Liễu nhị công tử nói muốn đưa Vương gia đi trốn.
Edit: Leia
Bệnh nan y đến mức nào mới cần thời gian khám chẩn dài dòng như thế. Lương Thú ngồi nửa ngày lưng đau eo đau càng nhàm chán hơn, định đứng lên ra ngoài sân trêu con chim tiếp, lại sợ nó mở miệng ra tiếp tục niệm “Thời bình phải nghĩ đến thời loạn, tiết kiệm phòng xa” can trên gián dưới, đành gọi tiểu nha hoàn vào thăm dò: “Lão gia nhà ngươi bị bệnh nghiêm trọng lắm à?”
Tiểu nha hoàn cung kính trả lời: “Bệnh không nặng, nhưng tuổi tác đã cao nên quá trình chẩn trị hơi phiền toái, lần trước Trương thái y đến nhà xem bệnh, ước chừng cũng phải châm cứu hết ba canh giờ.”
Lương Thú biết vị Trương thái y này, tốc độ xem bệnh vô cùng nhanh, ngày xưa từng chữa trật khớp tay cho hắn một lần, thủ pháp quả thật có thể so với kiếm khách vô ảnh. Nếu đến cả người đó còn phải xem bệnh đến ba canh giờ, đổi thành sâu lười vừa lười vừa chậm nhà mình, chẳng phải sẽ mất luôn ba ngày sao?
Nghĩ đến đây Kiêu Vương điện hạ lại nhức đầu, lão già đó làm quan trong triều nói nhiều thì thôi đi, bây giờ đã từ quan vẫn có bản lĩnh khiến mình khó thở, đúng là khó hiểu muốn chết.
Nhưng thật ra lúc này tâm tình Lữ lão đại nhân cũng không thư thái chỗ nào, ông ta tự nhận mình trung hậu nhân nghĩa cương trực công chính, cũng thật sự lấy tám chữ này làm châm ngôn mà đứng thẳng lưng trên triều đường mấy chục năm, phụng sự cho Đại Diễm đến ngày dầu hết đèn tắt. Hiện giờ sắp xuống mồ lại bị một kẻ đáng tuổi con mình chỉ vào mũi hỏi, cả đời này ngài đã làm được gì cho bá tánh?
Ông ta nửa kinh ngạc nửa chết lặng, Liễu Huyền An thật lòng không có ý muốn đối nghịch với vị lão đại nhân này, y tới để xem bệnh, nhưng chữa thì chữa, đạo lý vẫn phải nói cho rõ ràng. Một vương triều lúc nào cũng có vài vị cựu thần trung thành, nhưng trong mắt không chứa nổi người trái ý, suốt ngày can gián “ly kinh bạn đạo” thì quá làm người ta ghét rồi.
Lữ lão đại nhân vốn định mở miệng phản bác, nhưng nhất thời không biết phải cãi từ đâu, thêm thái độ kinh ngạc vì bị một kẻ vãn bối ăn nói thất lễ nên uất ức trong lòng càng sâu nặng, thế là đơn giản phẫn uất nhắm mắt lại. Lữ tiểu công tử thấy thế, lập tức khuyên: “Liễu thần y, thời gian đã không còn sớm nữa, chi bằng để ta đưa ngài hồi phủ trước.”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Không vội, ta còn chưa châm cứu xong.”
Lữ lão đại nhân phất ống tay áo một cái: “Mấy ngày gần đây sức khỏe ta tốt hơn rồi, chỉ hơi đau ngực dưới một chút, không dám nhọc thần y lo lắng.”
A Ninh đứng phía sau lén kéo áo công tử nhà mình ý nói để cậu ra mặt khuyên thử. Liễu Huyền An lại nói: “Lữ lão đại nhân đau tức ngực dưới, ăn uống không tiêu là do tức giận uất ức kéo dài, thi châm chỉ giảm được triệu chứng tạm thời, không thể trị gốc. Ngài vẫn nên sửa lại tính tình, nếu không để lâu ngày khí huyết không thông, kinh mạch tắc nghẽn sẽ liên lụy ngũ tạng. Đến lúc đó, đừng nói thần y, đến thần tiên còn không cứu nổi.”
