Ôn Nam tức giận cắn chặt răng, hung hăng tách tay của Diệp Tiểu Ý ra rồi đầy cô vào tường, hắn bóp cổ cô, nói một cách đầy tàn nhẫn: “Tôi xem cô là món nợ! Sao? Chủ tịch Triệu đi rồi, khoảng trống của cô không có người lấp đầy đúng không?”
Khụ khụ...không...không phải...” Toàn thân Diệp Tiểu Ý nóng bừng, hai gò má ửng hồng, bàn chân nhỏ đạp vào người của Ôn Nam nhẹ tựa lông hồng, nhẹ nhàng khiêu khích hắn.
“Vậy tôi sẽ tác thành cho cô!” Nói xong, Ôn Nam dùng chân đạp cửa, “loạt soạt” một tiếng, xé vụn y phục của Diệp Tiểu Ý, bộ ngực đầy đặn của cô lộ ra ngay tức khắc, làn da trắng hơn tuyết, gò má nhiễm sắc dục ửng hồng càng thêm mê người.
Thân dưới của Ôn Nam cũng đang nóng bừng đầy khí thế.
“Đừng mà...” Diệp Tiểu Ý nhỏ tiếng nghẹn ngào, tay che cảnh xuân trên khuôn ngực.
Ôn Nam nhanh chóng cởi thắt lưng ra, xoay ngược Diệp Tiểu Ý vào tường, nhấc hông của cô lên rồi mãnh liệt đi thằng vào từ phía sau.
“A...đừng mà!” Sau khi bị hạ thuốc, trong người của Diệp Tiểu Ý vốn đã có dục hỏa chỉ là lí trí vẫn còn tỉnh táo. Nhưng giờ khắc này tiếp nhận sự kịch liệt của Ôn Nam khiến dục vọng trong cơ thể cô bị bộc phát, cảm giác không nói lên lời.
“Đừng sao? Tôi thấy cô rất thèm muốn thì có!” Ôn Nam không thể khống chế nổi giận dữ trong lòng, thân thể cô nóng bỏng mê người, nếu như hắn đến muộn một bước thì chẳng phải người con gái này đã ngủ cùng tên đầu heo kia rồi sao?
“Chỉ vì một nghìn vạn mà cô đã bán mình rồi, là chê tôi trả cô cái giá quá thấp sao?”
“Cô vẫn đê tiện như năm năm trước nhỉ! Vì tiền, cái gì cô cũng có thể đem bán được!”
“Tôi muốn cô nhớ rằng, phải bội tôi thì sẽ phải trả giá như thế nào?”
Ôn Nam làm sao mà quên được, Ôn gia vừa phá sản, cô đã không chịu được mà đơn phương từ hôn rồi quay lưng đính hôn với Quý Bạc Như!
Hắn yêu cô như vậy, toàn tâm toàn ý yêu cô, mà đổi lại chỉ là một sự sỉ nhục!
Ôn Nam dùng sức đâm vào, giống như đang trút giận, hắn chỉ coi Diệp Tiểu Ý như một món đồ chơi.
Cuối cùng, Ôn Nam phóng vào cơ thể cô rồi mới buông cô ra.
Diệp Tiểu Ý co quắp ngồi dưới đất, toàn thân đau nhức.
Ôn Nam sửa soạn qua loa cho bản thân rồi chán ghét mà nhìn cô một cái: “Sao? Thỏa mãn rồi chứ?”
Diệp Tiểu Ý ôm đầu gối, khóc nấc lên: “Ôn Nam, cầu xin anh tin em có được không…”
Ôn Nam thô bạo móc ra một trăm từ trong ví rồi ném lên mặt Diệp Tiểu Ý, nói: “Nhớ kĩ, thân thể rẻ tiền của cô thì chỉ đáng từng này tiền thôi!”
Nói xong, Ôn Nam đẩy cửa mà đi.
Cánh cửa khép lại rầm một tiếng, mạnh đến mức không khí cũng run rẩy.
Diệp Tiểu Ý cắn chặt môi cũng không ngăn nổi tiếng nghẹn ngào, cô cố dùng tay che miệng lại, cố gắng ngăn bản thân không khóc lên thành tiếng.
Ôn Nam, tại sao anh không chịu tin em? Tại sao vậy?
Đêm nay em bị người khác hãm hại, năm năm trước tôi em cũng là vì anh, tại sao anh không chịu nghe em giải thích?
Lẽ nào trong lòng anh, em lại đê tiện đến thế sao?
Sau khi khóc xong thì Diệp Tiểu Ý mặc lại quần áo rồi trở về nhà.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, Diệp Tiểu Ý hoang mang lo sợ bước đi trên đường.
Cơ thể và trái tim cô đều rất mệt mỏi. Nhìn con đường đầy xe qua lại, cô nghĩ, cứ như vậy mà chết đi là xong, chết là được giải thoát.
Cô mệt mỏi quá rồi.
Trong bất giác, cô bước xuống giữa đường, xe cộ lao nhanh tới càng lúc càng gần....
Lúc Diệp Tiểu Ý tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Nhưng vừa đảo mắt nhìn cách bố trí trong phòng, cô cảm thấy có chút quen thuộc, cô đã từng vài lần đến đây.
Là nhà của Quý Bạc Như.
Diệp Tiểu Ý vội vàng xuống giường, hôn ước giữa cô và Quý Bạc Như không còn nữa, ở lại Quý gia chỉ mang đến nhiều phiền phức mà thôi.
Đặc biệt là để Ôn Nam biết được thì coi như xong rồi!
“Em tỉnh rồi sao?” Lúc này, Quý Bạc Như tay bưng một bát cháo loãng bước vào.