Người trong doanh địa nghe về chuyện quỷ đồng tử đều cảm thấy tà môn đến cực điểm, mặc dù Tây Nam thịnh hành vu cổ chú thuật, nhưng thủ đoạn bẩn thỉu tàn ác như vậy vẫn khiến người ta ghê rợn. Cao Lâm phối hợp cùng Khổ Hựu điều động binh mã dựng rào chắn phòng vệ ở những vùng thôn xóm giáp ranh rừng rậm phòng ngừa lại có quỷ đồng tử chạy vào thôn giết chóc, thế nhưng đó không phải kế sách lâu dài.
Phó quan nói: “Chiến tuyến kéo dài hơn trăm dặm, chúng ta không thể canh giữ suốt tám năm mười năm như thế mãi được.”
Nhưng nếu không thủ, rừng rậm đầy chướng khí kia thật sự không phải chốn người thường có thể tùy tiện ra vào. Phó quan bèn kiến nghị hay là tổ chức một đội dân binh địa phương rồi tìm thợ săn dẫn đường vào rừng nghiên cứu địa thế, kết quả lại bị Khổ Hựu phủ quyết.
“Rất nguy hiểm, mất nhiều hơn được.” Hắn nói.
Tất cả mọi người đều sơ suất xem nhẹ “bản lĩnh” của Bạch Phúc giáo có thể chế ra một lượng đồng cổ lớn đến thế trong rừng rậm, về phần đám trẻ con từ đâu ra, trong vòng mười năm nay số phụ nữ trẻ em mất tích ở Tây Nam đâu chỉ có một hai ngàn. Thấy sắc mặt Khổ Hựu tái xanh, Cao Lâm vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Ngươi mới đến đây được bao lâu, huống hồ từ ngày nhậm chức đến giờ đã làm được không ít việc, đám tà giáo kia còn đang treo thưởng vạn kim mua đầu kia kìa, không cần quá tự trách.”
Advertisement
Khổ Hựu hỏi: “Bây giờ Vương gia đang ở đâu?”
Cao Lâm đoán, có lẽ là ở chỗ Thường thiếu tiêu đầu.
Vết thương trên người Thường Tiểu Thu ngoại trừ hai tay treo mình trên vách núi đầy gió ra thì chỉ có một lỗ máu do quỷ đồng tử cắm móng tay vào, may mắn là trên người chúng không mang độc tố nên chỉ cần rửa sạch sát trùng rồi khâu lại là xong, đương nhiên nhiệm vụ khâu vết thương vẫn do Liễu đại công tử đích thân thực hiện.
Liễu Huyền An đứng lên khỏi mép giường nhường vị trí lại cho ca ca, Liễu Huyền Triệt nhận châm bạc từ tay A Ninh, đầu không ngẩng lên mà ra lệnh: “Đệ đi qua xem con đồng cổ kia, giải phẫu nốt những chỗ còn lại đi, một canh giờ nữa ta sẽ sang.”
Một vòng tôi tớ chung quanh nghe mà buồn bực, hai vị công tử thần tiên của Liễu gia không cần ngủ thật sao? Đã bận rộn cả đêm rồi mà vẫn không biết mệt. Liễu Huyền An đáp một tiếng rồi nhấc chân bước ra cửa dưới vô số ánh mắt sùng kính của hạ nhân, dáng vẻ phiêu đãng như thần tiên vững vàng rẽ sang hướng hồ nước ngoài viện.
Nha hoàn trong viện mặt mày trắng bệch: “Ối ối ối!”
Đúng vào thời khắc mấu chốt, may mà có Kiêu Vương điện hạ xuất hiện kéo người vào lòng rồi ôm lên mang đi mất.
Liễu Huyền An vẫn mơ mơ màng màng nói: “Ta ngủ trên đường một lát thôi.”
Lương Thú đáp ứng: “Được.”
Sau đó dứt khoát đưa người về phòng ngủ cởi áo ngoài tháo giày, kéo chăn bọc kỹ lại rồi buông màn sa để người ngủ bên trong được yên giấc. Xử lý xong đâu đấy, Lương Thú xoay người ra ngoài, vừa chớm ra đến cửa đã vòng trở lại cúi người hôn lên mũi hơi lạnh kia một cái. Náo loạn xảy ra quá đột ngột làm hắn rất đau đầu, chỉ có ngắm nhìn dung nhan say ngủ của người trong lòng mới thấy bình yên được giây lát.
