Edit: Hinh
Beta: Chou
Ngay lúc Kỷ Minh sắp đụng đến Sở Mạt, Kỷ Tuân đột nhiên xuất hiện, anh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Kỷ Minh, lạnh lùng nhìn gương mặt thống khổ của anh ta, lãnh đạm nói: ”Tốt nhất là mày nên cách xa cô ấy một chút.”
”Kỷ Tuân.” Thấy anh quay lại, Sở Mạt thả lỏng đi nhiều, cô đi lên kéo góc áo anh, đối diện với ánh mắt ấy, khóe môi Sở Mạt hơi cong lên, nhỏ giọng nói: ”Em không sao.”
”Buông tao ra coi!” Kỷ Minh bên này vẫn còn kêu, giọng nói của anh ta hấp dẫn không ít người.
Thấy Kỷ Thịnh Bang và Phương Hoài Thu đi về hướng này, Kỷ Tuân mới quăng Kỷ Minh sang một bên.
Kỷ Minh không kịp chuẩn bị thì lảo đảo vài bước, anh ta vốn định chống vào bàn đồ uống để cân bằng, ai dè lại đụng trúng ly rượu của Phương Hoài Thu đặt đó lúc nãy, chật vật ngã xuống đất, rượu vang đổ lên bộ quần áo anh ta.
Kỷ Tuân lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó xoay người nắm tay Sở Mạt đi về phía sân khấu.
Khi người Kỷ gia nói chuyện cũng là phần quan trọng nhất của bữa tiệc. Lúc nãy Kỷ Thịnh Bang vừa đứng ở đó thông báo tiệc rượu bắt đầu, thế mà không lâu sau, Kỷ Tuân lại đứng ở đó.
Kỷ Thịnh Bang thấy Kỷ Tuân đưa Sở Mạt cùng tiến lên đó thì lập tức hiểu anh muốn làm gì, ông ta vừa định mở miệng can ngăn nhưng lại ho khan hai ba tiếng. Phương Hoài Thu đứng bên cạnh dìu ông ta, bà ta định khuyên ông ta đi nghỉ ngơi, nhưng Kỷ Thịnh Bang lại hung hăng đẩy ra.
Phương Hoài Thu lặng người, không lên tiếng nữa.
Trên sân khấu, Kỷ Tuân nắm tay Sở Mạt, ánh đèn chiếu lên người bọn họ, gương mặt và khí chất hơn người làm họ như sao Kim có vầng sáng xung quanh.
Thử micro xong, Kỷ Tuân mở miệng: ”Chào quý vị và các bạn, chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Tôi là Kỷ Tuân.”
Giọng nói của Kỷ Tuân vang vọng đến từng góc của đại sảnh, tất cả mọi người đều tụ tập trước sân khấu nhỏ.
”Thời gian trước chắc mọi người cũng đã thấy tin tức đính hôn của tôi với vị bên cạnh này, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi vì không thể tổ chức cho cô ấy một lễ đính hôn.” Kỷ Tuân nói xong, hơi nhích người một chút để Sở Mạt có thể tiến lên đứng ngang anh.
Chuyện này trước đó Kỷ Tuân cũng chưa bàn bạc với Sở Mạt, lúc bị anh kéo lên sân khấu, não của cô vẫn còn đang mơ màng. Vừa rồi đứng phía sau Kỷ Tuân, cô cũng không căng thẳng quá, nhưng bây giờ lúc đứng chung một chỗ với anh, dưới sân khấu, ánh mắt của mọi người hoặc tò mò hoặc kinh diễm đều rơi vào mắt Sở Mạt, cô thậm chí còn có thể thấy được cái trán đã nhăn thành chữ Xuyên ( 川) của Kỷ Thịnh Bang, đôi mắt nghiêm khắc của ông ta làm Sở Mạt vô cùng bất an.
Kỷ Tuân nắm chặt tay cô, tiếp tục nói: ”Nhân dịp hôm nay là tiệc rượu của Kỷ gia, tôi biết có rất nhiều trưởng bối ở đây, nên muốn biến ngày hôm nay thành tiệc đính hôn của chúng tôi.”
Anh vừa dứt lời, dưới sân khấu lập tức ồ lên một tiếng, mọi người dời mắt sang nhìn Kỷ Thịnh Bang, thấy mặt ông ta trầm xuống, bộ dạng như mưa giông bão bùng sắp nổi lên thì người sáng suốt đều hiểu.
Lúc trước Kỷ Thịnh Bang nghe nói con dâu tương lai của ông ta là một sinh viên không có bối cảnh thì cảm thấy Kỷ Tuân không nên ở chung với cô ta, chuyện đính hôn chỉ là bất đắc dĩ mới đồng ý.
Hào môn như Kỷ gia, đừng nói là đính hôn hay kết hôn, cho dù chỉ yêu đương thôi cũng phải lựa chọn đối tượng có gia thế tốt một chút, nếu không dù có đẹp như tiên thì thế nào? Chơi đùa còn được, nhưng nếu muốn kết hôn, xem chừng cô ta còn chưa xứng ngồi vào bàn tiệc.
Lúc trước Kỷ Thịnh Bang nghĩ như vậy nên mới đồng ý chuyện đính hôn với Kỷ Tuân, định sau này sẽ tìm lý do để anh bỏ con nhỏ đấy, ai ngờ Kỷ Tuân lại đưa người đến bữa tiệc này.
