[Tuyến thời gian: Năm ấy Trĩ Trĩ đang là sinh viên năm hai ở Ivy League, sau khi được nếm thử món gà kho rừng do Quý Sơ (dùng tên giả là Thẩm Sơ) nấu, thì rất kinh ngạc trước tay nghề của anh, quyết định theo đuổi muốn người đàn ông này trở thành bạn trai mình.]
Còn năm phút nữa thì vòng thi hùng biện cuối cùng bắt đầu, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng toả ra xung quanh. Trước khi ngồi vào bàn, Niên Trĩ thoáng nhìn qua điện thoại mình lần cuối, màn hình chờ tối đen lặng ngắt, lặng lẽ phản chiếu ánh sáng đèn lạnh lẽo trên trần nhà.
Nhìn lại mình, nét mặt vui vẻ ngóng trông của Niên Trĩ, giờ phút này trông thật sự buồn cười.
Kể từ lúc chiều cô gửi tin nhắn mời Thẩm Sơ đến đây, đã ba tiếng đồng hồ trôi qua. Trong xã hội hiện đại, con người ta dù bận rộn đến đâu cũng không có chuyện không động đến điện thoại suốt ba tiếng liền, giờ này mà anh ấy vẫn chưa đến, thậm chí một tin nhắn trả lời cũng không có.
Thẩm Sơ chẳng thèm phí hao công sức từ chối cô một cách dứt khoát thế.
Tự hiểu ra được điều này khiến Niên Trĩ thật sự thấy thất vọng, đây là lần thứ ba cô bị từ chối, cho dù có trơ trơ như bóng cao su, thì cũng sẽ biết nản lòng chứ. Cô chán nản tắt điện thoại, sắp xếp lại tài liệu của mình, điều chỉnh tâm lý, ngồi vào vị trí thứ ba của mình trong nhóm tranh luận.
Hôm nay là trận chung kết cuộc thi hùng biện giữa Khoa Nghệ thuật và Khoa Kiến trúc, vòng hai vòng ba chủ yếu là tấn công và phòng thủ, giữ vai trò cực kỳ quan trọng cho cả cuộc thi hùng biện.
Cô và đồng đội của mình thuận lợi vượt qua muôn vàn khó khăn[], vào được vòng chung kết hôm nay quả thực không dễ dàng. Niên Trĩ hiểu rõ bây giờ việc nào quan trọng hơn, cô hít một hơi thật sâu, trong đầu lẩm nhẩm ôn lại lần nữa những quan điểm phản biện của mình.
Hôm nay, nhất định không được có sai sót gì.
[] 过五关斩六将 – qua năm cửa ải, chém sáu tướng: Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn.
Bầu không khí căng thẳng và nghiêm túc trên sân khấu ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong hội trường, ngay cả khán giả đến xem cũng không nhịn được mà ngưng thở, chờ đợi trọng tài bấm nút chính thức bắt đầu trận đấu.
Đầu tiên hai đội sẽ bắt đầu trình bày quan điểm phản biện của mình, đội của Niên Trĩ ở bên phe tán thành, nêu lên quan điểm vững vàng, rõ ràng rành mạch hoàn thành phần trình bày, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, sự cố đột ngột xảy ra.
Bên đội đối phương đứng lên trình bày quan điểm giống hệt như bài phát biểu mà Niên Trĩ đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, cái khác chính là cô ta dùng quan điểm phản biện bóp méo lại ý kiến ban đầu của Niên Trĩ.
Tình huống này xảy ra trong vòng thi hùng biện, không khác gì đánh một đòn trí mạng vào người tranh luận ở vị trí thứ ba như Niên Trĩ đây. Tư duy triết học của cô yếu hơn những người ở đây, bây giờ buộc phải nhanh chóng đưa ra ý kiến phản biện lại quan điểm mà mình đã dày công nghiên cứu căn bản không nghĩ kịp.
Từng giây từng phút cứ trôi qua, bởi Niên Trĩ quá căng thẳng, trên trán dần lấm tấm mồ hôi. Gương mặt cô trắng bệch, dùng bút vẽ lung tung vào tờ giấy trắng trước mặt.
Đúng lúc này, hội trường chợt trở nên xôn xao.
Vừa đúng lúc đến đợt giải lao giữa giờ, trọng tài bấm chuông tạm dừng, thông báo hai phút sau cuộc thi sẽ tiếp tục.
Tiếng xôn xao từ hàng ghế phía sau càng lúc càng lớn dần, Niên Trĩ tò mò lướt nhìn sang phía đó, ngay tức khắc sững sờ.
Trong đám người, Thẩm Sơ như ngôi sao sáng chói loá, chỉ ngồi ở đó vẫn thu hút vô số ánh mắt ngoái nhìn. Niên Trĩ nghe hai cô bạn ngồi bên cạnh mình xúc động nói với nhau, “Anh ấy đang nhìn hướng bên này kìa, ảnh đang nhìn mình sao? Á, mình xỉu mất.”
Bầu không khí quanh mình xôn xao náo nhiệt, chỉ có mình Niên Trĩ biết, anh vì cô mà đến.
Thẩm Sơ vẫy tay với cô, giơ di động lên ra hiệu bảo cô kiểm tra.
Niên Trĩ vội vàng lấy điện thoại đi động ra nhấn khởi động máy, phát hiện Thẩm Sơ đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn, nhưng lúc đó cô tắt máy nên không nhận được.