Lữ lão đại nhân hỏi lại: “Chẳng lẽ giờ này ta còn sợ chết à?”
Người ngoài nghe lời này hẳn khó giữ nổi thái độ bình tĩnh thản nhiên, nhưng đối phương khéo thay lại là tán tiên coi nhẹ sống chết, Liễu Huyền An gật đầu: “Thực ra chết cũng được.”
Lữ tiểu công tử: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”
A Ninh đồng cảm giúp hắn vỗ vỗ lưng.
Lữ lão đại nhân lạnh lùng nói: “Hình như thần y không thuận mắt lão hủ.”
“Lão đại nhân nghĩ nhiều rồi.” Liễu Huyền An nói, “Nhân sinh trên đời, nằm mơ mà không biết mình mơ, đôi khi tự cho là đã tỉnh, lại không biết bản thân chỉ rơi vào một cơn đại mộng khác mà thôi. Sống chết ở trong mộng đơn giản là nhắm mắt hay mở mắt, cho nên ta chưa bao giờ bắt ép người bệnh phải sống, nếu lão đại nhân ngài thấy chết tốt hơn, thế thì ngài cứ chết. Mộng này qua đi, mộng khác lại tới, vạn vật trong vũ trụ không phải đều tuần hoàn như vậy sao?”
Lữ lão đại nhân đấu tranh nửa ngày chỉ nghẹn được một câu: “Quỷ biện!”
“Đó là thiên đạo.” Liễu Huyền An nói, “Nếu muốn bàn về giấc mộng này hay giấc mộng kia, thế thì ở giấc mộng tiếp theo, lão đại nhân sẽ không được nhìn thấy cô cháu gái nhà mình nữa rồi. Lúc ta bước vào cửa thấy cô bé mặc bộ váy lụa rất đáng yêu, năm tuổi rồi nhỉ?”
“Sắp bảy tuổi.” Lữ tiểu công tử vất vả lắm mới tìm được cơ hội nói chen, vội vàng tiếp lời.
“Bảy tuổi à, thế thì khoảng mười năm nữa là có ý trung nhân rồi.” Liễu Huyền An dọn dẹp hòm thuốc, “Nếu lão đại nhân còn muốn uống rượu mừng thì nên cố gắng giữ tâm tình phóng khoáng, đi thưởng thức thêm cảnh đẹp các nơi mở mang tầm mắt. Vạn dặm tà dương ở Tây Bắc, Đông hải sóng xanh bao la, Bạch Hà tựa như một bà mẹ nuôi lớn vạn mẫu bình nguyên. Về phần Vương gia, hắn hữu dũng hữu mưu chí ở thiên hạ, tuổi trẻ đã đánh đông dẹp bắc, dùng bản thân gánh vác cuộc sống bình yên của mấy vạn bá tánh nơi biên cảnh. Lão đại nhân bị bệnh có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Vương gia một thân thương bệnh chỉ biết uống thuốc qua loa dưới chân chiến hào. Đủ loại vất vả cơ cực lão đại nhân ngài không nhìn thấy, chỉ nhằm vào tính cách kiêu ngạo, mắng hắn không thành thật trung hậu theo ý các ngài, thế gian làm gì có đạo lý nào hoang đường như vậy?”
Lữ tiểu công tử nơm nớp lo sợ nhìn về phía gia gia nhà mình.
Lữ lão đại nhân thở hào hển mấy tiếng, nói: “Kiêu Vương điện hạ chiến công lớn lao, đương nhiên ta biết, nhưng thái độ làm thần tử quá, quá… Khụ khụ.”
Liễu Huyền An nhanh tay lẹ mắt đâm một châm xuống giúp ông ta ngừng ho. Lữ lão đại nhân muốn ngất mà không được, đành phải tiếp tục ngồi.
Liễu Huyền An nói: “Làm thần tử đúng là có nhiều quy củ, nhưng Vương gia trời sinh không thích quy củ, cho nên nếu quốc gia an ổn dân chúng giàu có, ta đã sớm dẫn hắn bỏ đi tiêu dao tứ hải. Thế mà giờ đây hắn vẫn ở lại vương thành, chịu chôn chân trong hoàng cung đầy rẫy quy củ lỗi thời, lão đại nhân cho là vì sao?”
