Trầm Nhạn Thạch vừa sải bước vừa hồi tưởng sự việc mới xảy ra, bất giác bật cười ra tiếng. Y không có ý khiến cho hai người mập ốm kia phải khó xử, chỉ là ngay từ đầu đã không có dịp xưng ra danh tính, đến lúc cuối cũng không có cơ hội nào mở miệng.
Phân phó gia đinh chiêu đãi hai người thật chu đáo xong, y nghe hạ nhân báo là phụ thân đang ở trong thư phòng liền mau chóng đến đấy ngay.
Thoáng thấy thư phòng đằng xa, tâm tình ngổn ngang trong lòng bỗng nhiên chùn xuống. Trầm Nhạn Thạch bước đến cửa hít một hơi thật sâu mới dám lên tiếng: “Phụ thân, Nhạn Thạch đã trở về.”
Từ thư phòng truyền ra một giọng nói uy nghiêm: “Vào đi.”
Đến ngày mai thì Trầm lão gia Trầm Thành Phong sẽ tròn ngũ tuần. Ngũ tuần là đại thọ nên mọi việc cần phải được lo liệu cho vẹn toàn. Kỳ thực do nội công thâm hậu và biết cách dưỡng sức điều độ, thoạt nhìn ông tuyệt đối không giống người đang ở độ năm mươi. Mái tóc ông vẫn còn đen nhánh, vóc người tráng kiện rắn rỏi không mảy may hao mòn, tia nhìn rạng rỡ có thần trên gương mặt chữ điền chưa cần thịnh nộ đã tỏa rạng tôn nghiêm. Điềm tĩnh như Trầm Nhạn Thạch mà mỗi lần gặp phụ thân cũng bất giác thấy sợ hãi.
Y hít một hơi thật sâu, mạnh dạn bước vào phòng: “Phụ thân, Tiên di.”
[: Di ngoài nghĩa là dì, thím ra, ngày xưa các vua chư hầu gả chồng cho con gái thường kén mấy con gái trong họ đi theo để làm bạn với con, cho nên sau gọi vợ lẽ là di.]
Vị “Tiên di” này chính là mẫu thân của Trầm Phượng Cử, tài nữ Nhạc Minh Tiên, cũng chính là nhị phu nhân của Trầm Thành Phong. Có người nói lúc xuân thời bà là đệ nhất mỹ nhân trong võ lâm, đã mấy chục năm trôi qua mà tư thái vẫn không hề giảm sút. Bà sánh vai bên Trầm Thành Phong, đến Trầm Nhạn Thạch cũng phải thừa nhận cả hai thật sự là một đôi bích nhân giai ngẫu. Từ khi sinh ra đời tới giờ y chưa từng được gặp mặt mẫu thân của mình, đôi khi y cũng thầm nghĩ: Không biết diện mạo mẫu thân như thế nào? Liệu mẫu thân đứng cạnh phụ thân có xứng đôi như thế? Có điều lòng y cũng mơ hồ hiểu là sẽ không xứng, nếu không đã chẳng sinh ra một kẻ tầm thường như y.
[: Nguyên là “nhất đối bích nhân 一对璧人”: thường dùng như trai tài gái sắc, ý chỉ trời tạo một đôi.]
May mà vị kế mẫu này đối đãi với y không hề tệ bạc chút nào.
Trầm Thành Phong đang chăm chú luyện thư pháp, dù đã nhiều ngày không gặp trưởng tử của mình nhưng cũng không màng nhìn đến một cái. Đến nỗi Trầm phu nhân phải đứng lên mở lời: “Nhạn Thạch đã về rồi, dọc đường đi có ổn không con?”
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười: “Thưa rất thuận lợi. Tiên di vẫn khỏe chứ ạ?”
Trầm phu nhân nói: “Ta vẫn khỏe.”
Còn muốn nói mấy câu nữa nhưng không biết nên mở lời thế nào, y đành ngượng ngập đứng yên tại chỗ.