Liễu Huyền An cảm giác mình đã ngủ rất lâu, đến khi tỉnh lại não vẫn lùng bùng hỗn độn, mơ màng hỏi A Ninh: “Giờ là buổi chiều ngày nào rồi?”
A Ninh trả lời, thật sự không có đại mộng ba ngàn năm gì đâu, chỉ mới năm sáu canh giờ trôi qua mà thôi. Bây giờ vẫn chưa đến giờ ăn cơm, công tử cứ ngủ tiếp một lát cũng được.
Không ngủ nữa, Liễu Huyền An ngáp dài nói, ta phải đi giải phẫu cho xong con quỷ đồng tử kia.
“Đại công tử đã làm xong việc rồi.” A Ninh nói,” Ngài ấy lấy ra từ đồng cổ không ít cổ trùng nhìn rất đáng sợ, vài con đã sớm ăn sâu vào não bộ, không có cách nào giải được, chỉ có thể giết. Huống hồ… huống hồ cũng không nhất thiết phải giải.”
Nói đến đoạn sau cậu lại không nhịn được mà khe khẽ thở dài. Mặc dù quỷ đồng tử hung tàn, nhưng lúc chúng còn sống thì toàn bộ đều là những đứa bé ngây thơ không hiểu sự đời, nếu không có đám người xấu Bạch Phúc giáo, những đứa trẻ này vốn nên được gia đình yêu thương vô ưu vô lo lớn lên, chứ không phải chịu kiếp sống quái vật bị nhốt trong rừng rậm chướng khí. Trước nay A Ninh luôn mang tâm tính lương thiện nhưng lúc này cũng phải sinh ra suy nghĩ tàn nhẫn, Bạch Phúc giáo làm nhiều chuyện ác như thế đúng là xứng đáng bị thiên đao vạn quả.
Liễu Huyền An ngồi bên giường hỏi: “Vương gia ở thư phòng sao?”
“Không.” A Ninh đáp, “Vương gia chỉ ngủ hai canh giờ đã dẫn theo Cao phó tướng và Khổ thống lĩnh xuống chân núi giám sát đội ngũ phòng ngự quỷ đồng tử.”
Liễu Huyền An đề nghị: “Chúng ta cũng xuống chân núi xem thử đi.”
Kỹ năng cưỡi ngựa của y đã vô cùng thành thạo, cho dù là chiến mã to cao vẫn có thể dễ dàng khống chế một đường nắm chặt roi ngựa lao đi như bay, “vèo” một tiếng đã lướt qua người đại ca, đến cả bóng dáng cũng không lưu lại.
Liễu đại công tử: “…”
Vừa xảy ra một trận nhiễu loạn, thôn xóm dưới chân núi lại không hoảng hốt thần hồn nát thần tính như Liễu Huyền An tưởng tượng, ngược lại vẫn rất ồn ào náo nhiệt. Tất cả mọi người tụ tập trước sân phơi lương thực, dây vải trắng đen và dây ngũ sắc treo đầy ngọn cây, một bà bà mặc y phục sặc sỡ ngồi trên đài cao cúi đầu xướng lên bài ca bi thương mà uyển chuyển, tiếng ca như có ma lực kỳ diệu xuyên thấu vào tim từng người.
“Là An hồn khúc.” Lương Thú đứng sau lưng Liễu Huyền An vươn tay đỡ vai y, nhẹ giọng giải thích, “Hát để an ủi linh hồn những hài đồng bất hạnh trong rừng.”
Cơn gió phất qua mái tóc và hai má mọi người, cũng đưa theo tiếng ca bay vào tầng tầng lớp lớp núi sâu tựa như đôi tay bà bà từ ái run rẩy vuốt ve những trái tim chịu đủ tra tấn giày vò.
……
Thường Tiểu Thu nằm trên giường cố sức động thân ngồi lên: “Đại ca, Tống đại ca!”
“Úi, Tiểu Thường!” Một phó quan vội vã tiến vào phòng, “Đừng cử động, cẩn thận kẻo rách miệng vết thương.”
“Ta không cử động, chỉ muốn hỏi huynh một chút, thanh kiếm kia của ta có lấy trở về lại được không?”
“Không thể.”
“Vì sao lại không thể?”
“Các ca ca đã giúp ngươi đi tìm, nhưng dưới vách núi kia có một đoạn sông chảy xiết, kiếm ngươi rơi xuống đó không biết đã trôi đến phương nào rồi.”
“Hả?” Vẻ mặt Thường Tiểu Thu đau khổ, “Ta không thể không có binh khí được.”