Lữ tiểu công tử nói tiếp lời hoà giải, đương nhiên là vì Vương gia lấy giang sơn xã tắc làm trọng, khiến người khâm phục, khiến người khâm phục.
“Ta rất thích tính cách của Vương gia, nếu lão đại nhân không thích, ngài có thể không xem, hoặc là tim một người thay Vương gia gánh vác ngàn vạn đại quân đi, thả hắn về với đất trời tự do.” Liễu Huyền An đứng lên, “Nếu hai điểm này lão đại nhân ngài đều làm không được, chỉ sợ sẽ tiếp tục tích tụ oán khí trong người, bởi vì chắc chắn Vương gia phải tiếp tục phụng sự cho triều đình, mà lão đại nhân ngài chỉ có thể chịu đau đớn lan hết lục phủ ngũ tạng, tắc vỡ kinh mạch, thần tiên không cứu nổi.”
Lữ lão đại nhân mờ mịt nghĩ, tìm một người khác? Nhưng thế gian làm gì có một người nào khác giống như vậy?
Liễu Huyền An nhủ thầm, không tìm được là tốt. Y không biết mình có thể nói thông lão già râu bạc cố chấp cổ hủ này không, nhưng ít nhất vẫn phải thử, chết thì cho chết, chết rồi lại sống rồi lại chết rồi sống, không có gì là không được.
Y để lại đơn thuốc rồi lướt đi như thần tiên.
A Ninh ôm hòm thuốc đi theo sau, khâm phục nghĩ, ồ, chẳng trách hồi chiều công tử muốn ăn quả lạnh nhuận hầu!
Thấy hai chủ tớ cuối cùng cũng chịu rời đi, Ngự lâm quân đứng ngoài sân thở phào nhẹ nhõm. Về phần gia đinh Lữ phủ, chờ cho cửa viện kẽo kẹt đóng lại mới dám đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, hai mặt nhìn nhau không ai dám lên tiếng.
Lương Thú chờ ngoài phòng khách đã sắp ngủ gật, hắn ngồi trên ghế bát tiên, một tay chống trán, hai mắt khép hờ, gió thổi vài lọn tóc bay bay, ngũ quan sắc sảo y bào như nước, toàn thân tựa như một pho tượng chiến thần tuyệt mỹ ở Tây Vực. Tiểu nha hoàn ngắm mà mặt đỏ tim đập, nghĩ thầm tương lai nếu gả chồng nhất định phải gả cho một nam nhân đẹp như vậy, xấu hơn kiên quyết không lấy.
Đang mải ngắm, đột nhiên khóe môi Kiêu Vương điện hạ hơi nhếch lên, tiểu nha hoàn giật mình hoảng hốt tưởng mình ngắm trộm bị phát hiện, vội vàng cúi đầu xuống. Ngay sau đó, một bóng dáng màu trắng nhanh nhẹn lướt ngang qua mặt nàng, Lương Thú cười vươn tay ra kéo người trước mặt: “Khám xong rồi?”
“Xong rồi.” Liễu Huyền An đan ngón tay vào tay hắn, “Đi, chúng ta về nhà.”
Thấy Lữ tiểu công tử còn đứng ngoài cửa chờ tiễn khách, Lương Thú cũng không hỏi nhiều, mãi đến khi ra cửa lên xe ngựa mới thăm dò: “Lão già kia thế nào?”
“Nếu ông ta chịu nghe lời ta, sống thêm bảy tám năm nữa là không thành vấn đề, không nghe thì đành chịu.”
“Ngươi xem, ta đã nói lão già kia đáng ghét thật, nhưng rất có số trường thọ mà.”
“Ừ.”
Liễu Huyền An nói một tràng dài vừa khát vừa mệt, về đến nhà uống một hơi hết hai bình nước. Lương Thú ở bên cạnh nhìn nửa ngày, vươn ngón tay chọc chọc bụng y, buồn bực hỏi: “Người Lữ gia đến một chén nước cũng không mời ngươi à?”