Vừa lúc Trầm Thành Phong cũng chịu hừ nhẹ một tiếng: “Nghe nói ngươi đi thị sát điền trang, vậy mà rốt cuộc hôm qua lão Ngô của điền trang đã mang số bạc lão mượn và thọ lễ đưa tới cả rồi. Còn ngươi thân là đại thiếu gia lại không thấy bóng dáng đâu cả. Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu?”
Trầm Nhạn Thạch mỉm cười thưa: “Hài nhi có chút việc nên không thể về sớm.”
Lại một tiếng hừ khinh khỉnh: “Ngươi thì có việc gì?”
Trầm Nhạn Thạch không dám biện luận gì thêm, chỉ cúi người đáp: “Hài nhi đã chuẩn bị một lễ vật dâng lên phụ thân.”
Nhìn thấy phụ tử hai người không khí căng thẳng nên Trầm phu nhân vội vã xen vào: “Lễ vật do Nhạn Thạch chuẩn bị sẵn chắc là không tầm thường rồi.”
Trầm Nhạn Thạch lẳng lặng lấy ra một vật rồi cất tiếng: “Đây là huyết ngọc của Nam Sơn, nghe nói có công dụng hiếm có giúp máu huyết lưu thông. Hài nhi thấy phụ thân hai năm nay vận công thường không dễ dàng nên đã đi tìm miếng ngọc này cho người.”
Y vì tìm miếng huyết ngọc này đã gặp vô vàn khó khăn, suýt chút nữa là lạc đường trong núi nên mới về chậm một ngày. Thế nhưng y cho rằng đây là bổn phận nhi tử phải làm, không cần kể lể dông dài ra.
Trầm phu nhân vội đón lấy vật kia, thấy miếng huyết ngọc thắm đỏ ánh lên sắc trong suốt, tay vừa chạm vào đã cảm nhận luồng khí ấm áp ngay, bà biết món đồ này vô cùng trân quý bèn vui mừng nói: “Thành Phong, huynh xem Nhạn Thạch hiếu thảo biết chừng nào.”
Trầm Thành Phong ngẩng đầu lên nhìn rồi khẽ gật đầu, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút dịu dàng, đang định mở miệng thì bỗng nghe gia đinh bên ngoài kêu to: “Nhị thiếu gia đã trở về.”
Phu phụ Trầm thị đồng thanh cất tiếng: “Phượng Cử đã về rồi!” Cả chân mày cũng lộ rõ sự hoan hỷ ra. Trầm Thành Phong hạ bút xuống ngay còn Trầm phu nhân thì đã nôn nóng ra tận cửa đón.
Chỉ nghe tiếng bước chân gấp gáp bên ngoài mỗi lúc mỗi gần hơn, một thiếu niên xinh đẹp đẩy mạnh cửa vào hồ hởi lớn tiếng: “Cha, con đã về rồi!” Ánh mắt đảo qua thấy Trầm Nhạn Thạch mới nói: “Đại ca cũng ở đây à?”
Trầm Nhạn Thạch gật đầu đáp lễ.
Trầm Thành Phong nghiêm giọng trách mắng: “Tên tiểu tử đáng chết này, một lần đi là biền biệt tới nửa năm trời, vẫn còn biết đường về sao hả?”
Tuy ông mở miệng trách cứ nhưng trên mặt thì tràn đầy ý cười thỏa mãn. Trầm Nhạn Thạch nhìn cảnh tượng trước mắt mà thoáng thở dài trong lòng. Khuôn mặt tươi cười xuất phát tự đáy lòng này phụ thân chưa bao giờ biểu lộ với y…
Người thiếu niên này hiển nhiên là Trầm Phượng Cử. Năm nay hắn mười bảy tuổi, tuy còn trẻ nhưng đã sớm nổi danh khắp giang hồ, tính tình lại rất sôi nổi hoạt bát. Vừa vào tới cửa là tựa hồ hết thảy hào quang rực rỡ đều tập trung hết lên người hắn.
Trầm Nhạn Thạch lặng lẽ lùi vào góc phòng. Chỗ này đã không cần đến y góp phần nhưng lại không thể thối lui được, thật đúng là thống khổ mà.