“Đứa nhỏ này sao lại thật thà như vậy.” Phó quan vỗ nhẹ lên ót cậu ta một cái, “Có Tống tiên sinh ở đây ngươi còn sợ không có cây kiếm nào dùng thuận tay sao? Chờ dưỡng thương xong lại nhờ hắn rèn cho ngươi một cây mới.”
Nói nghe dễ dàng lắm, trong lòng Thường Tiểu Thu than thở, chỉ bằng bản lĩnh và danh tiếng rách nát của ta, làm sao đủ để Tống tiên sinh đáp ứng rèn kiếm.
Đang ủ ê suy nghĩ, Tống Trường Sinh lưng đeo bao vải cũng đã từ ngoài cửa bước vào.
Chỉ trong chớp mắt Thường Tiểu Thu vội vàng ngồi thẳng lên, hai mắt lóe sáng nhìn hắn.
Tống Trường Sinh cười nói: “Vương gia lệnh cho ta rèn một thanh kiếm mới tặng Thường thiếu tiêu đầu.”
……
Thiếu niên nhận kiếm mới như được lắp thêm đôi cánh, đi đường mà cũng lâng lâng như bay. Nằm được vài ngày, chưa kịp chờ bản thân đi đứng vững vàng mà cậu ta đã lén chuồn ra cửa ngay dưới mí mắt Liễu Huyền Triệt, khập khiễng đi khắp nơi thăm hỏi trận tới chúng ta đánh thế nào.
Phó quan đáp: “Rừng rậm.”
Thường Tiểu Thu khó hiểu, không phải đã nói trong rừng toàn chướng khí sao? Lại còn rộng nữa, như thế làm sao mà đánh.
Cậu ta lại hỏi: “Khi nào thì đánh?”
Phó quan không trả lời, chỉ bày ra vẻ mặt thâm trầm sâu xa.
Thường Tiểu Thu: “…” Mấy ông chú trung niên làm ơn đừng dùng ánh mắt như thế nhìn người khác, dầu mỡ lắm.
Khi nào đánh thì phải xem Kiêu Vương điện hạ bao giờ trở về đã.
Từ ngày quỷ đồng tử xuất hiện, tình hình khắp vùng Tây Nam trở nên ngày một căng thẳng.
Một đám giáo đồ sớm bị quân đội theo dõi liên tiếp chui đầu vào lưới, nhóm giáo đồ khác vốn bị giam trong ngục cũng bị đưa về Thập Diện Cốc lấy khẩu cung, trong đó có Triệu Tương của Thự Quang Môn ngày trước lừa tiền nhà Thường Tiểu Thu và tên đồ tể bắt được ở thành Độ Nha. Không có thẩm vấn tâm bình khí hòa, vừa bước vào đã trực tiếp dẫn sang phòng dụng hình. Vài tên đã hoàn toàn bị tà giáo tẩy não vẫn cứng đầu chờ Phật Mẫu và Thánh nữ đến cứu vớt mình, kết quả một roi vung lên, mặt mày toàn là máu.
“Ta khuyên người bớt niệm chú lại, giữ sức đi.” Cao Lâm ngồi xổm trước mặt gã, “Đáng đời lắm, lại còn đúng lúc tâm tình Vương gia nhà ta không tốt.”
Giáo lý Bạch Phúc giáo tin vào nhân quả luân hồi, nếu không tin thờ Bạch Phúc Phật Mẫu, kiếp sau sẽ nhận hết tra tấn khổ sở. Nhưng một khi rơi vào tay Lương Thú thì thật sự không cần lo lắng chờ đến kiếp sau, tra tấn trừng phạt nên có ở kiếp này nửa phần cũng không được thiếu, thậm chí còn phải nhận gấp đôi. Ban đầu còn có tiếng chửi mắng văng vẳng, về sau cứ thế tắt dần rồi bắt đầu cung khai, từng tờ khẩu cung lần lượt được đưa vào thư phòng. Lương Thú dường như vẫn chê không đủ, lại nhanh chóng hạ thêm lệnh lùng bắt một vòng mới cho cấp dưới, khí thế chỉ tăng không giảm.
Thế nhân đồn đãi Kiêu Vương điện hạ khắc nghiệt thô bạo, nhưng cụ thể là “bạo” đến trình độ nào thì bá tánh Tây Nam chưa được trải nghiệm —— mãi cho đến lúc này.
