Trầm Nhạn Thạch chậm rãi đi xuống đám đông, đưa tay lên chỉ:
“Chính là hắn.”
Một tên hạ nhân lanh mắt vội la lên: “Đây chẳng phải là Triệu Mãn theo hầu Triệu tam gia đó sao?”
Sắc mặt Triệu Mãn đã tái nhợt từ lâu — Kẻ trộm thường hay có tật giật mình mà.
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười bảo hắn: “Còn không mang ra đây?”
“Cái… Cái gì?”
“Chẳng lẽ muốn ta lục soát người ngươi hay sao?”
Tuy khuôn mặt Trầm Nhạn Thạch vẫn tươi cười nhưng nhãn thần lại sắc bén vô cùng, đôi mắt xoáy nhìn Triệu Mãn khiến hắn toát mồ hôi trán ròng rã, hai chân run lập cập thiếu điều muốn té nhào ra đất. Biết chuyện xấu của mình đã bại lộ, hắn biết thân nên đành giao viên trân châu ra.
“Nhìn xem.” Trầm Nhạn Thạch thoáng huơ viên trân châu qua liền thâu về ngay – dù sao trân châu với nhãn cũng rất khác biệt, nếu nhìn kỹ sẽ lộ tẩy ngay.
Đám người kia chỉ thấy Triệu Mãn giao cho thiếu gia một trái gì đó tròn tròn màu trắng, còn là trái gì thì không ai nhìn ra được và do ấn tượng ban đầu rất mạnh nên liền cho đó là trái long nhãn. Ai cũng nghĩ Triệu Mãn là người của Triệu tam gia nên tuyệt đối không thể có chuyện thông đồng trước với đại thiếu gia. Một chiêu “tiên nhân hiến quả” này quả nhiên rất cao minh, tiếng tán thưởng rầm rộ vang lên tứ phía.
Trầm Nhạn Thạch quay lại giao viên trân châu cho Trầm Phúc rồi căn dặn: “Hãy giữ cho kỹ, có chuyện gì sẽ tìm ông hỏi chuyện.”
Trầm Phúc liến thoắng dạ vâng, đoạn hỏi thêm: “Còn Lan nhi xử trí thế nào ạ?”
Y suy ngẫm hồi lâu mới nói: “Cứ đợi một thời gian sau hẵng tính.”
Trầm Phúc nhận lệnh, vừa định lui xuống đã bị Trầm Nhạn Thạch gọi lại.
“Người đằng kia là ai vậy?”
Trầm Phúc nhìn theo hướng tay chỉ, thấy một tên gia đinh trẻ tuổi mới đáp: “Hắn tên Thiệu Dương, là họ hàng thân thích của Trần Quý. Mấy hôm nay trong trang thiếu người nên mới gọi hắn tới giúp một tay. Chỉ là chuyện nhỏ nên ta không có bẩm lại đại thiếu gia.”
Trầm Nhạn Thạch khẽ gật đầu: “Ông đi được rồi.”
Đợi bóng Trầm Phúc khuất hẳn, y đột nhiên lên tiếng: “Mọi người đều đi hết rồi, ngươi còn không mau ra đây?”
Một bóng người từ góc tối lần dò đi ra, có lẽ đã làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm nên thấp tha thấp thỏm mãi, lúc đi đến chỗ Trầm Nhạn Thạch liền quỳ phịch xuống đất. Chính là kẻ tên Triệu Mãn kia.
Sắc mặt của Triệu Mãn hoảng loạn đến nói không nên lời, giọng đầy thê thiết mà van nài: “Trầm thiếu gia, cầu xin người ngàn vạn lần đừng mang chuyện này nói lại với tam gia nhà ta biết, bằng không thì… tính mạng tiểu nhân khó bảo toàn…” Càng nói giọng hắn càng lạc đi thành tiếng khóc lóc ỉ ôi.
Cách đối nhân xử thế của Triệu Trùng rất mực ngay thẳng, đối với hạ nhân lại yêu cầu cực cao. Giả sử để ông biết người hầu của mình tay chân không được sạch sẽ dám sẽ phế đi một tay của hắn lắm. Trầm Nhạn Thạch thầm thở dài trong lòng: Sớm biết sẽ có hôm nay, ngày trước sao cứ cố làm? Y bình thản lên tiếng: “Ngươi làm chuyện gì ta sớm đã quên rồi.”
Triệu Mãn sững cả người ra, khuôn mặt khởi sắc tức thì: “Đa tạ Trầm thiếu gia!”
“Khoan đa tạ ta đã. Có chuyện này ta mong ngươi hiểu rõ.”
Trầm Nhạn Thạch từ tốn nói: “Cứ cho việc sai có thể sửa lại được đi, nhưng đức hạnh mới là điều trân quý nhất. Trên đời này có chuyện có thể cứu vãn, cũng có chuyện đã làm sai rồi thì không cách nào vãn hồi được. Cho nên trước khi ngươi làm việc gì hãy đắn đo cho kỹ, chuyện nào cần làm, chuyện nào nên làm.”