Nửa năm không gặp thấy Phượng Cử dường như càng thêm tuấn tú ra. Lão thiên gia vốn dĩ ưu ái riêng biệt nên đã mang tất thảy mỹ mạo mà trao hết cho đệ ấy rồi. Thật khó tưởng tượng hai người họ là huynh đệ… Về chuyện này…
Trong lòng Trầm Nhạn Thạch chỉ có nuối tiếc chứ không dám có đố kỵ — Đố kỵ chỉ khiến người ta trở nên xấu xí, bản thân mình không đẹp đã đủ lắm rồi.
Ánh nhìn của y hướng ra sau lưng Trầm Phượng Cử, lướt qua Trầm phu nhân mới dừng trước một thanh niên vận hắc y đang đứng lặng lẽ. Tâm can bỗng thoáng chấn động, hễ nơi nào có Phượng Cử dĩ nhiên sẽ có mặt người ấy. Lẽ ra nên sớm biết điều này mới phải.
Sắc diện người thanh niên đó rất trầm ổn, toát ra vẻ khôi ngô anh tuấn, vừa nhìn đã biết là một thanh niên tài trí. Dù hắn đang đứng cạnh một người như Trầm Phượng Cử cũng không hề bị lu mờ chút nào.
Đây cũng đúng là một đôi bích nhân mà. Trầm Nhạn Thạch thầm cảm thán, phụ thân cùng Tiên di đã là một đôi bích nhân song hợp mà ngay cả hai người này cũng thế. Nhìn người ấy chăm chú dịu dàng nhìn Phượng Cử thì đã hiểu chỉ có bản thân mình là dư thừa.
Người thanh niên vận hắc y dường như cảm nhận được ánh nhìn của y, liền quay sang cười nhẹ: “Nhạn Thạch.”
Trầm Nhạn Thạch cũng mỉm cười đáp lại: “Xin chào.”
Bên kia Trầm Phượng Cử còn đang cười đùa hí hửng: “Cha, đã lâu như vậy cha có nhớ con hay không?”
Trầm Thành Phong giả vờ hậm hực: “Cái tên bất hiếu này, nhớ ngươi làm gì hả?”
“Vậy sao?” Trầm Phượng Cử cũng vờ thở dài: “Uổng công con vẫn luôn nhớ tới cha… Nghĩ đến sáng mai là ngày đại thọ của cha nên giá nào cũng phải gấp rút trở về để kịp chúc thọ. Con lập tức cùng Tử Thanh một mạch phi vội về đây, đến ngựa cũng kiệt sức tới mức sùi bọt mép luôn.”
Người thanh niên mặc áo màu đen tên Nhạc Tử Thanh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Phượng Cử ngày nào cũng nhắc mãi chuyện phải tìm thọ lễ xứng đáng cho di phu đấy ạ.”
[: Dượng]
Lúc này Trầm Thành Phong mới nhìn thấy Nhạc Tử Thanh: “Hóa ra Tử Thanh cũng ở đây, sao lại im hơi lặng tiếng thế này hả?”
Nhạc Tử Thanh khẽ cười nói: “Con thấy di phu cùng Phượng Cử lâu ngày gặp lại nên chân tình đều bộc lộ ra hết, sao mà nỡ phá tan niềm vui của phụ tử hai vị cho được?”
Nhạc Tử Thanh là con của huynh trưởng Trầm phu nhân Nhạc Minh Tiên. Lúc hắn được mười hai tuổi thì phụ mẫu đã qua đời sớm nên từ đó vẫn nương nhờ ở Trầm gia trang. Phu phụ Trầm thị lúc nào cũng đối xử với hắn như con ruột cho nên lời nói cũng có phần thân mật hơn.
Trầm Thành Phong lên tiếng dò hỏi: “Lần này ra ngoài Phượng Cử không gây ra tai họa gì chứ?”
Không đợi Nhạc Tử Thanh trả lời, Trầm Phượng Cử đã chen ngang tức thì: “Có bao giờ con gây ra họa đâu? Không những không có gây họa mà con còn đặc biệt tìm cho cha một phần đại lễ nữa.”