Bọn họ chứng kiến từng tòa thành lần lượt bị phong tỏa, từng người từng người bị mang đi, quân đội quét qua như nước thủy triều gột rửa khắp vùng sơn dã, đêm xuống đèn đuốc vẫn sáng bừng, đội ngũ nhìn từ xa tựa như một con rồng lửa khổng lồ.
Cho dù Bạch Phúc giáo vênh váo kiêu ngạo đến đâu, đối mặt với thế công nghiền áp quy mô đến mức này cũng hiểu đã đến lúc tạm lánh vào chỗ tối. Những kẻ truyền giáo lê la đầu đường cuối phố gần như biến mất ngay trong đêm, ai cũng quặp chặt đuôi không dám đi khiêu khích quan phủ, muốn dùng phương thức giả vờ yếu thế này khiến vị Vương gia đang nổi giận đùng đùng kia bình phục tâm trạng một chút.
Trong hang ổ tà giáo, Ô Mông Vân Nhạc hỏi: “Chỉ vì đám quỷ đồng tử kia mà Lương Thú không tiếc điều động mấy vạn đại quân?”
“Quỷ đồng tử chỉ là ngòi nổ thôi.” Phượng Tiểu Kim nhìn về phương xa, “Mục đích của hắn từ trước đến nay luôn là Bạch Phúc giáo.”
Lưu Hằng Sướng bưng hòm thuốc lui ra khỏi phòng Ô Mông Vân Du. Phượng Tiểu Kim cho Ô Mông Vân Nhạc trở về nghỉ ngơi, Lưu Hằng Sướng trở tay đóng kín cửa, thấp giọng báo cáo: “Ta đã cho thêm thuốc.”
Phượng Tiểu Kim gật đầu: “Tốt.”
“Nhưng mà…” Lưu Hằng Sướng không nhịn được, mở miệng hỏi, “Vì sao Phượng công tử phải dùng dược vật trì hoãn tốc độ bình phục của Vân Du công tử, để cho hắn nằm mãi trên giường?”
“Bởi vì Lương Thú đã bắt đầu kế hoạch rồi.” Phượng Tiểu Kim nói, “Mà trong Bạch Phúc giáo này không ai là đối thủ của hắn cả.”
Lưu Hằng Sướng thử thăm dò: “Ta nghe bọn họ nói gần đây ở Tây Nam có không ít người bị bắt, chúng ta tổn thất thảm trọng, giáo chủ cũng vì vậy mà rất tức giận.”
Phượng Tiểu Kim nói: “Diễn biến tiếp theo sẽ tới nhanh thôi.”
Phần tổn thất tiếp theo, cũng là phần phẫn nộ tiếp theo.
Lương Thú đích thân dẫn quân từ thành Lục Ngạc xuôi về phía nam nhìn như muốn đi tuần tra, vào một buổi chiều tối nọ lại như thần binh trời giáng xuất hiện ở một mỏ đá.
Chủ nhân mỏ đá tên Trì Đằng, là nhân vật thứ hai thân cận với giáo chủ nhất. Gã vốn tưởng mình che giấu rất khá, nhiều năm như vậy vẫn không bị ai phát hiện ra, hơn nữa mấy ngày gần đây luôn chú ý chặt chẽ hướng đi của quân đội Tây Nam nên phán đoán sẽ không có trọng binh đi về hướng mỏ đá. Không dự đoán được, cuối cùng bản thân vẫn bị thủ đoạn dẫn binh hỗn loạn của Lương Thú làm cho hồ đồ.
Trì Đằng không kịp suy nghĩ, khoác thêm áo giáp cao giọng hô to: “Châm pháo!”
Tiếng hô vang khắp bốn phía mỏ đá, toàn bộ thợ thuyền bên trong đều là đệ tử tà giáo, bọn họ tháo bỏ ngụy trang, thuần thục cầm binh khí nhanh chóng tập hợp thành một đội quân trải qua huấn luyện, ôm trong ngực lòng tin với Bạch Phúc Phật Mẫu mà xông lên như dã thú!
Thuốc pháo nổ vang, đá tảng ngã nhào, giây trước còn là mỏ đá yên bình, giây sau đã biến thành vực Tu La đầy tiếng kêu thảm thiết. Máu thịt bị vùi ép vào đất bùn, tiếng kèn xung phong vang không ngừng nghỉ. Trì Đằng hốt hoảng muốn chạy trốn lại bị Cao Lâm một kiếm hất văng xuống ngựa.