Triệu Mãn lắng nghe từng câu từng chữ, thần sắc dần nghiêm trang hẳn, hắn cung kính dập đầu: “Triệu Mãn xin khắc ghi trong lòng.”
“Ngươi đi đi.”
Triệu Mãn quay người, đi được vài bước bỗng xoay lại: “Trầm thiếu gia, mai này nếu khi nào cần dùng đến Triệu Mãn, xin tùy người sai khiến.” Nói xong hắn cất bước đi khuất.
Trầm Nhạn Thạch thở dài: “Ta đã cho ngươi một cơ hội rồi, chỉ mong ngươi đừng khiến ta thất vọng là được.”
Đêm khuya thanh vắng.
Vầng trăng lặng lẽ tách mình khỏi màn mây mờ. Tất cả thanh âm đều ngưng đọng như sợ làm kinh động đến ánh trăng kia. Khung cảnh náo nhiệt ban ngày của Trầm gia trang giờ chỉ còn một khoảng vắng lặng, ai cũng đều chìm trong cảnh mộng say nồng.
Không, không phải là tất cả. Bên gian phòng người hầu phía bắc có một bóng đen âm thầm xuất hiện. Bóng đen dáo dác nhìn quanh tứ phía, khi xác định không có ai phát hiện liền phóng vút ra ngoài.
Người này là ai mà khinh công lợi hại như vậy? Vì sao hắn lại có mặt ở dãy phòng người hầu Trầm gia trang?
Bóng đen nhảy ra ngoài tường viện Trầm gia thì sải chân phi như vũ bão, chạy đến cánh rừng bên ngoài mới dừng lại. Thân người vận hắc y ẩn mình trong bóng cây, nếu nhìn không kỹ sẽ rất khó phát hiện.
Đột nhiên bóng hắc y nhân này lên tiếng: “Ngươi có thể theo ta tới tận đây, khinh công cũng không tồi.”
Hắn đang nói chuyện với ai?
“Ngươi có thể phát hiện ra ta, nhĩ lực cũng không tệ.” Người vận hắc y phóng từ trên cây xuống, ánh trăng rọi lên khuôn mặt phác họa nụ cười thản nhiên trên khóe môi, vốn còn ai khác ngoài Trầm Nhạn Thạch?
Y chăm chú nhìn người áo đen một lượt mới ngừng lại trên khuôn mặt bịt kín của hắn: “Bịt khăn như vậy không thấy ngột ngạt sao, Thiệu Dương huynh?”
Hắc y nhân thấy y gọi thẳng đích danh mình đã biết thân phận bị lộ, hắn đưa tay kéo khăn che mặt xuống, quả nhiên là người gia đinh mới tới Thiệu Dương.
Trầm Nhạn Thạch cười nhẹ: “Như thế này có thoải mái hơn không? Kỳ thực chúng ta đã gặp qua rồi.”
Thiệu Dương bình phẩm: “Quả nhiên lúc đó ngươi đã nghi ngờ ta.”
Trầm Nhạn Thạch bình thản nói tiếp: “Ta chỉ lấy làm lạ, lúc ta lấy viên trân châu từ người Triệu Mãn ra thì ai cũng cho là trái long nhãn, chỉ có nhãn thần của ngươi là rất mực kỳ quái. Ta đoán không sai, ngươi chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó rồi.”
Đoạn y cười thầm: “Với nhãn lực người thường thì tuyệt đối không thể chỉ nhìn sơ mà phân biệt được. Ta thiết nghĩ làm sao một cao nhân như thế lại chịu trở thành gia đinh của Trầm gia trang được, nên ta cho rằng các hạ đến đây nhất định là có mưu đồ khác.”
Thiệu Dương thở dài một hơi: “Ta vừa mới phát hiện ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Những lời đồn đãi trên giang hồ quả thật không thể tin được.”
“Hở?”
Thiệu Dương cười cười giải thích: “Giang hồ đồn thổi đại thiếu gia của Trầm gia là một kẻ bất tài bách vô nhất dụng. Đúng là có tận mắt gặp mới biết cái gì gọi là lắm miệng mòn vàng, một chiêu ‘tiên nhân hiến quả’ thật sự cao minh vô cùng.”
[: Trăm sự không dùng được gì hết, ý chỉ loại bất tài vô dụng. ]
Lúc trước hắn không có bẩm báo chuyện của Trầm đại thiếu gia này lại, nên lúc nghe nói y muốn biểu diễn hí pháp thì hiếu kỳ vô cùng, muốn tận mắt nhìn vị đại thiếu gia của Trầm gia vô dụng ra sao, nào ngờ lại được chứng kiến một màn thú vị ngoài dự đoán. Hắn tự nhủ không được khinh suất lơ là, đặc biệt khi Trầm Nhạn Thạch nhìn về phía hắn đăm chiêu xét đoán, lúc đó bụng đã mẩm sự tình không ổn rồi.