Hắn mở bao phục mang bên mình, mọi người nhìn theo thì hóa ra là ba thanh bảo kiếm.
Trầm Thành Phong bật cười trách yêu: “Tiểu tử quái, ta cần nhiều kiếm như vậy làm gì hả?”
“Cha à, cha hãy nhìn kỹ đi.” Trầm Phượng Cử chỉ vào một thanh kiếm khắc hình con rắn vàng trên chuôi, đắc ý mà nói: “Đây chính là Kim Xà kiếm.”
Trầm Thành Phong ngẩn người ra, đoạn hỏi dồn: “Là tùy thân bội kiếm của Kim Xà kiếm khách à? Sao nó lại nằm trong tay con được?”
“Con đánh bại hắn, đương nhiên là kiếm thuộc về con rồi.”
“Con đánh bại được Kim Xà kiếm khách sao?” Sắc mặt Trầm Thành Phong vô cùng kinh ngạc.
Trầm Phượng Cử cười rộ khoe tiếp: “Còn nữa. Đây là Kinh Hoằng kiếm của Triển Văn Tuấn phái Hoa Sơn, còn đây là ‘Thiên Nam nhất kiếm’ Nhật Hoa kiếm của Đoàn Phi Hồng, tất cả đều là bảo kiếm trứ danh cả. Lần này con vì cha mà chiếm được bảo kiếm, hơn nữa còn góp phần gia tăng thanh danh của Trầm gia chúng ta, vậy đây có được tính là đại lễ không cha?”
Kim Xà kiếm khách, Triển Văn Tuấn và Đoàn Phi Hồng, ba người này đều là kiếm sĩ danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ. Trầm Thành Phong nghe nhi tử có thể đánh bại được những người này thì không khỏi đắc ý, ha ha cười lớn: “Quả nhiên là đại lễ mà!”
Trầm Phượng Cử tiếp tục hồ hởi: “Đúng rồi cha, Cổ Tùng đạo trưởng có truyền thụ cho con một bộ kiếm pháp đó.”
Trầm Thành Phong lại ngớ người ra: “Cổ Tùng đạo sĩ của phái Thanh Thành à? Lão già này kiếm pháp rất khá nhưng tính tình thì cổ quái vô cùng, sao lại bằng lòng dạy kiếm pháp cho con được?”
Trầm Phượng Cử cười đắc ý: “Lão và con mới gặp đã hợp ý vô cùng nên lão mới truyền thụ kiếm pháp cho con ngay. Cha, hay con luyện cho cha xem thử nha?”
Cũng không đợi Trầm Thành Phong trả lời liền lôi kéo ông ra sân luyện công, còn ngoảnh đầu lại vẫy tay: “Tử Thanh, huynh cũng mau tới đây đi!”
Trầm Thành Phong không ngờ lại bị nhi tử lôi kéo như thế nhưng cũng không bực tức gì, chỉ dỗ dành: “Đừng kéo, đừng kéo mà, cha tự đi là được rồi.” Nhạc Tử Thanh ở phía sau vừa cười vừa nối gót theo.
Ba người đi khỏi rồi thư phòng chìm vào tĩnh lặng trở lại, chỉ còn lại Trầm phu nhân và Trầm Nhạn Thạch. Còn cả miếng huyết ngọc nằm trơ trọi trên bàn kia.
Trầm phu nhân không đành lòng khiến y xấu hổ mới gượng gạo cười: “Miếng huyết ngọc này quả nhiên là kỳ bảo, phụ thân con xem ra cũng rất thích, ta thay mặt phụ thân con nhận nó.”
Trầm Nhạn Thạch khổ sở cười thầm, nhẹ giọng đáp lời: “Miếng huyết ngọc này so với ba thanh bảo kiếm trân quý kia đương nhiên thua kém bội phần, hài nhi hiểu rõ.”
Ngẩng đầu nhìn về phía ba người đã đi xa, lòng dấy lên một nỗi đượm buồn: Thế giới kia, dù bản thân có làm gì cũng không cách nào chen vào được…