“Ta không uống, mà cũng không để ý.” Liễu Huyền An thở ra một hơi, “Đi tắm trước đã.”
Lương Thú chờ y đi khuất mới ngoắc hai gã Ngự lâm quân lại: “Nói đi.”
Ngự lâm quân đáp: “Hồi bẩm Vương gia, Liễu nhị công tử răn dạy Lữ lão đại nhân một bài sớ dài.”
Lương Thú cảm thấy mình điếc rồi: “Cái gì?”
Ngự lâm quân đều xuất thân từ con cháu thế gia nên chữ nghĩa đầy đủ, năng lực tường thuật mạnh hơn Cao phó tướng không ít, hai người thay phiên nhau kể: “Lữ lão đại nhân vẫn lải nhải toàn chuyện cũ mà Vương gia nghe đã quen tai, nhưng Liễu nhị công tử thì không quen. Trước hết y hỏi lão đại nhân cả đời này đã làm được gì cho bá tánh, sau đó liệt kê từng công tích của Vương gia, còn nói nếu lão đại nhân nhìn Vương gia không thuận mắt thì có thể… có thể đi chết, hoặc là tìm người đảm nhận vị trí của Vương gia đi.”
Lương Thú: “Phụt!”
“Còn nữa, Liễu nhị công tử còn nói, y thích tính cách Vương gia kiêu ngạo như thế, còn muốn dẫn Vương gia bỏ trốn.”
“Bỏ trốn cái gì, là dẫn Vương gia bỏ đi.”
“Bỏ đi không phải là trốn à.”
“…”
“Khụ.” Ngự lâm quân tiếp tục nói, “Tóm lại Liễu nhị công tử khẳng khái trần thuật mồm mép thượng phong, chúng ta đứng ngoài cửa sổ nghe, toàn bộ cuộc đối thoại lão đại nhân nói tổng cộng không đến mười câu, cuối cùng còn nói lắp.”
Tâm trạng Lương Thú rất tốt liền ném cho hai người ít bạc vụn làm phần thưởng, mình thì chắp tay sau lưng đi sang phòng tắm, trước khi vào cửa còn không quên sửa sang lại y quan một phen. Dù sao cũng là người sắp được đưa đi trốn, đương nhiên phải làm sao cho bản thân tuấn lãng mê người thêm một ít. Liễu Huyền An lại không có tâm tư cẩn thận thưởng thức, y đang bị nước ấm ủ sắp ngủ đến nơi, không muốn nói chuyện, thậm chí còn không thèm hé mắt. Lương Thú giúp y quấn lại mái tóc ướt, lại lấy một chiếc khăn ra chà lưng, buồn bực nói: “Ta vốn đến để khinh bạc mỹ nhân, bây giờ thì hay rồi, ngược lại còn tốn sức làm chân hầu hạ tắm rửa.”
Liễu Huyền An bật cười một tiếng, ghé vào thành bồn chìa lưng ra cho hắn, chiếc eo nhỏ như ẩn như hiện dưới nước. Bàn tay Lương Thú thuận lợi mò xuống, lòng bàn tay lướt qua hai mảnh mềm như mây trắng như ngọc, ghé sát vào thì thầm: “Ta vào cùng nhé?”
“Không chứa nổi hai người đâu.”
“Ta ôm ngươi.”
Liễu Huyền An hơi nhíu mày, cảm thấy tắm rửa như thế quá bất tiện, vừa định mở miệng cự tuyệt thì nước trong bồn tắm đã ào ào dâng sóng. Lương Thú nắm thắt lưng y, nâng người ngồi lên người mình. Liễu Huyền An không có điểm tựa chỉ có thể ôm chặt lấy vai hắn, lúc mơ màng cúi đầu nhìn xuống, đôi môi cánh hoa đã được nước nóng nhuộm vừa ướt vừa hồng.
Trước khi Lương Thú bị ăn mắng đã tranh thủ cắn lên đôi môi tươi đẹp kia.
