Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Niên Trĩ mê man mà tỉnh dậy, liếc mắt liền nhìn thấy mu bàn tay đang truyền dịch của mình. Lúc xảy ra chuyện tối hôm qua, cô cũng không phải hoàn toàn mất đi ý thức, chẳng qua ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà thôi.
Cô vốn là người kiên định theo chủ nghĩa vô thần[], kết quả bây giờ chưa đầy hai tháng, bản thân cô đã đau ốm liệt giường hết ba bận.
Sao Thủy nghịch hành[] cũng đâu thể nghịch tới ngang ngược như vậy.
Đặc biệt là tối hôm qua......
[] Chủ nghĩa vô thần (hay thuyết vô thần, vô thần luận): quan điểm cho rằng không hề có thần linh.
[] Sao Thủy nghịch hành là hiện tượng đặc biệt trong Thiên văn học. Các hành tinh, tại một số điểm nhất định nhìn từ Trái đất, sẽ có hiện tượng di chuyển theo hướng ngược lại (chuyển động lùi) so với quỹ đạo định hướng thông thường của chúng. Trong Chiêm tinh học, chuyển động lùi mang ý nghĩa tiêu cực. (Theo elle.vn)
Lúc Quý Sơ ôm cô ra khỏi bồn tắm, khi đó cô đích thật đang trần như nhộng. Nghĩ đến cảnh tượng đó, mấy ngón chân Niên Trĩ không khỏi co quắp đi vì xấu hổ.
Cô bất đắc dĩ nhìn trời, lấy chăn trùm kín mặt không ngừng oán thán. Trước đó còn lập lời thề son sắt muốn cùng người ta huỷ bỏ hôn ước, giây tiếp theo đi tắm ngâm nước còn ngâm tới thiếu oxy, để người ta tới bồn tắm vớt cô ra.
Loại chuyện như này mọi người cũng khó lòng mà không nghĩ rằng, cô đang chủ động dụ dỗ Quý Sơ.
Cảnh tượng phong lưu đấy, có kiên cường đến mấy cũng thấy xấu hổ.
Nếu mà có thể, Niên Trĩ thật sự muốn mình biến thành một con đà điểu, vùi đầu thật sâu xuống nền cát, chạy trốn thực tại.
Cô mở di động ra, tin nhắn của đạo diễn Thường vừa lúc gửi đến, đại ý nói rằng hai ngày nay Niên Trĩ làm việc vất vả, hơn nữa tối qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông quyết định cho Niên Trĩ tạm nghỉ hai ngày, để cô nghỉ ngơi thật tốt.
Đây cũng coi như...... trong họa gặp phúc đi.
Niên Trĩ tự giễu mà nghĩ, dẫu sao ngày nghỉ vẫn được nhận lương từ tổ đạo diễn Thường, không phải ai cũng được thế.
Người dân trên đảo sống một cuộc sống tương đối nguyên sơ chủ yếu tự cung tự cấp, không có khí thải công nghiệp, cũng không có ô nhiễm nhà kính, hoàn mỹ giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Ngoài cửa sổ, từng tảng từng tảng mây lớn vẽ lên bức tranh sơn dầu mềm mại trên nền vải trong xanh, làn gió ban mai mang theo chút hương hoa vào trong phòng. Đối với Niên Trĩ mà nói, đây là một khởi đầu tuyệt vời cho ngày mới.
“Tỉnh rồi?”
Niên Trĩ theo tiếng nói nhìn sang, người đàn ông dựa vào cạnh cửa khoé mắt mang ý cười, cho dù chỉ mặc đồ màu trắng đơn giản, cũng không lấn át được khí chất cao quý của anh ta.
Người như vậy, tựa như hoa sen tuyết mọc trên đỉnh núi tuyết, trong veo tinh khiết.
Niên Trĩ đỏ mặt, mất tự nhiên mà gật gật đầu.
“Bình truyền dịch của em chắc còn khoản nửa tiếng nữa mới xong, muốn ăn gì không, anh làm cho em.”
Miệng cô cứ có vị đăng đắng, có lẽ là di chứng sau khi tuột huyết áp.
“Bánh sầu riêng.”
Quý Sơ ngạc nhiên, “Không phải hôm qua em còn nói, làm nữ minh tinh, nhất là trong lúc tác nghiệp, phải nghiêm khắc cai đường, giữ gìn vóc dáng không phải sao?”