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười đáp lại: “Nếu đây là lời khen tặng thì ta xin nhận lãnh.”
Sắc mặt Thiệu Dương sa sầm xuống: “Ngươi theo ta tới đây rốt cuộc muốn gì?”
“Tại hạ chỉ muốn biết huynh đài ẩn thân trong Trầm gia có dụng ý gì thôi.”
“Ngươi tưởng ta sẽ nói ngươi biết sao?”
Thoắt cái sắc mặt Trầm Nhạn Thạch trở nên nghiêm túc ngay: “Vậy Nhạn Thạch đành đắc tội.”
Mới tiếp chiêu, Thiệu Dương phát hiện khinh công tên Trầm Nhạn Thạch này thật sự không tồi, võ công lại rất khá. Hai bên giao thủ đã hơn trăm chiêu mà y vẫn có thể đấu ngang hàng với hắn. Nhược bằng công phu kém một chút, chỉ sợ đã bị chế ngự vô phương thoát thân rồi. Người như vầy mà lại bị xưng là bách vô nhất dụng, e mấy tên trên giang hồ đều mù mắt điếc tai cả rồi.
Đột nhiên Thiệu Dương rất có hứng thú với người tên Trầm Nhạn Thạch này, hắn xuất vội một hư chiêu liền dứt ra ngoài hô to: “Khoan đã!”
Trầm Nhạn Thạch ngẩn người thu chiêu về: “Huynh đài có gì chỉ giáo?”
Thiệu Dương phi thân uốn người trên không trung, lúc đáp xuống trên tay đã cầm hai nhánh cây. Tay khẽ phất, lá cây liền rơi rụng.
Hắn quăng một nhánh cho Trầm Nhạn Thạch: “Từ lâu kiếm pháp của Trầm gia trang đã vang danh thiên hạ, vừa hay ta đang muốn lĩnh hội kiếm thuật, chúng ta so tài cái coi sao.”
Trầm Nhạn Thạch do dự cất lời: “Nhạn Thạch tư chất ngu dốt, kiếm pháp của gia phụ mười phần không đạt đến hai, kém rất xa xá đệ Phượng Cử. Nếu huynh đài nhất mực đòi so tài, bất quá Nhạn Thạch đành bêu xấu bản thân.”
[: Em nó. Là từ khiêm nhường dùng để gọi người thân, thường dùng cho hàng dưới mình.]
Nhánh cây trực chỉ đâm thẳng Thiệu Dương, chính là chiêu khai thức của Trầm gia kiếm pháp, Khai Môn Kiến Sơn. Chiêu thức tường mà uy nghiêm, thật không hổ danh phong thái danh gia đệ tử.
Thiệu Dương kêu một tiếng “Hảo!” liền đưa cành cây lên đỡ. Hai bên giao phong kịch liệt vô cùng.
Trong lúc vờn đấu cả hai đều thầm vỡ lẽ. Trầm Nhạn Thạch phát hiện đối phương thập phần hiểu rõ đường kiếm của mình, nếu hắn dùng hết sức lực thì chỉ sợ bản thân đã bại trận từ lâu.
Bên kia Thiệu Dương cũng phát hiện tên Trầm Nhạn Thạch này hết sức ranh, biết rõ hắn muốn dẫn dụ y xuất hết chiêu thức nên không vội giành phần thắng, y cứ thản nhiên dùng mấy chiêu bâng quơ để đối phó. Hắn càng đấu càng rối loạn, lòng thầm nghĩ nơi đây cách Trầm gia trang không xa lắm, cứ tiếp tục kéo dài thì sớm muộn cũng có người chạy đến, lỡ gặp thêm một nhân vật khó đối phó chỉ sợ bản thân sẽ trụ không nổi. Nghĩ đến đây, hắn thất thanh hét lên một tiếng, độ lực trên tay càng tăng thêm.
Biết đối phương đã dồn sức nên Trầm Nhạn Thạch cũng thay đổi chiến thuật, từ siết sao áp chặt trở thành nới lỏng. Y dùng khinh công vờn bên người khiến hắn chạm vào mũi kiếm không được mà thoát thân cũng không xong, nào ngờ đã vô tình nhìn thấu ý đồ của đối phương.
Đột nhiên nhánh cây trên tay Trầm Nhạn Thạch vẩy lên rồi đâm thẳng ra sau, Thiệu Dương nhận ra chiêu thức Hồng Phi Thiên Ngoại này. Có điều lạ là Trầm Nhạn Thạch xuất chiêu này lực độ rất mạnh, vốn dĩ sẽ đâm bên vai trái hắn thì lại nhắm vào sau lưng khiến y lộ ra sơ hở rất lớn.
Thiệu Dương đời nào bỏ qua cơ hội trời cho này, hắn dồn nội lực vào cành cây nhắm hướng kẽ tay y đâm tới!