Mặc dù đào mật hầm nước đường rất ngọt, nhưng rốt cuộc vẫn không đủ ngọt để tiến vào tâm khảm Kiêu Vương điện hạ, mà lúc này hắn mới thật sự bị ngâm trong mật ngọt đến mềm nhũn xương cốt. Nước trong bồn tắm tràn ra khắp sàn, món quả lạnh buổi chiều ăn rốt cuộc không đủ nhuận hầu, Liễu Huyền An chôn đầu vào hõm vai đối phương, thật sự không chịu nổi chỉ có thể lung tung gọi mấy tiếng vô nghĩa, rồi lại không thể phân biệt đâu là cảnh thật đâu là cảnh trong mơ.
Bởi vì ở trong mơ cũng là cảnh tượng bị vây hãm giữa đầm nước nóng, cùng với một người cường thế y hệt.
Cuối cùng y không nhớ nổi mình đã ngất đi trong vùng thời không nào.
Lương Thú ôm người đặt xuống thảm lông dê mềm mại trong phòng tắm.
Hắn chưa muốn dừng, mà đêm nay vẫn còn dài lắm.
……
Liễu Huyền An cảm thấy từ ngày sinh ra đến giờ mình chưa bao giờ mệt như vậy.
Y nhấc thân thể đau nhức, miễn cưỡng lê thân đến bên bàn uống một hơi hai chén trà dưới ánh nắng buổi sáng chói chang, sau đó lập tức nằm sấp lại lên giường, gần như là nhắm mắt đã rơi vào mộng. Lúc này đến cả Kiêu Vương điện hạ trong ba ngàn thế giới y cũng không muốn gặp, chỉ đi tìm một gian phòng nhỏ khóa trái cửa, lại cho tiên hạc nâng phòng nhỏ bay về phía xa cuối chân trời, quấn chăn ngủ say sưa không biết đường về… Cũng không muốn về, bởi vì về sẽ phải tiếp tục mệt.
Mà sâu lười ghét nhất là mệt mỏi.
Lương Thú lại không hề mệt, đến cả Lương Dục cũng nhận ra, không biết vì sao hôm nay đối phương đứng giữa đám triều thần lại mặt mày tỏa sáng thần thái phong lưu như thế. Sau khi bãi triều nghe ngóng mới biết được chuyện Liễu nhị công tử muốn dẫn đệ đệ không hay ho nhà mình bỏ trốn.
“….”
Đại não Lương Dục đau nhói, cảm thấy thà đừng hỏi thì hơn, vì một chuyện bé tí teo không tiền đồ như thế mà cũng hào hứng cho được?
Ngự lâm quân lại nói: “Dù tối hôm qua Lữ lão đại nhân không nói lời nào, nhưng sáng nay nghe Vương thái y nói hình như ngài ấy đã ngộ ra được một chút rồi, thỉnh thoảng thở dài hai ba tiếng, vẫn tốt hơn bộ dạng lo lắng sầu não trước kia nhiều. Vương thái y nhân cơ hội đề nghị ngài ấy đi thành Bắc Dương tĩnh dưỡng một thời gian, lão đại nhân hình như đã xuôi theo.”
“Thật sao?” Lương Dục suy nghĩ một lát, “Thôi, nếu đã chịu rồi thì sắp xếp cho lão ta mau chóng xuất phát đi, lỗ tai trẫm cũng sớm ngày được yên tĩnh.”
Ba ngày sau, đoàn xe Lữ phủ rời thành lúc chạng vạng tối. Mà kể từ ngày Lữ gia rời đi, các loại đồn đãi cũng bay lượn khắp vương thành. Trong số đó, câu chuyện được kể nhiều nhất là Liễu nhị công tử khẩu chiến ba trăm hiệp với Lữ lão đại nhân, sau đó tống cổ được người đi rồi.
Các quan viên trong triều cũng thật sự khiếp sợ, Lữ lão đại nhân làm quan nhiều năm, từ trước đến nay chỉ có ông ta mắng người khác chứ làm gì có chuyện bị người mắng, huống chi còn mắng đến bỏ đi biệt xứ, thế thì mồm mép phải lợi hại đến mức nào?
Những người nhiều chuyện liền bắt đầu tìm hiểu khắp nơi xem Liễu nhị công tử rốt cuộc đã nói những gì?
“Liễu nhị công tử nói thế nào?” Đám cơ thiếp tò mò vây lên hỏi.
