Sáng sớm ngày hôm sau,
Diệp Tiểu Ý vừa mới tỉnh dậy liền nhận được cuộc gọi của Diệp Triều Nhân: "Ôn Nam bao giờ mới đưa tiền?"
Diệp Tiểu Ý thấp giọng nói, "Ba, anh ấy không đồng ý cho vay tiền."
"Cái gì?" Diệp Triều Nhân nhất thời tức giận, mắng: "Con cơ bản là chưa nói phải không? Ta nuôi con lớn bằng chừng này, rốt cuộc đã nuôi một kẻ vong ân bội nghĩa sao?!"
"Không, ba, con nói rồi...nhưng anh ta không chịu." Diệp Tiểu Ý oan khuất nói: "Hay là ba nghĩ cách khác được không?"
"Ta có cách khác còn cần đến con sao?" Con không phải là mối tình đầu của Ôn Nam sao? Hai đứa lúc đó yêu nhau đến chết đi sống lại sao, hiện tại sao không được như trước nữa?"
"Ba, đó là chuyện của quá khứ rồi..." Diệp Tiểu ý nghẹn ngào.
Diệp Triều Nhân trầm mặc một hồi,, bỗng nhiên tận tình khuyên nhủ nói: “Tiểu Ý à, con nên chủ động một chút, cởi mở một chút, ở trên giường làm cho Ôn Nam vui vẻ, chẳng nói đến năm nghìn vạn, đến năm tỷ nó cũng cho con! Đến lúc đó con nên cảm ơn ba đã giúp con lên giường cùng nó!”
Nghe xong những lời này, Diệp Tiểu Ý rất giận dữ, đây còn là cha ruột của cô sao?!
"Ba, những câu này làm sao ba có thể nói ra được?"
"Ta là ba ruột con ta mới nói những lời này a! Cho con thời gian ba ngày để tiền, nếu không tiền viện phí của mẹ con ta cũng không thể chi trả! Con tự mình nghĩ cách đi!" Diệp Triều Nhân uy hiếp nói.
"Không được! Ba..."
Không đợi Diệp Tiểu Ý nói hết, Diệp Triều Nhân đã gác máy.
Diệp Tiểu Ý hoang mang lo sợ, dựa vào số tiền cô kiếm được hiện tại, cơ bản không có cách nào để chi trả được viện phí đắt đỏ, ba vô tình vô ý cô cũng sớm đã biết, đến mức phá sản như ngày hôm nay, càng không cần tình nghĩa vợ chồng!
Nhưng năm nghìn vạn kia cô...cô có thể kiếm ở đâu ra được?
Bạn bè xung quanh cô, nếu có thể giúp, sớm đã giúp rồi!
Diệp Tiểu Ý lao tâm khổ tứ.
...
Ba hôm liền Diệp Tiểu Ý đều không gặp được Ôn Nam.
Người đàn ông này rất thần bí, chỉ khi hắn nguyện ý xuất hiện, Diệp Tiểu Ý mới có thể gặp được. Nếu không, dù có lật cả trái đất này lên cũng không thể gặp được hắn.
Tính từ khi làm tình nhân của Ôn Nam, Diệp Tiểu Ý chuyển vào căn biệt thự này đã hơn hai tháng, nhưng chỉ gặp được hắn năm ba lần, mà mỗi lần đều đi thẳng luôn vào vấn đề chính, hắn ở trong thân thể cô phun trào xong liền biến mất.
Nếu như trong kì hạn ngày cô không thể lấy được tiền, Diệp Triều Nhân sẽ không trả viện phí cho mẹ cô!
Không được...
Diệp Tiểu Ý cắn răng, một lần nữa ấn số điện thoại của Ôn Nam.
Tuy nhiên người nhận điện thoại không phải Ôn Nam, mà là âm thanh mê hoặc của nữ nhân: "Ai vậy?"
Diệp Tiểu Ý nhíu mày:"Tôi tìm Ôn Nam."
"Tìm Ôn Tổng của chúng tôi à...chờ chút!" Người phụ nữ nói.
Những giây tiếp theo, Diệp Tiểu Ý trong lòng nặng trĩu chờ cô ta gọi Ôn Nam nghe điện thoại, hắn lạnh lùng nghe điện thoại, giọng nói thâm trầm như xuyên thấu: "Có chuyện gì?"
"Ôn Nam, tối nay anh có về không? Em...em chờ anh."
Ôn Nam lạnh lùng chế giễu: "Nhớ tôi rồi?"
Chưa đợi Diệp Tiểu Ý trả lời, Ôn Nam chỉ nói thêm vài từ: "Nhớ tôi thì đến hộp đêm Khuynh Thành.”