Edit: Hinh
Sau khi Phương Chi Nhiễm nhận được thông báo giáng chức, việc đầu tiên chính là chạy về nhà tìm cô ruột khóc lóc kể lể, ”Cô, cô không được mặc kệ chuyện này!”
Phương Hoài Thu cau mày, nghe nửa ngày cũng không hiểu cô ta đang nói gì, không kiên nhẫn quát: ”Được rồi! Khóc sướt mướt thế này còn ra thể thống gì nữa, có chuyện gì thì từ từ nói!”
Phương Chi Nhiễm bị quát đến rụt vai lại, ngưng giả khóc, kể lại chuyện đã xảy ra.
Cũng không biết chuyện gì nữa, hai tuần nay Kỷ Tuân cứ nhìn chòng chọc vào cô ta. Dù cô ta làm gì anh cũng phải kiểm tra qua, sáng hôm nay lại trực tiếp ra lệnh giáng chức, khiến cô ta từ một giám đốc lại thành tổ trưởng, mà người vốn là tổ trưởng lại thay cô ta lên làm giám đốc.
Lúc này Phương Hoài Thucòn đang trong bếp nấu tổ yến cho Kỷ Thịnh Bang, Phương Chi Nhiễm bên cạnh nói xong, tầm mắt của bà ta dời đi, nghiêng đầu nhìn cô ta: ”Con có tìm Kỷ Tuân không? Nó nói gì?”
Nhắc đến chuyện này Phương Chi Nhiễm lại tức giận, cô ta bĩu môi, ”Có tìm. Anh ta nói gì mà năng lực của con không đủ, xem xét mấy hạng mục gần đây do con phụ trách thì nói không đạt, kêu con phải rèn luyện lại từ đầu.”
Phương Hoài Thu sững sờ, bà ta không ngờ Kỷ Tuân lại bắt đầu với Phương Chi Nhiễm.
Một chức giám đốc nhỏ nhoi đối với Phương Hoài Thu cũng không đáng là bao, bà ta đưa Phương Chi Nhiễm vào vị trí đó chủ yếu là muốn để cô ta hỗ trợ về mặt tài chính cho bà ta.
Hai vị trí mấu chốt thì Phương Hoài Thu vẫn chưa có biện pháp để đưa người vào, Phương Chi Nhiễm vốn chỉ là một trong những kế hoạch của bà ta, đợi đến khi cô ta đã đứng vững trong công ty, thì tài chính của bà ta nhất định sẽ tăng thêm.
Sở dĩ bà ta chọn Phương Chi Nhiễm là do bề ngoài của cô ta, tưởng với tính cách ngốc nghếch này sẽ không làm Kỷ Tuân nghi ngờ, ai dè vẫn bị anh nhìn ra.
Phương Chi Nhiễm thấy Phương Hoài Thu không nói gì, bèn lay lay cánh tay bà ta làm nũng: ”Cô, cô phải giúp con! Dù sao con cũng là một giám đốc, bây giờ lại bị Kỷ Tuân giáng chức thành tổ trưởng, mấy người cấp dưới sẽ nghĩ con thế nào đây! Cô không biết lúc con đi từ văn phòng ra mấy người đó nhìn con thế nào đâu, làm con tức đến nỗi hôm nay không đi làm luôn.”
Phương Hoài Thu nhìn bàn tay của cô ta, đuôi mắt nhọn hoắc, đến khi nâng mắt lên, khí lạnh lập tức đánh thẳng vào mặt Phương Chi Nhiễm. Cô ta rùng mình, hậm hực bỏ tay ra.
”Con cho rằng Kỷ thị là nơi nào, con muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Không đi làm, con đã xin phép nghỉ chưa?” Phương Hoài Thu lần nữa nhìn vào chén tổ yến, ”Con cho rằng mặt của con chỉ là của mình con sao? Con là mặt mũi của cô, là mặt mũi của Phương gia! Tốt nhất là con tỉnh táo lại, suy nghĩ xem mình đã làm gì khiến cho Kỷ Tuân nghi ngờ năng lực của mình.”