Niên Trĩ ngươi mắt đảo quanh, nghĩ một lý do thật tốt, “Giờ đâu giống nữa, bây giờ tôi là người bệnh, người bệnh cần phải ăn đồ ăn có nhiều calo, mới có thể mau lành bệnh.”
“Được rồi, bánh sầu riêng.” Quý Sơ kiểm tra xong lực chảy của bình truyền dịch đang treo, rồi mới xoay người mở cửa bước ra ngoài.
“Ôi trời ——”
Niên Trĩ nhìn trần nhà thở dài, trong lòng muôn vàn suy tư.
Cái người này thật là, chẳng lẽ anh ta không biết giận là gì sao?
Tính tình luôn tốt như vậy, luôn sẵn lòng đáp ứng mọi yêu cầu.
Dẫu biết rằng anh chỉ đang sắm vai một người chồng tốt, nhưng trong cái cạm bẫy dịu dàng ấm áp như này đây, Niên Trĩ chỉ cảm thấy mình tựa như một con bướm nhỏ vô tình lạc bước vào mạng nhện, bị tơ nhện quấn chặt lấy hết tứ chi, không tài nào trốn thoát được.
Thiệt tình cô giống như càng lún càng sâu.
Ăn sáng xong, mặt trời vừa vặn lên tới ngọn cây. Niên Trĩ tính toán hành trình ngày hôm nay của mình, nhịn không được oán thầm bản thân mình đúng là số khổ, ngày nghỉ có lương cũng không được nghỉ cho trọn vẹn.
“Mà này, Quý Sơ, đạo diễn Thường cho tôi nghỉ mấy hôm, hơn nữa đoàn phim cũng không có sắp xếp gì, cho nên tạm thời tôi không cần trợ lý đi theo đâu.”
“Ý này là muốn đuổi việc anh sao?”
Quý Sơ dọn xong những cái chén đĩa cuối cùng, anh kéo ghế bên cạnh bàn ăn cùng ngồi với Niên Trĩ.
Thình lình đối diện với ánh mắt của Quý Sơ, theo phải xạ có điều kiện Niên Trĩ đã bắt đầu chột dạ, “Không phải, đã nói cá cược ba ngày rồi, tôi không phải cái loại người nói không giữ lời đâu.”
Cô di chuyển tầm mắt, nhìn hoa văn tinh xảo trên tủ bát, “Chỉ là, tôi có hành trình riêng của mình.”
Hành trình riêng này là nguyên nhân chính mà Niên Trĩ muốn gia nhập đoàn phim này, ngay từ buổi chiều đầu tiên đặt chân xuống hòn đảo, cô đã đến mượn tổ đạo diễn tấm bản đồ, muốn tìm hiểu kỹ hơn về địa hình của hòn đảo này.
Hòn đảo này là đảo núi lửa điển hình ở đại dương, khí hậu ẩm ướt, đất đai màu mỡ, thích hợp nhất để rừng rậm phát triển [].
Mà nơi rừng rậm hoang dã trên đảo này, thích hợp nhất để tiến hành một cuộc hội đàm bí mật.
Niên Trĩ gỡ xuống mũ kết to tướng trên đầu, mỉm cười chào hỏi người trước mặt, “Chu tiên sinh, tôi hẹn gặp anh ở chỗ như thế này, thật là ngại quá.”
Không có biện pháp khác, cơ bản thành phố Bắc rộng lớn không có chỗ nào không có tai mắt của Niên Hoành, hơn nữa ông ấy còn cài phần mềm nghe lén và định vị trên điện thoại của Niên Trĩ. Nếu muốn tránh đi Niên Hoành, chỉ có thể chọn trốn tới hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương này.
Buồn cười một thiên kim tiểu thư nhà giàu như cô, thế mà sống không khác gì phạm nhân.
Không có xíu riêng tư nào.
May mà bề ngoài nghề nghiệp của Chu Trừng cũng là diễn viên, mới cho Niên Trĩ có cơ hội tận dụng thời cơ này.
Mặc dù như vậy, hai người bọn họ vẫn phải cẩn thận dè dặt, rốt cuộc thế lực của Niên Hoành phạm vi bức xạ cực kỳ lớn, ai mà biết được ở nơi này có thể có tai mắt của ông ngầm phái đến hay không.
Chu Trừng khoát tay, “Hoàn cảnh ác liệt hơn thế này tôi đều trải qua rồi, cô Niên cô đừng khách sáo. Cô có đem theo hết những thứ đó chứ?”