Vị quan hạ giọng: “Tục truyền Liễu nhị công tử nói với Lữ lão gia rằng, nếu sau này ông dám mắng Kiêu Vương điện hạ, tức là tự đi tìm đường chết!”
Các cơ thiếp: “… Lão gia tự mình nghe xem, có giống người bình thường nói không chứ?”
Vị quan kia lại nói: “Giống hay không sao ta biết, dù sao bên ngoài bọn họ đều đồn như vậy.”
“Chúng ta không tin đâu.” Các cơ thiếp ngồi hết về chỗ tiếp tục uống trà cắn hạt dưa. Liễu nhị công tử là người nào, hôm qua người ta cưỡi ngựa đi trên đường, không biết trên người mặc y phục hiếm lạ gì mà toàn thân tỏa sáng, tướng mạo như tiên nhân hạ phàm, tiên nhân làm sao có thể nói ra những lời tục chợ búa như vậy?
Huống chi Lữ lão đại nhân kia có tiếng là cứng đầu cứng cổ, hơi chút lại đòi đập đầu lấy máu can gián quân vương, làm sao có thể để người ngoài nói hai câu đi tìm chết đã thật sự chạy mất, điêu quá, nghe là biết nói điêu rồi.
Vì thế lời đồn càng truyền càng loạn, mặc dù bá tánh đều biết độ tin cậy không cao nhưng vẫn không chậm trễ bọn họ ngồi lê đôi mách khắp đầu làng cuối phố, rảnh rỗi giải trí thôi mà.
Lương Thú sai người dò xét tin tức trong thành vài ngày, không tìm được tin đồn nào quá chói tai nên không tiếp tục dò xét nữa, hỏi: “Tiểu An đâu rồi, vẫn ở trong Cổ Thư Tháp à?”
“Hồi bẩm vương gia, Liễu nhị công tử đã trở về rồi.” Gia đinh nói, “Hiện tại đang ở trong thư phòng thảo luận với đội công tượng về bản vẽ sửa chữa.”
Lương Thú liền đứng dậy đi tìm người, còn chưa vào cửa đã thấy một đám thợ mặt ủ mày chau đứng tụ trong sân không biết là xì xầm cái gì, liền hỏi: “Sao thế, không sửa được ư?”
“Vương gia.” Mọi người vội vàng hành lễ, lại cực kỳ do dự bẩm, Liễu nhị công tử chưa giải thích ý tưởng rõ ràng, nhưng vừa rồi chúng ta đã tận mắt nhìn thấy bản thiết kế trên bàn, hình như… hình như là một tòa nhà có thể bay được.
Trời đất ơi, thứ này ai mà xây được?
Lương Thú hơi nhướn mày, đẩy cửa đi vào thư phòng. Liễu Huyền An vẫn ngồi trên bàn cẩn thận tập trung miêu tả không buồn ngẩng đầu. Lương Thú đứng sau lưng y nghiêng đầu xem thử, đó là một tòa đình hóng mát tinh xảo đang trôi lững lờ trên những tầng mây trùng điệp, cách không xa là mặt trời chói chang, quả nhiên là một cái đình biết bay, liền cười hỏi: “Có xây được không thế?”
“Bây giờ không thể, nhưng tương lai thì không nói chắc được.” Liễu Huyền An không ngại phiền toái mà giảng giải tinh tế về các cơ quan bên trong.
Lương Thú gật đầu, lại nhìn kỹ một hồi, trong đình có bàn có ghế có đàn có điểm tâm, thoải mái thảnh thơi, thần tiên khoái hoạt, đương nhiên cũng không thể thiếu một chiếc giường. Liễu Huyền An dựa theo chi tiết trong nhà thủy tạ của mình mà vẽ ra, Lương Thú chưa mấy hài lòng, chỉ vào tranh: “Cái này nhỏ quá, nên vẽ lớn một chút.”
Liễu Huyền An “ừ” một tiếng lấy lệ, vẫn không thèm động bút sửa, chiếc giường vẫn là giường đơn mảnh mai như cũ, một người nằm thoải mái, hai người sẽ chật chội.
Lương Thú kéo dây cột tóc y: “Thế ta ngủ chỗ nào?”
