được, luôn suy nghĩ cho cô?
Giống như vừa nãy, hắn còn dẫn cô đi thăm mẹ cô, sợ cô lo lắng, nhìn thấy rồi sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng mong muốn ban đầu của hắn là muốn để cô sống trong đau khổ và lo lắng… Ôn Nam cảm thấy mình đã thay đổi, quyết tâm của hắn đã dần bị cô phá huỷ.
Ôn Nam đấm mạnh lên tay lái, vứt điếu thuốc rồi lái xe trở về.
...
Diệp Tiểu Ý đứng nhìn ở cửa phòng bệnh một lúc lâu rồi mới rời đi, trước khi đi, cô còn đến phòng của bác sỹ hỏi về tình trạng của mẹ mình.
Bác sĩ nói, “Diệp tiểu thư, cô yên tâm, tất cả viện phí ở đây đều được Ôn tiên sinh trả rồi, mẹ cô cũng đã được chúng tôi chữa trị bằng thuốc và phương án trị liệu tốt nhẩt, cô không cần phải lo lắng."
Sau khi ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe Benz màu đen dừng lại bên chân Diệp Tiểu Ý, tài xế xuống xe, lễ phép nói với Diệp Tiểu Ý, “Diệp tiểu thư, Ôn tổng bảo tôi đến đón cô về.”
Diệp Tiểu Ý rất ấm lòng, tuy ngoài miệng Ôn Nam rất cay nghiệt, nhưng Diệp Tiểu Ý cảm thấy hắn vẫn là Ôn Nam hiền lành, không bị thù hận làm mờ mắt.
Cô quyết định, dù thế nào cũng phải tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Ôn Nam, bọn họ không thể cứ như vậy mãi được.
Đằng xa, xe Bingley của Qúy Bạc Như đang đậu ở bên đường.
Hắn ngồi trên ghế lái, ánh mắt dõi theo Diệp Tiểu Ý đang đứng trước cửa bệnh viện.
Quý Bạc Như nhớ tới ngày hắn cầu hôn Diệp Tiểu Ý, Diệp Tiểu Ý cự tuyệt nói, “Anh Quý, xin lỗi, em không thể kết hôn với anh, em luôn coi anh là anh trai… Người em yêu là Ôn Nam.”
“Nhưng Ôn Nam sẽ không trở lại đâu.”
“Cho dù anh ấy không trở lại, đời này em cũng không yêu người khác.”
Thấy Diệp Tiểu Ý lên xe rời đi, Quý Bạc Như lấy điện thoại ra, bấm số.
Một lát sau, điện thoại đã được nối máy, một giọng nói ngọt ngào truyền đến, “Anh à!”
“Tư Lâm, em cũng nên trở về đi?” Khóe miệng Quý Bạc Như lộ ý cười.