Xem ra cặp cha con này không thân thiết như người ngoài tưởng tượng, nếu không sao Kỷ Tuân có thể đối nghịch với ba mình chỉ vì một người phụ nữ.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, một đứa con riêng ở bên ngoài hơn năm, đột nhiên lại trở về Kỷ gia thì sao có thể có tình cảm sâu đậm được? Kỷ Thịnh Bang cứ tùy tiện cho nó làm người thừa kế như vậy, không chừng là đang tự tìm đường chết.
Trong chốc lát, người nhà họ Kỷ đều cùng tính xem so với Kỷ Tuân, mình còn có bao nhiêu cơ hội để một lần nữa tranh quyền thừa kế Kỷ thị. Tất cả mọi người đều nghĩ, chỉ cần Kỷ Tuân nghiêng ngã một chút, người thừa kế của Kỷ thị sẽ lập tức thay đổi.
Nghĩ xong mọi chuyện, đám người dưới sân khấu tích cực hẳn lên, trong ngóng xem Kỷ Tuân có nói lời nào kích thích Kỷ Thịnh Bang không, tốt nhất là làm ông ta tức chết đi.
”Tôi biết như vậy cũng hơi đột ngột, nhưng lại không tìm thấy cơ hội nào tốt như hôm nay, thích hợp để tôi cho cô ấy một lời hứa hẹn. Tôi muốn chờ đến ngày vị hôn thê của mình tốt nghiệp, sau đó sẽ kết hôn với cô ấy. Lễ tốt nghiệp, cũng chính là hôn lễ của chúng tôi. Lúc đó, hy vọng mọi người ở đây đều có mặt.”
Lúc Kỷ Tuân nói đến hai chữ ”hứa hẹn” Sở Mạt đã có linh cảm chuyện gì đó, nhưng khi anh thật sự nói đến chuyện kết hôn, tim cô vẫn lỡ một nhịp.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh đèn chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, dịu dàng bao phủ gương mặt tuấn tú của anh bằng một vầng sáng, sự chân thành trong mắt lóe lóe lên.
Bấy giờ Sở Mạt mới phản ứng lại, anh đang nói sự thật, anh phải kết hôn với cô.
Trong chốc lát, từng sợi dây thần kinh của Sở Mạt như bị chặt đứt, trong đại sảnh to như vậy dường như chỉ còn lại hai người bọn họ. Sở Mạt chỉ có thể nhìn thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh.
”Kỷ Tuân…”
Cô sửng sờ gọi tên anh, Kỷ Tuân biết chắc đã dọa đến cô rồi. Nhưng những lời anh nói đều là sự thật. Vì thế anh mỉm cười, nâng tay vuốt ve hai má Sở Mạt.
Sự cưng chiều trong mắt anh làm Phương Chi Nhiễm phía dưới đang gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bọn họ nắm chặt tay lại, móng tay được sơn dũa xinh đẹp bị gãy mất.
Ngay lúc thấy Sở Mạt lộ ra nụ cười chói mắt, Phương Chi Nhiễm tức giận xoay người chạy khỏi đại sảnh, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của cô ta vô cùng không hợp với cách ăn mặc như tiên nữ hôm nay.
Kỷ Tuân trên sân khấu vẫn đang tiếp tục nói: ”Vô cùng cảm ơn mọi người đã chứng kiến chuyện hôm nay, tôi còn một việc cuối cùng cần phải tuyên bố.”
Mặt Kỷ Thịnh Bang ngày càng trầm xuống, tất cả mọi người đều đang chờ Kỷ Tuân nói ra cái gì đó kích thích ông ta.
Nhưng tất cả sai rồi, người Kỷ Tuân muốn kích thích, không phải Kỷ Thịnh Bang.
Trên mặt Kỷ Tuân xuất hiện nụ cười mỉm hời hợt lại mê người, anh thản nhiên nói: ”Sau ngày đầu năm mới, Kỷ thị sẽ điều chỉnh lại nhân sự. Mong mọi người nghỉ Tết vui vẻ và chuẩn bị sẵn sàng.”
Câu cuối cùng của anh thành công gieo xuống một quả bom trong lòng mọi người, nhưng Kỷ Tuân cũng không cho người nào cơ hội gỡ bom, sau khi thông báo xong, bóng dáng của anh và Sở Mạt cũng biến mất.
Kỷ Thịnh Bang cũng đúng lúc khó chịu, trở về phòng nghỉ ngơi. Chỉ có Phương Hoài Thu ở lại đại sảnh, bà ta cái gì cũng không biết, hỏi thì cũng chỉ nói hiện tại công ty là do Kỷ Tuân làm chủ, chuyện khác thì không rõ.
Tiệc năm mới năm nay vì Kỷ Tuân mà trở nên khác biệt vô cùng. Đám người lúc đầu còn ôm tâm trạng vui sướng khi người gặp họa sau khi nghe Kỷ Tuân nói chuyện về Kỷ thị lại trở nên lo sợ bất an.
Nếu muốn chiếm được quyền thừa kế từ đứa con riêng đó, thì nhất định phải có vài động tĩnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ thiếu bất thình lình cầu hôn, kích thích không?! Ha ha ha ha ha ha
Cảm ơn.