Tim của Diệp Tiểu Ý bỗng giật giật, cô nắm thật chặt lòng bàn tay nói: “Quý phu nhân, bác yên tâm, con đi ngay đây.”
Ở phía sau, Quý Bạc Như gọi tên cô nhưng cô không, đáp cứ thế vội vã bước đi.
Vật đổi sao dời, người đi trà lạnh, họa vô đơn chí.
Đến lúc này, Diệp Tiểu Ý đã quen với việc lòng người bạc bẽo rồi.
Chỉ là không ngờ được, Ôn Nam lại gọi người đến bắt gian.
Cô còn cho rằng, hắn là đến để cứu cô.
Ha, thật buồn cười.
Buồn cười hơn là cô còn hạ mình thấp giọng cầu xin hắn tha thứ!
Biệt thự của nhà họ Quý nằm ở sườn núi, không tiện gọi xe nên Diệp Tiểu Ý chỉ đành tiếp tục đi.
Diệp Tiểu Ý đi được nửa đường thì chiếc xe Maybach màu đen cũng đi tới, chặn đường đi của cô.
Tài xế xuống xe mở cửa sau rồi nói: “Diệp tiểu thư, mời lên xe.”
Diệp Tiểu Ý không chịu lên, tài xế liền trực tiếp đẩy cô vào trong rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Diệp Tiểu Ý không ngừng đập cửa xe, nhưng sức lực của Ôn Nam rất mạnh, hắn trực tiếp túm lấy cổ của cô, hung hăng hỏi: “Gấp gáp xuống xe như vậy là sợ Quý Bạc Như đuổi theo cô sao?”
“Buông ra...anh điên rồi, mau buông tôi ra!” Diệp Tiểu Ý nói một cách khó khăn.
“Xem ra tối hôm trước tôi chưa khiến cô thỏa mãn, cô vẫn còn sức lực để đi tìm tình nhân cũ tâm sự! Một ngày một đêm, hai người đã làm cái gì rồi?”
“Biến thái! Tôi và Quý đại ca không phải như anh nghĩ!”
Quý đại ca?
Gọi thật thân thiết?
Ôn Nam nghe thấy lời đó thì càng tức giận, gắt gao nắm lấy cổ của cô: “Cô nghĩ tôi không giết cô sao! Cô là tình nhân của tôi, mỗi một cọng lông trên người đều là của tôi! Nếu còn dám để người đàn ông khác đụng vào cô thì cô chỉ có đường chết thôi!”
“Anh cứ thẳng tay giết chết tôi đi!” Diệp Tiểu Ý giận dữ nói.
Ôn Nam cười lạnh: “Giết cô ư? Vậy quá dễ dàng rồi, tôi phải khiến cô sống không bằng chết!”
Nói xong, Ôn Nam bảo tài xế lái xe quay lại rồi dừng trước cửa nhà Quý Bạc Như.
Tài xế tự giác xuống xe, đứng ở một bên canh giữ.
Trong xe, Ôn Nam xé nát quần áo của Diệp Tiểu Ý, thô bạo đè lên người cô: “Làm tình trên xe ở trước cửa nhà nhân tình cũ của cô, kích thích chứ?”
Diệp Tiểu Ý vội vàng che lấp bộ ngực trần của mình, run run: “Đừng mà...”
Cô không nghĩ rằng Ôn Nam lại biến thái như vậy!
“Hừ, tôi không ngại để cho tình nhân cũ của cô nghe thấy được âm thanh dâm đãng của cô khi hầu hạ dưới thân của tôi đâu!” Nói xong, Ôn Nam bấm số điện thoại của Quý Bạc Như rồi kịch liệt tiến vào thân thể của Diệp Tiểu Ý.
Lý Bạc Như đang đứng ở trên ban công, nghe tiếng khóc xe lòng của người con gái trong điện thoại, lại nhìn thấy mức độ rung lắc của chiếc xe Maybach màu đen đang dừng ở trước cửa thì không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.
Từ đầu tới cuối, Quý Bạc Như đều không cúp điện thoại.
Quý Bạc Như nhìn những đám mây trắng đang trôi bồng bềnh trên trời xanh.
Mây trắng rõ ràng thuần khiết như vậy nhưng lại là sự tập hợp của những gì dơ bẩn nhất.
...
Hôm đó, ở trước cửa nhà của Quý Bạc Như, Diệp Tiểu Ý bị chơi đùa tới hôn mê bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong phòng ngủ của biệt thự rồi.
Ngày nào người giúp việc cũng mang thuốc đến đúng giờ cho cô, nói với cô rằng, cô không được đi đâu hết, cô là con chim hoàng yến được Ôn tiên sinh mua về nên phải ngoan ngoãn đợi trong lồng để được nuôi dưỡng. Nếu như cô còn dám đi gặp Quý Bạc Như nữa thì hắn sẽ đánh gãy chân cô.
Diệp Tiểu Ý nở nụ cười thẫn thờ, ngẩn người ngồi trên giường.
Cô không cách nào quên được sự sỉ nhục kia, ngày nào cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt một cái là cô lại thấy cảnh tượng ác mộng giống hệt ngày hôm đó.
Cô cảm thấy bản thân mình sống không bằng chết, chỉ có thân thể là sống còn linh hồn thì đã chết từ lâu rồi.