Những chiến dịch giống như vậy trong thời gian này không chỉ có một hai trận, quy mô có lớn có nhỏ nhưng tất thảy đều chấm dứt bằng chiến thắng của quân Đại Diễm. Từng hang ổ Bạch Phúc giáo bị nhổ tận gốc rễ, giữa biển lửa ngập trời, các đệ tử tà giáo rốt cuộc mới bối rối hiểu ra sự thật: Nếu đã đối mặt với Lương Thú, dùng cái đuôi ngắn ngủn vùng vẫy một hồi cũng vô dụng, trước mặt bọn họ chỉ còn hai con đường, một là hàng, hai là chết.
Cao Lâm đứng giữa biển lửa hừng hực, dùng mũi kiếm nhấc cằm Trì Đằng lên: “Tên hắn là gì?”
Trì Đằng nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt: “Mộc, Mộc Triệt!”
Kẻ tàn độc vẫn lẩn trốn phía sau như người vô hình rốt cuộc đã có tên có họ.
Các đệ tử trong Bạch Phúc giáo câm như hến, đi ngang qua viện của giáo chủ không ai dám hé một lời, ngay cả đầu cũng không dám nâng.
Mộc Triệt nhìn bức tranh treo trên tường, sắc mặt xanh trắng: “Ngươi nói cái gì?”
Thuộc hạ theo gã nhiều năm bạo gan bẩm báo: “Thành Điền Thúy cũng… cũng bị…”
“Đám rác rưởi!” Mộc Triệt ném mạnh chung trà trong tay, “Làm sao bọn chúng điều động được nhiều binh mã như thế?”
“Số lượng binh sĩ không thay đổi.” Tên thuộc hạ đã tháo mồ hôi như tắm, “Nhưng dưới sự chỉ huy của Lương Thú lại như bước đi trên mây, chỗ nào cũng bay đến được.”
Xuất hiện khắp các núi đồi thành trấn thôn trang, quân đội Đại Diễm quả thực giống như hẹ mọc sau mưa, tùy tiện đi đâu cũng trông thấy vài người. Lúc trước Bạch Phúc giáo không phải chưa từng giao thủ với quân đồn trú, Khổ Hựu, tiền nhiệm của Khổ Hựu, rồi tiền nhiệm của tiền nhiệm, cũng không phải chưa từng bị đánh bại, nhưng dù bại cũng chưa từng đến tình trạng gãy đổ khắp nơi như bây giờ.
“Lương Thú quá đáng sợ.” Thuộc hạ rỉ.
Không chỉ vũ lực đáng sợ mà còn có năng lực tác chiến đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cho toàn bộ những người từng giao thủ với hắn phải sợ hãi —— Mặc dù may mắn toàn mạng thoát khỏi trường kiếm đen kịt thì quãng đời còn lại cũng phải đối mặt với cơn ác mộng khôn cùng.
“Giáo chủ.” Tên thuộc hạ quỳ xuống đất, “Chúng ta ——”
“Chúng ta phải bắt Lương Thú trả giá đắt.” Vẻ mặt Mộc Triệt đã khôi phục lại như thường, “Mau đi hỏi khách xem bao giờ thì họ tới.”
……
Sau chiến dịch đại thắng liên hoàn, Lương Thú lại dẫn quân ngày đêm trở về Thập Diện Cốc, hành trình chạy đua với thời gian khiến cả người như Cao phó tướng cũng phải tái mét mặt mày, cảm giác xuống ngựa sẽ nôn mất nhưng vẫn phải cố nhịn lại chạy đuổi theo hô to, Vương gia cẩn thận vết thương trên người!
Hành quân tác chiến làm sao tránh khỏi bị thương, trước ngực Lương Thú bị đá vụn từ trận nổ đập trúng thành một cái lỗ máu me đầm đìa, thực ra không quá nghiêm trọng nhưng nhìn rất đáng sợ, mang ra ăn vạ tình thương của người trong lòng rất là hợp lý.
Mắt thấy cổng chính doanh trại đã ở ngay trước mắt, Cao Lâm kéo cương ngựa thở phào: “Vương gia, người ——”
Lời còn chưa dứt, quay đầu đã thấy Vương gia nhà mình chạy hùng hục suốt một đường như chó điên lúc này đột nhiên yếu ớt ôm ngực ngả nghiêng như Tây Thi.
Cao Lâm: “… Liễu nhị công tử chưa đến đâu, trận này diễn hơi sớm rồi.”
Lương Thú: “Cút đi!”
“Cút ngay đây!” Cao phó tướng dẫn theo người ngựa đi vào doanh trại theo đường khác.
Để lại sân khấu kịch rộng lớn cho Vương gia nhà mình tiếp tục phát huy.