Chuyện này dù nghĩ thế nào Phương Hoài Thu đều cảm thấy hơi kỳ lạ. Mặc kệ thế nào, Phương Chi Nhiễm là người bà ta tự mình đưa nào, Kỷ Tuân trong công ty lại bị bà ta ép gắt gao, nếu không có lý do chính đáng, nó tuyệt đối không khinh địch mà đụng vào Phương Chi Nhiễm. Nhất định là con bé này đã làm gì đó để nó bắt được nhược điểm rồi.
Nghĩ kỹ, ánh mắt Phương Hoài Thu càng trở nên lạnh lùng.
”Con không có làm gì hết mà. Con rất yên phận làm việc, cũng không trêu chọc ai…” Nói đến đây, Phương Chi Nhiễm bỗng nghĩ ra gì đó, lúng túng liếc mắt nhìn Phương Hoài Thu.
Phương Hoài Thu nắm được manh mối, liếc cô ta, ”Không trêu chọc ai?”
”Hình như…” Phương Chi Nhiễm kể chuyện nửa tháng trước gặp Sở Mạt trong công ty cho Phương Hoài Thu nghe, nhưng cô ta không biết tên Sở Mạt, chỉ nói: ”Con thấy có một người phụ nữ lén lén lút lút ở trong phòng thư ký, tưởng cô ta là người xấu nên muốn đuổi đi. Ai dè lại là khách của Kỷ Tuân. Nhưng mà cô ơi, con thật sự là vì công ty thôi.”
Phương Hoài Thu tuyệt đối không muốn thừa nhận Phương Chi Nhiễm là cháu ruột của mình, cô ta quả thật không xứng với họ Phương. Nghe giọng điệu của cô ta khi nhắc đến người phụ nữ kia, bà ta liền biết lúc đó Phương Chi Nhiễm ăn dấm chua mới đuổi người đi, đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà cô ta ngay cả chuyện nhỏ cũng làm không xong, đến tên của người phụ nữ kia cũng không biết. Thật ngu xuẩn.
Phương Hoài Thu lạnh lùng nói: ”Phương Chi Nhiễm, mặc kệ con là vì công ty hay thế nào, nhưng tốt nhất con nên nhớ kỹ, dù cho con với Kỷ Tuân không cùng huyết thống, nhưng trên luật pháp hai đứa là chị em họ. Con cứ tâm tâm niệm niệm nó hoài cũng không có kết quả đâu, hiểu chưa?”
”Cô, con…” Phương Chi Nhiễm vốn định nói gì đó, nhưng nhìn vào mắt của bà ta, đành ủ rũ gật đầu, ”Con biết rồi.”
Phương Hoài Thu bị sự ngu xuẩn của Phương Chi Nhiễm chọc đến muốn tăng xông, nhưng trên gương mặt tinh xảo vẫn không có vết nứt nào. Bà ta không nói chuyện với cô ta nữa, hít sâu mấy lần để trở về trạng thái bình thường.
Trên bếp, nước được đun sôi đang tỏa hương vị ngọt ngào, chén tổ yến này đã ninh khoảng ba bốn tiếng rồi.
Từ nhỏ Phương Chi Nhiễm đã sợ Phương Hoài Thu, tuy bà ta lớn lên rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại luôn lạnh ngắt, rất giống với những bà hoàng hậu độc ác trong truyện cổ tích, vừa phất tay là sẽ biến người ta thành cái gì đó. Cô ta dè dặt đứng một bên, thấy Phương Hoài Thu tắt lửa đi, lúc rút tay lại, bà ta đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm cao quý như trước, trên mặt hình như còn có nụ cười.
Phương Hoài Thu lấy một cái chén sứ ra từ kệ tủ trên đầu, sau đó đổ tổ yến đã được chưng vào, hơi nóng bốc lên cũng không thể làm dịu đi sự lạnh lùng trong mắt bà ta.
Làm xong mọi chuyện, bỗng nhiên Phương Hoài Thu xoay người về phía Phương Chi Nhiễm, tươi cười ôn hòa kéo tay cô ta, ”Nhiễm Nhiễm, con thật sự thích Kỷ Tuân à?”
Phương Chi Nhiễm sửng sốt, ”Dạ cô?”
”Nếu con thật sự thích nó… thì thật ra cô cũng có một biện pháp.”
”Cái gì ạ?”
Phương Hoài Thu cười dịu dàng, trong con mắt phượng tinh xảo lóe lên thứ ánh sáng khôn khéo.