Anh nhắn, “Anh xin lỗi, chiều nay anh đi họp cùng giáo sư, nên điện thoại để chế độ im lặng.”
“Em nói vòng thi này rất quan trọng, nếu em nghĩ anh là khán giả độc quyền của riêng em, đến cổ vũ có thể tiếp thêm tinh thần cho em, vậy anh nhất định sẽ đến.”
“Đừng căng thẳng, thật ra quan điểm của đối phương có rất nhiều chỗ hỏng, chỉ cần em bình tĩnh suy nghĩ chắc chắn có thể tìm ra sơ hở trong đó.”
“Niên Trĩ, anh đã xem video phần thi của em rồi, em là một trong ba người phản biện hay nhất, cứ tự tin vào bản thân mình nhé.”
Từng lời từng lời một, đều hết sức chân thành.
Ngay lập tức Niên Trĩ cảm thấy tự tin vô cùng, cô cười ngọt ngào với Thẩm Sơ ngồi trên khán đài, nhanh chóng quay về vị trí của mình để sửa lại bài tranh luận. Thẩm Sơ nói đúng, quan điểm của đối phương nghe có vẻ chắc chắn, nhưng thực chất lại đầy sơ hở, tại ban nãy cô không liệu trước được nên hơi bất ngờ, mới khiến chính mình hoảng loạn.
Trận đấu tiếp tục bắt đầu, hiệp hai này Niên Trĩ sẽ là người đưa ra lời biện luận trước. Cô tự tin đứng lên, cảm nhận được ánh nhìn từ phía bên trái hội trường, vừng vàng bình tĩnh mở lời, “Chào ban giám khảo, chào đội bạn, tôi là thành viên thứ ba đến từ Khoa Nghệ thuật tán thành với quan điểm trên, tôi muốn đưa ra một vài câu hỏi về màn phản biện của đội bạn......”
Kết thúc trận đấu, giữa tiếng reo hò của đồng đội, Niên Trĩ ôm theo bó hoa lớn, kéo tay Quý Sơ bước ra khỏi hội trường trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ của đám đông. “Em cứ tưởng anh sẽ không đến.”
“Chẳng phải anh phải đến để làm linh vật sao?” Thẩm Sơ nhìn cô, khóe môi cong lên nụ cười thật khẽ.
“Vậy linh vật có muốn chụp ảnh cùng quán quân đây không ta.”
Thẩm Sơ đưa điện thoại của mình cho Niên Trĩ, “Muốn.”
Một điều lạ là, điện thoại di động của Thẩm Sơ rõ ràng là kiểu mới nhất, nhưng anh không cài đặt tính năng mở khoá bằng khuôn mặt, vẫn cài mật khẩu số đơn giản nhất.
Niên Trĩ hỏi, “Tiền bối, mật khẩu của anh là gì vậy?”
“Ngày sinh nhật.”
Ngày sinh nhật của tiền bối sao?
Niên Trĩ khéo léo nhập một dãy số, nhưng hệ thống lại báo rằng sai mật khẩu.
Cô khó hiểu ngẩng đầu, nhìn Thẩm Sơ, ý cười trong mắt đối phương càng thêm rạng rỡ.
Trong thoáng chốc, một suy nghĩ tưởng chừng vô lý loé lên trong đầu Niên Trĩ.
“Không... chắc không phải là sinh nhật mình đâu nhỉ.”
Niên Trĩ tự lảm nhảm một mình, thử thăm dò nhấn một dãy số.
Một tiếng vang nho nhỏ, di động, được mở khóa.
[Bạn cứ nghĩ rằng bạn là tay thợ săn tài giỏi nhất thị trấn, thực ra chẳng cần bạn ra tay đâu, con mồi đã giơ tay chịu trói từ lâu, tự nguyện dâng mình nhảy vào bẫy rập của thợ săn bạn rồi.]
Mèo tám nhảm:
Nếu mọi người trông chờ nhiều hơn vào việc Quý Sơ sẽ bằng mọi cách theo đuổi Niên Trĩ một lần nữa trong phần chính truyện thì chắc chắn mọi người sẽ thất vọng ấy QAQ
Vốn dĩ câu chuyện này bắt đầu từ giai đoạn cuối của quá trình buộc tội Niên Hoành rồi. Mị có cảm giác nếu tuyến tình cảm ở giai đoạn này vẫn diễn ra những màn theo đuổi cầm cưa trở lại từ đầu, hay năn nỉ anh không sai chúng ta sai hay gì đó nữa vân vân mây mây thì nó sẽ liên miên kéo dài vô tận.
Nói sao nhỉ, lúc đầu mị cũng rất mong chờ (nhiều hơn thế nữa) về chuyện đôi Quý Niên sẽ cưa cẩm nhau thật là ngọt lịm. Nhưng đến tận chương này thì mị nghĩ… ừm, điều đó không cần thiết, câu chuyện tình thời đại học của họ mà tác giả vẫn luôn cài cắm vào đã đủ để chúng ta hình dung ra được là nó đủ đẹp đủ tươi sáng và họ chưa bao giờ hết yêu nhau hay ngừng nghĩ về nhau (những chương sau sẽ rõ hơn) thì cần gì phải bắt đầu lại bằng quá trình theo đuổi nữa, nhỉ? Chúng ta chỉ cần chờ đến lúc bắt được kẻ ác, anh chị chính thức về với nhau, và hết truyện, thế thuiii m/