Niên Trĩ lấy từ dưới vành nón ra một con chip nhỏ, giao cho Chu Trừng, “Các báo cáo tài chính và sổ sách kế toán mấy năm gần đây của nhà họ Niên đều có trong đó, cũng như bằng chứng mà mẹ tôi thu thập được năm đó. Nhưng mà, đến giờ tôi vẫn chưa biết được nhà trên của ông ấy rốt cuộc là ai......”
Chu Trừng lấy thiết bị ra xác nhận qua một chút nội dung trong chip, rồi ngẩng đầu giọng nói mang theo rõ ràng sự kích động và vui sướng, “Cô Niên, tất cả những thông tin cô cung cấp trong mấy năm qua cực kỳ hữu ích cho công việc điều tra của chúng tôi, thay mặt các đồng đội của mình tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô.”
“Lão Chu, anh khỏi cần nói mấy câu bông đùa này, chỉ cần nói cho tôi biết đội trưởng của anh giao thêm nhiệm vụ gì là được.”
Chu Trừng xấu hổ mà vội ho khan một tiếng, “Cô Niên, không cần tôi nói hẳn cô cũng rõ, những chứng cứ này chỉ có thể cho thấy rằng Niên Hoành có tài sản đen đằng sau, liên quan đến tội phạm kinh tế, án này chúng tôi không có thẩm quyền tham gia vào. Nhưng theo tin tình báo từ ba tháng trước, tài khoản bí mật của Niên Hoành đột nhiên nhận được một số tiền rất lớn, điều đó cho thấy nhà trên đã gửi yêu cầu đến. Ý của đội trưởng chúng tôi, là hy vọng cô có thể tìm hiểu được rốt cuộc ông ta đã bán cho nhà trên những tin tức gì.”
Niên Trĩ nâng cằm trầm tư, miệng thầm nhẩm nhắc lại mấy từ khoá mấu chốt, “Nhà trên, tài khoản bí mật......”
Chu Trừng cho rằng có hơi làm khó cô, “Dĩ nhiên, đội trưởng nói chỉ cần cô cố gắng là được, chúng tôi vẫn còn có Kế hoạch B để dự phòng.”
“Đội trưởng của các anh thông minh như thế, rốt cuộc là ai vậy?”
Niên Trĩ đột nhiên kề sát vào Chu Trừng, tò mò hỏi.
“Cô Niên, cô cũng biết tính chất công việc của chúng tôi mà, từ trước đến này những người truyền tin chỉ liên lạc đơn tuyến với nhau. Không ai trong đội biết danh tính của cô ngoại trừ tôi, như nhau cả thôi, xin cô đừng nên cố thăm dò thông tin của những người khác.”
“Không thú vị gì hết.”
Niên Trĩ xoay người bỏ đi, đưa lưng về phía Chu Trừng vẫy vẫy tay, “Chuyện tình báo yên tâm giao cho tôi, tôi sẽ chờ ngày các anh toàn thắng.”
Trong rừng cây u ám ẩm thấp, muỗi vằn tàn sát bừa bãi.
Mới đứng ở đó không quá năm phút đồng hồ, trên mặt Niên Trĩ đã bị muỗi đốt ra mấy cục u to.
Cũng may bây giờ cô đang được nghỉ phép, nếu không thì mỗi một cái u cô sẽ bị đạo diễn phạt trừ tệ rồi.
Lang thang bước đi vô định một hồi lâu, bên mình dần truyền đến tiếng nói cười đùa giỡn của bọn trẻ con.
Niên Trĩ ngẩng đầu, mới phát hiện trong lúc vô thức đã đến bãi biển cô cùng Quý Sơ đi dạo ngày hôm đó.
Khi còn bé, mẹ cô từng kể cho cô nghe một truyền thuyết, rằng nếu hai người yêu nhau cùng nhặt được hai vỏ ốc trông giống hệt nhau trên bờ cát, cùng nhau ném xuống biển. Như vậy bọn họ có thể nhận được lời chúc phúc từ thần biển, sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.
Trong ba năm ở Yale, Niên Trĩ đã hơn một lần lôi kéo Quý Sơ ra biển nhặt vỏ ốc, nhưng lần nào cũng hăng hái tràn trề mà đi, rồi thất vọng trở về.
Lần cuối, thật vất vả lắm mới nhặt được hai vỏ ốc nhìn giông giống nhau, một cái trong đó không biết vì sao vỡ nát. Hôm đó Niên Trĩ ngồi trên bờ cát hai mắt hoe đỏ khóc rất lâu, khiến người qua đường nhìn xem tưởng rằng Quý Sơ là tên đàn ông bạo lực gia đình, còn định gọi cảnh sát đến đó.