Liễu Huyền An lẩm bẩm mấy tiếng trong miệng, nghe không rõ.
Lương Thú cau mày, suy nghĩ một lát mới phản ứng được: “Đừng nói là ngươi muốn bỏ ta lại dưới đất một mình nhé?”
Liễu Huyền An mơ hồ ừm à ứng phó cho qua chuyện, chỉ ở dưới đất một lát thôi, không vội, dù sao ta cũng không thể bay mãi trên trời.
Lương Thú cực kỳ bất mãn: “Vì sao!”
Liễu Huyền An đáp: “Không vì sao hết.”
Nếu lúc nào cũng dính vào một chỗ, đến ba ngàn thế giới cũng không thoát, vậy thì ta phải xây một tòa đình nghỉ mát chỉ có trong ba ngàn thế giới ở ngoài hiện thực thì mới tranh thủ được thời gian nghỉ một lát đúng không? Liễu Huyền An nhớ lại tình cảnh lưng đau eo đau đêm đó đã mệt chịu không nổi, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết sau này nhất định còn rất nhiều đêm như vậy nữa. Thế nên y kiên quyết không chịu vẽ giường to thêm, không cần ngươi, ta muốn ngủ một mình một lát.
Lương Thú hỏi: “Lỡ như ngươi bị gió thổi bay đi mất thì sao, ta phải đi đâu tìm?”
Liễu Huyền An suy nghĩ một hồi, đành nhượng bộ: “Vậy ta vẽ cho ngươi một sợi dây thừng.”
“Được, vẽ đi.”
Liễu Huyền An thật sự vẽ ra một sợi dây mảnh như dây diều.
“Dây này mảnh quá!”
“Không đứt là được.”
“Ai nói sẽ không đứt.”
“Ta nói!”
Lương Thú: “… Được được được, ngươi nói được là được”
Có thể làm phiền một vị tiên ngủ sâu lười đến như vậy, quả là bản lĩnh chỉ Kiêu Vương điện hạ mới có.
Liễu Huyền An kéo dài sợi dây, lại vẽ thêm một hình người nho nhỏ phong lưu tiêu sái dưới mặt đất, trong tay nắm một đầu dây.
Lương Thú cưỡi khẽ, thì thầm vào tai y: “Vậy ta nên giữ chặt một chút mới được.”
Liễu Huyền An dặn dò: “Ngươi không được kéo ta xuống dưới.”
“Ta không kéo.” Lương Thú nói, “Ngươi cứ ngủ ở trên trời, nếu ta thật sự nhớ sẽ đu dây leo lên gặp ngươi, chỉ nhìn từ xa thôi, nhìn xong rồi lại quay xuống, tuyệt đối không ồn ào đến ngươi, được không?”
Liễu Huyền An “ừ” một tiếng, rất được.
Có điều ta cũng không ngủ lâu đâu, tranh thủ thời gian chợp mắt một lát lại về nhà.
Hai người cứ như vậy tựa vào nhau cùng xem bức tranh đình nghỉ mát biết bay, cùng thảo luận một cuộc đối thoại kỳ quặc toàn những chuyện người ngoài nghe không hiểu. Mãi đến khi vẽ đầy tràn một mặt giấy, Liễu Huyền An thổi cho khô mực rồi cẩn thận cất bản vẽ vào hộp, làm được hay không không quan trọng, dù sao ở trong lòng y, đình nghỉ mát kia đã trôi bồng bềnh trên mây cực kỳ tự tại rồi.
Lúc Lương Thú ra khỏi thư phòng, đám công tượng bên ngoài đều vội vàng tiến lên hỏi: “Vương gia đã khuyên Liễu nhị công tử thay đổi bản vẽ chưa?”
“Phải, đã sửa xong rồi.” Lương Thú nói, “Nhưng tòa vọng lâu kia không cần chư vị xây đâu.”
Biết nói đùa quá, cho dù bắt chúng ta xây thì chúng ta sẽ xây nổi à? Các công tượng cười theo, lại dò hỏi: “Thế.. không biết phải mời vị sư phụ nào đến xây?”
Lương Thú thản nhiên đáp: “Ta.”