Quý Bạc Như nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “Tiểu Ý, chỉ cần em bằng lòng theo anh, anh bằng lòng làm cha của đứa bé, nuôi nấng nó trưởng thành như con đẻ của mình vậy!”
“Không được, Quý đại ca…” Diệp Tiểu Ý đang định nói cô không yêu Quý Bạc Như, nhưng lời vừa chưa nói ra khỏi miệng thì một tràng pháo tay càng lúc càng gần.
“Tuyệt vời, quả là tuyệt vời.” Âm thanh và tiếng bước chân của Ôn Nam gần lại.
“Không nghĩ rằng Quý thiếu giathích dùng lại đồ của người khác! Không biết Quý phu nhân nghe được những lời xuất phát từ đáy lòng này của anh thì sẽ có cảm nghĩ gì.” Ôn Nam cười cười nhìn Quý Bạc Như.
Hắn rõ ràng đang cười, nhưng có thể khiến cho người khác sợ hãi.
“Ôn Nam, Tiểu Ý vô tội, những điều mà anh muốn chẳng phải anh đã lấy được rồi sao? Tha cho cô ấy đi!” Quý Bạc Như nắm lấy tay Tiểu Ý nói: “Tôi muốn mang cô ấy đi!”
Ôn Nam đấm Quý Bạc Như: “Người phụ nữ của tôi, anh nói mang đi là có thể mang đi sao? Anh thích làm cha như vậy sao?”
“Khốn khiếp!” Quý Bạc Như lúc này mới buông tay Diệp Tiểu Ý ra, cùng Ôn Nam đánh nhau.
Nhưng thân thủ Ôn Nam vô cùng tốt, công tử như Quý Bạc Như cơ bản không phải là đối thủ của hắn, chỉ vài cú đấm đã khiến Quý Bạc Như ngã nhào xuống đất.
Lúc này, trong bóng tối xuất hiện hai người bước đến, đem Quý Bạc Như giam giữ ở trên sân thượng, rồi móc một con dao găm ra. Chỉ nghe thấy Ôn Nam nói: “Chặt một ngón tay của hắn cho ta, để cho hắn nhớ.”
“Ôn tổng, chặt bên nào ạ?” Một người hỏi.
Ôn Nam lắc lắc cổ nhìn Diệp Tiểu Ý, hờ hững hỏi: “Diệp Tiểu Ý, cô nói xem nên chặt bên nào?”
Diệp Tiểu Ý run rẩy nói: Ôn Nam, đừng mà…”
“Không được, tôi ghét nhất ai đụng đến đồ của tôi, đặc biệt là phụ nữ. Tuy chỉ là công cụ tiết dục, nhưng dù gì cũng là của Ôn Nam tôi, tôi chưa chơi chán thì không ai có tư cách động vào.” Ôn Nam nói.
“Không được, anh ấy chưa bao giờ động đến tôi!”
“Tôi đều nhìn thấy hết cả rồi.”
“Ôn Nam, tôi sai rồi, là tôi sai rồi. Cầu xin anh tha cho Quý đại ca, không, buông tha cho Quý tiên sinh! Anh trừng phạt tôi đi!” Diệp Tiểu Ý biết tính cách Ôn Nam, hắn
hắn còn có chuyện gì không thể làm ra được? Quý Bạc Như có lòng tốt đối với cô mà bị mất đi một ngón tay, cô cả đời cũng không thể tha thứ được cho chính mình!
Ai ngờ rằng sau khi nghe cô cầu xin tha, sắc mặt của Quý Bạc Như còn khó coi hơn, hắn nhấ ctay lên, kêu thuộc hạ ra tay.
Diệp Tiểu Ý định ngăn cản liền bị Ôn Phong kéo lại.
Ôn Nam tát một cái tát vào mặt cô: “Cô rất muốn giúp tên đàn ông đó cầu xin phải không? Được! Tôi sẽ thỏa mãn cô!”
Dứt lời, Ôn Nam ấn đầu Diệp Tiểu Ý vào đũng quần trước, lạnh lùng ra lệnh: “Ngón tay của Quý Bạc Như giữ được hay không còn xem biểu hiện của cô!”
Diệp Tiểu Ý tuyệt vọng rơi lệ.
Hắn chưadày vò cô đến chết thì còn chưa xong.
Quý Bạc Như chửi lớn: “Ôn Nam, mày là kẻ khốn khiếp, có gan thì tìm tao đây này! Khốn nạn, đừng có mà bắt nạt phụ nữ!”
“Giết chết ngươi chỉ là chuyện nhỏ.” Ôn Nam cười lạnh, kêu thuộc hạ ra tay: “Đánh gãy hai cái xương sườn của hắn để hắn làm kỉ niệm!”
Trên sân thượng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Diệp Tiểu Ý cởi dây thắt lưng của Ôn Nam.
Cô khuất phục ngậm lấy nơi kia của hắn, nước mắt lăn dài trên má.
Ôn Nam túm lấy cổ cô,không ngừng đưa đẩy.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Nam tóm cô dựa vào lan can, vén váy cô lên, xé rách quần lót của cô, thô bạo tiến vào: “Diệp Tiểu Ý, cô nhớ rõ cho tôi, sau này còn dám cùng tên đàn ông khác liếc mắt đưa tình, tôi sẽ giết chết cô!”
“Cô hãy nhớ kĩ bài học tối nay!”