Có lẽ lúc ấy vận mệnh đã đưa ra câu trả lời cho tương lai của cô và Quý Sơ rồi, nhưng chính cô không biết tự lượng sức mình, tự cho mình hay ho, thế nhưng còn định chống lại vận số an bài.
Niên Trĩ hít một hơi thật sâu, muốn để bản thân mình vui vẻ lên.
Đột nhiên, một cậu bé từ đâu chạy lảo đảo mà ngã sấp xuống trước mặt cô, trong đôi mắt đen láy trong veo chứa đầy nước mắt.
Niên Trĩ vội vàng ngồi xổm xuống nâng đứa nhỏ lên, cậu bạn nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn Niên Trĩ.
Nước mắt trực trào thế mà nén ngược trở lại.
Niên Trĩ không nhịn được, “Xì” bật cười thành tiếng.
Thằng nhóc này, sao mà bộ dáng ngốc ngốc y hệt như Quý Sơ lúc nhỏ.
“Chị gái xinh đẹp này, chị là tiên nữ sao?”
Niên Trĩ dịu dàng mà phủi đi lớp cát dính trên người cậu bé, “Sao lại hỏi vậy?”
Cậu bạn nhỏ giọng nói nũng nịu mới mềm mại đáng yêu làm sao, “Bởi vì mẹ em nói, người xinh đẹp trên thế gian đều là tiên nữ hết.”
Cậu bé nói xong, từ trong yếm lấy ra một vỏ ốc nho nhỏ, đặt vào trong tay Niên Trĩ, “Mặc kệ chị có phải là tiên nữ không, chị giúp em, em đưa cho chị cái này đây coi như là quà cảm ơn nhé.”
Nhỏ mà lanh ghê.
Niên Trĩ cũng không biết tự lúc nào khóe môi mình khẽ cong lên thành nụ cười, nhéo nhéo gò má đầy thịt mềm của cậu bạn nhỏ.
“Được rồi, em phải đi tìm mẹ đây, lần sau chúng ta lại cùng nhau chơi nhé chị gái xinh đẹp.”
Niên Trĩ xoay người vẫy vẫy tay với cậu nhóc, nhìn theo bước chân ngắn ngủn chạy càng lúc càng xa của cậu bạn nhỏ.
Ánh mặt trời theo gió biển chiếu bên vai, sưởi ấm khiến từng ngóc ngách trên cơ thể đều trở nên khô mát nhẹ nhàng khoan khoái.
Cô vươn vai, nhìn đôi tình nhân âu yếm bước qua bên cạnh mình, trên mặt hai người mang theo ý cười vô cùng rạng rỡ hơn cả ánh nắng ban trưa.
Tốt thật đấy.
Niên Trĩ cụp mắt, đè nén nỗi cô đơn không thể che dấu nơi đáy mắt, đôi mi dày như đạo cụ tốt nhất để che đậy cảm xúc.
“Niên Trĩ.”
Giọng nói này Niên Trĩ đã nghe qua vô số lần, cứ mỗi lần nghe được anh gọi tên mình như vậy, đều có thể khiến lòng cô lăn tăn gợn sóng.
“Hửm.”
Cô quay đầu lại, ở sau lưng, người trong mộng chậm rãi bước về phía cô.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ thứ mà Quý Sơ đang cầm trong tay, Niên Trĩ không kìm được mà nước mắt dâng tràn.
Đó là một chiếc vỏ óc trắng ngà tinh xảo nhỏ xinh.
Cả hoa văn hay màu sắc, đều giống như đúc với chiếc vỏ ốc mà cô cầm chặt trong tay, không sai chút nào.
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chú thích: [] trích từ Bách Khoa Baidu —— từ khoá đảo Thái Bình Dương.
Bắt đầu xoáy vào cốt truyện, nhưng mà quý bằng hữu hãy yên tâm, bản chất đây là một câu truyện ngọt ngào, hết thảy cốt truyện đều phục vụ cho tình yêu của Trĩ Trĩ và Sở Sở.
Chú thích thêm: tôi không nhớ rõ cục cưng Chu Trừng xuất hiện ở chương , chương gì đấy, một nhân vật cùng tham gia hóng hớt.
Bánh sầu riêng (榴莲酥) trong truyện: